Ban đêm, trăng sáng rọi.
Đi thẳng về phía trước, chính là trấn Dương Sách.
Đối với Tào Bằng mà nói, đây không phải là nơi xa lạ. Cũng chính tại nơi đây, hắn đã gặp người làm thay đổi cả cuộc đời hắn.
Còn một việc Tào Bằng mãi mãi không thể nào quên. Vào cái đêm xảy ra bão tuyết, hắn đã gặp lại Tư Mã Huy và Bàng Quý ở nhà nghỉ trấn Dương Sách. Cũng chính vào buổi tối hôm đó, hắn dùng luận mười thắng mười bại mà chiếm sự ưu ái của Tư Mã Huy và Bàng Quý, lúc chia tay, họ còn tặng hắn chiếc xe ngựa.
Nếu không có chiếc xe ngựa đó, cuộc sống của Tào Bằng ở Cức Dương, chắc chắn sẽ không thể thuận buồm xuôi gió.
Nếu không có chiếc xe ngựa đó, nói không chừng hắn bây giờ, sớm đã thành cô hồn dã quỷ… Bất cứ ai cũng không thể phủ nhận, ban đầu khi Hoàng Xạ đối phó với Tào Bằng, nếu không phải nhờ có thân phận đệ tử bảo hộ của núi Lộc Môn này, sợ rằng Khoái Chính cũng sẽ không bảo vệ Tào Bằng được như vậy.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Tào Bằng lại không ngăn nổi cảm thán thế sự vô thường.
Năm đó, hắn thảm hại mà bỏ trốn, lưu vong đến Cức Dương.
Hiện giờ, hắn ngàn dặm gấp rút lao về Cức Dương tiếp viện…
Tào Bằng ra lệnh, hạ trại trú tại trấn Dương Sách. Từ trấn Dương Sách tới Cức Dương, đường cũng không xa. Nếu theo hành trình đã định, trưa ngày hôm sau liền có thể đến Cức Dương. Mà lúc này, quân do Điển Mãn và Hứa Nghi tiên phong, hẳn là đã sắp đến huyện thành Cức Dương.
Đặng Ngải nói không sai, hai người Đặng Chi và Đỗ Kỳ trấn thủ Cức Dương, vấn đề không lớn.
Mà hiện tại điều làm Tào Bằng lo lắng, không phải Lưu Bị khi nào sẽ phát động tấn công. Đồng thời, Lưu Biểu sẽ có hành động gì? Điều này cũng chưa thể biết được. Theo như tình hình hiện tại, binh mã Kinh Châu vẫn chưa có hoạt động gì lớn. Cuộc chiến Cức Dương, rất có thể là do một mình Lưu Bị gây nên. Tào Bằng không tin Lưu Bị sẽ thật sự phát động tấn công. Nhưng hắn cũng không rõ, Lưu Bị dụng binh Cức Dương, rốt cuộc là có ý gì? Là để ra uy? Hay là có dụng ý khác? Trong cuộc đời, lần đầu tiên Tào Bằng không thể đoán được dụng ý của đối thủ.
-Công tử, nghỉ ngơi đi.
Bàng Đức nhắc Tào Bằng.
-Lệnh Minh, ngươi nói xem Lưu Bị vì sao lại xuất binh vào lúc này?
-Điều này…
Bàng Đức do dự một lát, nhẹ nhàng nói:
-Mạt tướng cũng không biết Lưu Bị có ý gì… Nếu y xuất binh vào lúc này phải chăng là đang cấu kết cùng Lưu Biểu?
Điều này cũng rất có khả năng!
Lưu Biểu không dám đụng chạm đến Tào Tháo, nhưng cũng không có nghĩa là y không thể không trêu chọc ông ta.
Nếu chẳng may, y muốn đục nước béo cò…
Tào Bằng chợt giật mình ớn lạnh.
-Nếu Lưu Biểu và Lưu Bị cấu kết với nhau, vậy ngươi nói xem y sẽ có khả năng động thủ ở nơi nào nhiều nhất?
Bàng Đức ngẫm nghĩ một chút.
-Hồ Dương.
Không sai, chính là Hồ Dương!
