Mấu chốt cục diện Nam Dương, không ở Nam Dương…
Phủ nha, Vũ Âm
Dương Hàng mới nhận chức quận thừa Nam Dương đang thao thao bất tuyệt giảng thuật, dưới sự chăm chú nhìn của đám người Ngụy Diên và Tào Bằng.
Một bàn cát lớn được đặt ở trung tâm đại sảnh. Còn Dương Hàng thì đứng ở bên cạnh bàn cát, đang hăng hái chỉ vẽ giang sơn.
Bàn cát to lớn này dường như bao hàm phân nửa địa hình địa mạo của phía đông Nam Dương.
Đã mất tới ba tháng, tiêu phí vô số tiền lụa, mới có thể hoàn thành bàn cát này. Trên bàn cát, con sông Sơn Xuyên, vừa nhìn có thể thấy, thành trì thôn trấn, cũng có thể nhận ra. Từ quận Nam Dương Ngưu Lan Luy Đình ở cuối phía bắc mà tới phía nam quận Nam Dương, toàn bộ đều nổi lên những gò đất rắn, tất cả đều được thể hiện trên bàn cát. Ba màu cờ, màu đỏ là Lưu Biểu, màu xanh là Lưu Bị, màu đen là Tào Tháo. Đan xen nhau nhưng phân biệt rõ ràng, nhưng có vài chỗ so le khó hiểu khiến người khác hỗn loạn, thậm chí còn thấy không rõ ràng.
- Vậy Tử Lộ cho rằng, mấu chốt cục diện Nam Dương là ở đâu?
Ngụy Diên đột nhiên mở miệng hỏi.
Là cao thủ số 2 về quân sự ở quận Nam Dương, Ngụy Diên tất nhiên có tư cách hỏi Dương Hàng.
Dương Hàng nhìn thoáng qua Tào Bằng đang đứng bên cạnh Ngụy Diên, thấy hắn cúi đầu trầm tư, không nói lời nào, vì thế liền to gan mở miệng giảng giải.
Đây là cơ hội của y!
Mọi người đều biết, mẹ của Dương Hàng chính là em của Thái Văn Cơ.
Lần này tới bổ nhiệm quận thừa Nam Dương, bổng lộc đã từ sáu trăm thạch tăng lên một ngàn thạch, có thể nói là một bước tiến quá nhanh.
Tào Bằng cũng rất chiếu cố với Dương Hàng.
Điều này, tất nhiên có nguyên do Dương Hàng là người đảm nhiệm của Tào Tháo, đồng thời cũng nhìn những nhân tố trên mặt của Thái Văn Cơ.
Nếu không, Tào Bằng vẫn có thể cự tuyệt Tào Tháo, hoặc là sau khi tiếp nhận Dương Hàng, không cần dùng y. Nhưng, Tào Bằng lại nhận lấy trọng trách.
Trong phủ thái thú, căn bản có Đặng Chi và Đỗ Kỳ từ Hứa Đô đưa về đã cắt cử ra ngoài.
Còn lại Lư Dục, thì chủ yếu phụ trách cấp báo sự vụ thật sự ở Nam Dương. Lục Mạo và Bộc Dương Dật tuy là tâm phúc của Tào Bằng, có thể trong lúc nhất thời cũng không thể đảm đương được trọng trách. Cho nên, Tào Bằng đành đem các sự việc, giao cho Dương Hàng! Đặc biệt có một vài việc, hoàn toàn do Dương Hàng xử lí. Nhưng có một vấn đề…danh vọng của Dương Hàng mãi mãi không thể nhận được sự chấp nhận cảu Ngụy Diên, Điển Mãn. Có nhiều khi, Dương Hàng đưa ra công hàm, phải trả về cho Tào Bằng xử lí, cũng tạo ra rất nhiều việc không thể giải quyết kịp thời.
Đặc biệt là một vài việc quân cơ cũng như vậy.
Vì thế Tào Bằng liền nghĩ ra một biện pháp, giúp Dương Hàng có thể thể hiện tài năng trước đám người Ngụy Diên, khiến mọi người tin phục.
- Mấu chốt cục diện Nam Dương, ở ba quận Liêu Đông.
