Tào Tặc

Chương 622: Tuổi già nhưng chí chưa già

Đó là vì hậu nhân không hiểu nên vĩnh viễn không khuất phục Hoàng Hán Thăng lão.

Tào Bằng vẫn lo lắng, trước đây hắn tiến công quá độc, khiến cho Hoàng Trung nản lòng thoái chí. Nhưng hiện tại xem ra, lão Hoàng Trung vẫn là lão Hoàng Trung, trong tim vẫn có lửa, vĩnh viễn sẽ không tắt. Được nghe lời nói hùng hồn của Hoàng Trung, Tào Bằng khẽ mỉm cười, nhưng không lập tức ưng thuận.

-Hán Thăng tướng quân, chúng ta đi Bỉ Dương trước rồi mới suy tính.

Tào Bằng cũng muốn đánh hạ Tương Hương, càng hy vọng cướp lấy Chương Lăng.

Nhưng hắn vô cùng hiểu rõ, một khi khai chiến Chương Lăng, sẽ đồng nghĩa khai chiến toàn bộ Kinh Châu Lưu Biểu. Lưu Biểu nay mặc dù phái Văn Sính trợ giúp Lưu Hổ, nhưng vẫn còn chưa hạ quyết định quyết tâm. Có thể nói, Kinh Châu nay đủ loại hành vi, Lưu Biểu đã bị đám người Lưu Cảnh, Lưu Bị ảnh hưởng.

Muốn định Nam Dương, trước trị Giang Hạ.

Nếu không thể thật sự đánh Lưu Kỳ, chung quy là một phiền toái.

Tuy nhiên, nếu là thật có thể cướp lấy Tương Hương, cũng là một sự kinh hoàng không nhỏ!

Lập thu, tháng bảy năm Kiến An thứ 11.

Thái Thú Nhữ Nam Lý Thông dẫn đầu xuất kích, đóng quân ở Hạnh Tụ.

Nam Dương và Giang Hạ, lấy Lục Lâm Sơn làm biên giới. Còn Bình Xuân, chính là môn hộ của quận Giang Hạ. Lý Thông đóng quân ở Hạnh Tụ, tạo thành áp lực lớn cho Giang Hạ. Lưu Kỳ lập tức triệu tập binh mã, tập kết tại Bình Xuân. Cũng không nghĩ, ngay tại lúc hắn điều binh khiển tướng, Hoài Nam Thái Thú quận Dặc Dương Vu Cấm lại lặng yên xuất binh, thần không biết quỷ không hay công chiếm Thiếu huyện. Lưu Kỳ gấp gáp ứng chiến, lại bị Vu Cấm đánh cho đại bại mà chạy.

Đợi cho Lưu Kỳ lui về Bình Xuân, Lý Thông đã dẫn bộ lên Lục Lâm Sơn, áp bức thẳng Bình Xuân.

Đối mặt thế tấn công hùng mạnh của quân Tào, Lưu Kỳ không thể không nhượng bộ lui binh, vứt bỏ Bình Xuân mà chạy, lui giữ Tây Dương

Nhưng mà, cửa ngõ quận Giang Hạ vào lúc này dĩ nhiên mở rộng...

Lưu Kỳ vội vàng cầu viện Tương Dương, đồng thời phái người đi tới Uyển Thành, hướng Lưu Bị mượn người, để chống đỡ thế tấn công của quân Tào.

Nam Dương quận, Uyển Thành.

Sau khi Lưu Bị biết được tin tức lập tức triệu tập các tướng tiến đến thương thảo sự tình. Sau khi nghe kể lại tỉ mỉ chiến cuộc, đám người Gia Cát Lượng Mã Lương, ai cũng lộ ra vẻ mặt ngiêm trọng.

-Chủ công, Giang Hạ tuyệt không thể để mất.

Mã Lương lớn tiếng nói:

-Lương nguyện thay mặt chủ công đi tới Giang Hạ, chỉ có điều cầu hướng mượn chủ công một người thì nhất định có thể khiến Vu Cấm, Lý Thông lui binh.

-Người nào?

-Một mình Nhị tướng quân còn hơn ngàn quân vạn mã.

Kêu Quan Vũ đi Giang Hạ sao?

Lưu Bị chau mày, không khỏi có chút do dự.

Gia Cát Lượng nói:

-Chủ công lo lắng cuộc chiến ở Niết Dương?

-Đúng.

