Tào Tặc

Chương 612: Tào - Hoàng lần đầu giáp mặt

Chính ngọ, nắng gắt như lửa!

Cùng với một tiếng nổ, thành tường Hồ Dương sau khi trải qua sự tấn công của những tảng đá lớn cuối cùng đã không chịu nổi, ầm ầm sụp một góc...

-Thành bị phá...

Sắc mặt Lý Nghiêm lập tức trắng bệch.

Bên tai nghe được tiếng hoan hô binh lính Kinh Châu từ xa vọng đến, y cắn răng đề thương lên ngựa.

-Hôm nay, mỗ và Hồ Dương cùng tồn vong.

Y hiểu rất rõ nếu Hồ Dương mất đi, tiền đồ của y cũng theo đó mà tan biến. Có Khoái Chính ở đây còn có thể chiếu cố nhiều cho y.

Mà nếu quả thật Khoái Chính đã chết, chẳng sợ Tào Bằng thưởng thức y như trước, y lại mất đi một chỗ dựa vững chắc...Cái gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Khoái Chính đúng là có ơn tri ngộ với Lý Nghiêm, mà nay Hồ Dương nguy cấp, Lý Nghiêm cũng bất chấp tất cả quyết ý cùng chết theo Khoái Chính.

Lý Nghiêm lúc này không còn là Lý Chính Phương khuyên bảo Gia Cát Lượng năm xưa trong lịch sử.

Tuy rằng đã ba mươi tuổi nhưng vẫn còn nhiệt huyết thiêu đốt. Lý Nghiêm hét lớn một tiếng, dẫn bộ lao ra khỏi lều trại phóng tới hậu quân quân Kinh Châu. Đây là xung phong quyết tử, Lý Nghiêm đã bất chấp tính toán được nhiều, chỉ hy vọng có thể mượn lần này để giảm bớt áp lực cho Hồ Dương.

Lý Nghiêm dũng mãnh xuất kích đích thật khiến Lưu Hổ cảm nhận được áp lực.

Nếu đổi là người khác, ví dụ như Trần Cung năm đó, hoặc là Tuân Kham sẽ phái ra một tướng lãnh lão thành, ổn định hậu quân đầu trận tuyến, nhưng Lưu Hổ không phải là Trần Cung, cũng không phải là Tuân Kham. Nghe nói Lý Nghiêm công kích hậu quân, gã lập tức rối loạn, vội điều binh khiển tướng tiến đến ngăn trở. Tuy rằng chưa buông tha công kích với Hồ Dương, nhưng đầu nhập binh lực rõ ràng đã yếu bớt đi. Nếu Lưu Hồ có quyết đoán, không để ý Lý Nghiêm mà tập trung binh lực liên tục tạo áp lực, vậy thì Hồ Dương rất có khả năng chỉ trong thời gian một nén nhang sẽ không thể kiên trì được nữa. Nhưng gã lại chia binh, áp lực tại Hồ Dương cũng theo đó giảm bớt. Khoái Chính căn bản không để ý tới chỗ hổng bị sụp xuống kia, chỉ huy quân tốt tiếp tục chống đỡ công kích...

Còn Bàng Đức thì suất lĩnh quân tốt lao xuống tường thành, ở tại chỗ hổng đứng giữa ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của binh lính Kinh Châu.

Nhưng dù vậy, Hồ Dương vẫn dần dần xuất hiện sự tan tác!

Lý Nghiêm mình đầy thương tích, cả người đẫm máu.

Trên người đã trúng mấy nhánh điêu linh, tuy không trúng phải những chỗ yếu hại nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, Lý Nghiêm cảm thấy cánh tay đã dần dần không còn sức lực.

Chiến mã dưới háng hí lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất không dậy nổi.

Lý Nghiêm lập tức ngã theo, lăn hai vòng trên mặt đất lại xoay người đứng lên. Y từ trong đống người chết tạo thành tấm chắn, nắm một thanh đại đao, giống như hổ điên xông tới binh Kinh Châu mà chém giết. Đại đao tung bay liên tiếp chém hai binh lính Kinh Châu ngã lăn trên mặt đất. Nhưng cũng không kịp tránh, đã bị một binh Kinh Châu đâm trường thương xuyên thấu đùi, Lý Nghiêm đau đớn hét to, quỳ trên mặt đất.

