Tào Tặc

Chương 446: Mỹ nhân Tống tử (4)

Lễ vật?

Tào Bằng thật sự không thể nào đoán nổi Tô Song có thể mang đến lễ vật gì đáng giá khiến hắn phải ngạc nhiên. Là thần binh hay là bảo mã?

Hắn đâu có thiếu binh khí.

Cha của Tào Bằng là Tào Cấp, là một chuyên gia chế tạo binh khí rất có giá trị nổi danh nhất lúc bấy giờ, vả lại có tiền cũng chưa hẳn đã có được. Còn về bảo mã lương câu? Trừ phi là sư hổ thú, ngoài ra chẳng có gì khiến cho Tào Bằng có hứng thú. Nếu không vì vậy, hắn sẽ không đem thần câu nhất đẳng Chiếu Dạ Bạch kia tặng cho Hạ Hầu Lan làm vật cưỡi. Đối với Tào Bằng mà nói, sỡ dĩ hắn xem trọng Tô Song là vì năng lực buôn bán của y. Một người có thể độc bá việc buôn bán ngựa ở Hà Bắc, có thể đi lại thoải mái buôn bán giữa Hồ Hán, nhất định là một nhân tài ít người sánh kịp.

Mà Hà Tây lúc này lại rất cần một người có khả năng kinh doanh như Tô Song.



Vì vậy, khi Tô Song nói vậy, Tào Bằng cũng không để tâm lắm.

Chỉ có điều khi người ta đã đưa lễ vật đến tận lều của hắn, đó lại là một cơ hội tốt để mở lời với Tô Song.

- Tô công, ở Hà Tây ta sắp mở thương hội, hy vọng Tô công có thể đảm nhiệm chức đại sự thủ, không biết có được hay không?

- Thương hội?

Tô Song ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút:

- Có giống với hành hội ở Hải Tây của công tử không?

- Có phần giống nhưng cũng có phần không giống.

Tổng quát mà nói Hành hội là một tổ chức độc lập với quan phủ, nếu có cũng chỉ là hợp tác mà thôi. Còn Thương hội lại là một tổ chức một nửa phụ thuộc vào quan phủ. Tô công cần phải biết, việc buôn bán ở Hà Tây này rất khó khăn, vả lại phương thức tổ chức cũng vô cùng lạc hậu. Thương hội, chính là một hình thức đổi mới việc buôn bán rất tốt cho Hà Tây, đồng thời còn làm rõ việc giám sát, trách nhiệm và lưu thông. Cho nên nói Thương hội này so với Hành hội sẽ càng có nhiều quyền uy đồng thời cũng nhận thêm nhiều trách nhiệm.

Ta càng nghĩ thì càng thấy chỉ có Tô công mới là người thích hợp với chức vụ này nhất nhưng lại không biết Tô công có vui lòng đồng ý hay không?

Lúc đầu Tô Song ngẩn người ra, sau đó thì lại mừng rỡ.

Y không thể nào ngờ lại được Tào Bằng coi trọng đến như thế?

Thương hội này một khi được thành lập sẽ phụ trách hết tất cả việc buôn bán ở Hà Tây. Nếu không phải là người tâm phúc, nhất định sẽ không giao cho trọng trách này…Tô Song càng thêm tin tưởng là y đã ra một quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của y.

- Công tử đã coi trọng Song như thế lẽ nào tôi lại chối từ?

Tô Song vội vàng đứng dậy, lại một lần nữa hướng về phía Tào Bằng tỏ ý trung thành.

Những người họ Tô ở đó cũng đều thi lễ, bày tỏ sự cảm kích đối với Tào Bằng.

Thấy Tô Song đồng ý chấp nhận Thương hội ở quận Hà Tây, cuối cùng Tào Bằng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Từ khi thành lập Thương hội này tới nay, hắn đã nghĩ đến rất nhiều người, bao gồm cả chín vị Hành thủ ở Hải Tây lúc trước, nhưng cuối cùng đều bị hắn gạt bỏ.

Nguyên nhân?

Rất đơn giản: năng lực không đủ!

Chín vị Hành thủ ở Hải Tây, có lẽ cũng có chút thủ đoạn trong việc kinh doanh nhưng đối với đại cục vẫn còn quá kém.

