Trời âm u, không có gió
Sáng sớm, sương mù trải đầy mặt sông, mây đen dày đặc.
Nếu như mọi ngày thông thường, ánh mặt trời đã phủ khắp, tầm nhìn cũng cực kì rõ ràng, nhưng do trời âm u, nên ánh sáng cũng bị tối đi phần nào.
Sau khi Trương Phi dẫn bộ qua Dục Thủy, tâm trạng ít nhiều cũng ổn định hơn.
Theo lệ thường, gã sẽ cử người đi thông báo cho Uyển Thành trước. Nhưng do tâm trạng bực bội khó chịu, lại thêm việc đây là Uyển Thành, là địa bàn của gã, nên cũng không lo ngại nhiều. Từ xa đã nhìn thấy tường thành kiên cố của Uyển Thành, Trương Phi cũng thấy an tâm hơn, nhìn thấy tình hình của Uyển Thành, cứ như vẫn chưa gặp thảm họa chiến tranh, chỉ có điều trong thành cuồn cuộn khói, lại khiến lòng hắn thêm loạn.
Vốn tưởng rằng, đến Uyển Thành rồi, mọi ưu phiền sẽ hết.
Ai mà biết được đến tận chân thành rồi, lại nhìn thấy cổng đóng, người trên thành không có một ai.
Lại gặp tình huống này.
Trương Phi rất ghét cái kiểu yên tĩnh, vắng vẻ này. Đối với những hành vi giả thần giả quỷ này, rất khó chịu trong lòng. Vốn tính cánh gã cùng bình tĩnh, nhưng nếu đột nhiên cơn giận bắt đầu kéo đến khó mà kiềm chế. Tam gia thúc ngựa đi tới chân thành, vừa gọi người mở cửa, liền nghe thấy âm thanh của tiếng mõ vang lên từ trên thành, theo sát sau đó là mũi tên bay như mưa, từ phía trên đầu thành trút xuống.
Khiến Tam gia giật hết cả mình, sợ vãi linh hồn.
Gã vội vàng thúc ngựa, chỉ có điều con ngựa chiến của gã mới được đổi, nên có chút chưa thuần phục.
Bất chợt có trận mưa tên tới, khiến chiến mã cũng phải khiếp sợ.
Hai chân trước đứng thẳng lên, tiếng hí dài không dứt, nhưng chính vì thế, mà trận mưa tên kia trút hết lên người con ngựa.
Trong chớp mắt con ngựa đó biến thành một con nhím với đầy tên cắm, hí một tiếng bi ai, sau đó ngã xuống đất.
Đây là lần xuất chinh thứ hai của Trương Phi, và đó cũng là con chiến mã thứ hai bị tổn thất. Lớn như vậy rồi, Trương Phi chưa bao giờ trải nghiệm qua tình cảnh bị tổn thất liên tiếp hai con ngựa, nhưng Trương Phi vốn sớm đã phòng bị trường hợp ngựa dựng đứng hai chân lên, từ trên lưng ngựa luồn xuống, cũng may là chiến thuật cưỡi ngựa của Tam gia cũng không tồi, nếu dựa theo mười cấp để định mức khả năng cưỡi ngựa của gã, chắc gã cũng phải đạt đến cấp đó.
Đổi lại là người khác, ít nhất cũng khiến người ta đầu óc choáng váng.
Nhưng có thể thấy Trương Phi từ trên lung ngựa nhảy xuống, một tên liền lăn mười tám vòng, sau đó đứng thẳng lên.
Tuy không việc gì, nhưng bộ dạng cũng rất thảm hại. Mâu thương của Trượng Bát Xà cũng bị mất một bên, Trương Phi nổi giận lôi đình, nhưng trận mưa tên trên đầu thành, hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Trương Phi.
Cùng với tiếng mõ đánh không dứt là trận mưa tên càng lúc càng dày đặc, Trương Phi đứng vững lại và nhìn thấy một mũi tên đang bay tới, hắn vội rút bảo kiểm ra, vừa lùi, vừađánh bật tên ra, tâm trạng buồn bực trong lòng, càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Chết tiệt, phải chăng Uyển Thành đã đổi chủ? Đúng lúc tâm trạng Trương Phi đang không yên, phía sau truyền đến tiếng kêu la.
Một nhóm binh mã, từ phía sau đột nhiên xuất hiện. một tên tiểu tướng, phi ngựa xoay thương, liền xông vào đám kỵ binh của Trương Phi. Chỉ nhìn thấy gã xoay thương, đám kỵ binh không phòng ngự liền từ từ tản ra, trong nháy mắt có ba tên bị tiểu tướng làm cho ngã ngựa. Phía sau là đám tiểu tốt cùng tiến theo bước chân của mãnh hổ, đi tới đâu đám kỵ binh lùi tới đó.
Đúng ra mà nói, ưu thế lớn nhất của kỵ binh, chính là ở tính động cơ của bọn họ.