Hồ Dương là lá chắn phía nam của Tào Bằng, tuy rằng có Khoái Chính và Lý Nghiêm trấn thủ ở đó, nhưng nói thật, binh lực có chút yếu kém. Nguyên là, Tào Bằng lệnh Đỗ Kỳ trấn thủ thành Cửu Nữ, để có thể viện trợ khi Hồ Dương hoặc Cức Dương bị uy hiếp.
Thế nhưng hiện tại, binh mã thành Cửu Nữ cấp tốc tới Cức Dương tiếp viện, nếu chẳng may Lưu Biểu dụng binh tới Hồ Dương…
Nghĩ đến đây, Tào Bằng bỗng tỉnh ngộ, vội vàng nói với Bàng Đức:
-Lệnh Minh, ngươi lập tức dẫn ba nghìn binh mã đi ngay trong đêm tới Hồ Dương, hỗ trợ Khoái Bá Bình thủ ngự Hồ Dương. Lưu Hổ ở Chương Lăng là cháu của Lưu Biểu trước nay rất thân với Lưu Bị. Cuộc chiến Cức Dương lần này, nói không chừng là do Lưu Biểu dương đông kích tây.
-Nhưng mạt tướng nếu đi, công tử...
Bàng Đức hơi lo lắng, sợ rằng Tào Bằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tào Bằng ngược lại hiểu ý ngay của Bàng Đức, vì vậy khẽ mỉm cười nói:
-Lệnh Minh không cần lo lắng cho ta. Ta tuy không dũng mãnh như Lã Bố, nhưng muốn đe dọa tính mạng của ta, đó là điều vô cùng khó khăn. Ngươi chỉ cần chú tâm đi tới Hồ Dương… Ta sẽ lập tức cử người tới Nhữ Nam xin Thái Thú Lý Thông xuất binh, đóng quân tại núi Đại Phục Đồng Bách. Một khi Hồ Dương gặp nguy hiểm, ngươi hãy phái người tới núi Đại Phục cầu viện.
Núi Đại Phục, ở bên cạnh Phục Dương, rất gần Hồ Dương.
Từ Lang Lăng xuất binh đến quận Nam Dương, chỉ cần một ngày một đêm là có thể đến núi Đại Phục.
Lý Thông Thái Thú Nhữ Nam và Tào Bằng mặc dù quan hệ không thân thiết lắm, nhưng cũng cực kỳ kính nể. Với địa vị hiện nay của Tào Bằng, xin ông ta xuất binh viện trợ, nghĩ chắc Lý Thông cũng sẽ không từ chối. Dù sao, nếu Nam Dương thất thủ, Nhữ Nam tất sẽ đem binh mã trực diện uy hiếp Kinh Châu…
Bàng Đức nhận lệnh đi ngay.
Tào Bằng ở trong doanh trại, ngồi lặng một lúc, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Theo lý mà nói, hắn đã sắp xếp ổn thỏa, vì sao vẫn cảm thấy bất an? Luôn có một cảm giác, giống như còn thiếu gì đó. Nhưng mà, hắn thật sự nghĩ không ra, cuối cùng là thiếu gì? Nếu có Giả Hử ở đây, có lẽ sẽ giải đáp được thắc mắc này của hắn.
Người này, không ngờ vào lúc này lại chạy về Hứa Đô, thực khiến Tào Bằng cảm thấy buồn bực.
Thường ngày, hắn không thân với Giả Hử lắm.
Bởi vì Giả Độc Xà này luôn tạo cho hắn cảm giác âm trầm u ám, không thoải mái chút nào; nhưng vào những thời điểm then chốt, người đầu tiên Tào Bằng nghĩ tới, vẫn là Giả Hử.
Chỉ tiếc rằng, người này lại không ở Nam Dương…
-Dương quận thừa!
Trong thành Vũ Âm, khi Dương Hàng đang lật xem công văn, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ngẩng đầu nhìn, đã thấy Đặng Ngải và Thái Địch đứng trước cửa. Hai cậu bé dường như có chút vội vã, đứng ngoài cửa tay chân có vẻ vô cùng lúng túng.