Ở một huyện như Hải Tây có lẽ còn có thể thành thạo thậm chí tới một châu cũng có thể làm được ổn thỏa. Nhưng nếu là Hà Tây thì lại không thể làm được. Hà Tây, là một nơi ở của Hồ Hán hỗn tạp, phía nam giáp với Quan Trung, phía bắc lại gần với quan ngoại, hướng tây chính là hành lang Hà Tây có tiếng tăm vang dội, hướng nam lại là nơi của Hà Bắc. Cho nên, dụng ý của Thương hội ở quận Hà Tây là tập trung toàn cục. Đại hành thủ của Thương hội này, không những đối với việc thông thương phải có cái nhìn tổng thể mà còn phải giao thiệp và gắn bó với dị tộc nữa. Đặc biệt là hành lang Hà Tây từng là nơi xuất phát của văn hóa Trung Nguyên ra bên ngoài. Nhưng mà hiện nay vai trò của thương nhân lại giảm sút, lại thêm hàng năm gặp phải chiến tranh, cho nên hầu như đã bị bỏ phế.

Tào Bằng hy vọng có thể thông qua Thương hội ở quận Hà Tây một lần nữa mở ra con đường tơ lụa.

Hà Tây, không thể là một Hà Tây bị phong bế!


Giống như Lý Nho đã nói về Hà Tây như vầy: Hà Tây nên là một nơi dung nạp, mở ra một nơi về đối ngoại thì có thể quảng bá võ công hiển hách của Trung Nguyên ta, đối nội thì có thể hấp thu dung hợp đủ loại văn hóa, từ đó đạt đến một cục diện đồng nhất.

Tào Bằng càng nghĩ càng thêm quả quyết Tô Song là một người thích hợp nhất để thử nghiệm.

Cùng Tô Song đàm luận hồi lâu đã giải quyết được rất nhiều vấn đề cần phải làm của thương hội quận Hà Tây. Cuối cùng, Tô Song cầm bản kế hoạch cáo từ rời đi. Tào Bằng cho rằng đối với Tô Song cần phải tìm hiểu thêm nữa. Hắn cần từ từ tìm hiểu mới có thể sử dụng được tốt. Mà tìm hiểu thì nhất định cần phải có thời gian mới được.

Thương hội quận Hà Tây, là bước đi đầu tiên của Tào Bằng.

Từ nay về sau, Tào Bằng sẽ từ từ nâng cao tác dụng và chuẩn mực của thương nhân, thông qua đó càng làm cho thương phẩm được nhanh chóng lưu thông, tiến thêm một bước kích thích thương phẩm được dồi dào. Việc này cần phải có một quãng thời gian dài, tuy nhiên Tào Bằng cảm thấy, chỉ cần tiếp tục kiên trì, cuối cùng rồi cũng sẽ thành công.

Sắp xếp ổn thỏa cho bộ tộc của Tô Song, Tào Bằng lại đi tìm Lý Nho.

Hắn nói về sự việc của Chúc Đạo, rồi sau đó lại đưa ý tưởng của hắn cho Lý Nho nắm được rõ ràng.

- Nếu là có Chúc Đạo, qủa thật có thể làm nhiễu loạn ý nghĩ của Giả Tinh. Như vậy đi, chút nữa ta sẽ đi gặp Chúc Đạo.

- Vậy thì rất tốt.

Lý Nho khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Tào Bằng ngồi xuống.

- Mấy ngày nay ta luôn nghĩ tới một việc.

Trước kia vì thời cơ chưa đến cho nên cũng không tiện nói. Mà nay, cả nhà của Tô Song đều đã đến đây, hơn nữa y cũng nguyện ý vì công tử mà làm việc hết mình, cũng coi như là thời điểm để nói ra. Lúc trước Tô Song từng hiến kế cho công tử đến biên ngoại mua nô lệ, công tử có còn nhớ hay không?

Dựa theo quy mô của Hà Tây này, có thể tiếp nhận hơn một triệu người.

Đáng tiếc là triều đình lại coi thường Hà Tây, cho nên năm đó mới phá hỏng một cơ sở tốt như vậy, trong một trăm năm khó mà chống chịu được.

Trung Nguyên vẫn còn đang hỗn chiến.

Dù cho Tào Tháo có giết chết họ Viên, thống nhất phương Bắc, nhưng chiến tranh vẫn tiếp tục lan rộng.

Hy vọng từ Trung Nguyên di chuyển nhân khẩu là việc rất khó khăn. Giống như lúc này đây, Tào Tháo chuyển tám trăm ngàn hộ đã là cực hạn rồi.