- Hả?
Ngụy Diên ngẳng đầu, thản nhiên cười:
- Ba quận Liêu Đông, cách Nam Dương tới ngàn dặm, vậy mấu chốt là ở đâu?
Dương Hàng trong lòng không khỏi căng thẳng.
Ngụy Diên tính tình cương quyết đã thành danh.
Lúc Tào Bằng nhận chức Ngụy Diên từng nói qua, Nam Dương mà không có Tào Tam Thiên thì không thể trị.
Nghe điều đó, dường như là nịnh bợ Tào Bằng. Nhưng trên thực tế, đó cũng là một thái độ của Ngụy Diên. Quận trị Nam Dương, ngoài Tào Bằng không ai có thể tiếp quản. Một mặt, Tào Bằng và Ngụy Diên quen biết mười năm, từng cùng qua mưa gió, đồng cam cộng khổ, tâm đầu ý hợp, giao tình tốt. Hơn nữa, Ngụy Diên ra trấn Nam Dương, vẫn là nhân vật có tầm cỡ số số. Thậm chí lúc Hạ Hầu Thận ở Nam Dương, Ngụy Diên cũng không tán thành. Ta có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi nhưng không chắc ta đã tán thành chủ trương của ngươi.
Cũng chính là do Tào Bằng triệu tập đến, nếu đổi người khác, Ngụy Diên rất có thể đã bỏ mặc, căn bản là không tham gia. Dương Hàng từng bị Ngụy Diên cự tuyệt nhiều lần, cho nên cũng rất đau đầu. Mà nay, Ngụy Diên mở mồm hỏi, lập tức khiến y sinh ra áp lực trong lòng, thậm chí có một chút không yên.
Thái độ của Tào Bằng đối với y là rất hữu hảo!
Thậm chí là giao cho trọng trách….
Nhưng nếu ở dưới tình hình như vậy, y cũng không có cách nào làm tốt việc, cũng đừng mơ tưởng tới việc đứng vững ở Nam Dương.
Ít nhất, đám người Ngụy Diên cũng chưa chắc sẽ nhìn nhận y.
Thế lực quân đội ở Nam Dương cực kì mạnh mẽ.
Ngụy Diên thì không nói làm gì, Điển Mãn, Hứa Nghi đều là những mãnh tướng, hơn nữa bối cảnh thâm hậu. Một là con trai của Hổ Bí Trung Lang tướng Điển Vi, một là hậu bối của Hổ Uy tướng quân. Hai người từ nhỏ đã có hiệu lực trong quân đội, lập được chiến công hiển hách.
Nếu không thể khiến cho bọn họ coi trọng mình, cho dù là có sự ủng hộ của Tào Bằng, Dương Hàng cũng không thể sống tốt được.
Dương Hàng hít sâu một hơi:
- Liêu Đông cách Nam Dương dù là ngàn dặm.
Nhưng chiến cuộc nặng nề to lớn, lại khiến nhiều người chú ý. Kinh Tương Lưu Biểu mặc dù là hiện tại không muốn là địch của Thừa tướng, đó là do thừa tướng thế mạnh, Giang Đông Tôn Quyền một mực yên lặng không lên tiếng đều không phải là thần phục thừa tướng mà là đạng đợi thời cơ. Càng không cần nói tới Tây Xuyên Lưu Chương, Hán Trung Trương Lỗ, đều là kẻ đầu đường xó chợ. Nếu chiện sự Liêu Đông thuận lợi thì đám người Tôn Quyền Lưu Chương, tất không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chiến sự Nam Dương có thể giải quyết sau thu như vậy đám người Tôn Quyền tất nhiên sẽ không ngồi xem thừa tướng dẹp yên Liêu Đông, thống nhất đại cục.
Sau vụ thu, lương thảo đám người Tôn Lưu sung túc, họ tất có hành động.
Còn lúc đó nếu thừa tướng không thể giải quyết chiến sự ở Liêu Dông, Nam Dương tất nhiên sẽ có biến động. Đến lúc đó Lưu Biểu rất có khả năng sẽ ủng hộ Lưu Bị. Mà Lưu Bị chiếm Uyển Thành, một khi khởi binh, khói lửa sẽ lan tràn toàn bộ quận Nam Dương, áp lực với thái thú cũng tăng nhanh chóng.
