Đêm tối, giới nghiêm.
Ban đêm Hứa Đô, bắt đầu giới nghiêm từ giờ hợi, ước chừng là vào chín giờ tối.
Cả tòa thành đều an tĩnh, không còn ồn ào náo động của ban ngày. Trên đường dài, quanh quẩn có tiếng vó ngựa, cùng với từng đợt bước chân.
Hứa Đô rất an tĩnh.
Ít nhất là nhìn từ ngoài thì nó đã yên tĩnh rồi.
Cửa sau Điển phủ mở ra, Tào Tháo từ cửa nhỏ sau nhà mình đi ra, ngang qua ngõ nhỏ, liền đi vào Điển phủ.
Tào Bằng và Điển Vi cung kính cùng hầu, Điển Mãn, Hứa Nghi, Ngưu Cương thì chia làm hai bên. Còn đám Điển Tồn bởi vì ít tuổi nên không xuất hiện ở đây, Ngưu phu nhân sớm đã tiến đến phòng ngủ nghỉ tạm. Điển Vi và Tào Bằng bước vội đến, khom người hướng Tào Tháo thi lễ.
- Cung nghênh chủ công!
Tào Tháo cười.
- Quân Minh, a Phúc, không cần đa lễ.
Ông nói xong, hơi hơi nghiêng người, lộ ra một thiếu niên đứng ở phía sau.
Nhìn người thiếu niên này ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mi thanh mục tú, rất có linh khí.
- Tào Thực, đến gặp Điển tướng quân, Tào gia ca ca.
Thiếu niên là Tào Thực?
Đây chẳng phải là Tào Tử Kiến được gọi là “Thiên hạ tài hữu nhất thạch, Tử Kiến độc chiêm bát đấu” sao?
(Câu này có nghĩa là Văn chương trong thiện hạ được 1 thạch (10 đấu), chỉ riêng Tào Tử Kiến đã chiếm 8 đấu. Ý chỉ sự tài hoa kiệt xuất của Tào Tử Kiến)
Tuy nhiên lúc này Tào Thực, vì có tài học cực kỳ xuất chúng, nên làm cho người ta cảm thấy, linh khí kinh người.
Tào Bằng và Tào Thực qua lại không nhiều lắm, lần trước gặp Tào Thực, cách đây cũng bốn năm năm rồi. Khi đó Tào Thực mới mười tuổi, cũng đã có vài phần khí chất tài học hơn người. Nhìn qua rất thông linh, trí tuệ này so với Tào Xung, có chút không giống nhau. Linh khí ở Tào Thực, là ở hắn tài tình nhưng lại làm cho người ta cảm giác đại khí không đủ, hơi có vẻ âm nhu. Tào Phi đã chết, Tào Chương ở tây bắc xa xôi, Tào Tháo liền mang Tào Thực theo bên người, xử lý một ít công văn tạp vụ. Nhưng tổng thể mà nói, Tào Tháo đánh giá Tào Thực, là đơn giản lỗ mãng.
Đương nhiên, cũng là do Tào Thực còn ít tuổi.
Hôm nay tới gặp Tào Bằng, Tào Tháo vốn không muốn mang bất cứ ai đến đây.
Lại không biết vì sao Tào Thực chủ động thỉnh cầu, khiến Tào Tháo không thể cự tuyệt. Là muốn mượn sức, hay là có mục đích riêng?
Tào Tháo cũng nói không chính xác tâm tư của Tào Thực, chỉ vì đứa nhỏ này, có đôi khi tư tưởng quá mức khó hiểu, mặc dù là Tào Tháo cũng khó nắm bắt.
Tào Bằng khẽ mỉm cười.
- Tử Kiến, đã lâu không gặp.
Rồi sau đó, hắn lui một bước về phía sau, nghiêng người sang một bên.
- Mời thúc phụ.
Tào Tháo gật đầu, cất bước về phía trước.
Tào Bằng và Điển Vi ngồi ở hai bên, mà Tào Thực và Điển Mãn ba người song song, vừa đi, vừa tò mò đánh giá tòa phủ đệ này của Điển Vi.
Tuy hai nhà ở gần nhau, nhưng Tào Thực chưa tới Điển phủ bao giờ.
Cậu nhìn trộm bóng dáng Tào Bằng đánh giá, tròng mắt quay tròn đảo quanh, cũng không biết suy nghĩ gì.
Đoàn người đi vào phòng, Tào Tháo ngồi ở ghế Thái sư, mà Tào Thực thì khoanh tay cung kính đứng ở phía sau Tào Tháo, cũng không nói lời nào.