-Nhị tướng quân trấn thủ Niết Dương, thực sự có thể bảo lương thảo thông suốt. Nhưng vấn đề nay là, nếu Giang Hạ có mất, thì huynh đệ Khoái thị cùng với đám người Thái Mạo chắc chắn lại chiếm thế thượng phong. Đến lúc đó, Lưu Kinh Châu một khi phong tỏa Kinh Tương, chủ công liền trở thành độc quân bên ngoài...

Kỳ thật, việc cho tới bây giờ, chiến cuộc đã khó khống chế.

Uyển Thành không phải là nơi có thể ở lâu, chờ Tào Tháo chấm dứt chiến sự Liêu Đông, điều quân trở về Hứa Đô, chủ công muốn chiếm Uyển Thành, cũng không chuyện dễ.


-Vậy, làm thế nào cho phải?

-Vứt bỏ Nam Dương, trở về Nam quận...

Trước đây Lưu Kinh Châu cố ý thu hồi Uyển Thành, chủ công sao không nhân cơ hội này, bỏ Nam Dương, đổi lấy Kinh Châu làm nơi dung thân? Ta nghe người ta nói, Lưu Kinh Châu gần đây không khoẻ, khó duy trì lâu. Nếu Lưu Kinh Châu... Chủ công có thể nhân cơ hội cướp lấy Kinh Tương.

Có Đại công tử ở Giang Hạ giúp đỡ, có Y Tịch theo hiệp trợ.

Chỉ cần chủ công có thể nhanh chóng chiếm Tương Dương, đoạt binh quyền của Thái Mạo, thì tất cả Kinh Châu sẽ thuộc về chủ công. Khi đó, chủ công lấy Kinh Châu làm gốc rễ, đông liên kết Tôn Quyền, tây chiếm Ba Thục, thì đại sự có thể có hy vọng... Nam Dương, rắc rối khó gỡ, thật không thể thủ, chẳng thà mất cho Lưu Biểu, chắc rằng Lưu Kinh Châu sẽ không cự tuyệt.

Bỏ Nam Dương, mưu Kinh Tương?

Lưu Bị do dự không quyết.

Nhưng với tình trạng trước mắt mà nói, tử thủ ở Nam Dương cũng không phải là thượng sách.

Nam Dương, nước quá sâu!

Sâu đến mức ngay cả Lưu Bị cũng cảm thấy đau đầu.

Không nói đến Tào Bằng đã mang đến cho hắn áp lực thật lớn, chỉ riêng quan hệ dòng họ rắc rối kia đã khó gỡ đã cũng khiến cho Lưu Bị cảm thấy vấn đề vạn phần khó giải quyết.

Nếu có thể lấy Kinh Châu, bỏ Nam Dương cũng không đáng tiếc.

Tuy nhiên, cứ như vậy mà đi? Lưu Bị lại có chút không quá cam tâm.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn nói với Gia Cát Lượng:

- Kế của Khổng Minh cũng có đạo lý. Trong trường hợp đó đại quân lui lại, Ngụy Diên tất sẽ truy kích, còn phải sắp xếp thích đáng mới được. Quý Thường cầm lệnh tiễn của ta đi tới Niết Dương, cùng Vân Trường chuẩn bị gấp rút tiếp viện Giang Hạ; ta sẽ lệnh cho Thúc Chí tiếp nhận Niết Dương, cần phải phải chắc chắn rằng đường lui thông suốt... Dực Đức, Tử Long, từ ngày mai bắt đầu theo ta xuất chiến, công kích Tào doanh!

Ngươi cũng phải đi rồi, vì sao phải tấn công quân Tào?

Trong đó, tự có chủ trương của Lưu Bị.

Hắn phải phải làm ra một biểu hiện giả, khiến đám người Ngụy Diên nghĩ rằng hắn muốn phản kích...

Kể từ đó, Ngụy Diên tất chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón quân địch, mà Lưu Bị nhân cơ hội bỏ chạy, có thể lo trước phòng xa. Đồng thời, Lưu Bị cũng muốn muốn mượn cơ hội này, dạy cho quân Tào một ít bài học. Nếu không, cứ như vậy rời khỏi Uyển Thành, hắn thật sự là không cam lòng. Cứ cấp cho Tào quân thêm chút phiền toái rồi nói sau.

Cứ như vậy, Lưu Bị ở Uyển Thành, bắt đầu bắt tay sắp xếp.

Cũng phái quân sư Gia Cát Lượng đi tới Tương Dương, liên lạc với đám người Y Tịch...

Cùng lúc đó, cuộc chiến Tương Hương cũng đã mở màn.

