Tào Tặc

Chương 454: Loạn Lương châu (2)

Bày trước mặt Tào Bằng là một chiếc sa bàn lớn diện tích lên tới một trăm mét vuông.

Đường hành làng của một nửa quận Hà Tây cùng với phía đông huyện Phiên Hòa (nay là Vĩnh Xương) của quận Võ Uy hiển hiện trước mặt hắn không sai chút nào. Đứng trong đại sảnh to lớn của huyện Võ Bảo, dường như có thể nhìn bao quát bộ thế giới. Cái sa bàn này, từ sau khi Bàng Lâm tiếp nhận Võ Bảo, hợp nhất hai huyện, cũng chính là Phượng Minh Bảo đã phải bỏ ra gần bốn tháng mới coi như hoàn thành xong.

Hai bên sa bàn, các tướng ngồi đông đủ.

Ngoại trừ ba người là Phan Chương, Hạ Hầu Lan, Hách Chiêu ra còn có Từ Thứ, Bàng Thống Đặng Phạm, Hàn Đức từ Phượng Minh Bảo tới.

Căn phòng khách ngày thường trông khá rộng rãi nhưng lúc này có vẻ hơi chật hẹp.

Còn ở bên ngoài đại sảnh, Vương Song và Ngưu Cương dẫn theo hắc binh cảnh giới. Phía sau Tào Bằng, Thái Địch và Tào Chương kính cẩn đứng nghiêm.

Nhìn vào sa bàn, Tào Chương chỉ cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

Gã mơ hồ có một cảm giác, đại chiến đã đến gần...

Đến Hà Tây chớp mắt đã sắp nửa năm! Cuộc chiến bãi Phượng Minh thì hắn ta không kịp, mà trận Hồng Thủy Tập căn bản không thể để hắn thi triển võ dũng. Ngoại trừ mấy cuộc tiêu diệt quy mô nhỏ ra, Tào Chương căn bản không gặp nhiều cuộc chiến đấu lắm. Tuy rằng về binh pháp, hắn là thượng chiến mưu phạt! Thế nhưng hắn ta đến Hà Tây là để lập công, nếu cứ thế này, chẳng phải đã lãng phí mất bầu nhiệt huyết trong hắn sao? Cũng may Tào Chương biết, ở Hà Tây không lo không có chỗ đánh. Chỉ có điều hắn ta không ngờ, trận chiến này lại tới nhanh và đột ngột như vậy, khiến hắn không biết làm sao.

- Chuyện ở Hà Đông, chắc hẳn chư vị cũng đều nghe nói.

Tào Bằng nhìn sa bàn, gật đầu rất hài lòng, rồi sau đó nói với mọi người.

Trông sa bàn này, hắn cuối cùng đã xác định được một chuyện. Rốt cuộc đã làm rõ Hồng Trạch đang ở vị trí nào.

Ở hậu thế, do đất màu bị trôi, cộng với đất phù sa bồi do dòng chảy Cổ Hà lưu lại, là thảo nguyên trù phú hiện nay và đã trở thành sa mạc lớn thứ tư, sa mạc Đằng Cách Lý. Còn vị trí của Võ Bảo hiện giờ chính là phía đông của sa mạc Đằng Cách Lý, cách hồ Nguyệt Lượng khoảng hơn ba mươi dặm. Đương nhiên, lúc này hồ Nguyệt Lượng còn chưa hình thành, đồng cỏ và nguồn nước nơi đây đã tốt tươi, dồi dào. Trong đầu Tào Bằng đại khái đã vẽ ra được chỉnh thể đường nét khái quát của quận Hà Tây, dường như là thuộc đất của Ninh Hạ. Có điều, đây chỉ là một chút thói quen xấu của Tào Bằng, không có nhiều ý nghĩa lắm.

Hắn đã bắt đầu trồng trọt, ít nhất trong lúc này, bốn mươi lăm vạn khoảnh rộng không thể biến thành sa mạc được...

- Cao Can cấu kết với Kha Nhất, xuất binh tấn công Hà Đông.

Tuy nhiên có Tào Thái Thú trấn thủ Hà Đông, thêm Hưng Bá lãnh binh, còn có Vệ tướng quân viện trợ, chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Khả năng của Hưng Bá, ta rất yên tâm... Chư vị đang ngồi đây có lẽ có người không biết Hưng Bá, nhưng ta tin, những người biết hắn nhất định sẽ không lo lắng. Ha ha, hôm nay ta mời chư vị đến, không phải vì Hà Đông, mà là vì Hà Tây.

