- Tào Bằng!
Sắc mặt Triệu Vân lập tức trở nên vô cùng khó coi. Tuy nhiên gã cũng không vì Tào Bằng xuất hiện mà có nửa điểm chần chừ. Chiến mã bị Tào Bằng đập ngã lăn trên đất, Triệu Vân cũng ngã từ trên ngựa xuống. Ngân thương cũng rời tay bay ra, gã lăn hai vòng trên đất, thuận thế rút kiếm ra, múa kiếm nghênh đón. Chỉ thấy hàn quang chớp động, đao kiếm giao nhau. Triệu Vân gấp gáp đâm một kiếm, dù chưa xuất hết toàn lực nhưng một kiếm kia mang theo lực kinh người, như trong bông có kim khiến Tào Bằng vô cùng khó chịu.
Đinh!
Một tiếng giòn tan vang lên.
Tào Bằng lui về sau.
Cúi xuống nhìn, trên đao Bách Luyện đã xuất hiện một vết nứt.
- Kinh Hồng!
Con ngươi Tào Bằng chợt lóe lên, tay cầm thuẫn theo sát đâm Triệu Vân một kiếm.Trong tay Triệu Vân chính là Kinh Hồng Kiếm mà Tào Bằng đã tặng gã. Rõ ràng Triệu Vân cũng cảm thấy được điểm này, sắc mặt hơi đỏ lên. Tuy nhiên lúc này không được nói đến bất luận tình cảm gì. Tào Bằng xuất hiện ở đây, chứng minh kế sách của quân sư đã bị đối phương nhìn thấu! Mà lần này Gia Cát Lượng dùng kế sách dương đông kích tây, Lưu Bị đóng quân bên ngoài cửa đông, khiến tất cả mọi người nghĩ rằng nếu Lưu Bị muốn đánh chiếm Tương Dương, tất nhiên là phải từ cửa đông tiến vào.
Nhưng trên thực tế, Gia Cát Lượng an bài là ở cửa bắc.
Ông ta phái Triệu Vân dẫn hai trăm Bach Mạo binh đi trước lẻn vào trong thành Tương Dương, sau đó dùng số tiền lớn thu mua tội phạm Kinh Tương, cùng với người miền núi Ngũ Khê Man tạo nên tác loạn, khiến cho Tương Dương trở nên vô cùng hỗn loạn. Tiếp sau đó, Gia Cát Lượng sai người đánh nghi binh ở cửa đông, lại phái Trương Phi dẫn bộ nấp ở ngoài cửa bắc, một khi Y Tịch ra tay, thì nội ứng ngoại hợp. Triệu Vân chiếm cửa bắc trước, để khi Trương Phi đánh vào bên trong thành, thừa dịp loạn mà giành Tương Dương.
Hôm nay là đầu thất của Lưu Biểu, tại chín quận Kinh Tương phàm là những người có danh vọng đều tụ tập ở Tương Dương.
Chỉ cần đoạt được Tương Dương, lại nghênh đón Lưu Kỳ trở về, thì Kinh Tương có thể định...
Nào ngờ, Tào Bằng lại ở Tương Dương! Nếu nói Tào Bằng xuất hiện là ngoài dự liệu của Triệu Vân, vậy thì việc Tào Bằng nấp ở trong cửa bắc vậy là đã không bình thường! Ngay cả bản thân Triệu Vân cũng không biết rõ kế hoach của Gia Cát Lượng.
Tận đến rạng sáng lúc xuất phát mới biết nhiệm vụ mình được giao. Nhưng vì sao Tào Bằng lại giống như biết trước, lại đi trước một bước mai phục tại cửa bắc?
Triệu Vân thầm run lên, bất thình lình quát lớn:
- Tòng Chi ở đâu?
Tòng Chi là Lưu Phong con nuôi của Lưu Bị.
Cũng là trợ thủ lần này theo Triệu Vân lẻn vào Tương Dương. Hai người sớm thảo luận thỏa đáng, một khi ra tay, thì Triệu Vân đoạt cửa, còn Lưu Phong ngăn trở địch.
Vì thế, Triệu Vân còn phân riêng ra hai trăm Bạch Mạo Binh, giao cho Lưu Phong thống soái để có thể trợ giúp Lưu Phong thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng dưới cửa thành đã vang lên tiếng kêu rung trời.
