Tào Tặc

Chương 588: Tráng sĩ Phó tướng quân

Vù vù…

Có tiếng động chói tai vang lên, một khối đá rất lớn từ trong quân doanh bên sông Cức Thủy bay ra làm một đường quỷ dị trên không trung bay về phía sông Cức Thủy mặt đối diện.

Trên mặt sông, một con thuyền nhỏ bị hòn đá đập trúng.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, theo đó là tiếng gỗ vỡ ra, con thuyền nhỏ đã bị hòn đá đập nát vụn gỗ, trong nháy mắt chìm xuống lòng sông.

Quan Bình đứng ở trên đê, quát to:

- Qua sông xung phong cho ta...

Khi nói chuyện, gã thả người từ trên đê nhảy xuống một con thuyền nhỏ phóng về phía bên bờ sông bên kia.

Quân tốt Niết Dương toàn thân màu đỏ thẫm đều lao xuống đê, từng con thuyền nhỏ phóng đi về phía bờ sông bên kia, tiếng hò hét ầm vang trên sông Cức Thủy.

Sắc mặt Phó Dung trầm lặng, thấy binh mã Niết Dương một lần nữa phát động tấn công nhưng y vẫn không hề kích động.

- Cung tiễn thủ!

Y rút kiếm ra giơ lên cao quá đỉnh đầu, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn con thuyền phía mặt sông đối diện. Thấy thuyền nhỏ Niết Dương đã đến giữa sông, thanh kiếm trong tay Phó Dung ở trên không trung làm động tác chém xuống, kiếm chỉ về phía trước, hét ra lệnh:

-Bắn tên!

- Vút!

Mấy trăm cung tiễn thủ buông dây cung ra, từng mũi tên mang những tiếng vun vút xé gió bắn về phía binh mã Niết Dương đã ở giữa sông.

Đây là lần thứ mấy?

Phó Dung cũng không nhớ rõ!

Binh mã Lưu Bị ở Niết Dương đột nhiên phát động công kích khiến Phó Dung bị bất ngờ không kịp đề phòng, vội gấp gáp ứng chiến.

Vốn tưởng rằng chỉ là xung đột quy mô nhỏ, nào ngờ Quan Bình lại dám tự tiện xuất binh mã Niết Dương khai chiến, rõ ràng là muốn đánh chiếm Cức Dương. Quân đóng ở Cức Dương không nhiều, dưới tay Phó Dung thậm chí còn không đủ ngàn người ngày đêm đóng quân ở xóm phía Nam chủ yếu là để phòng ngừa quân Niết Dương đánh lén. Cho nên, Quan Bình phải công kích Cức Dương, nhất định phải cướp lấy quân doanh Cức Dương ở bên sông.

Phó Dung sai người nhanh chóng thông báo Cức Dương để Đặng Chi chuẩn bị sẵn sàng.

Còn y thì lĩnh nhân mã đi lên chòi gác quan sát quân tình.

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên mặt sông Cức Thủy.

Chỉ thấy tên bắn, quân tốt Niết Dương rơi xuống nước, nhưng binh mã Niết Dương cũng không hề có ý lui về sau mà vẫn dũng mãnh không sợ chết phát động công kích về phía bờ sông. Nét mặt Phó Dung lộ ra vẻ nghiêm trọng, y đột nhiên quay đầu lại, phân phó với Phó Du:

-Phó Du, hôm nay các ngươi ở bến, rốt cuộc là đã xảy ra xung đột với ai? Bên phía Niết Dương có phải là có ai chết không?

Phó Du vội nói:

-Có bắn tất có thương vong.

Bên chúng ta cũng có mười mấy người trúng tên, hai người mất mạng, có gì lạ đâu. Bên phía Niết Dương, ta bắn chết chủ tướng bọn họ...

- Chủ tướng?

Phó Dung vội vàng hỏi:

- Hình dáng thế nào?

-Các một con sông nên không nhìn rõ lắm, tuy nhiên tuổi của y không lớn lắm.

Huynh trưởng, là bọn họ khiêu khích trước tiên chứ không phải chúng ta chủ động...


