Tào Tặc

Chương 465: Loạn Lương Châu (13)

Lam Sơn xông ngựa ra.

Gã đang định giơ thương xuất chiêu, lại quên mà Sư hổ thú kia có sức lực kinh người.

Đại Hoàng hí lên những tiếng dài lớn, thân hình vọt tới chớp mắt đã đến trước ngựa Lam Sơn. Tào Bằng ở trên Đại Hoàng trong nháy mắt đã liên tục xoay chuyển Họa Can Kích, đương lúc sư hổ thú ngừng bước, thì lực của Họa Can Kích này theo gió và vụt tới, Lam Sơn càng hoảng sợ, vội giơ thương ra đỡ.

"keng"

Một tiếng vang.

Chiến mã hí lên tiếng thê thảm không ngừng.

Đây không phải là Họa Can Kích, mà là một tòa núi lớn nặng nghìn cân đè xuống.

Lam Sơ cũng được coi là mãnh tướng ở Tây Lương mà chưa từng gặp phải đối thủ như vậy bao giờ. Người còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được nhưng tọa kỵ dưới thân thì kêu thảm lên một tiếng, ngã gục xuống mặt đất. Lam Sơn bị một chiêu của Tào Bằng hất ngã xuống ngựa, thương cũng văng đi thật xa. Cả người choáng váng, Lam Sơn loạng choạng đứng lên, nhưng gã còn chưa kịp đứng vững, lại nghe tiếng rít gào như sư tử rống, Đại hoàng bỗng nhiên dựng thẳng người lên, móng ngựa sắt dưới chân sáng lạnh chiếu lên ngực Lam Sơn. Một cước mãnh liệt hất Lam Sơn bay ra ngoài thật xa.

Oạc!

Lam Sơn ngã trên mặt đất, hộc ra một ngụm máu tươi.

Xương ngực bị sư hổ thú đạp trúng nát bấy, trên giáp ngực còn in rõ ràng dấu vết móng ngựa, lõm sâu vào trong.

Người sáng suốt còn thể nhận ra được, chỉ e Lam Sơn đã không còn cứu được nữa!

- Hiền đệ...

Sư hổ thú vừa đặt chân xuống, hầu hết lính trong quân Tây Lương đều không kịp phản ứng, bao gồm cả Mã Thiết.

Lam Sơn, Thượng Tướng Tây Lương!

Nhớ năm xưa, người này là mã tặc tàn sát khắp Tây Lương, cùng với ba người khác được xưng là Tây Lương Tứ Hổ, ít ai có thể địch được. Mã Đằng đã mất ít nhiều tâm tư mới có thể thu phục được bốn người Lam Sơn. Lần này để Mã Thiết ở lại trấn thủ quận Võ Uy, Mã Đằng để đám người này gồm Bàng Đức và bốn viên hổ tướng này theo Mã Thiết để có thể hỗ trợ Mã Thiết tạo lập uy tín.

Vậy mà..

Một hiệp!

Chỉ một hiệp!

Mã Thiết không khỏi nuốt nước bọt, nếu mình xuất chiến, cũng là kết quả này sao?

Trong lúc nhất thời đầu óc y hỗn loạn, tam hổ khác trong quân gồm Dương Hồ, Trương Ngũ, Trình Tạo cùng với Lam Sơn có thể nói thân như chân tay, cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập võ, cùng nhau làm mã tặc, cùng nhau quy thuận cha con Mã Đằng.

Hôm nay, Lam Sơn đã bị giết, ba người Dương Hồ mặt đỏ au.

Cũng không cần biết Mã Thiết nghĩ gì, ba người Dương Hồ thúc ngựa lao ra. Dương Hồ sở trưởng là sử dụng song đao, Trương Ngũ dùng thiết mâu, mà Trình Tạo lại dùng một thanh đại phủ. Tận đến lúc ba người này lao ra, Mã Thiết rốt cuộc mới phản ứng. Muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, mà lúc này nếu y ngăn cản ba người, cũng không thể được. Vì vậy, y lớn tiếng:

- Nổi trống.

Tiếng trống trận lập tức vang lên, binh lính Tây Lương phất cờ hò reo.

Trái lại trận doanh quân Tào lại như không hề xảy ra chuyện gì, ba trăm Bạch Sĩ Binh nét mặt vô tình, bày trận mở ra.

