Tường thành huyện Doãn Ngô được xây từ năm Thủy Nguyên thứ mười.
Lúc ấy, xây dựng quận Kim Thành phần lớn là vì loạn Khương Hồ ở Hà Hoàng. Chính vì thế, khi xây dựng, huyện thành Doãn Ngô đã được tính toán đầy đủ khả năng phòng ngự. Tường thành cao tám trượng, tương đương với bốn con ngựa chồng lên nhau, đủ thấy mức độ đồ sộ của nơi này.
Mã Đằng vịn tay lên tường thành, ngửa mặt cười to!
Hàn Văn Ước, ngươi muốn làm Lương Châu Vương sao?
Dã tâm của ngươi quá lớn. Nếu ngươi thật sự ngoan ngoãn phò tá ta, ta còn có thể nhập hai quận Kim Thành và Lũng Tây lại cho ngươi cai quản. Nhưng ngươi muốn làm Lương Châu Vương, vậy chẳng phải ngươi muốn trở thành một lưỡi dao sắc bén sau lưng ta sao?
Ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa!
Đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi âm thầm câu kết với Dương Phụ. Trong đất Lương Châu này, ta mới thực sự là Lương Châu Vương.
Sau lưng Mã Đằng là một nam tử béo mập.
Người này họ Phí, tên Ốc, là phú hộ Kim Thành. Gia tộc dựa vào buôn bán muối mà lập nghiệp, giờ cũng được coi như một đại gia tộc ở Kim Thành. Nhưng người này còn có một thân phận nữa là nhạc phụ của Mã Đằng. Phu nhân của Mã Đằng bây giờ chính là con gái của Phí Ốc. Dựa vào mối quan hệ với Mã Đằng, những năm gần đây, Phí Ốc đã hô mưa gọi gió ở Lương Châu.
Lão chiếm một phần ba toàn bộ thương lộ ở Hà Tây.
Phần lớn quân phí khổng lồ của Mã Đằng đều nhờ có vị nhạc phụ này chống đỡ cho.
Phí Ốc vẫn luôn tỏ vẻ rất thật thà, dường như ngoài chuyện kiếm tiền, lão không còn hứng thú gì khác nữa.
Mấy chục năm vẫn đều như một, nên Hàn Toại đã bỏ qua lão! Không chỉ Hàn Toại, rất nhiều người cảm thấy lão nhân này là người đơn giản, không có dã tâm gì lớn. Chưa kể các gia đình phú hào ít nhiều đều nuôi tư binh. Nhưng trong nhà Phí Ốc lại không có tư binh, chỉ có mấy chục môn khách, chẳng qua cũng chỉ để cho đẹp mặt lão mà thôi.
Nhưng lão cũng không cần tư binh.
Ở đất Lương Châu, không ai dám động vào thương đội của lão.
Nếu thật tiến vào Tây Vực, Mã Đằng sẽ xuất binh bảo vệ lão, lão còn cần gì đến tư binh?
Nhưng chỉ với một người như vậy đã một tay tạo lên loạn của huyện Doãn Ngô ngày hôm nay. Những môn khách trong nhà lão hoặc là hiệp khách, hoặc là kẻ gian ác, phạm pháp. Khi Mã Đằng muốn đoạt lấy Kim Thành, Phí Ốc không nói gì liền đồng ý làm nội ứng cho hắn. Đồng thời, Phí Ốc còn bỏ ra một số tiền đáng kể để mua chuộc một nửa trong số tám vị tướng của Kim Thành.
Hậu Tuyển, Trình Ngân và Lý Kham sớm đã quy thuận Mã Đằng.
Chỉ có điều Mã Đằng mãi vẫn không hành động, nên bọn họ cũng không tiện ra mặt, bề ngoài vẫn luôn mặc cho Hàn Toại nói gì nghe nấy.
- Nếu không có nhạc phụ tương trợ, Đằng sao có thể làm được như thế này?
Phí Ốc cười, nếp nhăn trên mặt lão như vẽ thành bông hoa cúc nở rộ:
- Hàn Văn Ước tự cao tự đại, không ngờ y lại muốn chia đều Lương Châu với tướng quân, tội đáng chết vạn lần. Tiểu lão nhi chẳng qua chỉ là thuận theo thiên thời, chưa lập được công lao gì. Tướng quân quá khen rồi.
- Nhạc phụ, ngươi và ta đều là người một nhà, sao phải khách sao như vậy?
