Dưới ánh đèn, Đặng Ngải cẩn thận mở cửa, ló đầu vào trong phòng Tào Bằng nghi hoặc nhìn cậu ta:
-Tiểu Ngải, đã trễ thế này, ngươi còn chưa ngủ? Đừng quên, ngày mai còn phải luyện công vào sáng sớm đó.
Đặng Ngải nhếch miệng, mỉm cười!
Đối với Tào Bằng, Đặng Ngải có mối thân tình vô cùng thân thiết.
Cháu ngoại trai và cậu ruột, đây cũng coi như là một tập tục bất thành văn. Đặng Tắc quanh năm ở bên ngoài, thời gian ở nhà rất ít. Một phần có thể là do hắn sự vụ bận rộn, phần khác đó là do hắn bị tàn tật, trước sau không thể tiến vào trung tâm triều đình, chỉ có thể nhậm chức bên ngoài.
Lúc chức quan còn thấp, Đặng Ngải còn có thể đi theo.
Nhưng chức quan Đặng Tắc càng lúc càng cao, Đặng Ngải muốn đi theo phụ thân, đó là một khó khăn lớn.
Bởi vì, người nhà quan viên hai ngàn thạch bổng lộc, cần phải ở lại kinh đô và vùng lân cận, không thể hộ tống đi nhậm chức. Đây cũng là vì khống chế họ, một cách giam giữ con tin. Tào Bằng mấy năm nay lên lên xuống xuống, ngược lại thời gian ở nhà, so với Đặng Tắc nhiều hơn rất nhiều.
Năm Kiến An thứ năm, sau khi trận chiến Quan Độ kết thúc, Tào Bằng bị giam cầm ba năm.
Năm Kiến An thứ mười, hắn lại bởi vì giết Vi Đoan, mà bị phạt “quỷ tân tam tuế”..Tuy rằng không đến ba năm, nhưng lại có thể sớm chiều ở chung cùng người nhà. Hơn nữa Đặng Ngải và Tào Xung xảy ra mâu thuẫn, chạy đến Huỳnh Dương định cư. Đây cũng khiến cho tình cảm cậu cháu càng thêm khăng khít.
Ngày thường Đặng Ngải và Tào Bằng nói chuyện khá tùy ý.
Mà nay ấp a ấp úng, khiến Tào Bằng không khỏi cảm thấy có chút khác lạ.
-Cậu, nghe nói thúc phụ Bá Miêu muốn đi Cức Dương?
-Hử?
-Cháu có thể đi cùng được không?
Tào Bằng gần như không có bất luận suy nghĩ gì đã nói chắc như đinh đóng cột:
-Không thể.
Nào ngờ Đặng Ngải lại có thể cãi lại:
-Vì sao?
-Cức Dương, rất nguy hiểm.
-Nhưng nếu cháu không đi Cức Dương, Bá Miêu thúc phụ có thể thành công sao?
Tào Bằng ngẩn ra, ánh mắt lập tức nheo.
Trước đây, Đặng Chi từng đề nghị để Đặng Ngải đi tới Đặng thôn, ổn định tư tưởng gia tộc Đặng thị.
Nhưng Tào Bằng không đồng ý, bởi vì hắn cảm thấy, nơi đó thật sự là quá mức nguy hiểm... Nhưng không ngờ Đặng Ngải vẫn biết việc này.
Trong lòng đột nhiên có chút tức giận.
Âm thanh cũng theo đó mà trở nên trầm đặc:
-Việc này, ai nói cho cháu biết?
-Cậu, không ai nói cho cháu biết, là ngày hôm trước... khi cháu xem sở trứ tân thiên của Thừa tướng, có chút chỗ không rõ lắm, cho nên đi tìm Bá Miêu thúc phụ thảo luận. Vừa lúc ở cửa, nghe Bá Miêu thúc phụ và bá hầu Thế Bá đang nói chuyện, ngẫu nhiên nghe được tin tức.