Tào Bằng và Điển Vi ngồi xuống.
Ba người Điển Mãn ở ngoài phòng cảnh giới, không để bất cứ cái gì tới gần.
Tào Tháo uống một ngụm canh đậu xanh, buông bát cười nói với Điển Vi:
- Phu nhân làm canh đậu này, đúng là tuyệt nhất.
Bên trong hình như bỏ thêm mật, cũng hơi ngọt.
Điển Vi nói:
- Chuyết kinh là nghe Trương tiên sinh nói trời nóng thế nảy, dùng mật tương là tốt. Chỉ có điều không biết khẩu vị chủ công cho nên...
- Ha ha, lần sau bớt một chút, chỉ cần một nửa là được.
Tào Tháo và Điển Vi nói chuyện, có vẻ vô cùng tùy ý, phần lớn là một ít chuyện phiếm.
Càng là như thế này, lại càng lộ ra quan hệ của ông ta với Điển gia không tầm thường. Đều là hộ vệ hầu cận, so sánh ra Hứa Chử vốn không có đãi ngộ như vậy. Tuy nhiên cũng không khó lý giải, Điển Vi là cái cô thần, trong cả triều đình không kết đảng với ai, không giống Hứa Chử phía sau có một đại gia đình, cho nên cũng không tự giác mà tự chia thân sơ. Không phải Tào Tháo không tin Hứa Chử, chỉ có điều đối với Điển Vi, có thiện cảm quá nặng.
Ông ta và Điển Vi hàn huyên vài câu, Điển Vi đứng dậy cáo từ.
Lúc sắp đi, liền gọi Tào Thực.
- Tử Kiến chưa bao giờ tới nhà của ta, không bằng ta dẫn ngươi đi xem chút?
Đây là chỗ cao minh của Điển Vi.
Điển Vi không phải không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mà là rõ ràng, biết khi nào thì đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Rất rõ ràng, Tào Tháo muốn cùng một mình Tào Bằng nói chuyện, cho nên là hắn hay là Tào Thực, ở trong này đều có chút không quá thích hợp.
Tào Tháo nói:
- Cũng tốt, Tử Kiến không ngại thì đi xem chu mực lan của nhà Quân Minh đi, thật là động lòng người.
Ông đã vừa nói như vậy, Tào Thực cũng sẽ không tiếp tục ở trong này, chỉ đành đi cùng Điển Vi mà rời khỏi. Sau khi đi ra, Điển Vi tiện tay khép lại cửa phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại có hai người Tào Bằng và Tào Tháo.
Ánh sáng không tồi, chiếu trong phòng rất là sáng rõ... Tào Bằng nhìn trộm đánh giá, đã thấy hai bên tóc mai Tào Tháo bạc trắng, so với lần gặp lại ở Huỳnh Dương thì đã già đi rất nhiều. Nhìn ra được, ông có chút mệt mỏi, ngồi ở ghế thái sư, thân mình lơ đãng đứng lên.
- Thúc phụ…
Tào Bằng cũng không ghi hận Tào Tháo.
Mặc dù là Tào Tháo phạt tội hắn, nhưng hắn cũng không có chút oán niệm.
Hắn biết, sự việc như vậy nếu là người khác, khẳng định đã sớm đầu người rơi xuống đất. Tào Tháo đối với hắn tin một bề và yêu thương, mới để hắn tuy là tù nhân, lại có thể tùy ý làm bậy. Ở người khác xem ra, hắn ở Huỳnh Dương là bị tù, nhưng kỳ thật là một loại bảo vệ của Tào Tháo đối với hắn. Cũng là bởi vì Tào Tháo có thái độ này, mới khiến cho Tào Bằng ở bên trong hà nhất xưởng rất tiêu dao khoái hoạt.
- Chính vụ mặc dù quan trọng nhưng cũng cần bảo trọng thân thể.
Tào Tháo khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Số lần tiếp xúc gần gũi như thế mặc dù không ít, nhưng rất ít khi có kiểu yên lặng như lúc này.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy đi đến phía sau Tào Tháo, đặt tay lên hai vai Tào Tháo, dùng sức một chút liền cảm thấy người Tào Tháo đột nhiên cứng đờ.
- Thức phụ đừng căng thẳng, a Phúc từng học qua xoa bóp, ở nhà vẫn hay làm cho mẫu thân để thư giãn, bớt mệt mỏi.