Đúng rồi. Ta muốn để Tiểu Thiết ra trấn quận Kim Thành. Hắn kinh nghiệm còn ít, tuổi trẻ nóng nảy. Đến lúc đó, xin nhạc phụ quan tâm đến hắn nhiều hơn nữa. Hài tử này cần mài giũa một chút, sau này của cải của ta sớm muộn gì cũng giao cho hắn kế thừa cả.
- Ha ha, tướng quân yên tâm, nếu Tiểu Thiết đến đây, sao ta có thể không dốc sức được?
Phí Ốc là ngoại công (ông ngoại) của Mã Thiết, thân càng thêm thân. Mã Thiết đến Kim Thành, đương nhiên Phí Ốc rất vui mừng. Nhưng câu nói khiến lão vui nhất chính là câu nói kia của Mã Đằng: Của cải của Mã Đằng hắn sớm muộn gì cũng là của Mã Thiết.
Nói cách khác, Mã Đằng đã chọn được người thừa kế Tây Lương.
Dưới thành, Mã Siêu khoác cẩm bào quyết chiến trong đám loạn quân. Đại thương tung bay như con cự long rít gào, kẻ nào chạm phải lập tức mất mạng. Binh sĩ Kim Thành dù có không ít người trung với Hàn Toại nhưng không ai dám ra mặt giúp đỡ. Cái gọi là quần long chính là như thế. Chỉ trong chớp mắt, bên dưới cửa thành đã ngập tràn tử thi, máu tươi chảy khắp nơi.
Mã Siêu tay cầm đại thương, ghìm ngựa nhìn lên lầu trên cửa thành.
Bộ chiến bào nhuộm máu của gã khiến vô số binh sĩ Tây Lương kính phục.
- Mã tướng quân uy vũ!
Không biết người nào khởi xướng hô to, chỉ nháy mắt tiếng hô theo đã vang dội khắp thành Doãn Ngô.
Phí Ốc biến sắc:
- Đại công tử thật dũng mãnh.
Mã Đằng mắt lóe hàn quang, lạnh nhạt nói:
- Chỉ biết đâm đầu xông trận, chẳng qua chỉ là kẻ thất phu lỗ mãng thôi!
Hắn lớn tiếng quát:
- Mạnh Khởi, Hàn Toại còn đó, sao còn chưa lấy thủ cấp của y đi? Ngươi còn ở đây làm gì nữa?
Ngươi không đi giết địch cho ta, ở đây diễu võ dương oai là có ý gì?
Hai gò má của Mã Siêu giật giật. Gã cắn răng, quay đầu ngựa, lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, theo ta giết Hàn Toại.
Mã Siêu dẫn đầu, kéo quân đi dọc theo con phố dài.
Sau lưng gã, quân sĩ Tây Lương hăng hái bám sát.
- Uy danh của đại công tử không tồi chút nào.
Phí Ốc cười ha ha, tán tụng.
Mã Đằng lại đổi sắc mặt, nheo mắt lại, lát sau khẽ cười nói:
- Đứa nhỏ này từ bé đã theo ta chinh chiến, lập được không ít công lao, đúng là cũng có chút uy danh. Lần này, tấn công Kim Thành xong, ta định lệnh cho nó đến thành Long Kỳ, đối phó với Khương tộc của Thiêu Đương. Lão vương Thiêu Đương kia có quan hệ mật thiết với Hàn Toại. Nếu biết Hàn Toại gặp chuyện, ắt lão sẽ dẫn binh cứu viện. Trước khi bảy huyện của Kim Thành ổn định lại, nhất định phải có người ngăn cản Khương tộc của Thiêu Đương mới được. Mạnh Khởi chinh chiến nhiều năm, vũ dũng hơn người, hơn nữa lại rất có danh tiếng với đám người Khương. Để nó ra trấn thành Long Kỳ, chắc chắn có thể khiến Khương tộc của Thiêu Đương không dám xâm phạm biên giới.
Phí Ốc liên tục gật đầu, đồng ý.
- Dưới trướng tướng quân, người có khả năng uy hiếp Khương Hồ nhất ngoài đại công tử thì còn ai nữa. Ha ha, về điểm này, e rằng ngay đến tướng quân cũng không thể sánh bằng thôi.
- Đâu còn cách nào khác. Ai bảo đứa nhỏ này vũ dũng hơn người chứ?
Mã Đằng mỉm cười hiền hòa.
Nhưng trong lòng hắn lại càng thêm phần e ngại Mã Siêu hơn.