Tào Bằng không chút sợ hãi, thúc mã nghênh đón.

Họa Can Kích tung bay vù vù rung động, cuồn cuộn hiện lên ánh hào quang. Ba người Dương Hồ vừa mới đến gần lập tức bị Tào Bằng cuốn lấy. Mỗi một lần Họa Can Kích chém ra, sức mạnh thâm trầm, như sấm sét quái đản.

Ba người vây Tào Bằng, ngựa xoay xung quanh.

Sau ba hiệp, Tào Bằng thừa dịp ngựa hỗn loạn, tay trái lấy từ trong người ra một quả Thiết Lưu Tinh, lật tay tấn công một cái.

Thiết Lưu Tinh kia xuất ra một luồng hàn quang, Trình Tạo bất ngờ không kịp đề phòng, bị đập ngay giữa mặt.

Lực Thiết Lưu Tinh rất mạnh, thoáng cái giữa trán Trần Tạo nứt ra, máu tươi bắn phụt ra khắp mặt, tuôn trào ra, kèm theo thứ trắng nhờ bầy nhầy.

- Tam đệ.

Dương Hồ đau đớn kêu lên, múa đao xông tới chém Tào Bằng.

Mà Tào Bằng vẫn như trước không chút hoang mang, đại kích vắt ngang đỡ song đao của Dương Hồ. Lúc này, Trương Ngũ cũng ở sau lưng xông tới, một mâu đâm sau lưng Tào Bằng. Tào Bằng nghe tiếng kim loại xé gió phía sau, cả người đột nhiên úp về phía trước, thiết mâu kia sượt qua người hắn, Trương Ngũ đã song song với hắn. Thấy Trương Ngũ sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị biến chiêu. Tào Bằng thoáng cái ổn định thân thể, ở trên ngựa khẽ vươn cánh tay, nắm mạnh vào thắt lưng Trương Ngũ

- Còn không xuống cho ta.

Tào Bằng lớn tiếng quát, cánh tay dùng lực mạnh mẽ xách Trương Ngũ từ trên lưng ngựa lên. Mà lúc này song đao của Dương Hồ lần thứ hai bổ tới, Tào Bằng hai chân giẫm vào bàn đạp, dùng lực xoay thân hình Trương Ngũ ném về phía đao của Dương Hồ. Dương Hồ sợ hãi vội vã thu đao lại, hắn cũng không biết có nên vứt đao để tiếp Trương Ngũ hay không.

Ngay lúc Dương Hồ còn đang ngỡ ngàng, Họa Can Kích trong tay Tào Bằng bỗng nhiên xoay chuyển, chốt lấy cây thương, lật tay đâm tới.

- A..

Dương Hồ bị một kích kia đâm trúng, lập tức ngã xuống ngựa.

Lúc này, y cũng không còn lo lắng nên vứt đao cứu người hay không, người đã ngã xuống ngựa, song đao tuột khỏi tay bay ra.


Vừa lúc Trương Ngũ ngã lên người Dương Hồ, Tào Bằng nâng kích lên, mũi kích sắc bén loáng cái đã chém đầu Trương Ngũ lăn xuống, Máu bắn phọt ra phun lên mặt Dương Hồ. Dương Hồ đẩy thi thể Trương Ngũ ra, xoay người đứng lên, lại nghe tiếng vó ngựa vang lên, Tào Bằng đã xông tới trước mặt. Họa Can Kích vung lên, phập một tiếng, một kích đã đâm vào ngực Dương Hồ. Tào Bằng ghìm ngựa, dùng lực ở cánh tay, hét lớn một tiếng, Họa Can Kích đã đâm ngập vào cơ thể Dương Hồ, trực tiếp giơ lên không trung. Hắn thúc ngựa tiến lên hai bước, ném thi thể Dương Hồ rơi vào trước trận quân Tây Lương, rơi xuống đất.

- Thằng nhãi Mã gia, có gan lên chiến đấu không?

Tiếng trống trận quân Tây Lương lại vang lên một hồi.

Trận đánh cũng đã kết thúc.

Tây Lương Tứ Hổ, lúc này biến thành bốn con hổ chết.

Thân thể của Trình Tạo vẫn đang co giật nhưng khí tức đã không còn, mà ba người kia đã chết ngay tại chỗ.