Tào Bằng, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngụy Diên suy nghĩ một lát, cũng cho rằng lời nói của Dương Hàng có đạo lí.
- Tử Lộ cho rằng phải làm sao cho thỏa đáng!
Dương Hàng có vẻ có chút do dự, hướng tới Tào Bằng liếc mắt một cái.
Tào Bằng cũng đang trầm tư, và không để ý.
Ngược lại, Ngụy Diên thấy vậy, lập tức tỏ ra bất mãn:
- Tử Lộ, có ý tưởng gì nói ra, ấp a ấp úng, không phải là đại trượng phu nên làm.
Điều này cũng cần giữ thể diện cho Tào Bằng.
Nếu là người khác, Ngụy Diên đã nhiều lời khiến cho Dương Hàng không còn mặt mũi nào nữa.
Tào Bằng lúc này mới tỉnh ngộ.
- Tử Lộ có gì cứ nói đừng ngại!
- Thái Thú!
- Nơi này không phải là toàn người ngoài, không cần xưng là Thái Thú. Cháu ngoại ngươi là đệ tử của ta, nói gì đi nữa thì cũng là người một nhà, sao phải khách sáo thế chứ. Người ở trước mặt người ngoài có thể xưng quan chức của ta, ta không có gì để nói. Nhưng Văn Trường và Nhị ca, Tam ca đều là người một nhà, ngươi cứ xưng tự của ta cũng được.
- Hạ quan tuân mệnh!
Ba từ “ người một nhà” khiến Dương Hàng vui như mở cờ trong bụng.
Điều này chứng tỏ, Tào Bằng rất coi trọng sự tồn tại của y.
Lúc trước vì lập quan hệ tốt với Tào Bằng, Dương gia đã hao phí không ít tâm tư.
Dương Tục bỏ tiền, mua sản nghiệp ven hồ động Huỳnh Dương, giả xưng là Thái Ung, đem Thái Diễm từ Tây Bắc hồi về Trung Nguyên.
Tuy rằng Tào Bằng cũng không có biểu hiện gì, nhưng có thể thấy hắn rất biết ơn Dương gia.
Hiện tại, Dương Hàng đang ở dưới trướng hiệu lực cho Tào Bằng, nên Tào Bằng lại càng chiếu cố.
- Hữu Học từ khi nhận chức tới nay, luôn vững vàng thế cục, cũng giao hảo với cường hào Nam Dương.
- Sách lược này cũng không có gì sai lầm. Thậm chí cách này của Hữu Học là con đường mưu đồ lão thành. Nhưng vấn đề là không đủ sức ổn định thế cục. Hữu Học lúc chủ động xuất kích, đánh một trận kích động cường hào Nam Dương. Đúng là Nam Dương báo lại cường hào nơi đây cũng có chút tán thưởng. Nhưng còn thiếu một ít lực. Ta cũng biết, Hữu Học lo lắng chọc giận Lưu Biểu, Lưu Bị, hai người đó nếu liên kết sẽ làm thế cục Nam Dương càng loạn, thậm chí lan sang Hứa Đô. Kì thực ta cũng nghĩ, Hữu Học lo lắng, cũng không nhất thiết.
- Có thể thấy được?
- Lưu Biểu giờ đang lâm bệnh, không để ý tới chính sự.
Sự việc ở Kinh Châu đều nằm trong tay của huynh muội Thái thị, huynh đệ Khoái Việt đứng cạnh hỗ trợ. Lúc trước Hữu Học nói “việc của Kinh Châu” đã nhận được sự tán thành của thế tộc Kinh Tương. Mà thế tộc Kinh Tương lại cảnh giác với Lưu Bị, càng không cần nói năng rườm rà, có thể được gọi là có thù hận. Trước đây, Thái thị từng lôi kéo Lưu Bị nhưng Lưu Bị lại cự tuyệt. Nếu thật sự xung đột với Lưu Bị, chỉ sợ huynh đệ Thái thị sẽ không cung cấp sự trợ giúp gì, thậm chí còn khống chế. Còn Lưu Bị, mặc dù giữ Uyển Thành, nhưng căn cơ này, không bằng Hữu Học tới tận nơi củng cố. Hữu Học lôi kéo thế lực, không có gì sai. Nhưng phải biết rằng, Hữu Học khi đang củng cố thế lực, Lưu Bị lại đang khuếch trương thế lực.