- Ta biết!

Phó Dung hít một hơi thật sâu, trong lòng đã hiểu.

Xem ra, Phó Du bắn chết người rất có thể là nhân vật quan trọng, nếu không binh mã Niết Dương sẽ không điên cuồng tấn công như vậy.

-Phó Du, ngươi dẫn một đội binh mã lập tức trở về Cức Dương...

-A?

Nói cho Đặng Chi Cức Dương biết, xin hắn ta hãy đốt khói lửa cầu xin cứu viện ở thành Cửu Nữ. Ngươi tới Cức Dương cần phải hiệp trợ Đặc Cức Dương, tử thủ tại trấn không được mạo muội xuất kích, do dù huyện Cức Dương bị đánh chiếm cũng phải tử thủ Cức Dương không được để mất...

- Huynh trưởng, vậy còn huynh?

Phó Dung trợn mắt lên:

-Mỗ là chủ tướng, sao có thể lui về sau được.

Nếu ta cũng không ở lại đây ngăn đám binh mã kia, một khi binh mã Niết Dương qua được sông thì nguy ngập rồi.

Phó Du lập tức tuân lệnh dẫn quân đi.

Phó Du biết, Phó Dung đã hạ quyết tâm tử thủ quân doanh.

Nhưng vấn đề ở chỗ, quân doanh không hiểm để thủ, hơn nữa chuẩn bị không đủ binh lực để đối phó với sự công kích của đối phương, tuyệt đối không thể bảo vệ được quân doanh, Phó Dung muốn dùng quân doanh này để huyện thành Cức Dương tranh thủ đủ thời gian để chuẩn bị, như vậy y...

Nhưng Phó Du cũng hiểu rõ, một khi huynh trưởng đã hạ quyết tâm thì không thể rút lại được.

Gã cắn răng khom mình thi lễ:

-Huynh trưởng yên tâm, nếu Cức Dương bị phá tức là Phó Du đã chết.

Nói xong, gã suất lĩnh một đám binh tốt rút khỏi quân doanh nhanh chóng trở về Cức Dương. Phó Dung cầm kiếm đứng ở trên vọng gác chăm chú nhìn binh mã Niết Dương bên bờ sông bên kia.

Tên dày đặc nhưng Quan Bình vẫn xung phong khiến binh mã Niết Dương không chút nào sợ chết.

Chỉ một cái thuyền nhỏ dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ đứng ở trên đê ở Niết Dương đã nhanh chóng tới gần bờ. Quan Bình cầm đại thuẫn trong tay, một tay cầm đại đao đứng ở đầu thuyền vừa vung lên vừa la to khích lệ quân tốt xung phong, binh mã Cức Dương bắt đầu xuất hiện tình trạng rối loạn.

-Không được loạn, hãy nghe lệnh của ta...

Cũng không biết từ lúc nào, Phó Dung đã từ trên vọng lâu đi xuống đứng ở cửa viên môn, lớn tiếng quát.

Trong tay y cầm một thanh đao, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Còn mấy chục quân tốt trong quân doanh đang rối liền chạy lại trong doanh địa xếp cây du đồng, đây là mệnh lệnh của Phó Dung, một khi không thủ vững thì lập tức phóng hỏa đốt quân doanh để ngăn cản binh mã Niết Dương, cùng lúc có thể nhắc nhở Cức Dương là quân doanh đã thất thủ.

Quan Bình thả người nhảy xuống đê, tay cầm thuẫn múa đao xông đến.

Cung tiễn thủ cũng không duy trì được sự bình tĩnh, lập tức từ phía sau Phó Dung xông tới trước, liên tiếp chém bay ba gã quân tốt, gào to:

-Các huynh đệ, sau lưng chúng ta là Cức Dương, là huynh đệ tỷ muội, vợ con già trẻ của huynh đệ chúng ta, nếu chúng ta bị thất bại ở đây thì nhà cửa chúng ta sẽ bị đám cẩu tặc phá hủy. Chúng ta hãy chặn đám cẩu tặc này tranh thủ thời gian cho thị trấn, chuẩn bị sẵn sàng.