Cậu không nên tức giận.
Cháu đã không phải là con nít, lần này theo cậu đến đây, cũng hy vọng có thêm kinh nghiệm. Cháu không giúp được cậu nhiều việc, nhưng cháu thật sự hy vọng, có thể cùng cậu chia sẻ ưu sầu. Những năm gần đây vẫn là nhờ cậu ở chống đỡ nhà này, tuy rằng cậu chưa bao giờ nói qua cái gì, nhưng cháu biết, cậu rất vất vả. Từ khi rời khỏi Huỳnh Dương, trên đường đi cậu cũng chưa ngày nào nghỉ ngơi đàng hoàng. Càng là như thế, cháu lại càng là cảm thấy mình vô dụng càng hy vọng có thể cùng cậu phân ưu.
Đặng thôn là quê cháu, nhưng cháu lại chưa từng về đó lần nào
Lần này, cháu chẳng qua là muốn trở về nơi xưa mà thôi nếu vì vậy mà có thể giúp cậu chia sẻ ưu sầu, trong lòng cháu cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Cậu, cháu cũng biết Cức Dương nguy hiểm.
Nhưng Cức Dương có nguy hiểm đến đâu cũng không thể so với nguy hiểm năm đó ở cậu gặp ở Cửu Nữ được...? Khi đó cậu mới mười bốn, cũng chỉ lớn hơn cháu ba tuổi mà thôi. Cháu cảm thấy cháu tuy rằng không có được thiên tuệ như cậu nhưng cũng có thể gánh vác một số chuyện.
Đặng Ngải lúc từ đầu đã nói lắp bắp.
cà lăm là khuyết điểm của hắn, tuy rằng đã được Tào Bằng sửa chữa, có chuyển biến rất lớn nhưng đến khi khẩn trương, vẫn là lại bị như vậy. Tuy nhiên, cậu nói càng ngày càng nhiều, trật tự cũng càng ngày càng rõ ràng, nói lắp dần dần biến mất, đến cuối cùng không ngờ lại có thể thao thao bất tuyệt.
Tào Bằng nhìn Đặng Ngải cau mày.
Còn Đặng Ngải sau khi nói xong, không chút sợ hãi nhìn Tào Bằng.
-Cháu thật sự muốn đi?
-Dạ!
Hai gò má của Tào Bằng co giật vài cái, thật lâu sau, khe khẽ thở dài.
-Tiểu Ngải, không phải cậu không muốn cho cháu rèn luyện, chỉ có điều cháu tuổi còn nhỏ, cậu thật sự không hy vọng cháu tham dự việc này. Mà nay, việc cháu phải làm chính là ngoan ngoãn đọc sách, luyện tốt võ nghệ. Chờ cháu lớn hơn một chút, cậu cam đoan, nhất định sẽ được lấy trọng trách, như thế nào?
-Không, cháu muốn đi!
-Không được!
Thái độ Đặng Ngải rất kiên quyết.
Nhưng thái độ của Tào Bằng cũng kiên quyết như vậy.
Dứt bỏ kiếp trước đối với sự yêu thích của vị danh tướng lịch sử này không nói, chỉ có điều Đặng Ngải là cháu ngoại trai của hắn, Tào Bằng sẽ không để cậu ta mạo hiểm như vậy.
Vì thế, cả hai đều cùng không vui...
Tào Bằng thấy Đặng Ngải phẫn nộ rời khỏi, trong lòng cũng không biết làm thế nào.
Thời đại này, người mười tuổi ra trận cũng không phải không có. Ừ lúc trước trận chiến Uyển Thành, Tào Phi theo Tào Tháo xuất chiến, cũng chỉ mười tuổi mà thôi. Nhưng vừa nghĩ tới những hung hiểm mà lúc ấy Tào Phi trải qua, Tào Bằng cũng không dám mạo hiểm. Tào Phi rất may mắn, mới không giống huynh trưởng hắn chết thảm bên sông Dục Thủy. Đặng Ngải có thể có may mắn như Tào Phi sao? Cho dù là có, hắn cũng sẽ không đồng ý để Đặng Ngải đi tới Cức Dương.
