Lý Kỳ ngồi ở phòng khách, nhìn tên thám báo bên dưới, lẩm bẩm một mình. Tuy ngay từ lúc đầu tiên khi gặp Tào Bằng, lão đã dự liệu được là sẽ có ngày hôm nay, nhưng đến khi cái ngày ấy quả thật đã đến, thì trong lòng Lý Kỳ lại có một nỗi buồn không thể gọi tên. Hồng Trạch minh ước tồn tại mấy trăm năm, thế là kết thúc rồi! Kể từ nay về sau, Hà Tây sẽ không còn Hồng Trạch nữa, chỉ còn lại địa danh huyện Hồng Thủy mà thôi. Tin tức triều đình ban chiếu thiết lập quận Hà Tây, Lý Kỳ cũng có loáng thoáng nghe qua.
Đây là bày tỏ thái độ!
Nếu nói rằng, thái độ trước kia của triều đình còn tương đối mơ hồ, vậy thì một khi chiếu lệnh vể quận Hà Tây được đưa xuống, cũng có nghĩa là nó đại diện cho quyết định của triều đình. Hoặc là nói, “nó đại diện cho quyết định của họ Tào”. Hiện giờ Tào Tháo đang bận rộn chiến sự ở Hà Bắc, đang bắt tay vào công đánh Nghiệp Thành, căn bản không thể phân thân mà để tâm đến chuyện ở Hà Tây. Đồng thời, sự ủng hộ mà triều đình có thể giành cho Tào Bằng là quá ít ỏi, điều đó cũng khiến cho Tào Bằng cảm thấy ngại. Cho nên, triều đình mới phải dùng đến cách này, tỏ thái độ cho Tào Bằng thấy là “Hồng Trạch giờ đây đã thay đổi rồi!
Hoặc giả, Hà Tây cũng thay đổi rồi...
Lý Kỳ cẩm tờ khế ước đặt trên hương án trước mặt lên, trên đó ghi lại nhưng nội dung chủ yếu của cuộc hội họp đồng minh ở đại doanh Hồng Thủy.
Tào Bằng, một danh sỹ đến từ Trung Nguyên, dường như không giống những người khác. Lý Kỳ từng gặp qua rất nhiều danh sỹ, nhưng chưa từng thấy ai giống như Tào Bằng. Từ tác phong làm việc và lời nói của hắn có thể thấy được, dường như hắn có thái độ thù địch rất mạnh mẽ đối với người ngoại tộc. Hoặc là nên dùng bốn chữ “dân tộc chủ nghĩa” để hình dung thì có vẻ thỏa đáng hơn. Thế nhưng hắn lại có thể từ Gián Như Lưu, Hải Nạp Bách Xuyên. Trên tờ khế ước này, biểu lộ rõ thái độ khoan dung của Tào Bằng đối với người ngoại tộc, đồng thời còn có một thứ tư tưởng “đại Hán chủ nghĩa” rất kiên định trong đó nữa.
“Ta có một mơ ước, hy vọng một ngày nào đó, bất luận là người dân Hán, người Khương, người Để, người Hung Nô, người Tiên Ti, đều có thể chung vui một nhà, nói cùng một loại ngôn ngữ, cùng chung những tiếng mừng vui”.
Đây là lời mở đầu của khế ước, một đoạn mà Tào Bằng nói.
Mặc dù không nói trắng ra, nhưng lại đủ để mọi người đều hiểu.
Hắn căm ghét dị tộc, nhưng lại không bài xích dị tộc; hắn coi trọng canh nông, nhưng lại dường như rất có hứng thú với đám thương nhân.
Thương hội Hà Tây được thành lập, nếu như quả thật có thể làm được như lời Tào Bằng nói, thì chắc chắn là có thể khiến cho dị tộc Khương Hồ dần dần yên ổn, cũng góp thêm một phần cho sự bình ổn của Hà Tây. “trấn giữ, bảo hộ” – phải nói là Tào Bằng đã hiểu rõ đến tận cùng ý nghĩa của hai từ này.
Lý Kỳ nhẹ giọng hỏi:
- Cha con Đậu Lan bây giờ thế nào?
- Thưa đại nhân, Tào Hữu Học không cho xử trảm cha con Đậu Lan. Nghe nói, y vốn có ý thu nhận Đậu Lan làm Võ trưởng Võ Bảo, nhưng Đậu tướng quân lại cự tuyệt. Đậu tướng quân quyết ý, muốn đưa linh vị tổ tiên trở về quê nhà Bình Lăng, quận Phùng Dực...