Tào Bằng đích thân lĩnh đại quân đến dước chân thành Tương Hương. Sau khi Lưu Hổ binh bại Hồ Dương, còn chưa kịp lấy lại sức thì quân Tào đã dẫn quân đến Tương Hương...Khác với Đường Tử Hương, Tương Hương cũng là một nơi tụ tập, nhưng không có địa thế hiểm yếu như Đường Tử Hương.

Tương Hương ở vào phía trên bình nguyên Nam Dương, không hiểm nào có thể phòng thủ

Ngàymùng bảy tháng bảy, trời âm u!

Bầu trời Tương Hương mây đen dầy đặc, một trận mưa to đã sắp đến.

Dưới thành, trận địa quân Tào sẵn sàng đón quân địch, ba mươi cái giá Bát Ngưu nỏ được điều từ Vũ Âm tới bày ở trước trận. Thương mâu cỡ to bằng cánh tay đã được đặt trên dây cung, nhắm vào ngay bức tường thành Tương Hương khá kiên cố ở xa xa, vận sức chờ phát động. Tào Bằng ngồi trên lưng ngựa tay vịn vào mái che nắng đưa mắt nhìn ra xa. Thấy trên đầu thành Tương Hương nhiều người di chuyển, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười cổ quái, chợt giơ lên cao đại kích.

-Bát ngưu nỏ, chuẩn bị!

Tiếng trống trận rồi đột nhiên vang lên, vọng trên trời cao.

Lưu Hổ đứng ở trên đầu thành, nhìn Tào quân ngoài thành, lộ ra vẻ nghi hoặc.


-Cung tiễn thủ!

Y hét lớn một tiếng, cung tiễn thủ quân Kinh Châu lập tức kéo cung cài tên.

Chỉ có điều, Lưu Hổ không hiểu, quân Tào đã ở dưới thành Tương Hương, vì sao chậm chạp không công kích? Chẳng lẽ, Tào Bằng không hiểu được cái gì là binh quý thần tốc sao? Lúc này trì hoãn càng lâu, viện quân Văn Sính sẽ có thể đến bất cứ lúc nào, đến lúc đó tất nhiên sẽ có một hồi ác chiến.

Khoan, Văn Sính?

Lưu Hổ đột nhiên giật mình lạnh toát, dường như lập tức hiểu rõ suy nghĩ của Tào Bằng.

Cũng đúng lúc này chợt nghe tiếng trống trận quân Tào đột nhiên biến hóa trở nên vô cùng dồn dập. Họa Can Kích trong tay Tào Bằng, đột nhiên, chỉ ra phía Tương Hương xa xa.

-Bắn!

Nỏ thủ lập tức tấn khởi động cơ quát của bát ngưu nỏ, ba mươi cây mâu mang theo tiếng rít rời cung bắn ra, bay về phía đầu thành Tương Hương.

Nỏ trận cách tường thành Tương Hương ước chừng có năm trăm bước, cung tiễn thủ quân Kinh Châu căn bản không thể bắn tới quân Tào. Ngược lại là kia bát ngưu nỏ bí mật mang theo lực kinh người phóng tới, âm thanh thương mâu rậm rạp rối bù bổng trầm đục không ngừng, hung hiểm đâm vào tường thành bằng đất, so le dầy đặc làm người ta cảm thấy hết hồn. Một vòng thương mâu bắn ra, nỏ thủ lập tức tiến lên, chuyển nỏ bàn rồi dây cung lại tiếp mở ra. bàn tời kia thể tích thật lớn, cần hơn hai mươi người đồng thời phát lực mới có thể đem bàn tời chuyển động đứng lên...

Theo sát sau, đợt thứ hai, đợt thứ ba thương mâu bắn ra.

Sau khi luân phiên công kích tường thành bằng đất, cây thương mâu cắm ở trên tường thành, giống như con nhím vậy.

Tào Bằng cũng không tính toán cường công, sau khi mười lượt luân liên bắn thì cho chấm dứt, lập tức đem máy ném đá đến trước trận. Mà lúc này, quân Kinh Châu trên thành Tương Hương đã bị mười lượt thương mâu bắn này mà trong lòng run sợ. Đứng ở trên đầu thành, bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, mỗi một cây mâu khi đâm vào tường thành, mà trở nên lung lay. Mà nay, máy ném đá vừa muốn phóng ra, Lưu Hổ kinh hãi, vội vàng mệnh cung tiễn thủ hướng dưới thành bắn tên.

Hàng ngàn mũi tên phóng lên cao, lượt lượt hạ xuống phía trước.

Chỉ có điều, binh sĩ Kinh Châu rõ ràng đã loạn đầu trận tuyến, tên bắn ra, không hề có lực đạo, căn bản không thể tạo thành nguy cơ gì cho quân Tào...