Nơi đó, cách tiền tuyến gần quá!
Thật sự không được, cứ để cho Đặng Chi đi trước, thăm dò một chút ý tứ của Đặng gia.
Sau khi Tào Bằng suy nghĩ kỹ, rốt cục quyết định chủ ý.
-Bá hầu.
-Vâng.
-Ta chuẩn bị phái Bá Miêu đảm nhiệm Cức Dương Lệnh, ngươi thay ta hỏi một câu, hắn có tính toán gì không.
-Để Bá Miêu làm Cức Dương Lệnh?
Đỗ Kỳ nghe thấy liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành
-Việc này, ta còn muốn thảo luận một chút với Giả Thái Trung, rồi mới ra quyết định.
Ngươi để Bá Miêu chuẩn bị trước một chút, đợi sau ngày mười lămthì đi tới Cức Dương nhậm chức. Trước đó, ta còn sẽ cùng hắn thảo luận lần nữa.
-Vâng.
Đỗ kỳ khom người tuân mệnh, nhanh chóng lui ra
cứ như vậy, sau khi trải qua một khoảng ngắn ồn ào náo động, quận Nam Dương nhanh chóng yên bình trở lại
Rất nhiều người, ít nhất liền đối với người Nam Dương mà nói, cũng coi như là tiếp nhận Tào Bằng.
Chỉ có điều, một quận có hai Thái Thú, tất nhiên sẽ sinh ra đủ loại mâu thuẫn và xung đột. Cường hào Nam Dương các nơi cùng lúc tiếp nhận sự tồn tại của Tào Bằng, mặt khác, lại yên lặng quan sát. Bởi vì bọn họ còn không rõ lắm, Tào Bằng ứng phó tình trạng trước mắt như thế nào. Lưu Bị ở Nam Dương quận sống yên đã lâu, có một chút thực lực; mà phía sau Tào Bằng thì có sự tồn tại của Tào Tháo. Theo trên danh nghĩa mà nói, Tào Bằng dường như mới là Thái Thú Nam Dương thật sự.
Hai người này, tất nhiên sẽ có xung đột.
Ai thắng ai thua?
Đối với cường hào Nam Dương mà nói việc đó vốn không quan trọng. Điều quan trọng là bọn họ đối với trận xung đột này lựa chọn như thế nào để được lợi ích nhiều nhất.
Tào Bằng có thể cảm nhận được, đang có vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn.
Điều này cũng khiến hắn cảm thấy có chút áp lực.
Tuy nhiên, ngoài sự dự đoán của mọi người, sau khi Tào Bằng nhậm chức cũng không có gì động tĩnh gì.
Ngoại trừ lật xem hồ sơ công văn, đa số thời gian của hắn là tiếp kiến các huyện quan viên Nam Dương. Có đôi khi sẽ mang theo người đi xung quanh tuần tra. Từ mùng mười tháng giêng bắt đầu, hắn liên tiếp thăm viếng hai nơi là Đổ Dương và Diệp huyện, đồng thời cùng nói chuyện với quan viên địa phương,
Bên ngoài nhìn vào, hắn vẫn đang tìm hiểu tình hình.
Nhưng người hiểu Tào Bằng lại biết, Tào Bằng đang ở nắm trong tay đại cục.
Lưu Bị tuy rằng đã trải qua vô số trắc trở và suy sụp, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận Tào Bằng gây áp lực cho hắn, chỉ sau Tào Tháo.
-Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng không có cách nào
Lưu Bị gọi Tuân Kham, Gia Cát Lượng và Mã Lương đến, cười khổ nói nói:
-Tào Hữu Học người này càng bất động lại càng là nói rõ, hắn có đại mưu đồ. Người này không có động tĩnh gì thì thôi, hễ động thì tất có chuyện lớn xảy ra. Nay ta ứng phó như thế nào còn phải tính toán một chút.