Kha Nhất là một đại nhân của Ô Hoàn, có điều sớm đã quy hóa, đóng quân ở Tịnh Châu.

Thật ra Ô Hoàn cũng giống như Tiên Ti và Hung Nô, cũng có rất nhiều bộ tộc. Ví dụ như Liêu Tây Ô Hoàn, Hà Bắc Ô Hoàn, Tịnh Châu Ô Hoàn v.v..., lần lượt thiết lập vị trí của đại nhân bộ tộc. Kha Nhất chính là đại nhân bộ tộc của Ô Hoàn ở Tịnh Châu.

Trước đây, Kha Nhất đã theo Cao Can đánh qua Hà Đông, nhưng do Mã Siêu xuất binh nên cuối cùng đã đuổi bọn họ đi.

Còn lần này, Kha Nhất lại dẫn binh theo Cao Can xâm phạm lãnh thổ. Xét từ một góc độ nào đó, vị Kha Nhất này được coi là người ủng hộ Viên Thị kiên định.

Trong phòng, người biết Cam Ninh quả nhiên là không ít.

Đặng Phạm chắc chắn biết, hơn nữa có mối quân hệ rất thân mật với Cam Ninh. Phan Chương, Hạ Hầu Lan cũng biết Cam Ninh. Đặc biệt Hạ Hầu Lan đã quen từ khi Cam Ninh chưa quy thuận Tào Bằng. Hàn Đức càng không cần phải nói, Trong trận chiến ở Diên Tân, y là bộ khúc của Cam Ninh. Thậm chí ngay cả Tào Chương cũng biết Cam Ninh, bởi vì khi Cam Ninh giữ chức Phó Đô Đốc ở Hổ Báo kỵ binh, Tào Chương đã qua lại với Cam Ninh rất nhiều lần, thậm chí còn theo Cam Ninh tập võ... Hùng bác thuật mà hắn tu luyện chính do Cam Ninh truyền thụ. Nói tóm lại, Tào Chương và Cam Ninh cũng coi như nửa tình thầy trò, cực kỳ thân thiết.

Ngược lại đám Bàng Thống, Từ Thứ, Bàng Lâm lại không rõ lắm về lai lịch của Cam Ninh.

Bàng Thống còn khá hơn vì khi ở Hứa Đô đã từng gặp Cam Ninh. Còn Từ Thứ và Bàng Lâm còn rất xa lạ về Cam Ninh.

Đặc biệt Bàng Lâm, thậm chí không biết Cam Ninh là ai...

Tuy nhiên thấy tất cả mọi người đều không nói gì, Bàng Lâm cũng không mở miệng hỏi.

Nghe Tào Bằng nói xong, Bàng Lâm không kìm nổi bèn hỏi:

- Hà Đông cách Hà Tây còn xa, lẽ nào Hà Tây sẽ xảy ra chiến sự?

Tào Bằng không giải thích mà ngồi xuống ghế Thái sư.

Bàng Thống và Từ Thứ nhìn nhau, Từ Thứ đứng dậy, trầm giọng nói:

- Ngay từ tháng giêng, công tử từng nói chuyện với bọn tại hạ. Lần đó có nhắc tới một khả năng, đó là Viên thị liệu có cấu kết với Mã Đằng hay không... Lúc ấy tại hạ và Sĩ Nguyên đều cho rằng, không thể nào xuất hiện tình huống này. Thế nhưng công tử nhất quyết nói, phải phòng bị nếu chẳng may.

Cho nên, lúc ấy chúng ta đã đưa ra một suy diễn... Chỉ là phỏng đoán.

Nếu Mã - Viên liên kết thì sẽ xuất hiện tình huống gì? Lúc ấy kết quả đưa ra, đó là Mã - Viên liên kết, Viên Thị tất xâm phạm tới Hà Đông.

- Hả?

Đám đông trong phòng đổ dồn ánh mắt nhìn Tào Bằng.

Trong ánh mắt ấy càng thể hiện sự kính trọng vô cùng...

Tào Chương thì nhìn Tào Bằng với ánh mắt cuồng nhiệt.

Tào Bằng cười nói:


- Không phải ta có thể tiên đoán, biết được năm trăm năm trước và hiểu rõ năm trăm năm sau... Ở đây có một số chuyện ta cũng không tiện nói rõ. Đây gọi là đề phòng chu đáo thì sẽ suy diễn được sự phòng bị nhỡ may này. Chư quân đừng nhìn ta như thế.