Cũng may, đại đao trong tay chỗng đỡ được cơ thể nên mới không ngã quỵ.

Lý Nghiêm biết mình đã không chống đỡ được nữa!

Cũng không biết Hồ Dương còn kiên trì được bao lâu...

-Chính công, Nghiêm đã hết lực!

Lý Nghiêm hét lớn một tiếng, đại đao trong tay lật lên định cắt cổ tự sát.

Đang lúc mành chuông treo sợi tóc, chợt nghe xa xa có tiêng gót sắt ầm vang, theo sát sau, hậu doanh binh Kinh Châu lao ra một đội binh mã, viên quan tướng cầm đầu, cưỡi sư hổ thú, tay cầm Họa Can Kích, mặc đường nghê bảo áo giáp, áo choàng màu đỏ thẫm bay phất phới trên không trung giống như ngọn lửa cháy.

Sư Hổ thú Đại Hoàng đột nhiên hí lên một tiếng rít gào như sư tử rống vang dội trên không trung chiến trường.

Tào Bằng ngồi ngay ngắn như cung tên rời cung trong chớp mắt lọt vào trong loạn quân, Họa Can Kích múa trên không trung từng đường từng đường hình cung rực rỡ, vài tên võ tướng Kinh Châu xông lên muốn ngăn hắn lại, đã thấy đại kích Tào Bằng tung bay biến hóa mạnh mẽ, lập tức khóa viên đại tướng này vào bên trong. Liên tiếp có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, Tào Bằng và tên võ tướng kia cũng lướt qua, tên võ tướng chỉ còn lại một tàn thi.

Lý Nghiêm cảm thấy sống mũi mình cay cay, tinh thần đột nhiên phấn chấn.


Y gầm lên giận giữ, múa đao xông tới chém binh Kinh Châu làm hai đoạn, sau đó hướng tới Tào Bằng la lớn:

-Công tử, đánh Lưu Hổ trước giảm bớt nguy hiểm cho Hồ Dương.

Xa xa, đại kỳ Lưu Hổ ở dưới cái nắng gắt cực kỳ chói mắt.

Một màu đỏ thẫm làm Tào Bằng liếc nhìn một cái là nhận ra vị trí của Lưu Hổ.

Hồ Dương lúc này nguy cơ khốn cùng.

Tào Bằng hiểu rất rõ, nếu không bức lui Lưu Hổ, chỉ dựa vào ba nghìn binh mã trong tay hắn chỉ sợ khó có thể cứu lại Hồ Dương.

Chỉ có điều, Lưu Hổ ở trong sự bảo vệ dày đặc, nếu muốn bức lui gã, chỉ có...Tào Bằng mặt không đổi sắc mắt hổ trợn lên, lạnh lùng nói:

-Phi Đà binh, theo ta đi lấy đầu Lưu Hồ.

Còn chưa dứt lời, Tào Bằng đã xoay đầu ngựa phóng về phía Lưu Hổ.

Họa Can Kích trong tay giống như tấm thiếp Diêm Vương, nơi nào đi qua nơi đó không một ai ngăn được, binh mã Kinh Châu bị giết, người ngã ngựa đổ.

Lưu Hổ ngồi trên lưng ngựa, đang đốc chiến.

Chợt nghe phía sau có tiếng hỗn loạn, vội quay đầu lại nhìn, thấy một tướng Tào cầm thanh đao sắc bén từ trong đại quân vạch tìm một lỗ hổng đánh tới phía gã. Phía sau tướng Tào, còn có một đội kỵ quân. Trong bối rối, gã không thể xác định được đối phương rốt cuộc có bao nhiêu binh mã, lại giống như mãnh hổ xuống núi theo tướng Tào giết chạy đến. Càng ngày càng gần, trong chớp mắt Tào Bằng đã thấy đại kỳ trong quân phía trước.

Lưu Hổ quá sợ hãi, vội vàng la lên:

-Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta.