-Tiểu Ngải, Tiểu Địch?
Dương Hàng đặt tài liệu xuống, ra hiệu cho hai cậu bé vào.
-Đã muộn như vậy rồi, sao còn chưa đi nghỉ?
Dương Hàng tủm tỉm cười, nói rất điềm đạm.
Hai cậu bé này có thể nói là có quan hệ vô cùng gần gũi, thân thiết với anh ta.
Đặng Ngải là cháu ngoại của Tào Bằng, có thể nhận thấy, Tào Bằng cực kỳ coi trọng Đặng Ngải, còn Thái Địch, mặc dù có một nửa huyết thống của người Hung Nô, nhưng luận ra, cũng là cháu ngoại của Dương Hàng. Vì thế, ở trước mặt hai cậu bé, anh ta cũng không hề kiêu ngạo. Gọi Đặng Ngải và Thái Địch tới ngồi xuống, sai người mang tới hai bát canh đậu xanh, đặt trước mặt hai cậu bé.
-Dương quận gia...
-Tiểu Ngải, cháu có thể gọi ta là chú Dương…
Đặng Ngải sau một lát do dự, khẽ nói:
-Chú Dương, cháu không yên tâm, vẫn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Chú à, chú mau tiếp viện Cức Dương đi. Cháu vẫn cảm thấy thật sự có chút không ổn. Người tên Lưu Bị này, mưu ma chước quỷ, dụng binh có chút thần diệu khó hiểu. Cháu sợ, Cức Dương chỉ là ngụy trang, để Lưu Bị đánh lén Vũ Âm. Nếu Vũ Âm thất thế, vậy thì những cố gắng trước đây của cậu cháu, coi như không. Chú Dương, cháu muốn hỏi, chú có từng cử kỵ binh trinh sát canh gác, tuần tra tình hình xung quanh Vũ Âm?
Dương Hàng nghe xong, chau mày.
Trong lòng anh ta có chút không vui, cảm thấy cậu nhóc Tiểu Ngải này lo lắng thái quá.
Nhưng ngẫm nghĩ lại những lời Đặng Ngải nói, cũng không phải không có lý. Thời đại này, cẩn thận vẫn là hơn… Đối thủ Lưu Bị này, ngay Thừa tướng cũng không dám khinh thường, quả thật không dễ đối phó.
-Cậu!
-Hả?
Dương Hàng vẫn chưa quen lắm với cách xưng hô này của Thái Địch.
Thái Địch đứng bật dậy nói:
-Vừa nãy cháu tới thao trường, có nói chuyện với chú Khương Phố.
Chú ấy nói, hôm nay có cử hơn ba mươi lính trinh sát đi, nhưng tới tận bây giờ, còn mười mấy người vẫn chưa trở về.
Ban nãy chú ấy đã dẫn người ra ngoài thành điều tra, nói là đi tìm những lính trinh sát đó. Cháu nói chuyện này với Tiểu Ngải, bạn ấy cảm thấy không bình thường, vì vậy mới kéo cháu tới tìm cậu. An nguy của Vũ Âm, nay ở trên vai cậu, cháu cho rằng, cẩn thận vẫn hơn.
Dương Hàng nghe xong, lập tức biến sắc.
-Có chuyện này sao?
Anh ta đột nhiên cảm thấy có điều gì đó mơ hồ khó hiểu, nói lớn.
-Tại sao Khương Phố không nói cho ta biết?
-Chú Khương nói, ban đêm có báo với cậu, nhưng không thấy cậu hồi âm.
Chú Khương cũng ngại không tiện giục, sợ cậu hiểu lầm. Cho nên mới quyết định tự mình ra ngoài thành tuần tra, nếu có phát hiện gì, sẽ báo cậu biết sau.
Dương Hàng không nín được cười phá lên.
Đây chính là điều không tốt giữa ông ta và Khương Phố.
Nếu Tào Bằng có ở đây, Khương Phố sẽ không được như vậy… Chắc chắn sẽ trình báo lại hai, ba lần. Thế nhưng Dương Hàng thì khác, thứ nhất, ông ta là quan viên do phủ Thừa tướng cắt cử tới, còn Khương Phố nói trắng ra, chỉ là gia tướng của Tào Bằng, tất nhiên quan hệ sẽ có khoảng cách.