Có một số chuyện sao?

Đám đông cũng không đặc biệt quan tâm.

Tào Bằng thầm ca ngợi:

“Lý Nho, ngươi đúng là tài giỏi thật!

Nếu không phải được Lý Nho nhắc nhở, nói không chừng cũng không có sự trang bị của Tào Bằng ngày hôm nay.

Thậm chí có khi Hà Đông xảy ra chiến sự, hắn cũng không hề nhận ra... Có điều hiện giờ lại thể hiện được sự sâu hiểm khó lường trong khả năng tiến đoán của hắn.

Từ Thứ nói:

- Năm Kiến An thứ bảy, Mã Đằng hiệp trợ Tư Không chống lại Viên Thị, là vì không có lợi ích để mà xung đột.

Còn nay, công tử trấn thủ Hà Tây, từ Võ Bảo tới Cô Tang cũng chỉ mất mấy ngày đã uy hiếp được lợi ích của Mã Đằng. Cho nên khả năng Mã Đằng hiệp trợ cho Viên thị rất lớn... Vì thế, Sĩ Nguyên và ta lúc ấy đã suy tính, nếu Viên thị tìm đến Mã Đằng, Mã Đằng rất có khả năng đồng ý. Như vậy, làm sao phán định được việc Mã Đằng có câu kết với Viên thị hay không?

Nói đến đây, Từ Thứ dừng lại.

Dưới biết bao đôi mắt đang chăm chú theo dõi như có thể giết được người, Bàng Thống cười ha hả đứng dậy.

- Để phán định Mã Đằng và Viên thị có câu kết hay không chỉ cần nhìn vào hành động của Cao Can như thế nào.

Hắn ho một tiếng rồi lớn tiếng nói:

- Tháng hai Tư Không sẽ phát động tấn công vào Nghiệp Thành. Viên Thượng đến lúc đó tất sẽ phải liều mạng chống đỡ. Lúc này Cao Can hẳn sẽ xuất binh viện trợ cho Viên Thượng. Nếu hắn áp sát Nghiệp Thành thì chứng tỏ Viên thị chưa liên thủ với Mã Đằng, nhưng nếu hắn không tiến sát tới Nghiệp Thành mà xâm phạm biên giới Hà Đông thì có nghĩa là Mã-Viên đã cấu kết với nhau...

Hà Đông gặp thảm họa chiến tranh, ắt sẽ điều động binh mã Quan Trung.

Còn Tư Không chắc chắn khó phân thân ở Đặng Nghiệp. Lúc này nếu Mã Đằng xuất binh, tấn công Hà Tây thì Hà Tây chắc chắn sẽ tứ cố vô thân không chỗ dựa. Cho dù cuối cùng Hà Tây giành thắng lợi nhưng tâm huyết mà công tử bỏ ra trước đây cũng sẽ bị cuốn trôi.

Vì thế, công tử đã ra lệnh cho Giả Hủ bí mật xây dựng doanh trại trinh sát, giám sát chặt chẽ động tĩnh của Mã Đằng.

Sau khi chiến sự Hà Đông nổ ra, binh mã Võ Uy được điều động thường xuyên, chứng tỏ giữa Mã Đằng và Viên Thị đã đạt được thỏa thuận.

Bàng Thống nói xong, ngồi xuống bên Từ Thứ.

Trong phòng, tiếng xì xào khe khẽ vang lên...

Phan Chương tiến lên trước một bước, lớn tiếng nói:

- Công tử, nếu Mã Thị tự chịu diệt vong, Phan Chương xin chờ lệnh đi giao đấu với Mã Thị một trận.

- Hạ Hầu Lan xin chiến.

- Hàn Đức xin chiến!

Bốn đại tướng, chỉ có Đặng Phạm không đứng ra, mà ngồi một bên, trầm tư không nói.

- Ngũ Ca, sao không nói lời nào?

Tào Bằng đột nhiên hỏi.

Đặng Phạm liền mỉm cười:

- Hữu Học đã quyết định, ta đương nhiên vâng theo.