Lưu Phong làm gì mà chậm chạp không có động tĩnh?
Một ý nghĩ cổ quái hiện lên trong đầu Triệu Vân, trong lòng theo đó mà loạn. Đang rối loạn, lại bị Tào Bằng nhạy bén cảm thấy được, hắn vốn bị Triệu Vân liên tục đẩy lui về sau, nhưng trong lúc đó lại có đối sách...
- Có phải Tử Long đang đợi Khấu Tòng Chi?
- Ngươi nói cái gì?
- Ha hả, nếu không có Tòng Chi, sao ta biết hành động hôm nay của ngươi?
- Ngươi nói cái gì...
Vốn Triệu Vân chỉ suy đoán, nhưng lúc này lại quá sợ hãi.
Tào Bằng gọi Lưu Phong là Khấu Tòng Chi, vốn cũng không sai, Lưu Phong là họ Khấu, sau đó làm con nuôi Lưu Bị mới sửa thành họ Lưu.
Nghe Tào Bằng nói ra tên của Lưu Phong, Triệu Vân đã biết việc này không thể giả được.
Nếu không, sao hắn lại biết được Lưu Phong theo mình tới Tương Dương? Nói cách khác, kế sách lần này Gia Cát Lượng an bài có khả năng thất bại....Tiếp theo, hành động Y Tịch cướp Châu Giải chỉ sợ cũng khó mà thành công, Tương Dương đã sớm có đề phòng.
Ngoài thành, tiếng gót sắt càng lúc càng gần!
Trương Phi dẫn bộ, thẳng đến cửa bắc Tương Dương, thấy sắp đến cửa bắc, thậm chí y còn thể nhìn được sự hỗn loạn trong thành. Trương Phi mừng rỡ vội giục ngựa như bay đến. Nhưng đúng lúc này, chợt nghe trên thành lâu có tiếng trống vang lớn, ầm ù vang lên. Một đội nhân mã từ bên cạnh đột nhiên giết ra, cầm đầu là một viên lão tướng, râu tóc bạc trắng, tin thần quắc thước, cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng, tay cầm một thanh đại đao.
Ông ta đi đầu giống như một luồng gió vọt tới gần.
Tay múa đại đao, đao vân quay cuồng gào thét đến. Hai gã kỵ quân của Lưu Bị phóng ngựa đến, chớp mắt đã bị lão tướng chém rơi xuống ngựa.
- Đồ tể thất phu, Hoàng Trung phụng lệnh cung kính bồi tiếp lâu rồi!
Một đội kỵ quân gào thét vọt tới trong quân Lưu Bị, sĩ tốt quân Lưu bất ngờ không kịp đề phòng dưới sự công kích lập tức rối loạn. Trương Phi ghìm ngựa lại, nhìn Hoàng Trung múa đao, tung hoành trong loạn quân, lập tức giận tím mặt, y gầm lên giận giữ giục ngựa tiến đến chỗ Hoàng Trung. Hai ngựa đối mặt, đao mâu giao nhau, tiếng nổ quanh quẩn trên bầu trời ngoài thành Tương Dương, hai người lập tức chiến đấu tại chỗ.
Cùng lúc đó, Triệu Vân tuy có chút kích động nhưng trên tay không chút sơ hở.
Luận thân thủ, gã cao hơn Tào Bằng một bậc.
Bảo kiếm múa trong tay liên tiếp đẩy lui Tào Bằng về sau. Chẳng qua, gã chiếm thượng phong nhưng bộ khúc của gã lúc này lại dần dần không thể ngăn được.Triệu Vân mang người không nhiều, mà Trương Phi ở ngoài thành lại bị Hoàng Trung ngăn trở, trong lúc nhất thời không kịp viện trợ.
Binh mã bên trong thành Kinh Châu thì không ngừng cuồn cuộn xông tới, bao vậy Bạch Mạo binh.
Mặc dù Triệu Vân vũ dũng, nhưng Tào Bằng cũng không hề kém. Tào Bằng tay cầm đao thuẫn cuốn chặt lấy Triệu Vân làm gã không thể phân thân. Bạch Mạo binh rắn mất đầu, chỉ có thể tự chiến. Trong chớp mắt, binh mã mai phục tại cửa bắc trong thành Kinh Châu bị tiêu diệt hoàn toàn. Khoái Việt đích thân dẫn gia tướng đi lên thành lầu, bắt đầu tiến hành phản kích. Triệu Vân thấy đại thế đã mất, mà bộ khúc trong cuốn động càng lúc càng ít.