Ngón tay nhẹ nhàng nắn bóp, cơ thể Tào Tháo lúc đầu còn căng cứng, rồi chậm rãi thả lỏng, hiển nhiên đã thích ứng.
Tào Bằng chắc là hạ thần đầu tiên tới gần Tào Tháo như vậy.
Nếu ngón tay hắn thoáng dùng sức, rất có khả năng đưa Tào Tháo vào chỗ chết.
Tào Tháo tính tình đa nghi, rất khó cho phép ai tới gần ông ta, nhưng lúc này, Tào Tháo lại buông lỏng có vẻ không hề phòng bị.
Một lát sau, ông vỗ vỗ tay Tào Bằng.
- A Phúc, ngồi xuống.
- Vâng!
Đợi sau khi Tào Bằng ngồi xuống, Tào Tháo mở to mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tào Bằng, rồi sau đó trầm giọng nói:
- Lúc trước, Thúc Tôn khuyên can ta, không thể tấn công Tịnh Châu, còn nói là ý của ngươi?
- Hả?
Tào Bằng vội vàng lắc đầu.
- Chủ công hiểu lầm rồi, việc này không quan hệ với a Phúc.
Thực tế, cuối năm anh vợ nói với con việc này, con vẫn cho rằng, nên mau chóng giải quyết Cao Can. Cũng là từ lời nói của anh vợ khiến con mới có sự thận trọng như vậy. Đánh Tịnh Châu thì dễ dàng, quản lý Tịnh Châu mới khó. Tịnh Châu không giống Lương Châu, có nhiều khúc mắc, thực tại vẫn thế. Tuy nhiên chuyện này chính xác không phải con đề nghị mà là anh vợ tự mình phát hiện... Khi hắn rời khỏi Huỳnh Dương còn có chút do dự, không biết có khuyên can thúc phụ không.
- Ta có biết!
Tào Tháo mỉm cười.
Tào Bằng ăn nói thẳng thắn, khiến ông cực kỳ vui mừng.
Không chỉ là bởi vì Tào Bằng thành thực, đồng thời cũng xúc động, Đặng Tắc đã trưởng thành... •
Hắn mặc dù thân có tàn tật, khó có thể vào trung tâm triều đình. Nhưng với tài năng đó thống trị một phương, cũng có thể đảm đương được trọng trách đó. Trong lòng Tào Tháo đã có một kế hoạch, chuẩn bị tăng thêm cho Đặng Tắc một chút trọng trách. Tuy nhiên, Đông quận bên này lập tức cũng không tìm được người thích hợp tiếp nhận chức vụ chỉ có thể lui lại một chút. Dù sao, Đông quận vừa mới có thay đổi, bất luận là sĩ lâm hay là dân chúng, đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại của Đặng Tắc. Lúc này thay đổi người, chưa chắc có thể vững vàng tiếp nhận Đông quận. Hiện tại nên để Đặng Tắc ở Đông quận cho có thêm kinh nghiệm, rồi tiếp tục điều chuyển sau.
- A Phúc, thấy Giang Đông thế nào?
Không phải nói muốn đưa mình lên làm Thái Thú quận Nam Dương sao?
Hỏi chuyện Giang Đông là có ý tứ gì?
Tào Bằng nghi hoặc nhìn Tào Tháo một cái, ngẫm nghĩ một chút trầm giọng đáp:
- Giang Đông, là nơi giàu có.
- Ồ?
Hiện nay tuy hơi vắng vẻ, nhưng thực ra là đất lành.
Nay Tôn Quyền chiếm cứ Giang Đông, dựa vào dư ấm phụ huynh, sẽ có thành tích. Mặc dù người này tuổi cùng xấp xỉ ta, nhưng tài năng không tầm thường. Thừa sức trông coi Giang Đông. Chỉ có điều, người này bảo thủ bạo ngược, giống như Tôn thị nhất mạch truyền lại. Mà nay hắn khiêm tốn lễ phép, nhìn như tao nhã, chỉ khi nào kỳ thế đại thành, tất sẽ như Kiệt Trụ. Tuy nhiên, người này rất kiên cường, mặt ngoài kính cẩn nghe theo, nhưng nội tâm lại cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ.
- Phụ huynh truyền lại?
Tào Tháo nhẹ nhàng gật đầu.
- Tôn Kiên và Tôn Sách, thật là loại người bảo thủ.
Ông liền chuyển đề tài, nói:
- Ta muốn lấy Giang Đông, phải làm thế nào?
Sẽ không phải muốn ta đi Hoài Nam chứ.
Ngẫm lại, dường như cũng có khả năng...