Ô lương kinh thanh nói:
-Tào Hữu Học này, có thể vững vàng.
Gia Cát Lượng nhẹ lay động quạt lông trầm ngâm không nói.
Nói thật, Tào Bằng không tỏ thái độ gì càng khiến hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lưu Biểu đã phái người đến báo cho biết, không được tự tiện khơi mào tranh chấp. Nói cách khác, Lưu Bị trong tình huống như vậy, không thể “tiên phát chế nhân” (hành động trước để kiềm chế đối phương), chỉ có thể “gặp chiêu hủy chiêu”. Đây cũng khiến cho Lưu Bị, mất đi tiên cơ. Ai có thể đoán ra, bước tiếp theo kế hoạch của Tào Bằng?
Người ta thường nói, Gia Cát Lượng trí mưu vô song, tính toán không bỏ sót.
Có lẽ, trong lịch sử hắn thật sự từng đạt tới mức độ như vậy. Nhưng trước mắt mà nói, với tuổi tác này của hắn thật đúng là không thể làm tới được điểm này.
-Chủ công, kế hiện nay, chúng ta không có cách nào làm bừa được.
Theo Lượng thấy vẫn là gây xích mích khiến cường hào Nam Dương xung đột với hắn. Chỉ có như thế, mới có thể quấy rầy kế hoạch của Tào Bằng, Lượng có một kế nhưng không biết có hiệu quả không.
Lưu Bị nghe thấy tỏ ra có một chút hân hoan
-Khổng Minh, có diệu kế gì?
Tuân Kham bên cạnh nhìn như không thèm để ý, liếc mắt một cái Gia Cát Lượng, chau nhẹ lông mày, trong đôi mắt lóe sáng...
Cùng lúc đó, trong nhà tổ trạch Khắc Dị ở Lư huyện Nam quận
Khoái Việt hơi có chút kinh ngạc hỏi:
-Tào Hữu Học kia, quả thực nói như thế sao?
-Vâng
Khoái Lương nói:
-Bá Bình đã ở lại Nam Dương, nhìn ra được, Tào Bằng đối với hắn vô cùng tốt.
Hắn phái người đến hồi âm, chỉ nói sáu chữ này, ta nghĩ đủ để cho thấy thái độ củaTào Bằng. Chuyện Kinh Châu, người Kinh Châu lo (Kinh Châu sự, Kinh nhân trị) Sáu chữ này cùng chủ kiến trước đây của huynh đệ chúng ta, cơ bản nhất trí. Tào Bằng dường như cũng không muốn đánh nhau làm loạn bố cục Kinh Châu hiện nay, cho nên huynh đệ chúng ta...
-Chuyện Kinh Châu, người Kinh Châu lo
Khoái Việt sau một lúc lâu trầm ngâm, đột nhiên vỗ tay cười to.
-Sáu chữ này của Tào Tam Thiên thật hợp ý ta.
Nếu hắn đã biểu lộ lập trường, vậy đã nói rõ, giữa hắn và chúng ta, cũng không có xung đột gì. Như vậy, chúng ta cũng muốn có điều tỏ ý mới được, ít nhất nên cho hắn thấy thành ý của chúng ta. Đúng rồi, hắn phái người đi tìm Lưu Tiên, phải giúp Bá Bình đòi lại đứa nhỏ?
-Vâng
-Linh Lăng Lưu thị, chuyện này làm rất không có đạo nghĩa.
Con cháu Khoái thị ta, sao có thể làm con nối dòng người khác? Như vậy đi, ngươi lập tức viết một phong thư, để Khoái Phất mang đi Linh Lăng. Ta cũng sẽ liên hệ với Lưu Ba, để cho bọn họ giao đứa nhỏ ra đây, sau đó đưa trả lại cho Bá Bình.