Nếu nói trong những người này, người hiểu Tào Bằng nhất có lẽ là Đặng Phạm! Tào Bằng và Đặng Phạm bên nhau từ bé, hai bên rất hiểu lòng dạ nhau. Một người là Đặng Phạm, còn người kia là Vương Mãi, hai người này rõ ràng là tùy tùng của Tào Bằng. Trong Tiểu Bát Nghĩa, có lẽ cũng chính hai người này có niềm tin tuyệt đối với Tào Bằng. Về điểm này, dù là Hạ Hầu Lan hay Bàng Thống, hoặc như Tào Chân và Điển Mãn đều không thể sánh được.

Tào Bằng nói:

- Ta muốn nghe ý kiến của Ngũ Ca.

Đặng Phạm cười:

- Đánh, đương nhiên phải đánh, hơn nữa phải đánh quyết liệt.

Ánh mắt Tào Bằng sáng lên, liên tục khen ngợi:

- Ngũ Ca mấy năm nay theo Công Minh tướng quân, quả nhiên rất có thu hoạch.

‘Đánh’ mà Đặng Phạm nói không phải là ‘Chiến’ như lời Phan Chương, hai cái này có khác biệt rất lớn.


Trước tiên Tào Chương sửng sốt, ánh mắt chợt lóe sáng hào quang.

Hắn cũng nghe ra thâm ý ẩn chứa bên trong chữ ‘đánh’ của Đặng Phạm.

Tào Bằng đứng dậy, nhìn chung quanh đám đông trong phòng, một lát sau hắn trầm giọng nói:

- Chư quân, giờ nơi chúng ta đang đứng được gọi là Võ Bảo. Sao lại gọi là "Võ", đây là nơi chiến công hiển hách. Phía sau Võ Bảo chính là vùng dưới quyền cai trị của Hà Tây chúng ta, đó là huyện Hồng Thủy. Ở đây có sáu nghìn bảy trăm ba mươi bốn hộ, tổng cộng hơn ba mươi mốt ngàn bốn trăm người. Bọn họ, có người là người Hà Tây chính gốc; Có người từ xa đến, dân chúng Trung Nguyên lặn lội đường xa tới; Cũng có một số tin tưởng chúng ta, nên quy thuận chịu sự quy hóa người Hán chúng ta. Nhưng cho dù bọn họ từ nơi nào đến thì giờ bọn họ đều sinh sống tại quận Hà Tây, sống trên vùng đất đai này. Bọn họ dựa vào chúng ta và cũng đang quan tâm tới chúng ta...

Ta từng hứa hẹn với bọn họ, sẽ để bọn họ được sống những ngày yên bình.

Cho tới giờ, ta, còn cả chư quân đều đang cố gắng và phấn đấu cho điều này.

Sau này, bọn họ cày cấy, bọn họ khai khẩn đất ruộng, bọn họ xây dựng nhà cửa, bọn họ xây tường thành, lặng lẽ ủng hộ mỗi chính lệnh của chúng ta. Nhưng hiện tại, Hà Tây sắp phải đối diện với cục diện ác liệt nhất từ khi thành lập tới nay!

Tào Bằng bước lên, dùng ngón tay cái nắm lấy cây cột chỉ vào Võ Bảo, đồng thời vẽ một đường thẳng ở trước Võ Bảo.

- Nếu Mã Đằng vượt qua được đường thẳng này, toàn bộ Hà Tây sẽ bị hủy diệt sinh linh.

Còn tất cả sự nỗ lực mà ngươi, ta, chư quân ngồi đây và cả hai mươi tám vạn dân chúng Hà Tây đã làm đều sẽ bị nước cuốn trôi.

Khi đó, dân chúng sẽ nói: Tào Bằng là tên chỉ biết nói mạnh miệng mà thôi!

Hắn không thể bảo đảm cho chúng ta, ngươi xem Mã Đằng dẫn binh mã đánh tới, hắn lại bó tay không có cách nào... Còn những người quy hoá kia còn đang do dự không quyết, những người Hồ chưa quy phục cũng sẽ vì thế mà tạo phản, khiến Hà Tây biến động...

Chư quân, chúng ta phải phải chiến, vì chúng ta không có đường lui!

Chúng ta không chỉ phải chiến, mà còn phải đốt chiến hỏa tới quận Võ Uy... Tiến công luôn là cách phòng ngự tốt nhất. Mã Đằng như hổ rình mồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến với chúng ta. Đã thế, chúng ta nên xuất kích trước.

Trong phòng, ngoại trừ Hàn Đức có hơi mơ hồ, những người khác đều không ngu ngốc.