Cam Ninh ở Hoài Nam, mà Tào Bằng ở địa khu Giang Hoài, cũng hơi có chút uy vọng.
Tào Bằng càng ngày càng nghi hoặc, nhưng lại không thể hỏi. Cũng không thể trực tiếp hỏi Tào Tháo: không phải muốn ta đi Nam Dương? Nhưng liên tiếp hỏi chuyện Giang Đông để làm gì?
- Năm ngoái, con từng nói với chủ công, muốn lấy Giang Đông, đầu tiên phải chấn hưng thuỷ quân.
Hiện nay, quan điểm của con vẫn như trước. Nếu không có thuỷ quân mạnh mẽ, muốn có Giang Đông lại như là lấy hoa trong kính, trăng trong nước, không thực tế.
Tào Tháo gật đầu, trầm ngâm không nói.
Một lát sau, ông nói với Tào Bằng:
- A Phúc, ngươi nói tiếp.
Tào Bằng không khỏi cười khổ.
Nói gì nữa? Hoặc là nói, ông muốn nghe cái gì?
Nói chuyện từ đầu tới giờ, căn bản là không hiểu ông ta muốn nghe cái gì nữa.
Tào Tháo dường như nhìn ra chỗ khó xử của Tào Bằng, vì thế mở miệng nói:
- Ngươi nói, muốn lấy Giang Đông, sẽ phải chấn hưng thuỷ quân, ta cẩn thận suy xét, cũng thấy có lý. Chỉ có điều, thuỷ quân khó thành... Văn Nhược từng cùng ta tính toán, nói nếu xây dựng thuỷ quân quy mô bình thường như Giang Đông, cần có một tỷ tiền. Ngươi cũng nói, Tôn Quyền được tam thế chi lợi, được phụ huynh hỗ trợ, mới có được thuỷ quân Giang Đông như hôm nay. Mà ta...
Tào Bằng cũng đã hiểu được.
Không phải Tào Tháo không nghĩ đến xây dựng thuỷ quân, mà là không làm được
Chính xác, Người phương bắc sở trường dùng ngựa, còn phương nam quen dùng thuyền, đó là một quy luật.
Phương bắc không có bến tàu lớn, càng không có thợ thủ công biết chế tạo sửa chữa chiến thuyền, muốn kiến tạo thuỷ quân, thật sự không phải dễ dàng...
Mà không cần nói cũng biết, dưới trướng của Tào Tháo, người am hiểu thủy chiến, không có mấy người.
Tào Bằng nhẩm tính, người am hiểu thủy chiến chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà trong đó, người giống như Chu Thương, đều thuộc loại tướng thuỷ quân cực cao minh. Dựng lên thuỷ quân, quả nhiên là một giấc mộng không thực tế.
- Ý chủ công là muốn lấy Kinh Tương?
Con mắt Tào Bằng hơi ánh lên, trên mặt lộ ra một chút tươi cười.
Ông ta, theo dõi thuỷ quân Kinh Tương.
- Ta từng nghe thấy nói, nước sông như rồng, Ba Thục làm đầu rồng, Kinh Tương là thân rồng, Giang Đông đuôi rồng. Muốn lấy Giang Đông, cần phát triển thuỷ quân, thật là không tồi. Nhưng nếu không có cơ sở, dùng cái gì lấy Giang Đông? Từ xưa đến nay, Tần diệt Sở quốc, tự Ba Thục thuận giang xuống, Sở quốc phương diệt.
Giống như ngươi nói, đại thế thiên hạ, chỉ như Đông tranh Tây, Bắc tranh Nam mà thôi.
Mà này Đông Tây tranh đấu đã dần dần chấm dứt, còn Nam Bắc tranh đấu, sau này sẽ ở Ba Thục, là nơi nguy hiểm, được trời đất ưu ái, trong lúc nhất thời khó có thể đánh chiếm. Tuy nói Lưu Chương yếu nhược, nhưng là hai cha con quản lý, nên khó khăn cực lớn. Nếu ta là Tôn Quyền, tất lấy Kinh Tương, rồi sau đó mới lấy đầu rồng, thì có thể long đằng Giang Nam. Cho nên, tuyệt đối không thể để Tôn Quyền đoạt được Kinh Tương, ta cứ lấy trước, lại vừa tâm an.
Tào Bằng, lập tức trầm mặc.
Tào Tháo nói tiếp:
- Nguyên Nhượng vừa dũng, cương liệt có thừa, nhưng không đủ mưu lược.