Vài tên võ tướng phóng ngựa lao ra, muốn ngăn Tào Bằng lại.

Nào ngờ, không chờ bọn họ tiến đến, thiết lưu tinh trong tay Tào Bằng liên tục phát ra nện vào hai gã võ tướng ngã xuống.

Cổ tay hắn lật lên, một quả cương nỏ gào thét bắn ra vào giữa trán một tên võ tướng, chỉ trong chớp mắt, ba người ngã xuống ngựa, khiến cho binh lính Kinh Châu chấn động.

Hai người còn lại muốn thúc ngựa bỏ chạy, đã thấy sư hổ thú hí lên một tiếng, tốc độ lại một lần nữa tăng vọt.

Họa Can Kích phá không đánh tới, chém một người thành hai đoạn.

Lập tức, Tào Bằng ở trên ngựa với người ra, một tay quặc lấy võ tướng kia mang bên hông, cánh tay còn lại dùng sức, chỉ nghe hắn hét một tiếng, võ tướng gần hai trăm cân bị Tào Bằng kéo bật từ trên lưng ngựa lên. Võ tướng kia sợ tới mức hét to một tiếng, trong giây lát bay ra ngoài giống như cưỡi mây vượt gió. Bùm! Võ tướng bị quẳng rơi trên mặt đất, đầu choáng váng. Y xoay người định đứng lên, còn chưa kịp định thần đã thấy một con ngựa cao to ngay trước mặt. Lập tức Phi Đà Binh giơ hoành đao lên, phụt một cái, chém văng đầu y đi.

Nói thì chậm nhưng xảy ra cực nhanh!

Tào Bằng từ trong loạn quân giết ra chỉ trong nháy mắt.

Lại phải nói tiếp, Lưu Hổ này cũng không phải loại người trói gà không chặt, nhưng đối mặt với hung thần ác sát đánh tới giống như Tào Bằng, lập tức bị ngây ngốc!

Y hét to một tiếng, thúc ngựa bỏ chạy.

Còn Tào Bằng lúc này đã vọt tới trước mặt đại kỳ trung quân, tay trái cầm Tây Cực Hàm Quang quét ra.

Chỉ nghe rắc một tiếng, cột cờ đại kỳ to bằng miệng bát to bị một đao chém đứt thành hai đoạn. Lập tức binh mã Kinh Châu rối loạn...Mà ở trên đầu thành xa xa, Khoái Chính đang liều chết chống đỡ quân Kinh Châu nhưng cũng để ý tới sự hỗn loạn trong trận doanh Kinh Châu, tai nghe tiếng rống gầm sư hổ thú quen thuộc, trong lòng y mừng rỡ. Quân cứu viện đã tới, là quân cứu viện đã tới.

-Quân cứu viện đã tới, các huynh đệ, giết địch cho ta!


Cùng lúc đó, Bàng Đức cũng nghe được tiếng hí của sư hổ thú...

Công tử đã đến, là Công tử đến đây!

Gã bất chấp cơ thể kiệt sức, cũng không để ý tới vết thương trên người, đoạt lấy một chiến mã trong tay một gã quân tốt, Bàng Đức phi thân lên ngựa, ngồi ngay ngắn, múa đao hét lớn:

-Thái Thú dẫn quân cứu viện tới, quân giặc đã lui, Lưu Hổ đã chết, các huynh đệ, theo ta xuất kích.

Binh lính Kinh Châu nghe âm thanh ầm ĩ cũng hoảng sợ.

Quay đầu lại xem, thấy đại kỳ trung quân Lưu Hổ đã biến mất từ lúc nào.

Mà quân trận bên ta lúc này đang trong sự hỗn loạn...Binh Kinh Châu quá sợ hãi, lập tức không còn sức tấn công mãnh liệt Hồ Dương như trước nữa.

Ngay cả chủ tướng cũng đã bị giết, còn đánh cái gì?

Binh Kinh Châu lập tức tan tác rút lui như thủy triều. Bàng Đức đi đầu từ lỗ hổng ở tường thành lao ra, múa đao truy kích.