Kể cả Thái Địch cũng nghe ra hàm nghĩa trong lời của Tào Bằng. Tào Bằng muốn đánh, hơn nữa muốn đánh đến Võ Uy...

Đám Phan Chương, Hạ Hầu Lan ngơ ngác nhìn nhau.

Trong khi đó Tào Bằng tiếp tục nói:

- Trận chiến này, chúng ta không có viện quân. Binh mã Quan Trung đã bị điều đi Hà Đông tham chiến; Còn An Định, Hán Dương cũng không thể ủng hộ chúng ta quá nhiều. Nguyên nhân ư, rất đơn giản... Bọn họ tương tự cũng phải đối diện với chiến sự. Hà Tây hiện giờ cô lập với bên ngoài, chúng ta chỉ có thể một mình chiến đấu hết sức. Ta không chuẩn bị chiêu mộ binh mã trong dân chúng, bởi vì cái giá những người dân phải trả và những thứ họ dành cho chúng ta đã quá đủ rồi... Chúng ta không thể tiếp tục yêu cầu bọn họ cái gì được nữa.

Huyện Hồng Thủy có tám ngàn binh mã; Phượng Minh Bảo có sáu ngàn binh mã; Còn Võ Bảo cũng có bốn nghìn người...

Chúng ta chỉ có mười tám ngàn người, sẽ phải đối mặt với mấy chục ngàn đại quân của Võ Uy, đồng thời còn có khả năng đối mặt với Khương Hồ thiết kỵ. Chư quân, trận chiến này sẽ rất gian khổ. Nếu thắng, chúng ta có thể được ăn no uống say trong thành Cô Tang; Nếu thua, chúng ta chỉ có thể chết trận trên chiến trường. Ta sẽ không rời khỏi Hà Tây, vì trốn khỏi đây sẽ là nỗi nhục cả đời ta!

Tào Bằng nói xong, giơ tay ra.

Tay Thái Địch nắm một hộp đao dâng lên trước.

Tào Bằng mở hộp đao, lấy ra một cây đoản đao.

- Vinh quang chính là tính mạng ta!

Tào Bằng hít sâu một hơi:

- Năm chữ này là ta nghĩ ra, đã nhờ phụ thân khắc vào bên trên để dâng lên Tư Không.

Cầm đao này tức là vinh quang!

Nếu trận chiến này thất bại, ta sẽ dùng đao này chấm dứt sinh mạng của mình để bảo toàn vinh quang của ta.

Chư quân, điều ta muốn nói với các ngươi là, chúng ta không có đường lui, cũng không có bất kỳ sự lựa chọn nào, chỉ có liều chết một trận!

Trong số những người đang ngồi, người biết đến lai lịch của Thiên Cương đao đều biến sắc mặt.

Tào Bằng lấy Bắc Đẩu đao ra, đủ để chứng tỏ quyết tâm của hắn không thể lung lay...

Đặng Phạm đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Vinh quang chính là tính mạng chúng ta!

- Vinh quang chính là tính mạng chúng ta!

Mặt Phan Chương đỏ bừng, ánh mắt lóe lên sự cuồng nhiệt.

Vinh quang chính là tính mạng chúng ta!

Hạ Hầu Lan, Hàn Đức, cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Tiếp đó mấy thư sinh nho nhã như Bàng Thống, Từ Thứ, Bàng Lâm đều cắn răng, giơ cao tay hét lớn:

- Vinh quang chính là tính mạng chúng ta!

Tào Chương và Thái Địch nhìn nhau, bước nhanh đến cạnh Tào Bằng hô:

- Vinh quang chính là tính mạng chúng ta!

Từng tiếng hô vang khiến Tào Bằng tỏ ra rất thoải mái.

Hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ: trên dưới như một, cuộc chiến này tất thắng.

- Như vậy, để Sĩ Nguyên và Nguyên Trực nói rõ cho mọi người.

Từ Thứ và Bàng Thống nhìn nhau gật đầu, cất bước tiến lên.

Từ Thứ đỡ lấy cây gỗ từ trong tay Tào Bằng, tới cạnh sa bàn. Mọi người cũng lập tức tiến đến, đứng xung quanh sa bàn.

- Chư vị tướng quân, trận chiến này, mục tiêu của chúng ta là...

Từ Thứ dùng cây gỗ vẽ một vòng tròn trên mô hình một thành phố đặt trên sa bàn, sau đó trầm giọng nói:

- Đây chính là huyện Võ Uy!