Hơn mười khối đá từ trên không trung vẽ ra một đường cong kỳ diệu, đập vào đầu thành.

Còn Tào Bằng thì đang ghìm ngựa xem quân Kinh Châu dưới sự công kích càng trở nên rối loạn.

Cỡ đó được rồi!

Nghĩ đến viện binh Văn Sính, lúc này hẳn là đã ở trên đường...

Trong mắt Tào Bằng hiện lên một chút tươi cười quái dị, đột nhiên giơ tay lên đến, hạ lệnh ngừng công kích.

Hắn giục ngựa tiến lên, cao giọng quát:

-Binh lính trên đầu thành nghe đây, Tào mỗ phụng mệnh triều đình tiến đến Nam Dương, vốn có ý định muốn cầu lấy hòa bình ở Nam Dương. Không biết làm sao, Lưu nghịch càn rỡ, khinh người khai chiến, sinh linh đồ thán. Nay, Tào mỗ thừa lệnh vua diệt trừ nghịch tặc, thề thủ cấp lấy Lưu nghịch.

Trận công kích vừa rồi, chỉ là một sự cảnh cáo.

Nếu thông minh, hãy mau vứt bỏ khí giới đầu hàng... Tào mỗ chỉ truy thủ tội nghịch, sẽ không truy cứu những người khác..

Ba ngày, ta cho các ngươi thời gian ba ngày. Nếu ba ngày không ra thành đầu hàng, đợi thành Tương Hương bị phá, sẽ không buông tha cho bất kỳ ai... Nhớ kỹ, chỉ có ba ngày.

Tào Bằng dứt lời, đã xuống lệnh thu binh.

Trong đại doanh quân Tào, vẻ mặt Tào Chân tươi cười tiến đến.

Gã là phụng mệnh Giả Hủ tiến đến trợ chiến. Tuy nhiên, sau khi đến Hồ Dương, Tào Chân cũng không trực tiếp tham gia chiến sự, mà chỉ ở đứng yên lặng bên cạnh quan sát.

-Hữu Học, vây điểm đánh viện binh, treo đầu dê bán thịt chó, giỏi lắm.

Trận công kích này của ngươi đủ để khiến Lưu Hổ run sợ trong ba ngày. Tuy nhiên, ngươi phái Hoàng Trung đi chặn Văn Sính lại, có phải là có chút mạo hiểm không... Ngươi đừng lườm ta, ta biết ngươi xem trọng Hoàng Hán Thăng kia. Nhưng hắn dù sao đã qua biết tuổi thiên mệnh, mà Văn Sính kia, được danh xưng là Kinh Châu đệ nhất lực sĩ. Hoàng Trung... nếu ngươi để Lệnh Minh xuất kích, ta cũng sẽ không hỏi đến. Nhưng Hoàng Trung này, thật sự là...

Hoá ra, khi Tào Bằng quyết ý đánh chiếm Tương Hương, cũng không để Lưu Hổ vào mắt.

Mục tiêu chính của hắn vẫn là Văn Sính.

Hoàng Trung chủ động xin đi giết giặc, nguyện lãnh binh phục kích viện quân của Văn Sính. Tào Bằng vui vẻ đáp ứng, còn đưa cho Hoàng Trung hai độibinh mã, toàn quyền phụ trách.

Tào Chân có chút khẩn trương.

Quân coi giữ Tương Hương gần vạn người.

Mà lúc này quân Tào vây khốn Tương Hương, tưởng là hai vạn, kỳ thật chỉ có mấy ngàn. Sở dĩ trong mắt Lưu hổ, quân Tào binh hùng tướng mạnh, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, phần nhiều là do hiện tượng giả. Trong Tào doanh dựng hơn ba nghìn lều trại, chính là vì mê hoặc tầm nhìn Lưu Hổ.

Tuy nhiên, Tào Chân lo lắng nhất vẫn là Hoàng Trung.

Gã không kìm nổi mở miệng hỏi, nào biết Tào Bằng lại ngửa mặt lên trời cười to...

-Huynh trưởng, huynh yên tâm.

Hán Thăng mặc dù lớn tuổi, nhưng tuyệt không kém cỏi hơn huynh và ta. Cổ có Liêm Pha, bảy mươi tuổi có thể đấu thực. Mà nay Hán Thăng, tuyệt không kém hơn so với Liêm Pha... Huynh trưởng cũng biết, tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm. Tất cả những người khinh thường Hoàng Hán Thăng, nhất định không có kết cục tốt.

Văn Trọng Nghiệp mặc dù dũng cảm, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ Hán Thăng tướng quân!