Trong tình hình không chút phòng bị, đột nhiên lại bị tiếp cận, đám kỵ binh này mất đi không gian tấn công. Đối mặt với đám địch mạnh như hổ này bọn họ cảm thấy rất mơ hồ, nhìn trang phục của bọn họ, rõ ràng là người của mình, nhưng tại sao bọn chúng lại tấn công ta?
Một con ngựa chiến, chở trên mình thi thể của một kỵ binh, chạy tới bên Trương Phi.
Trương Phi cắn chặt răng, túm thi thể trên lưng ngựa xuống, sau đó cầm một cây thương từ trên mặt đất lên, xoay người ngồi trên lưng ngựa. trên người bị bắn mấy mũi tên, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Có giáp hộ thân, vì thế đa phần những chỗ bị bắn đều không phạm vào những bộ phận nguy hiểm. Nhưng điều này cũng khiến Trương Phi tức giận, cơn thịnh nộ bộc phát. Gã bước qua ngựa, thúc ngựa đâm thẳng vào đám loạn quân, đại thương trong tay đâm loạn xạ, trên dưới đâm hết, trong chớp mắt đã xông đến trước mặt tên tiểu tướng kia,
-Cẩu tặc, Yến Nhân Trương Phi đang đứng trước mặt mày đây.
Trương Tam Gia gào lên một tiếng, như tiếng sấm nổ.
Lúc này viên tiểu tướng kia mới nhìn rõ được bộ dạng của Trương Phi, không khỏi kinh hãi.
-Tam…
Gã muốn nói: “Tam tướng quân, đây là hiểu lầm!
Nhưng Trương Phi đang phát cuồng sao có thể nghe giải thích được. Nhanh như chớp, liền phi tới trước mặt viên tiểu tướng.
Trường thương trong tay, lập tức đâm tới.
Cùng với lúc xuất đại thương ra, mũi thương cũng tủa ra như đám hoa.
Tiểu tướng vội vàng giơ thương ra nghênh tiếp, nhưng vấn đề là, cơn giận của Trương Phi đang ập đến, chả khác gì Lã Bố tái sanh.
Càng không nói đến viên tiểu tướng, cho dù là võ tướng tiêu chuẩn đỉnh cao hạng ba cũng không thể ngăn được cơn giận của Trương Phi. Chỉ cần một hiệp, tiểu tướng kia liền bị Trương Phi đánh cho ngã ngựa, Trương Phi giết tên tiểu tướng kia, cũng vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục xông vào đám loạn quân, nhìn thấy người là giết, gặp người là đâm.
-Tam tướng quân, người cùng một nhà, nhầm rồi, nhầm rồi!
Trên đầu thành, Triệu Dung cũng đã nhìn thấy hết tình hình, lập tức thấy sợ hãi.
Y liên tục kêu gọi, hạ lệnh ngừng bắn tên, nhưng tình thế đã đến mức này, cũng khó mà ngăn được vận mệnh bị Trương Phi chém giết, nhìn thấy Trương Tam Gia như một con hổ dữ đang đâm loạn trong đám đông, Triệu Dung lòng đau như cắt, xảy ra chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì vậy.
Sao người mình lại đánh người mình?
-Tam tướng quân, dừng tay.
Hai gã hầu cận, cũng cảm thấy được điều này.
Lớn tiếng la lên, không ổn rồi.
Cuối cùng Trương Phi cũng dừng tay, kinh ngạc hỏi:
-Hà cớ gì bảo ta dừng tay?
-Người cùng một nhà, người cùng một nhà
-Hả
Trương Phi cuối cùng mới thấy, mắt tròn xoe, nhìn một lượt chiến trường, đột nhiên gầm lên giận dữ:
-Toàn bộ dừng tay hết con mẹ nó cho ta.
Tiếng hô như sấm nổ, quanh quẩn giữa không trung.
Hai bên giao chiến nghe thấy tiếng Trương Phi, đều dừng lại, cùng cảm thấy khó hiểu?
-Là Tam tướng quân?
-Không sai, đúng là Tam tướng quân
-Xảy ra chuyện gì vậy? chẳng phải là quân địch tới đột kích hay sao?
-Có mẹ ngươi mới là quân địch, cả nhà ngươi là quân địch thì có!
Một kỵ sĩ chửi ầm lên
-Đúng là mắt đui mà, chưa nhìn rõ mà đã xông lên
- Không biết được, Trương Tư Mã hạ lệnh xuất kích, chúng tiểu nhân chỉ biết nghe lệnh làm việc, sao biết đó là Tam tướng quân...Nếu sớm biết là Tam tướng quân tới, cho dù là ta có dám ăn gan hùng tim báo cũng không dám động thủ...
-Đúng đấy, đây là hiểu nhầm thôi
Đúng là người của mình rồi
Trương Phi ngồi trên ngựa, mắt trợn mồm há hốc.