Huyện thành Doãn Ngô đã hoàn toàn hỗn loạn.
Dân chúng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ dám đóng chặt cửa nhà, trốn trong góc phòng run rẩy, không dám ra ngoài xem.
Cả người Diêm Hành toàn máu!
Nhưng máu trên người hắn đều là của đám phản quân và binh sĩ Tây Lương.
Giết từ đầu phố đến cuối phố, Diêm Hành không biết rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người nữa. Dù sao đám phản quân này vừa nhìn thấy hắn đều né xa, chẳng khác nào nhìn thấy ma quỷ cả. Máu tươi từ lưỡi thương tí tách rơi trên đất, mùi tanh nồng nặc. Diêm Hành thở hồng hộc, định xông tới phía Quân Giải, chợt nghe từ xa có người đang cao giọng gọi tên tự của hắn.
- Diêm Ngạn Minh, đừng chạy!
Tiếng hét to vừa vang lên, một con ngựa trắng từ cuối con phố dài nhanh như chớp xông tới.
Đại tướng trên lưng ngựa cũng khoác chiến bào đẫm máu. Tay gã cầm một cây kim thương đầu hổ, lưỡi thương dính máu tươi tanh nồng.
Kim thương đầu hổ này dùng sắt tinh tạo thành.
Kim thương dài một trượng một thước ba, nặng bốn mươi tám cân. Đầu thương có hình đầu hổ, miệng hổ nuốt lấy lưỡi thương, vì thế cây thương này còn còn có tên là Mãnh Hổ Thổ Thiệt (hổ dữ thè lưỡi), được luyện từ trăm loại sắt tinh, vô cùng sắc bén.
Diêm Hành vừa thấy người đến liền giật mình.
Hắn chẳng lạ gì người này.
Năm nguyên niên Kiến An, khi Mã Đằng và Hàn Toại xung đột, Diêm Hành từng ác chiến với người này ba trăm hiệp, cuối cùng Diêm Hành thắng.
Chín năm đã qua!
Diêm Hành tự nhận võ nghệ bản thân đã cao lên nhiều.
Nhưng đối phương cũng đã tiến bộ.
Nhìn Mã Siêu ngồi trên lưng ngựa, thân người nhô lên hụp xuống theo con ngựa, xem ra gã đã đạt đến tiêu chuẩn hạng nhất. Diêm Hành cũng đã đứng trong hàng ngũ những võ tướng hạng nhất, nhưng những năm gần đây, hắn luôn trợ giúp Hàn Toại cai quản Kim Thành, bao nhiêu việc vặt cần xử lý nên có phần lơ là chuyện luyện võ. Trong chín năm này, Mã Siêu lại liên tục chinh chiến, chưa từng nghỉ ngơi.
Chín năm trước, Diêm Hành tự nhận có thể thắng được Mã Siêu.
Nhưng hôm nay, sau chín năm, hắn mơ hồ cho rằng Mã Siêu đã vượt qua hắn.
Hiện giờ Mã Siêu đã thành mãnh hổ. Gã vừa xuất hiện đã phát ra khí thế kinh người, khiến Diêm Hành phải thầm sợ hãi.
Nhưng hắn đã không thể né tránh, chỉ có cách chặn Mã Siêu lại mà thôi.
Diêm Hành cắn răng, thúc ngựa xông lên, bàn tay nắm đại thương đâm thẳng về phía Mã Siêu.
Hổ Đầu thương của Mã Siêu khẽ run lên, nhìn tưởng như gã bất cẩn, nhưng cây thương lại áp sát đại thương của Diêm Hành.
Hai người sượt qua nhau. Đầu thương của Mã Siêu lật ngược lại, bất ngờ vung ra từ bên sườn hắn, xoay lên đâm thẳng tới. Cũng may Diêm Hành kịp đề phòng, giơ thương đánh một chiêu Nhị Lang Đam Sơn, chặn được một kích quỷ dị của Mã Siêu. Luận về chiêu thức, hai người đều rất quen thuộc của nhau. Nhưng Mã Siêu lại rất giỏi sử dụng thương và ngựa, tựa như bản năng vốn có của gã vậy. Bị chiêu thế quỷ dị của đại thương kìm kẹp, Diêm Hành vô cùng khó chịu.
Nếu cứ đánh tiếp như thế, sớm muộn gì hắn cũng bại trận!
Diêm Hành vừa lo lắng cho Hàn Toại, vừa muốn giao chiến với Mã Siêu.