Một trận tấn công cứng rắn nhưng lại ly kỳ biến thành trận chiến truy kích.

Một bên là sĩ khí đã giảm sút, ý chí chiến đấu đã không còn, còn bên kia, thì sĩ khí dâng cao, tinh thần phấn chấn. Quân Tào Hồ Dương tuy rằng số người đang trong tình huống bất lợi, nhưng mà nay thấy binh mã Kinh Châu thất bại rút lui, sao bằng lòng buông bỏ cơ hội, Khoái Chính hạ lệnh đánh mở cửa thành, xuất binh truy kích. Binh Kinh Châu rốt cuộc không còn tinh thần, dưới sự truy kích của quân Tào Hồ Dương, bại liên tiếp.

Lý Nghiêm đoạt một con ngựa, vọt tới trước mặt Tào Bằng.

Y dùng đao chỉ vào Lưu Hổ đang trốn đằng xa:

-Công tử, kia là Lưu Hổ!

Tào Bằng hét lớn một tiếng, đánh ngựa lao tới.

Sư Hổ thú cất vó phi đi, khi đang chạy tiết tấu không ngừng biến ảo. Họa Can Kích trong tay múa tung bay, nơi đi qua như gió thu cuốn hết lá vàng, giết đến máu chảy thành sông. Vật cưỡi của Lưu Hổ không tồi, nhưng vẫn kém xa so với loại ngựa thần sư hổ thú trong truyền thuyết này.

Trong chớp mắt, khoảng cách hai con ngựa càng lúc càng gần!

Thâm chí Lưu Hổ còn cảm nhận được rõ ràng, Tào Bằng tới gần.

Loại cảm giác sợ hãi khó hiểu này quanh quẩn trong đầu. Lưu Hổ cảm nhận được áp lực cực lớn, đột nhiên hét lớn một tiếng quay đầu ngựa lại, đâm thương về phía Tào Bằng. Y cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên quay đầu lại. Chỉ là áp lực nặng trịch kia khiến y không thể nói rõ được rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng xác thực là quả thật...là cảm nhận được sự sợ hãi tử vong tới gần.

Thương, Kích giao nhau trên không trung.

Kình lực từ Họa Can Kich truyền đến khiến Lưu Hổ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chỉ thấy Tào Băng dùng Họa Can Kích khóa đại thương Lưu Hổ, rồi sau đó thuận thế quấn lấy, vẽ ra một vòng tròn quỷ dị, cả người Lưu Hổ bị một lực lớn dẫn dắt, cuối cùng không giữ vững được, đại thương bắn ra khỏi tay, Tào Bằng thừa cơ tiến đến, Họa Can Kích chém ngang từ trước ra sau, Lưu Hổ muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa rồi...Y nhắm hai mắt lại, quát to một tiếng:

-Mạng ta xong rồi!

Đinh!

Bên tai vọng đến một tiếng vang trong trẻo.

Mở to mắt ra, Lưu Hổ ngạc nhiên phát hiện mình không có việc gì...

Đây cũng không phải là do Tào Bằng thủ hạ lưu tình, mà là ngay lúc hắn chuẩn bị chém Lưu Hỏ, một mũi tên nhọn đột nhiên bay tới bắn vào đại kích trong tay hắn.

-Hổ công tử đừng kinh hoảng, Hoàng Trung ơ đây.

Một con ngựa trắng lông đốm vàng từ trong loạn quân giết ra, một viên lão tướng tay cầm Hổ Bào Đao, hùng hổ xông tới đây.

Tào Bằng không nói hai lời, giục ngựa nghênh đón.

Đao kích giao nhau, Tào Bằng cảm thấy cánh tay run lên, gan bàn tay run rẩy, sư hổ thú dưới háng hí lên hung bạo, suýt nữa làm Tào Bằng ngã xuống.

Hắn thầm cả kinh ngước lên nhìn.

Thấy lão tướng kia đã tới bên Lưu Hổ, Hổ Bào Đao đang chĩa vào Tào Bằng.

Hoàng Trung?

Sao Hổ Bào Đao ta tặng cho Bàng Đức lại nằm trong tay ông ta!