Thế chẳng phải là, những người hắn giết, đều là người của mình sao?
Chuyện này là thế nào?
-Mi Tử Phương, ngươi ở đâu ra mẹ nó lăn ra đây cho ta.
Tự nhiên Trương Phi lại nghĩ tới Tử Mi Phương, thế là lại chửi ầm lên.
Lúc này, cửa thành Uyển Thành mở ra, Triệu Dung đem theo người, chật vật chạy trên một con đường nhỏ phía trước,
-Tam tướng quân bớt giận, đây là hiểu lầm.
-Nhầm cái con mẹ ngươi!
Mi Tử Phương đâu? Gọi hắn tới gặp ta
Triệu Dung sợ hãi nói:
-Mi huyện lệnh bị quân Tào bắt đi rồi.
-Bị quân Tào bắt đi rồi?
-Đúng vậy, đêm qua quân Tào đánh lén Uyển Thành, Mi huyện lệnh và Giáo Úy bị bắt sống rồi ạ.
Khi quân Tào bỏ chạy, đã thiêu luôn kho lương của ta, mạt tướng nhìn thấy Uyển Thành có khói, lên đem người tới cứu viện, ai mà biết được, Tam tướng quân lại trở về vào lúc này, mạt tướng lại cho rằng, quân Tào lại tới giết chóc, vì thể mới hạ lệnh tập kích, không ngờ lại là hiểu nhầm.
Sau khi nói xong, Triệu Dung khóc nức nở.
Trương Phi tức giận đến run người, ngón tay chỉ vào Triệu Dung rất lâu không nói ra lời.
Cũng may, gã cũng phân được nặng nhẹ, nghe tới việc kho lương bị đốt, trong lòng kinh hãi.
Gã không để ý tới Triệu Dung nữa, nhưng trong lòng, như có ngọn lửa đốt, nếu không phát tiết được, gã cảm thấy mình như sắp phát điên.
-Treo lên, đánh mạnh vào cho ta
-ahhhh
-Trước tiên đánh gã mười roi vào lung, sau đó bắt treo lên.
Đợi đấy, món nợ này đợi chút nữa ta sẽ tính toán với ngươi.
Trương Phi nổi giận đùng đùng, phóng thẳng ngựa vào phía bên trong thành, mấy tên thân binh cũng không dám nói thêm lời nào, thế mạnh như hổ dữ, xông lên bắt Triệu Dung ấn nằm xuống đất, mặc kệ Triệu Dung kêu cha gọi mẹ, kêu oan uổng, trước tiên cứ phải lột hết áo giáp của gã, sau đó mới treo gã lên, đánh cho một trận.
Đồ khốn nạn nhà ngươi!
Ngươi có biết không, trận loạn chiến lúc nãy, tổn thất mất bao nhiêu huynh đệ?
Hai ngàn quân, trong tích tắc đã có vài trăm người bị chết, số người này còn vượt hơn cả số đã bị chặn tại trận cháy lớn Giáp Câu Bì do gây ra rồi đấy.
Người hầu của Trương Phi, cũng tức nghẹn cổ, ra tay đương nhiên cũng không hề thương xót.
Triệu Dung bị đánh cho da tróc thịt bong, ngất ngay tại trận, còn những tên thuộc hạ của y, ngoài mặt sợ hãi, nhưng trong lòng lại sinh ra bất mãn, đã nói là nhầm lẫn, sao lại còn ra tay mạnh đến thế, người của các ngươi chết, nhưng người của bên ta chẳng phải cũng bị c hết đó sao?
Ngay đến cả Trương Tư Mã cũng chết trong tay Trương tướng quân, món nợ này, nên tính thế nào đây?
Cho dù có tiếp tục bất mãn, nhưng cũng không có ai dám đứng ra nói…
Nếu như Mi Phương còn ở trong này, thì vẫn còn có thể ngăn được Trương Phi, dẫu sao gã cũng có một mối quan hệ ở bên trong, nhưng đằng này, cả Uyển Thành, Trương Phi là lớn nhất, ai mà dám đi can ngăn, như thế chẳng khác gì đi tìm cái chết, đám quân tốt chỉ có thể dồn nén sự bất mãn lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy khủng hoảng kinh khủng.
Tam tướng quân nói, phải tính món nợ này
Trời mới biết được, hắn có gây rắc rối gì cho chúng ta nữa không?
Đám lửa lớn trong kho lương ở Uyển Thành, đã được dập tắt.
Nhưng lương thảo lại bị cháy thành tro rồi.
Khi đốt cháy kho lương bọn đã đổ hết mấy thùng dầu còn lại lên, nên đám lửa cháy càng mạnh. Vì vậy, rất khó dập tắt lửa, đợi cho tới khi dập được lửa lớn, lương thảo đã bị cháy hết rồi.