Nhất tâm nhị dụng (nghĩ hai chuyện cùng lúc) khiến Diêm Hành dần rơi vào thế hạ phong. Hai người đấu trên phố lớn được mười mấy hiệp, Diêm Hành thúc ngựa bỏ chạy.
Mã Siêu đuổi sát theo sau, đồng thời âm thầm lấy một quả Lưu tinh chuy trong túi ra.
Lưu tinh chuy to chừng bằng nắm tay, nặng hơn tám cân. Vật này là ám khí gã tạo ra do ảnh hưởng của Thiết lưu tinh của Tào Bằng ở Hồng Thủy Tập. Mã Siêu vừa lấy ra Lưu tinh chuy, chợt thúc ngựa, con long câu hí dài một tiếng, chợt tăng tốc.
Long câu tăng tốc, Lưu tinh chuy trong tay Mã Siêu cũng lập tức bay ra.
Diêm Hành đang liều mạng chạy trốn, sao đoán được Mã Siêu sẽ dùng ám khí?
Hắn không kịp đề phòng, chỉ nghe một tiếng “Phập” vang lên.
Lưu tinh chuy cắm vào giữa lưng Diêm Hành. Cũng may Diêm Hành cảm nhận được nguy hiểm, lệnh chiến mã đột ngột tăng tốc, thân người hơi ngả về phía trước nên Lưu tinh chuy mới không cắm sâu vào. Cho dù là như thế, cảm giác bị đánh trúng cũng chẳng dễ chịu gì. Diêm Hành nằm trên lưng ngựa, phun ra một ngụm máu tươi, cây đại thương trong tay không giữ được nữa, rơi leng keng trên mặt đất.
- Công tử, đừng sợ, ta tới cứu người đây!
Trong một ngõ nhỏ, một đội quân tốt xông lên.
Một vị tướng quân trẻ tuổi xông tới phía Diêm Hành.
Diêm Hành nhận ra vị tiểu tướng này. Người này đúng là nha tướng thân binh dưới trướng Hàn Toại, tên Dương Kỳ, năm ấy mười sáu tuổi.
- Công tử đi mau. Thành tướng quân đã bảo vệ chủ công rút đi từ Tây Môn rồi. Ta đến yểm trợ. Xin công tử nhanh chóng rời khỏi đây.
Vị tiểu tướng kia nói xong liền thúc ngựa múa thương xông lên.
Diêm Hành ứa nước mắt!
Hắn biết rõ Dương Kỳ không phải đối thủ của Mã Siêu. Y làm như vậy chẳng qua để hắn có thêm thời gian thoát đi mà thôi.
Một gã kỵ quân Tây Lương từ phía trước xông đêm, chĩa thương đâm tới.
Diêm Hành tuy không phải đối thủ của Mã Siêu, nhưng không phải là kẻ một kỵ quân nhỏ nhoi của Tây Lương có thể đánh lại. Chỉ thấy hắn hơi nghiêng người trên lưng ngựa, cúi xuống nhặt lấy một cây đại thương, sau đó hét lớn một tiếng, đánh bật kỵ binh Tây Lương kia lên, rồi đập mạnh xuống đất. Cây thương này tuy không vừa tay lắm nhưng vẫn còn hơn tay không tấc sắt.
Diêm Hành không dám tiếp tục ở lại, phóng ngựa cầm thương, quyết mở đường máu, chạy trối chết.
Dương Kỳ liều chết cản Mã Siêu lại nhưng hai bên chênh lệch quá lớn.
Chỉ hai, ba hiệp, Dương Kỳ đã bị một nhát thương của Mã Siêu đánh ngã ngựa, vong mạng. Đến khi Mã Siêu chuẩn bị đuổi theo giết Diêm Hành, Diêm Hành đã mở được đường ra khỏi thành Doãn Ngô. Mã Siêu tức giận quát to một tiếng, tay vung thương đâm mạnh lên đầu Dương Kỳ. Nhát vung này khiến tiểu tướng Dương Kỳ vỡ óc, vương đây trên mặt đất.
- Cái gì?
Trong quận giải của quận Doãn Ngô, Mã Đằng tức giận quát hỏi:
- Ngươi không bắt được Hàn Toại mà còn thả cho Diêm Ngạn Minh chạy thoát sao?
- Phụ thân, không phải con thả, mà là…
- Câm miệng!
Mã Đằng nổi giận mắng:
- Uổng cho ngươi được xưng là mãnh tướng mạnh nhất Tây Lương, thế mà đến Diêm Hành còn không bắt được.
- Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận!
Phí Ốc vội vàng khuyên nhủ:
- Chuyện này không phải tại đại công tử. Diêm Ngạn Minh vũ dũng thế nào người Lương Châu đều hiểu rõ. Năm đó, đại công tử từng bại dưới tay Diêm Hành, trong lòng có chút sợ hãi cũng là chuyện khó tránh khỏi. Ngài cần gì phải trách cứ đại công tử chứ?
Những lời này nghe thì tưởng lão đang giải vây cho Mã Siêu, nhưng thực tế là đang châm chọc gã.
Gã không bắt được Diêm Hành là do gã sợ!
Bởi vì gã từng bị Diêm Hành đánh bại, cho nên mới có chút sợ hãi.
- Ta…
- Im miệng.
Mã Siêu muốn biện hộ nhưng Mã Đằng đã quát bảo gã ngưng lại. Một lát sau, Mã Đằng chợt mỉm cười:
- Mạnh Khởi, chuyện này cũng không nên trách ngươi. Diêm Hành đúng là kẻ dũng mãnh, ngươi có thể đánh bại hắn đã là chuyện hiếm có rồi. Ngươi chinh chiến đã cả một đêm, cũng mệt rồi, về nghỉ đi. Sau khi trời sáng, vi phụ còn có trọng trách giao cho ngươi, hy vọng ngươi không từ chối.
Nghe xong những lời này, Mã Siêu ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái hơn.
- Vậy Du Trung…
- Chuyện Du Trung ngươi đừng nghĩ đến nữa.
Ta đã lệnh cho huynh đệ ngươi là Mã Hưu và cả Mã Đại nữa tới Du Trung rồi. Có hai người bọn họ là đủ sức dẹp yên Dương Nghĩa Sơn rồi.
Hóa ra Mã Hưu và Mã Đại đi Du Trung.
Không đúng. Phụ thân để Mã Thiết ở lại Võ Uy, còn lệnh Mã Thành làm phụ tá, lại điều Bàng Đức từ thành Long Kỳ đi Tuyên Uy, nghe theo sự sai bảo của Mã Thiết. Nói cách khác, trận chiến Hà Tây sẽ do một mình Mã Thiết chiến đấu. Hiện giờ Kim Thành đã chiếm được rồi, trận chiến Hán Dương chắc chắn sẽ do phụ thân đích thân chỉ huy. Mã Hưu và Mã Đại đều là tiên phong, vậy ta đây làm gì?
Ngay lập tức, Mã Siêu linh cảm có chuyện chẳng lành.
Gã không biết Mã Đằng sẽ thu xếp cho gã như thế nào nhưng gã có thể chắc chắn đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Mã Siêu không nói gì, dứt khoát lui ra.
Mã Đằng hài lòng, ngồi ngay ngắn trên ghế, nhẹ nhàng gõ tay xuống tay ghế.
- Nhạc phụ, đợi ngày mai, sau khi các huyện ổn định, ta sẽ tới Du Trung đốc thúc chiến trạn. Dương Nghĩa Sơn không phải kẻ tầm thường, Tiểu Hưu và Tiểu Đại không phải là đối thủ của gã. Ta phải đích thân đến đó. Chỉ có điều, ta đi rồi thì chuyện giải quyết sau này phải nhờ đến nhạc phụ rồi. Thành Doãn Ngô ta xin giao cho nhạc phụ. Đám người Hàn Toại, Diêm Hành nhất định không được buông tha, nhất định phải tóm được bọn họ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hàn Văn Ước chưa chết ngày nào thì còn là hiểm họa cho quận Kim Thành này ngày ấy.
Phí Ốc nghe thấy thế, khẽ mỉm cười:
- Tướng quân xin cứ yên tâm.
Tiến Phí Ốc về, Mã Đằng ngồi một mình trong đại sảnh rộng lớn, chợt bùi ngùi, cảm khái…
Bên ngoài, tiếng la hét dần ngưng bặt.
Hắn ngồi trên ghế, nhắm mắt suy nghĩ sách lược cho trận chiến ở Hán Dương.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài đại sảnh. Ngay sau đó, có người khàn giọng nói:
- Võ Uy cấp báo. Ta muốn gặp mặt tướng quân. Võ Uy cấp báo. Quân binh Hà Tây bao vây huyện Võ Uy, tam công tử đặc phái ta đến trình báo!