Vì hương thân phụ lão chúng ta hãy liều mạng với đám cẩu tặc.

Binh mã Cức Dương đang rối loạn lập tức ổn định, còn binh mã Niết Dương xông lên đê. Rất rõ ràng, cung tiễn đã mất đi tác dụng, nhóm quân tốt đã vứt đi cung tiễn, rút đao dưới sự dẫn dắt của Phó Dung hò hét xông tới chém bay một gã quân tốt Niết Dương đang làm tấm chắn cho Quan Bình. Thấy quân tốt Cức Dương xông lên, Quan Bình nổi giận rít gào:

-Giết chết Tào cẩu, san bằng Cức Dương…

Theo tiếng rống to của y, binh mã Niết Dương ùa lên.

Song phương ở trên đê triển khai một trận chiến thảm liệt, quân tốt Niết Dương từ bên bờ sông xông sang cuồn cuộn không ngừng. Còn binh mã Cức Dương nhân số rõ ràng là rất ít, nhưng dưới sự suất lĩnh của Phó Dung không một ai lui về sau mà liều chết ngăn cản binh mã Niết Dương.


Áo bào của Phó Dung đã nhuộm đầy máu, mình đầy thương tích.

Y hét lớn một tiếng chém bay một gã binh tốt Niết Dương, quát to:

-Đốt lửa!

Y ra lệnh cho người hầu cận phía quân doanh, sau đó múa đao xông lên phía trước. Thấy Quan Bình từ trong đám người giết đi ra, cả người cũng nhuộm đầy máu, mắt hổ trợn lên. Quan Bình hét lớn một tiếng, một tay cầm thuẫn, một tay múa đao xông lên ngăn cản đường đi của Phó Dung.

-Cẩu tặc, để mạng lại!

Quan Bình vừa hét vừa khua tấm chắn đánh về phía Phó Dung.

Phó Dung giơ đại đao lên hung hãn bổ tới Quan Bình. Quan Bình dùng đại thuẫn bảo vệ nửa người, đồng thời bước sang một bước để tránh. Tránh được đại đao của Phó Dung rồi, gã lại chém ngang một đường đao về phía trước, chỉ nghe phập một tiếng, trường đao sắc bén kia đã rạch một đường ngàng bụng Phó Dung khiến Phó Dung lảo đảo lao về phía trước hai bước, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đất, y vội dùng đao chống đỡ thân hình, cúi đầu xuống nhìn thấy miệng vết thương ở bụng ghê rợn, máu tươi chảy ồ ạt, ruột gan từ miệng vết thương cuộn trào ra rơi trên mặt đất. Y lập tức ngẩng lên, đã thấy Quan Bình đứng ở ngày trước đó, Phó Dung lập tức hét lớn, bỏ mặt vết thương lại múa đao vọt tới trước mặt Quan Bình. Cả người Quan Bình đột nhiển rún xuống, đại đao trong tay đâm ra trúng vào cơ thể Phó Dung…

Lúc này, trong quân doanh đã dấy lên ngọn lửa lớn.

Lửa mượn thế gió càng lúc càng bốc cao, trong nháy mắt đã ngút trời, chiếu sáng rực.

Quan Bình lui bước rút đại đao ra, Phó Dung ngã xuống trên mặt đất.

Vài tên quân tốt Niết Dương định xông lên chém đầu Phó Dung nhưng lại bị Quan Bình giơ tay ngăn lại.

-Đây là một hảo hán. Tuy là kẻ thù nhưng nếu đã mất mạng thì cũng không nên phá hủy cơ thể hắn. Binh sĩ quân Tào, chủ tướng các ngươi đã chết trận, hãy vứt bỏ vũ khí đầu hàng thì ta sẽ giữ lại tính mạng của các ngươi, còn nếu như chống cự, giết…

Quan Bình còn chưa dứt lời, đã thấy từ trong biển lửa lao ra hơn mười quân tốt.

-Chỉ có người Cức Dương chết trận chứ không có người Cức Dương đầu hàng, giết!

Mười mấy quân tốt kia mặt mày dữ tợn múa đao xông tới.