- Ồ?
Lý Kỳ ngẩn người.
Lão biết là, năm xưa sau khi Đậu Hiến bị giết, tuy con cháu tuy nói là bị sung quân khắp nơi, nhưng vẫn còn một chi ở lại quê nhà Bình Lăng. Chỉ có điều, sau thời Đậu Hiến, triều đình có chút chống đối với nhà họ Đậu, cũng có lẽ vì lẽ đó, mà từ đó kể về sau mấy trăm năm, nhà họ Đậu đều không có nhân vật nào xuất sắc. Cũng chính nhờ như vậy, mà nhà họ Đậu mới có thể trụ lại được ở đất Bình Lăng.
“lá rụng về cội sao?”
Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, thở ra một hơi dài.
Như vậy cũng tốt, lá rụng còn thể rụng về cội thì cũng là có phúc. Tổ tiên của Đậu Lan, từ xưa đều một lòng trông mong đến ngày có thể trở lại quê nhà Bình Lăng, đến hôm nay cuối cùng cũng được trở về rồi. Bất luận nói thế nào đi nữa, cũng coi như hoàn thành được một tâm nguyện.
- Phái một số người sang bên đó, bảo vệ cha con Đậu tướng quân về quê.
Hồng Trạch giờ đây tuy không còn nữa, nhưng tình nghĩa này, không thể dứt bỏ như thế được.
Tên thám báo ngẩn người, vội vàng nói:
- Đại nhân, không phải là cha con Đậu tướng quân, chỉ có Đậu tướng quân và phu nhân trở về thôi, Hổ công tử không đi mà ở lại Hà Tây.
- Ồ?
- Đậu tướng quân để Hổ công tử ở lại, giúp sức cho Tào tướng quân. Theo như tiểu nhân tìm hiểu được hay, hiện nay Hổ công tử đảm nhiệm chức Đô Bá, được phân công làm Tư mã Hà Tây, làm thám báo dưới trướng Hạ Hầu Lan - Hạ Hầu tướng quân.
Đô Bá, cũng tức là đội trưởng, quản lý năm mươi người.
“Đội trưởng đội thám báo thì cũng coi như là một nhánh quân tinh nhuệ rồi!”
Lý Kỳ ngây người ra một lát, đoạn ngửa cổ lên trời cười lớn.
- Đậu Lan ơi là Đậu Lan, không ngờ ngươi còn có một chiêu này. Ngày xưa ngươi không chịu quy phục cường quyền, thế mà hôm nay lại ươm xuống một hạt giống cho tương lai nhà mình, tính hay lắm... quả thật là tính hay lắm”.
Bây giờ Đậu Lan trở về, có thể nói là hai bàn tay trắng.
Y đã rời xa quê nhà hàng trăm năm, họ Đậu ở Bình Lăng còn có thể tiếp nhận Đậu Lan hay không, cũng là cả một vấn đề không nhỏ.
Nhưng nếu như để Đậu Hổ ở lại, thì Đậu Lan sẽ có thêm một phần bảo đảm.
Chí ít, cũng có thể giúp sức dưới trướng Tào Bằng, khiến Đậu Lan sau khi trở về còn có một chút thế lực. Ai cũng hiểu Tào Bằng có một tương lai rộng mở, rất được Tào Tháo coi trọng. Chỉ cần theo sát Tào Bằng, vậy thì sớm muộn có một ngày Đậu Hổ cũng sẽ trở nên nổi bật. Đến khi đó, họ Đậu ở Bình Lăng cũng sẽ có thêm một tia hy vọng, một hy vọng để gia tộc quật khởi...
Tào Bằng hắn không biết điều đó sao?
Lý Kỳ không tin, Tào Bằng nhất định là biết sự tính toán của Đậu Lan.
Thế mà hắn vẫn giữ lại Đậu Hổ, chiêu này quả thật tài tình.
Một mặt, giữ lại Đậu Hổ thì có thể trấn an lòng dân ở Hồng Trạch, mặt khác, đó cũng là một lời hứa đối với Đậu Lan.
“Nếu ngươi chịu cúi đầu, thì ta sẽ cho ngươi một tương lai phú quý...”
Phong thái và khí phách đó, người thường sao có thể sánh được?
Lý Kỳ phất tay ra hiệu, thám báo lui ra.
Lão đứng dậy bước đi, chầm chậm đi ra khỏi phòng khách, đứng nơi hành lang trước cửa, ngắm nhìn khu vườn tuyết phủ.