Thứ hai, Tào Bằng mặc dù rất kính trọng Dương Hàng, nhưng cũng vẫn còn chút xa lạ, lạnh nhạt.
Lại thêm, bộ khúc của Tào Bằng, cũng nảy sinh nhiều cố kỵ. Ví như Khương Phố, lo sợ Dương Hàng sẽ nảy sinh suy nghĩ khác.
Nhưng vấn đề là, Dương Hàng không hề nhận được tin trình báo này. Nếu không với tính cách của anh ta, nhất định sẽ chú ý, quyết không có chuyện bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Dương Hàng vội vàng lật xem những công văn trên án thư, nhưng không tìm thấy trình báo của Khương Phố.
Anh ta chau mày, chợt lớn tiếng gọi:
-Dương Côn.
Một lão gia nhân từ ngoài tiến vào, nhìn qua như đang ngái ngủ, chắp tay hỏi:
-Công tử có gì dặn dò?
-Tìm Dương Duyệt giúp tôi, hỏi anh ta lúc chạng vạng có công văn của Khương Phố gửi tới hay không?
-Thưa vâng!
Dương Côn nhận lệnh đi, một lát sau, chỉ thấy ông ta hổn hà hổn hển chạy về, phía sau còn có một thanh niên, sắc mặt vô cùng kích động.
-Công tử, sau nửa đêm, quả thực có người đưa một bản công văn tới.
Chỉ có điều Tử Bình thấy bên ngoài không có quan ấn, nên cũng không để ý lắm, bỏ sang một bên… Công tử, lần này Tử Bình đã sai, xin công tử thứ tội.
Dương Hàng, không khỏi chau mày.
Giận dữ trừng mắt nhìn Dương Duyệt, rồi đột nhiên quay lại hỏi:
-Tiểu Ngải, Tiểu Địch, các cháu thấy sao?
Đặng Ngải cất cao giọng nói:
-Theo y quân lệnh, thám báo hoặc ngày đi đêm về, hoặc đêm đi ngày về…. Thông thường, sẽ không có chút sai sót gì. Nhưng hiện tại, có tin trình báo mà không nhận được, tất có chuyện xảy ra. Chú Khương tuy đã dẫn người ra ngoài thành tuần tra, nhưng chú không thể không đề phòng. Theo như cháu thấy, cần sớm chuẩn bị tốt. Phía trên tường thành, phải chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, phòng ngừa quân địch đánh lén.
-Ồ?
Dương Hàng trầm ngâm một lát, sau đó xoay người lạnh lùng nói:
-Dương Côn, đưa Dương Duyệt ra, đợi Khương tướng quân trở về, sẽ trừng trị sau.
Dương Duyệt là người cùng tộc với Dương Hàng, lúc này lại bị Dương Hàng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sợ tới mức hoang mang. Anh ta nào có ngờ, một công văn không có quan ấn, lại làm Dương Hàng tức giận đến như vậy? Nhưng anh ta cũng biết tính cách của Dương Hàng, lúc này nếu càng cãi chày cãi cối, như vậy kết cục tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm. Đừng nghĩ hai người cùng họ, Dương Hàng nếu tức giận, cũng không kiêng nể điều này.
Ngay sau đó, Dương Duyệt ngoan ngoãn theo Dương Côn rời đi.
Dương Hàng hít một hơi thật sâu, trầm giọng hỏi:
-Tiểu Ngải, cháu có đề xuất gì không?
Mắt Đặng Ngải liếc quanh, chợt nảy ra ý hay.
-Chú Dương, cháu có một kế, có lẽ có thể có hiệu quả với đội kỵ binh.
-Ồ?
Đặng Ngải và Thái Địch nhìn nhau, tiến lên phía trước, nói thầm bên tai Dương Hàng.
Một lát sau, sắc mặt Dương Hàng có chút kỳ lạ, anh ta gật đầu liên tục, nhìn Đặng Ngải, khẽ than:
-Kế này của Tiểu Ngải, quả thật không tầm thường.