Tiếng trống dừng, trận đánh kết thúc.

Tiếng hét của Tào Bằng cũng vẫn còn vang vọng vô cùng uy mãnh.

- Thằng nhãi Mã gia, có gan lên chiến đấu không?

Bạch Đà binh vẫn duy trì sự yên lặng, đột nhiên cầm đao giương trường mâu lên, cùng hô lên.

Choang choang choang

- Thằng nhãi Mã gia, có gan lên chiến đấu không?

Choang choang choang

Tiếng đao mâu va vào nhau vang dội, ngầm ẩn chưa sát khí vô tận.

Mà âm thanh vang dội này, cùng những tiếng người hô lớn vang lên tận trời cao khiến người khác run sợ.

Quân Tây Lương, lạnh ngắt như tờ.

Những đôi mắt hướng về Mã Thiết, ý tứ như hỏi: Tam công tử, ngươi có dám cùng người kia quyết trận tử chiến không?

Nếu là Mã Đằng, không cần Tào Bằng mở miệng sẽ phóng ngựa lao ra.

Đây là vấn đề khí thế.

Tào Bằng không khiêu chiến, mà là Mã Thiết muốn chiến, từ mặt chiến lược mà nói, cái này gọi là chủ động xuất kích, thế nhưng hiện tại, không có Mã Đằng ở đây, mà Mã Thiết dù sao cũng còn trẻ tuổi, căn bản chưa kinh qua nhiều trận chiến. Lúc Tào Bằng khiêu chiến, bất kể mã Thiết có xuất chiến hay không, thì quyền chủ động này đã chuyển nằm trong tay Tào Bằng, sĩ khí quân Tây Lương chắc chắn đã bị ảnh hưởng.

Chiến đấu, nếu thất bại, thật thảm bại!

Không chiến, kết quả cũng không còn nơi để đi.

Mã Thiết cắn răng, giơ thương định lao ra khỏi kỳ môn. Nhưng đúng lúc này, nghe trên đầu thành Võ Uy có những tiếng vang của cồng chiêng. Cái này gọi là Tố Minh Kim! Gọi là đánh trống mà tiến, minh kim mở ra, đây là quy củ từ xưa đến nay.

Mã Thiết cũng được coi là chủ tướng Võ Uy, cũng không thể trái với quy củ này.

Nghe tiếng minh kim, sắc mặt y tái nhợt nghiêm trang, đột nhiên giương thương quát lớn:

- Thu binh.

Quân Tây Lương, hùng hổ tiến đến, xám xịt rút về.

Tào Bằng cũng không đuổi giết, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Bạch Sĩ binh, cười nói:

- Ba nghìn dũng sĩ như chó nhà có tang, Mã gia không có ai là nam nhi cả.

Bạch Đà binh nghe vậy cười ha ha.

- Ba nghìn dũng sĩ như chó nhà có tang, Mã gia không có ai là nam nhi cả.

- Ha ha ha..

-...

Tiếng cười nhạo của Bạch Đà binh vang lên truyền vào trong thành Cô Tang.

Binh lính Tây Lương mặt đỏ tới tận mang tai. Mã Thiết vừa mới vào thành, lúc nghe được những lời đó, hai mắt đỏ ngầu, quay đầu ngựa định giết ra ngoài.

Mã Thành từ bên cạnh xông tới, giữ dây cương lại.

- Công tử, không nên chiến nữa.

- Thành thúc, thúc buông ra, tên Tào tặc kia khinh người quá mức.

Mã Thiết khóc!

Lớn từng này mà y chưa bao giờ gặp cảnh nhục nhã như vậy. Lúc trước không chiến mà phải rút lui khỏi Hồng Trạch cũng không bị sỉ nhục bằng mười mấy chữ mà Tào Bằng hôm nay nói. Nghe xem: Ba nghìn dũng sĩ như chó nhà có tang, Mã gia không có ai là nam nhi cả...Loại chuyện này, ai có thể nhẫn nhịn được? Đối với Mã Thiết là đứa trẻ lớn lên trong nhà kính, càng không thể chấp nhận nổi.

Mã Thành lạnh lùng nói:


- Công tử có thể địch được tên Tào tặc đó sao?

Một câu nói, khiến cho Mã Thiết bừng tỉnh.