Y vẫn coi thường Kinh Tương, nên mới có thất bại hôm nay. Ta muốn để ngươi tiếp quản Nam Dương, lại không biết ngươi sẽ làm thế nào ứng phó tình thế nguy hiểm hiện nay?
Cuối cũng đã nói đến chuyện chính.
Nói chuyện với Tào Tháo, cần tiêu tốn rất nhiều nơ ron thần kinh.
Mẹ nó, đúng là mệt óc.
Tào Bằng sắp xếp lại một chút suy nghĩ, lát sau, trầm giọng nói:
- Chủ công, a Phúc nghĩ, hiện nay Kinh Châu, là của Lưu Biểu.
Tào Tháo ánh mắt sáng lên.
- Tuy nhiên Lưu Bị ăn nhờ ở đậu, lại lấy được đại thắng, không khác với đảo khách thành chủ.
Nếu ta là Lưu Biểu, cũng không thể chịu đựng được. Cho nên Lưu Bị thắng, cùng không phải là chuyện tốt với hắn, ngược lại là một chuyện xấu. Nếu ta làm Thái Thú Nam Dương, cẩn thận giữ vững Diệp huyện và Vũ Âm, rồi sau đó lôi kéo hào kiệt địa phương, làm long dân yên ổn. Nếu Lưu Bị đột kích, ta sẽ thủ vững không ra, không đến cuối năm, Lưu Bị phải lui. Cái gọi là vừa động không bằng nhất tĩnh, vả lại hắn kiêu ngạo, kéo dài không được, đó là kế sách của a Phúc với Nam Dương.
Tào Bằng không có nói hắn am hiểu nhất là đồn điền.
Bởi vì hắn biết rõ, quận Nam Dương, cũng không phải địa phương phát triển đồn điền tốt.
Không giống với Hứa Đô Huỳnh Dương, sau khi trải qua mấy lần đại chiến, cường hào địa phương, lớn không bằng trước. Phần lớn là đất đai hoang vu, trở thành đất dựng đồn điền. Hơn nữa bất kể Hải Tây, Hà Tây, hay là Đặng Tắc thi hành đồn điền Diên Tân, đều là loại tình huống này.
Mà so sánh với tình huống Nam Dương hơi có chút bất đồng, sau khi hết nạn Khăn vàng, cường hào Nam Dương lại chưa qua đại chiến.
Mà sau khi Lưu Biểu được Kinh Châu, đã quản lý không chặt chẽ, khiến lực lượng quan lại cũ ở Nam Dương quật khởi.
Muốn làm đồn điền, tất nhiên sẽ làm cho đám người đó phản đối, thậm chí khả năng sẽ dẫn đến bạo động, tất cả nhắm về hướng Lưu Bị.
Cho nên, Tào Bằng quyết ý, bề ngoài tỏ ra yếu nhược, nhưng sau đó âm thầm lập kế hoạch.
Tào Tháo lộ ra một chút ý cười, liên tục gật đầu.
Kỳ thật ở trong lòng ông cũng cho là như vậy. Ông hiện tại không có dư lực đối phó Kinh Châu, tạm thời nhường Kinh Châu, duy trì hiện tại cục diện.
Đợi ông xử lý Viên Hi, đó sẽ là lúc thu thập Kinh Châu.
Nhưng vào lúc này, ông cần một người trầm ổn, đến thực hiện suy nghĩ đó của ông.
Mà với chủ ý bề ngoài tỏ ra yếu nhược của Tào Bằng không thể nghi ngờ là rất phù hợp quan điểm của ông.
- A Phúc, lát nữa ta sẽ bảo Phụng Hiếu tới đón ngươi, ngươi tạm thời ở tại Bạch Lan tinh xá.
Còn những chuyện khác, cũng không cần sốt ruột quá. Mấy ngày nữa, sứ giả của Lã thị hán quốc đến, còn cần ngươi ra mặt tiếp đãi.
Đến lúc tiễn sứ giả Lã thị Hán quốc xong, ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi.
Hiện nay trong triều có tranh luận, nếu Lã thị Hán quốc quy thuận thành công, sẽ là chuyện lớn, khi đó những người khác cũng không có biện pháp ngăn cản sứ giả Lã thị Hán quốc đến, ngươi tạm chịu ủy khuất một chút, không xuất đầu lộ diện. Ngày thường nên nghiên cứu một chút quận Nam Dương, có chuyện gì có thể nói cho Phụng Hiếu và ta biết là được. Tóm lại, tạm lấy việc Lã thị Hán quốc làm trọng, sau đó lại cùng ngươi nói chuyện.