Một trận tuyết nhỏ vào đêm qua, đã khiến cho khu vườn tăng thêm vẻ đẹp, làm say đắm lòng người. Cây hồng mai kiêu ngạo đứng giữa khu vườn tuyết kia, khiến cho người ta cảm nhận được sức sống đang tràn trề.
Lý Đinh, bây giờ đã đứng vững ở bến Phượng Minh rồi.
Y bây giờ là một viên quân hầu dưới trướng Đặng Phạm, trong tay có một Truân hồ kỵ.
Bọn nhỏ đều trưởng thành cả rồi, ai nấy cũng đều có nơi an thân lập nghiệp cả rồi. Tiếp sau đây, thì phải đợi xem biểu hiện của bọn chúng thế nào.
Lý Kỳ chợt cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
“Già rồi, quả thật già rồi!.
Thoắt một cái, mà mình đã đến cái tuổi “cổ lai hi” rồi.
Từ ngày rời xa cố hương, đến nay cũng có bốn mươi năm rồi...”. Năm xưa lão đến làm rể ở Hồng Trạch là vì mang lòng biết ơn, đến nay, cũng đã đến lúc buông gánh nặng trách nhiệm trên người xuống rồi. Chỉ có điều, không biết là ở quê cũ, còn có bao nhiêu người nhớ đến một Lý Kỳ?
Sau cảm giác mệt mỏi rã rời, Lý Kỳ lại cảm thấy có chút bi thương không thể gọi tên.
- Đại nhân, đại nhân...
Lý Kỳ bất giác choàng tỉnh khỏi những trầm tư, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lão gia nhân Lý Đồng đang sợ hãi đứng trước mặt, dồn dập gọi lão.
Lý Đồng này là vãn bối của Lý Kỳ.
Khi xưa, Lý Đồng cùng hai người con trai của Lý Kỳ lớn lên cùng nhau, sau đó cả hai người con trai của Lý Kỳ đều lần lượt chết trận, Lý Đồng bèn bắt đầu chăm sóc cho Lý Đinh, cho đến tận bây giờ. Đối với Lý Đồng, Lý Đinh luôn coi y như là con trai của mình, trước giờ đều không phân chủ tớ.
- Lý Đồng, có chuyện gì?
- Bên ngoài, bên ngoài có một toán quân Hán, đang nhắm hướng bãi chăn nuôi của nhà ta mà tiến đến.
- Cái gì?
Lý Kỳ ngẩn người, con mắt mở to, nhìn một cách hoang mang pha lẫn kinh ngạc.
Lúc này mà có Hán quân xuất hiện, thì chỉ có thể là người của Tào Bằng. Lẽ nào, hắn lấy được Hồng Thủy Tập rồi, giờ lại muốn xuống tay với Lý Kỳ ta?
Tuy nhiên, lão lập tức lại bật cười.
Ra tay thì cứ ra tay thôi, dù sao ta cũng đã chuẩn bị tinh thần buông gánh trách nhiệm xuống rồi. Giao lại nhà họ Lý cho Tào Bằng, tin rằng hắn sẽ không bạc đãi bọn họ.
- Lý Đồng, hãy đến thư phòng của ta, lấy cuộn danh sách trên hương án đến đây.
Lý Đồng thoáng ngẩn người một lát, đoạn dường như hiểu ra:
- Đại nhân, ý người là...
- Lý Đồng, đây là xu thế tất yếu, không phải là việc mà sức người có thể vãn hồi được. Đi đi, lấy danh sách đem đến đây, ta tin rằng Tào Hữu Học cũng không đến mức trở mặt không nhận người quen đâu. Ít nhất thì chúng ta cũng phải giữ lấy thể diện, đừng để cho quân đánh đến dưới thành rồi mới cúi đầu
Trong lòng Lý Đồng rất lấy làm bất mãn, nhưng lại không thể làm trái lại lệnh của Lý Kỳ.
Y cũng biết là Hồng Thủy Tập đã không còn, Hồng Trạch đã không còn... bãi chăn nuôi của nhà họ Lý sao còn có thể giữ lại được? Nếu như bãi chăn nuôi nhà họ Lý có thể ngăn được Tào Bằng, thì đời nào Lý Kỳ lại để cho Lý Đinh đến nương tựa chỗ bãi Phượng Minh? Việc này, hiển nhiên là không thể thay đổi được nữa rồi.
Lý Kỳ hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tà áo, cất bước đi xuống hành lang.