Trong lòng biết hành động lần này thất bại, nếu tiếp tục quấn đấu với Tào Bằng, kết quả không phải mình bị giết, thì cũng bị bắt.
Nghĩ đến đây, Triệu Vân vung một kiếm bức lui Tào Bằng.
Một cây trường thương đâm tới, gã thuận thế lui về phía sau, nhanh chóng nhặt ngân thương từ mặt đất lên, với tay bắt được một chiến mã vô chủ, sau đó nhảy lên ngựa quay đầu chạy. Tào Bằng cũng không nghĩ ngợi thét người hầu cận mang ngựa tới. Hắn trèo lên sư hổ thú, cầm Họa Can Kích trong tay phóng ngựa đuổi theo. Tuy Khoái Việt có ý ngăn trở nhưng Tào Bằng bịt tai không thèm nghe.
Nếu Trương Phi, Triệu Vân liên kết, chỉ sợ Hoàng Trung khó mà thoát hiểm.
Khoái Việt thấy tình huống này cũng đành bất đắc dĩ.
Vội hạ lệnh mở cửa thành, toàn quân xuất động để tránh cho Tào Bằng gặp nguy hiểm.
- Dục Đức, chạy đi.
- Tử Long, sao lại lui?
- Tòng Chi đã hàng Tào Tháo, Tương Dương đã cấu kết với Tào thị, kế hoạch bại lộ, nếu như không lui, chỉ sợ toàn quân bị diệt...Phía bên chủ công chắc chắn cũng có nguy hiểm. Ta và ngươi nhanh chóng đi cứu viện, ta cản phía sau, chúng ta gặp lại Phàn Thành, đừng so đo nữa.
Một mâu của Trương Phi bức lui Hoàng Trung.
- Ta đã sớm biết đứa con nuôi kia là kẻ không lương thiện.
Nếu người ta đã biết kế hoạch, chắc chắn đã có chuẩn bị.
Lúc này nếu còn cường công, không nhưng không đánh chiếm được Tương Dương, mà cho dù là có đoạt được Tương Dương, thì cũng hao binh tổn tướng.
Hơn nữa, Lưu Bị ở cửa đông chắc chắn cũng gặp phải sự uy hiếp...Trương Phi không nói hai lời thúc ngựa đi. Hoàng Trung đang định đuổi theo, lại bị Triệu Vân cản lại.
Lúc này, Tào Bằng cũng giết đến gần.
Triệu Vân thấy binh mã Kinh Châu xuất động, cũng biết không thể ham chiến, vì thế đánh đòn giả, thúc ngựa chạy đi.
Hoàng Trung định đuổi theo, lại nghe Tào Bằng nói:
- Hán Thăng tướng quân, không cần đuổi theo!
- Công tử, vì sao không đuổi theo?
Hoàng Trung có chút khó hiểu, vì thế mở miệng hỏi.
Tào Bằng nói:
- Có câu là giặc cùng đường chớ đuổi... Lưu Bị cũng không đơn giản, dưới trướng có nhiều người giỏi, cộng thêm có Gia Cát Khổng Minh bày mưu tính kế, cho dù là kế hoạch lần này thất bại, phía bên Văn Sính tướng quân cung không chắc ưu thế nhiều. Xung đột bên trong Kinh Châu này, ta ngươi tạm không cần tham dự. Đợi sau khi ta gặp Thái phu nhân thì sẽ chính thức tiếp nhận Kinh Tương, đồng thời cơ hội giao phong với Lưu Bị còn nhiều, cần gì phải nóng lòng?
Lúc này trong thành Tương Dương đã vô cùng hỗn loạn.
Khoái Việt đốc binh mã tiến đến dừng ở trước ngựa Tào Bằng, chắp tay thi lễ:
- Tào công tử, vất vả rồi!
- Thế cục trong thành thế nào?
- Công tử chớ lo, chỉ là một chút náo loạn, có Vương Tử Thăng là đủ rồi.
Hôm nay nếu Công tử đã lộ diện, không bằng đến gặp Thái phu nhân và thiếu chủ, được không?