Y có thể như lang như hổ, nhưng có bằng Tào Bằng không?

Bốn viên Thượng Tướng Tây Lương hầu như còn chưa nỗ lực hết mức mà đã bị người ta dễ dàng giết rồi. Mã Thiết tự nhận, nếu đơn đả độc đấu cũng không sợ người nào, còn nếu ba người đó liên thủ, hắn cũng có thể thắng, nhưng phải hơn trăm hiệp mới có thể thắng được. Còn Tào Bằng dễ dàng chém giết Tây Lương Tứ Hổ kia, vậy mình xông ra, có thể thắng được Tào Bằng không?

Mã Thiết nhắm mắt lại, thấy cầu treo đã được dựng lên, cửa thành đóng.

Nhưng tiếng cười nhạo của Bạch Đà binh, vẫn nghe rất rõ ràng.

- Thành thúc, làm gì bây giờ?

- Hiện nay trong thành Cô Tang, chỉ duy nhất một người có thể địch được Tào Bằng.

- Ai?

- Bàng Đức.

Mã Thiết hầu như không chút suy nghĩ, không nói hai lời:

- Thật sao, tuyệt đối không thể để hắn xuất chiến, quan hệ giữa hắn với tên Tào tặc không rõ ràng, nhỡ hắn cấu kết với Tào tặc, dựa vừa xuất chiến để công thành, chẳng phải là khiến cho Cô Tang rơi vào tay Tào tặc sao?

- Vậy...ngừa chiến đi...

Đây là ngừa chiến, cũng không phải là không chiến, mà là bắt đầu chính diện giao phong.

Đấu tướng, là đấu sĩ khí. Hai quân giao chiến, đặc biệt là loại công phòng chiến này tuyệt đối không cách nào ngăn ngừa được. Mã Thiết vốn là muốn trong quân tại Tây Lương thành lập chút uy vọng, vì vậy chủ động xuất kích, yêu cầu Tào Bằng đấu tướng.

Hiện tại xem ra, đây thật đúng là một lựa chọn sai lầm.

Thấy khuôn mặt Mã Thiết trắng bệch, trong lòng Mã Thành thật sự không biết cảm giác như nào. Ông vốn không tán thành đấu tướng, nhưng Mã Thiết kiên quyết muốn đấu tướng. Được rồi, ngươi muốn đấu tướng, thì đấu đi! Trong thành Cô Tang ta không phải là không có hảo hán, Bàng Đức kia tại Long Thành Giả giao phong bốn trận với Khương Hồ, ngay cả man dũng nổi danh Khương Hồ là Hà Yến cũng phải khen ngợi Bàng tướng quân uy vũ. Quan sát trận đấu tướng hôm nay, người có thể đánh một trận với Tào Bằng, ngoại Đại công tử ra, cũng chỉ có Bàng Đức.

Thế nhưng, Mã Thiết trước sau không chịu tin tưởng Bàng Đức, nhốt Bàng Đức tại đại lao.

Tính tính Mã Thiết này, thật đúng là càng lúc càng giống chủ công, đã như vậy, chuẩn bị một trận quyết chiến với Tào Bằng đi!

Nói như vậy lúc này, chủ công hẳn là đã nhân được tin tức rồi!

Trong lòng Mã Thành cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

***

- Mã Đằng hẳn là đã nhận được tin tức rồi?

Trong đại trướng trung quân doanh Tào, Tào Bằng rửa tay, cười ha hả hỏi.

Giả Tinh nghiêng đầu, nhẩm tính ngày, sau đó gật đầu:

- Hẳn là đã nhận được rồi. Ha hả, không ngờ Mã Thọ Thành này thật đúng là hợp với tướng quân. Phía bên tướng quân vừa xuất binh, hắn ta lại muốn đi cướp quận Kim Thành. Không có Hàn Toại, địa bàn Mã Thọ Thành hắn tuy lớn nhưng trong lúc nhất thời chỉ sợ cũng không có lực để đoạt.

Tào Bằng gãi gãi mũi, ngồi xuống ghế soái.

- Tiếp theo, làm gì đây?

- Vậy phải xem phía bên Sĩ Nguyên thắng bại thế nào.

- Vậy chúng ta qua đó.