Lão bước từng bước lớn đi ra, thấy đám người trong nhà trên mặt ai nấy đều lộ vể kinh hoàng, lão sầm mặt nghĩ “hoảng sợ cái gì?”.
- Đại nhân...
- Hảo tử, không cần nói gì nữa, ta đã biết rồi. Việc cần đến tất sẽ đến, có tránh cũng không tránh được. Truyền lệnh của ta xuống, mọi người trong nhà không cần hoảng sợ, cứ bình thường thôi. Những người còn lại, cùng ta đi ra nghênh đón quân Hán. Mọi người yên tâm, ta và Tào tướng quân từng có chút giao tình, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.
Lý Kỳ quản lý khu chăn nuôi nhà họ Lý đã nhiều năm, uy vọng của ông ta thì không ai sánh bằng.
Mà không chỉ có trong nhà họ Lý, mà ngay cả ở Hồng Trạch, uy vọng của Lý Kỳ cũng không ai sánh bằng. Thậm chí, nếu như năm xưa không phải là do Lý Kỳ nhường nhịn rút lui, thì chức vị minh chủ của Hồng Trạch minh ước, Đậu Lan tuyệt đối không thể nào giành được. Một khi Lý Kỳ đã nói là không sao, vậy thì chắc chắn sẽ là không sao, chỉ không đầy chốc lát, sự hoảng loạn trong khu chăn nuôi nhà họ Lý đã lắng xuống. Mặc dù trong lòng mọi người vẫn có chút không yên, nhưng cũng đã trở nên ổn định hơn nhiều, chí ít cũng không còn lo sợ nữa.
Lý Kỳ dẫn theo người, đi ra cổng lớn của khu chăn nuôi.
Từ đằng xa, đã nhìn thấy một toán quân Hán đang tiến về phía khu chăn nuôi.
Số người cũng không nhiều, ước chừng chỉ có khoảng trên dưới ba trăm người. Nhưng cứ nhìn vào trang bị của bọn họ thì biết, những người này không phải tầm thường.
Một người hai ngựa, một con ngựa tốt giống Tây Vực, một con ngựa tồi.
Ngựa tốt dùng để cưỡi, ngựa tồi chở hàng. Những kỵ sỹ cưỡi trên lưng ngựa đều mặc áo dạ hành màu đen, trên mặt đeo mạng che mặt màu đen.
Tay đao lưng nỏ, uy phong lẫm lẫm.
Còn trên những con ngựa tồi, thì nào là trường mâu với mũi tên, cùng với các túi đồ quân nhu.
Chí ít thì trong ấn tượng của Lý Kỳ, quân Hán không có đội quân nào tồi tàn như thế này. Nếu có, thì chỉ có thể là đội cận vệ bên cạnh của Tào Bằng, đội quân mà mọi người truyền tụng nhau – Hắc Mạo nha binh... nếu đúng là Hắc Mạo nha binh, thì cũng tức là Tào Bằng đến.
Chứ làm gì có chuyện không có mặt Tào Bằng, mà đội Hắc Mạo nha binh của hắn lại có thể đi loanh quanh khắp nơi như thế.
Lý Kỳ hít vào một hơi thật sâu, bước nhanh tới vài bước.
Trong khi đó đối phương cũng ghìm cương ngựa, dừng lại khi còn cách Lý Kỳ chừng hơn ba mươi mét.
Những tấm áo choàng Hắc Mạo loạt soạt dạt ra, tạo thành một con đường, chỉ thấy từ giữa đám người, một con Sử Hổ thú diễu võ giương oai bước ra.
Ngồi trên ngựa là một người thanh niên, không mang khôi giáp, mà chỉ mặc đồ thường phục.
Trên người hắn mặc áo trường bào, bên ngoài khoác áo choàng. Người thanh niên nhìn thấy Lý Kỳ, bèn giục ngựa tiến thêm chừng mười lăm mét, đoạn ghìm cương, nhảy xuống.
- Lý giáo úy, mới chia tay hồi tháng bảy, chớp mắt mà đã nửa năm, Tào Bằng việc công bận rộn, vẫn chưa có cơ hội đến thăm. Hôm nay đặc biệt đến đây để nhận lỗi với đại nhân, xin lão đại nhân đừng trách Tào Bằng thất lễ...
- Tào tướng quân, đến vì việc gì?
Tào Bằng cười to, bước từng bước lớn tới trước mặt Lý Kỳ:
- Đặc biệt đến mời lão đại nhân ra mặt, gây dựng nghiệp lớn ở Hà Tây.