Cho nên, muốn gia tăng nhân khẩu ở Hà Tây, cùng lúc phải quy phục và chịu giáo hóa, hơn nữa còn phải dung hợp với dị tộc Khương hồ ở tại đây.

Nếu không làm vậy thì phải liên tục ra ngoài biên ngoại bắt người cướp của. Tương lai trong mười năm tới, thậm chí trong một trăm năm nữa, việc ra biên ngoại bắt người cướp của để tăng nhân khẩu sẽ phải trở thành một thủ đoạn. Tuy là Tào Bằng không thích như vậy, nhưng lại không thể không thừa nhận, biện pháp này là hiệu quả nhất.

Ai bảo dân cư ở Hà Tây thưa thớt, trong khi đó lại cần một lượng lớn lực lượng lao động chứ?

- Đúng là có việc này.

Lý Nho nói:

- Nhưng chỉ mua nô lệ chỉ sợ vẫn không đủ.

- Ồ?

- Ngươi cũng biết, ở Mạc Bắc này có bao nhiêu dị tộc? Những dị tộc này lại phân chia thành bao nhiêu bộ lạc nữa? Mà giữa những bộ lạc này, lại có bao nhiêu mâu thuẫn và xung đột…Trước đây, Đàn Thạch Hòe cũng vậy, thậm chí năm đó Mặc Đốn cũng thế, dựa vào thủ đoạn cứng rắn và mạnh mẽ, kết hợp lại thành một đại tộc Hung Nô và Tiên Ti như vậy. Nhưng trên thực tế, xung đột giữa các bộ lạc với nhau vẫn chưa hề giảm bớt. Công tử có ý tưởng như vậy, nhìn chung cũng không có sai, nhưng nói thật, làm vậy cũng có khả năng nuôi hổ thành họa. Ta có một kế không biết công tử có muốn nghe hay không?

Tào Bằng vội vàng nói:

- Xin mời tiên sinh chỉ bảo.

- Rất đơn giản, hãy để cho Tô Song kích động mâu thuẫn giữa các bộ lạc này.


Các đại bộ lạc xung đột với nhau, các tiểu bộ lạc xung đột với nhau, đồng thời, tăng cường mua nô lệ. Kể từ đó, công tử không cần lo lắng vì nhân khẩu ở Hà Tây không đủ, cũng có đủ khả năng để lãnh đạo Mạc Bắc ở quan ngoại, duy trì một cuộc chiến không ngừng, cục diện không ngừng bị tiêu vong. Người nào hùng mạnh, chúng ta liền ủng hộ một bộ lạc khác cùng nhau công kích…Công tử không thể ra mặt, chỉ cần có người ở bên ngoài xách động là được. Vậy thì Hà Tây đã có thể an ổn phát triển, cũng có thể khuếch trương ra ngoài. Quá trình khuếch trương này, có thể là mười năm hoặc hai mươi năm…Nhưng luôn luôn không để cho bọn người Hồ này có thể liên kết lại với nhau dù chỉ một ngày, đó là lúc công tử làm chủ Mạc Bắc ở quan ngoại này! Ha ha, không biết công tử nghĩ như thế nào?

Tào Bằng giật mình, âm thầm gật đầu.

Chủ ý này của Lý Nho, quả thật là diệu kỳ nhất.

Nếu có thể thực hiện được như vậy, thì toàn bộ quan ngoại sẽ không ngừng xung đột và nội chiến.

Tuy nhiên, đề xuất hiện giờ của Lý Nho cũng mới chỉ là ý tưởng.

Còn để thực hiện một cách cụ thể thì cần phải có kế hoạch chi tiết hơn nữa.

Nghĩ vậy, đột nhiên Tào Bằng cười nói:

- Ta quyết định đem việc này phó thác cho tiên sinh. Tiên sinh cần người ta cấp người, cần tiền ta cấp tiền, tất cả đều nghe theo tiên sinh sắp xếp.

Chỉ có điều không biết tiên sinh có đồng ý đảm đương trọng trách này hay không?

Lý Nho cười vang:

- Nếu như công tử không chê Nho tôi thấp kém, tôi xin nguyện gánh lấy trọng trách.

Tào Bằng nghe vậy thì liên tục gật đầu…

Sau khi cùng Lý Nho bàn bạc hồi lâu, Tào Bằng cũng thấy có chút mệt mỏi.