- Xem tình hình trước mắt, hiện nay Khương Tự tại huyện Hưu Chư không vấn đề gì, ba huyện Tây Bộ muốn cứu viện Cô Tang cũng không dễ dàng công phá huyện Hưu Chư. Có thể cứu viện Cô Tang, cũng chỉ có một huyện Loan Điểu. Nhưng huyện Loan Điểu hiện nay sợ là tự thân cũng khó bảo toàn. Mã Thiết Tây Lương binh lính đều tụ tập tại Cô Tang, trong tay huyện Loan Điểu e là không có binh mã gì.

Tào Bằng gật đầu.

Mục đích chủ yếu của trận chiến này không phải là đánh Cô Tang.

Dùng thuật ngữ của hậu thế, đây là vây điểm đánh viện binh. mục đích chân chính của Tào Bằng là muốn đánh tan viện binh của Mã Đằng. Chỉ cần không có viện binh, thành Cô Tang này lấy dễ như trở bàn tay. Đừng thấy Mã Thiết có tám ngàn tinh binh Tây Lương, nhưng trong tay Tào Bằng có hơn hai nghìn cung tiễn thủ, còn có mười vạn tiễn tam lăng.

Đánh dã chiến, Tào Bằng lại càng không lo lắng.

Giả Tinh mưu kế thâm sâu, binh pháp cũng không tầm thường.

Hai người hắn liên thủ, Mã Thiết với tám ngàn tinh binh, Tào Bằng cũng không coi ra gì.

Đây chính là tự tin!

Từ trận chiến Khúc Dương, đi một bước tiến một bước, Bạch Mã hỏa thiêu Nhan Lương, Duyên Tân chém giết Hề Văn. Chiến đấu với Viên Thiệu, bắt Cao Thuận Trương Lân làm tù binh...Sau đó đi sứ Hung Nô, làm đô đốc Hà Tây. Tự tin của Tào Bằng, là lần lượt từ trong thắng lợi mà có. Mà trong tay hắn, hôm nay có Từ Thứ, Bàng Thống làm mưu sĩ, còn có độc sĩ Giả Tinh, muốn binh có binh, muốn tướng có tướng, phía bên Hà Tây, còn có một vị đại độc sĩ ẩn trong tối, luôn theo dõi quận Võ Uy.

Hắn còn sợ sao?

Với tình huống hiện nay, không phải hắn sợ hãi, mà là Mã Thiết sợ hãi. binh Tây Lương sợ hãi.

Tào Bằng uống một ngụm nước, khẽ nói:

- Giờ phải làm như nào?

Giả Tinh cười:

- Tướng quân, vậy còn cái người là Bàng Đức Bàng Lệnh Minh kia thì sao?

Tào Bằng cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Bàng Đức. Trên thực tế, thời hiện đại hắn vô cùng ngưỡng mộ nhân vật Bàng Đức này.

Trung thành, thủ tín, một khi nhận định mục tiêu, tuyệt đối không thay đổi.

Vì báo đáp ơn tri ngộ với Tào Tháo, Bàng Đức tham gia trận chiến Tương Dương, Phàn Thành, quyết lòng theo Tào Tháo. Trên thực tế, lúc Quan Vũ dùng trận thủy công làm chìm ngập bảy đạo quân của Bàng Đức, Vu Cấm. Sau đó Vu Cấm hàng, còn Bàng Đức kiên quyết thà hy sinh vì nghĩa lớn chứ không chịu hàng.

Đáng tiếc cho một viên hổ tướng!

Khi xem Tam Quốc diễn nghĩa, lúc đó Tào Bằng đã có ý nghĩ này.

Cho nên, lúc đến thời đại này, hắn mong muốn thay đổi số mệnh của Bàng Đức như hắn đã thay đổi số phận của rất nhiều người.

Ví dụ như Quách Gia, hiện giờ ông ta vô cùng cường tráng khỏe mạnh.

Ví dụ như Ngụy Duyên, hiện tại hắn là Trung Lang Tướng của Tào Tháo, độc lĩnh một quân.

Còn có Cam Ninh, Bộ Oanh, Vi Trạch....Chờ chút, mà thay đổi lớn nhất, chính là người vợ của Gia Cát Lượng, trở thành vợ của hắn. Nếu đã thay đổi được số phận nhiều người như vậy, thì phải làm sao thay đổi được số phận của Bàng Đức?