Thấy bộ dạng dũng manh không sợ chết kia, Quan Bình hoảng hốt.

Gã vội vàng múa đao đón đỡ, song phương lại một lần nữa chém giết nhau.

***

Ước chừng một nén nhang, cuộc chiến đấu ở trên đê mới chấm dứt.

Sáu trăm quân tốt tại quân doanh đóng trên đê, ngoại từ Phó Du mang một đội quân mã đi thì còn lại toàn bộ chết trận, nhưng không một ai đầu hàng.

Trong quân doanh, lửa cháy ngút trời, ánh lửa hừng hực.

Quan Bình chấp đao đứng ở trên đê, nhìn tàn thi khắp nơi, không hiểu sao trong lòng lại trào lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Gã vì giận giữ tiểu đệ bị giết mà xuất binh, vốn tưởng rằng có thể thoải mái đánh chiếm Cức Dương, báo thù cho Quan Hưng, nhưng không ngờ chỉ ở bờ đê nho nhỏ này mà đã tổn thất tính mạng mấy trăm quân tốt. Mới nhìn đã thấy những quân tốt Cức Dương này cực kỳ dũng mãnh. Một huyện úy đã có thể như thế, vậy thì huyện lệnh huyện Cức Dương, Đặng Chi kia…

Quan Bình giật mình, toàn thân lạnh toát.

-Tướng quân, có tiếp tục công kích không?

-Khoan đã!

Kế hoạch trước đó của Quan Bình là hăng hái xông lên đánh chiếm phá Cức Dương.

Nhưng hiện tại, gã đã thay đổi chủ ý.

Cức Dương, đánh không được!

-Truyền lệnh của ta, hạ trại ở bờ đông phía Nam.

Lệnh cho binh mã Niết Dương hỏa tốc qua sông tiếp viện, phái người báo cho phụ thân ta biết, nói ta đã phá được bến Cức Thủy, xin phụ thân hãy quyết định.

Đánh hạ Cức Dương là một chiến công lớn.

Nhưng nếu thật sự tổn binh hao tướng lại không phải là điều Quan Bình mong muốn.

Mà cục diện lúc này chỉ sợ Cức Dương đã làm tốt công tác chuẩn bị, Phó Dung đã phóng hỏa càng khiến cho phía Cức Dương hiểu tình trạng không ổn ở trên đê, đoán chừng đang điều động xong binh mã, chỉ chờ mình tiến vào thì sẽ đột kích bất ngờ. Tuy nhiên trận chiến kế tiếp chắc chắn sẽ là một trận lớn thảm liệt. Quan Bình vốn dự định sau khi đánh hạ Cức Dương sẽ theo thành mà thủ quân tào ở thành Cửu Nữ cứu viện, đồng thời chờ đợi tin tức ở Uyển thành. Nhưng hiện tại xem ra, nếu cường công Cức Dương không tốt thì chắc chắn sẽ gặp phải sự giáp công của quân Tào tại thành Cức Dương và thành Cửu Nữ.

Nếu không thể tập kích bất ngờ thì chỉ có thể đóng vững đánh chắc.

Đóng quân tại bờ phía nam, tiến thì có thể công Cức Dương, lui có thể thủ Niết Dương, coi như là vẫn có được một con đường đi.

Nhìn phía thành huyện Cức Dương xa xa, thấy bên đó dấy lên khói lửa, khói báo động phóng lên cao ngút trời.

Tiếng kèn tụ binh từ hướng huyện thành Cức Dương vọng tới như là nói cho Quan Bình biết, nếu ngươi dám tới, ta tất sẽ lấy tính mạng ngươi.

Quan Bình nheo mắt lại, theo bản năng nắm chặt đại đao!

Đầu thành Cức Dương, Đặng Chi tay nắm chuôi kiếm, trong mắt hổ loang loáng nước.

“Phó tướng quân, Chi dù còn hơi thở cuối cùng cũng sẽ báo thù cho ngươi để rửa hận. Cẩu tặc, ta đã chuẩn bị tốt rồi, các ngươi dám đến đây sao?”