Lý Nho tự đi tìm Chúc Đạo, còn Tào Bằng thì quay về lều của mình. Bên trong lều đã đặt sẵn một thùng gỗ chứa đầy nước ấm. Bộ Loan đang rắc hoa vào trong thùng gỗ, thấy Tào Bằng đi vào liền vội vã ra đón.

- Tiểu Hoàn đâu?

- Thái tỷ tỷ hôm nay không được khỏe, tiểu Hoàn đã sang bên đó để chăm sóc.

- Ồ, sao lại thế?

Mấy ngày nay Tào Bằng bị Quách Hoàn và Bộ Loan lôi kéo chứ bình thường hắn vẫn hay qua lại chỗ Thái Diễm. Thứ nhất, vì Thái Diễm đã ghi chép gần đến một trăm cuốn sách, bình thường Tào Bằng sẽ đến để xem xét. Thứ hai, quan hệ giữa Quách Hoàn và Thái Diễm rất tốt, thường xuyên cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.

- Cũng vì ghi chép quá nhiều sách nên có chút mệt mỏi, lại nhiễm chút phong hàn nên có phần không thoải mái.

Tuy nhiên cũng không có gì đáng lo, đã mời người đến đó để khám và chữa bệnh rồi…Phu quân, thiếp có một việc muốn thương lượng với chàng. Thái tỷ tỷ hàng ngày đều ngồi viết kinh điển, cực kỳ vất vả. Hơn nữa nàng còn phải chăm sóc cho A Địch Quải và A Mi Quải. Cho nên vừa rồi thiếp đã bàn bạc với Hoàn tỷ tỷ, muốn cho người đến Trung Nguyên mua nô tì cho nàng để chăm sóc nàng được tốt hơn. Có được không?

Tào Bằng hơi sửng sốt, chợt vỗ cái trán.

- Đây là sơ sót của ta…Chỉ chú ý bảo vệ an toàn cho cả nhà của Thái phu nhân, lại quên tìm người săn sóc cho nàng ấy.

Được, chuyện này phải sắp đặt cho nhanh một chút. Nàng lập tức viết một phong thư, ta sẽ phái người ngày đêm đưa tới Hứa Đô, bảo Nguyệt Anh và Tiểu Chân tìm giúp một vài nô tì. Tuy nhiên trước hết nàng và tiểu Hoàn chịu khó lựa chọn một tỳ nữ biết chịu khó, có thể đọc sách biết chữ thì càng tốt, để phụ giúp trước một chút.

- Tốt quá, thiếp sẽ đi sắp đặt việc này.

Bộ Loan có vẻ rất cao hứng, vì thế vui vẻ đi thực hiện ngay.

Nàng giúp Tào Bằng thay quần áo, Tào Bằng sau đó trần trụi nhảy vào thùng tắm, thân thể hoàn toàn chìm ngập ở trong nước.

Một cảm giác thoải mái khiến Tào Bằng không kìm nổi phát ra một tiếng thở nhẹ.

- Đúng rồi, vừa rồi Tô Song có phái người mang tới một cái rương, nói là lễ vật tặng cho phu quân, để ở chỗ này…Rương khá lớn, nhưng mà thiếp vẫn chưa kịp mở ra.

Bộ Loan vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nói lớn.

Tào Bằng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết, rồi sau đó liền nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác an bình khó có được này.

Bỗng nhiên, hắn nghe được một âm thanh loáng thoáng mơ hồ, như có như không.

Tào Bằng vội đứng thẳng người lên, rầm một tiếng, làm cho bọt nước trong thùng tắm văng khắp nơi.

- Ai?

- Ưm, ưm…

Giống như có người ở trong lều nhưng không thể nào mở miệng được. Đồng thời, cùng với âm thanh lộn xộn liên tiếp, dường như là đang va chạm cái gì vậy. Nhìn về phía phát ra âm thanh, Tào Bằng thấy một cái rương lớn ở một góc trong lều đang lắc lư. Hắn vội vàng ra khỏi thùng tắm, thuận tay lấy một thanh trường đao, bước nhanh tới cái rương trước mặt.

Tào Bằng dùng trường đao chém một nhát vào chiếc khóa, dùng đao mở ra cái rương ra, ngay sau đó lui về sau một bước, ngước đầu nhìn lại.

Lập tức hắn giật mình kinh hãi…