Dưới trướng y có Gia Cát Lượng, Tuân Kham, đám người này đều là mưu sĩ.
Thời gian càng dài, Hữu Học tất nhiên sẽ nắm chắc được căn cơ, nhưng đồng thời Lưu Bị cũng sẽ mở rộng được thế lực của y.
Tào Bằng nghe xong, trầm mặc!
Lời nói của Dương Hàng quả thực rất có đạo lí.
Hắn dường như lại như lúc trước phạm sai lầm như khi ở Hà Tây.
Không ổn, thật không ổn.
Khi đó có sự nhắc nhở của Lý Nho, mới làm hắn tỉnh ngộ, rồi sau đó chủ động xuất kích, đại thắng Tây Bắc, mà nay, thế cục Nam Dương tuy phức tạp hơn Tây Bắc, những suy yếu ban đầu cần phải ổn đinh, khuyết thiếu vũ lực, một lần nữa ổn định lại cũng là việc cần thiết.
Nhưng…
Không đợi Tào Bằng mở miệng, Ngụy Diên giành nói:
- Lời nói của Tử Lộ, cũng cần suy nghĩ.
Hữu Học, toàn bộ Nam Dương đều đang chờ hành động của ngươi. Cầu ổn cũng không sai, nhưng quá mức chỉ sợ có vài người tâm sinh mờ ám.
- Văn Trường cũng cho rằng, ta nên xuất kích!
- Đương nhiên!
Tào Bằng hít sâu một hơi, trầm tư không nói.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi:
- Văn Trường, nếu ta điều động Viên Đức và Tử Phạm ra đi, ngươi có một mình chịu được áp lực Bác Vọng, Tây Ngạc không?
Điều động Điển Mãn và Hứa Nghi?
Ngụy Diên ngẩn ra, hơi nhíu mi.
Nay, bốn quận phía Bắc Nam Dương, hoàn toàn dựa vào ba người Ngụy Diên mới duy trì được cục diện.
Nếu điều Điển Mãn và Hứa Nghi đi
Áp lực Diệp huyện tất nhiên rất lớn.
Ngụy Diên trầm ngâm một lát, đột nhiên cười ha hả:
- Nếu Lưu Bị có tiên phong là Quan Trường, binh mã vạn người, ngăn trở Hữu Học, nếu Lưu Bị không có vạn binh, Quan Trường không tới, sẽ không ai cản trở được. Bốn huyện Bắc Bộ có Ngụy Diên ở, tuyệt không thể bị Lưu Bị áp chế, Hữu Học hãy yên tâm.
Ánh mắt Tào Bằng sáng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngụy Diên.
Trong đầu, không khỏi hiện lên bóng dáng Võ tốt Đô Bá Nghĩa Dương thành Cửu Nữ năm đó.
Trong lịch sử nói, Ngụy Diên kiêu ngạo.
Nhưng kiêu ngạo của y cũng là có đủ tư cách.
Ít nhất Tào Bằng thấy rằng, năng lực của Ngụy Diên chưa chắc đã kém hơn Quan Trường. Nếu không, lúc trước, Hạ Hầu Hãn binh bại Uyển Thành, nhưng Ngụy Diên lại đoạt lại được Cức Dương trong tay Lưu Bị. Năng lực này, cũng không phải là Tam quốc diễn nghĩa không nói tới, càng không phải không đề cập tới đám người Quan Vũ.
- A Phúc, ngươi định giao chiến với đám người Lưu Bị chứ?
- Phải bắt đầu từ đâu?
Điển Mãn và Hứa Nghi hưng phấn, nhìn Tào Bằng hỏi.
Tào Bằng chỉ mỉm cười không nói, ánh mắt sáng rực kỳ dị.