- Ta cũng đang định đến gặp đây!
Tào Bằng dứt lời, liền mệnh Hoàng Trung thu binh.
Khoái Việt đích thân tiếp đón đi ngang hàng cùng Tào Bằng chậm rãi đi vào thành Tương Dương.
Cửa bắc Tương Dương đã khôi phục lại bình thường, binh mã Kinh Châu tiếp tục phòng ngự, thấy Khoái Việt và Tào Bằng tiến đến, đều khom minh thi lễ với hai người.
Có lẽ, sẽ có người thấy kỳ quái.
Chẳng phải Tào Bằng đang ở Uyển thành giao chiến với Kinh Châu sao?Sao đột nhiên lại xuất hiện trong thành Tương Dương?
Lời này lại phải nói bắt đầu từ lúc Lưu Biểu ốm chết...
Sau khi Lưu Biểu bệnh chết, huynh đệ Khoái Càng phối hợp với Thái Mạo, Trương Doãn nhanh chóng cướp lấy quyền thế. Thái thị vốn muốn quy thuận Tào Tháo, chỉ có điều không có cơ hội, sau khi Khoái Việt và Thái Mạo thương nghị thì ngày hôm sau khi Lưu Biểu chết đã phái người tới Nam Dương liên lạc với Tào Bằng.
Vốn Tào Bằng chỉ đồng ý sự xin hàng của Thái thị.
Nhưng Giả Hủ cho rằng tuy Thái thị nắm Tương Dương trong tay nhưng không được vững chắc.
Không nói đến Lưu Bị như hổ rình mồi, Lưu Kỳ ở Giang Hạ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ...... Nếu không thể mau chóng thu nạp, chỉ sợ Kinh Tương sẽ có rung chuyển. Cho nên, Giả Hủ khuyên bảo Tào Bằng tiến đến Tương Dương đồng ý gặp hai người Thái Mạo và Trương Doãn, cũng trợ giúp hai người ổn định thế cục Kinh Châu...Sở dĩ để Tào Bằng đến Tương Dương cũng có suy xét của Giả Hủ. Thái Mạo quy hàng Tào Tháo, còn cần phải có một người có thể khiến nhân tâm Kinh Châu tiếp nhận.
Tào Bằng không chỉ sinh ra ở Nam Dương, còn là đệ tử của Bàng Đức Công.
Chỉ dựa vào hai thân phận này cũng đủ cho người Kinh Châu ổn định. Hắn có đủ thanh danh, lại có đủ địa vị, hoàn toàn có thể đảm đương việc đại diện cho Tào Tháo. Đồng thời, Giả Hủ phái người đêm tối đi Hứa Đô, khẩn cầu Tuần Úc triệu tập binh mã, binh phát Kinh Tương.
Kể từ đó, binh không vấy máu đã đoạt được Tương Dương.
Trước khi Tào Bằng xuất phát, Giả Hủ còn bố trí cho hắn mấy quân cờ ở thành Tương Dương, chịu sự sai khiến của Tào Bằng.
Ngoại trừ tộc nhân Thái thị Thái trung Thái Hòa ra, Giả Hủ còn cố ý giới thiệu cho Tào Bằng một người.
- Người này tên là Lưu Thông, tự Mạnh Minh, là con cháu Lưu Thị tại Trường Sa. Người này là con thứ nhánh bên, cho nên không được xem trọng, ở trong thành Tương Dương có chút ít mua bán...Lúc trước ta mời chào người này không phải là cố ý, cũng không ngờ người này lại mang đến cho ta một niềm vui bất ngờ...hắn nói một người xin hàng.
- Hắn nói là người nào?
- Ha hả, đó là Lưu Phong, con nuôi Lưu Bị!
Tào Bằng nghe vậy hoảng sợ.
Không ngờ Giả Hủ nói Lưu Phong?
Đây chính là điều ngoài dự đoán của Tào Bằng, càng khiến hắn nắm chắc phần thắng đi sứ Tương Dương.
- Công tử, Đức Giai đến!
Khoái Việt đột nhiên lên tiếng.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn, thấy trên đường dài một đội nhân mã đang đi tới, người đi trước mặc kim khôi kim giáp, đeo kiếm bên hông, đúng là Thái Mạo.