Tào Tặc

Chương 436: Phát đạn thứ ba Hà Tây (2)

Là một nơi hoang vu, các bộ lạc đại nhân có nhân khẩu không đến mấy nghìn người.

Nói là bộ lạc đại nhân, thực ra cũng là mình tự phong cho mình? Bộ lạc đại nhân của Hồng Trạch, thậm chí còn không so được với những dân tộc Hung Nô, dân tộc Tiên Ti nhỏ bé, ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm bị tấn công, thâu tóm, sau khi ra ngoài bị người ta xem thường.

Mà người kia, đường đường chính chính là mệnh quan của triều đình.

Cho dù chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, nhưng chung quy cũng là nhận bổng lộc của triều đình, trước mặt người khác cũng có chút thể diện.

Lựa chọn việc này, gần như không quá khó khăn.

Nên sai khi Tào Bằng nói xong, đầu tiên Cảnh Khánh sửa lại xưng hô, tự xưng là hạ quan.

Cứ một mực muốn Tào Bằng lựa chọn: Điều này sao có thể được!!! Không nghe thấy ta đều tự xưng là hạ quan sao?

Đám người Thu Nô nhìn Cảm Khánh với ánh mắt hâm mộ, ghen ghét và cả thù hận.

Vừa rồi bọn họ còn cười thầm trong bụng, tưởng Cảnh Khánh có năng lực như thế nào? Kết quả lại được Tào Bằng thu nhận? Đến địa bàn của mình còn không dám chắc…thế mà trong nháy mắt đã có thay đổi bất ngờ. Tên Cảnh Khánh này không những đổi trở thành mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là huyện trưởng của một huyện. Điều này làm cho đám người Thu Nô sao có thể chấp nhận nổi? Quả là sắp phát điên rồi!

Năm đó khi ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch được thành lập, ngoại trừ một số ít là nhà làm quan lại, trong đó hiển hách nhất, không thể không kể đến tổ tiên của Đậu Lan, đại tướng quân, hậu duệ của quan quân Hầu Đậu Hiến. Dưới chút nữa, phải kể đến Lý Kỳ sau này cũng ở rể tại đây, giữ chức quan Giáo Úy. Các bộ lạc đại nhân còn lại cũng chính là quan chức nhỏ bé, dựa vào chút quyền lực của mình tụ tập một nhóm người hình thành thành một bộ lạc độc lập.

Thậm chí cho đến hôm nay, mọi người vẫn còn hướng về sắc phong của triều đình.

Mà nay trong nháy mắt Cảnh Khánh đã trở thành Huyện trưởng huyện Hồ Bảo, thông tin này truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ.

Tào Bằng mỉm cười!

- Nếu Cảnh huyện lệnh đồng ý với phương án của ta, vậy cứ định như thế mà làm.

Mời Cảnh huyện lệnh mau chóng đem danh sách bộ khúc trình lên, rồi sau đó đợi đến lập xuân, có thể đến Hồng Sa Cương giám sát việc xây dựng thành mới.

- Hạ quan tạ ơn tướng quân.

Khi ngồi xuống lần nữa, Cảnh Khánh vẫn không thể tin được, không ngờ gã lại trở thành mệnh quan triều đình.

Đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn ra, như đang ở trên đám mây vậy. Thế nên khi đám người Thu Nô chúc mừng gã, gã cũng chỉ bật cười ngốc nghếch, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Nói cho cùng, gã không phải là con cháu của Đậu Lan hiển hách, càng không phải là con nhà làm quan, nên đến chính gã còn chút choáng váng.

Tào Bằng ho khan một tiếng, thu hút lại sự chú ý của tất cả mọi người.

- Triều đình đã hạ lệnh, sẽ bố trí quận Hà Tây.

Tuy nhiên, nếu không đủ năm huyện thì không đủ để bố trí quận. Hiện nay huyện Hồng Thủy của Hà Tây đã bắt đầu được xây dựng, Liêm Bảo cũng gần hoàn thành, cuối cùng còn có hai nơi là Phượng Minh Bảo và Hồ Bảo năm sau mới động thổ, đã có bốn huyện, còn thiếu một huyện nữa, ta vẫn cần cân nhắc trên cơ sở của Hồng Thủy Tập bố trí thêm Võ Bảo, nhớ đến năm đó Hà Tây tụ tập quân võ công hiển hách. Đáng tiếc Đậu tướng quân chưa đến, chỉ sợ là không chịu đồng ý, việc này cứ tạm đặt sang một bên, để hôm sau rồi nói tiếp.

Chuyện thứ hai mà hôm nay ta mời mọi người đến, là về việc phát triển Hà Tây sau này.

Lập xuân năm sau, ta sẽ chính thức kiêm nhiệm chức Thái Thú quận Hà Tây. Cho nên ta có một kế hoạch đơn giản muốn công khai thảo luận với mọi người.

Hai người Vương Song, Thái Địch tiến lên, đem một cuốn thư đã được chuẩn bị, đặt ở bên người đại nhân.

Bộ Chất ho khan nhẹ một tiếng, đứng lên nói:

- Ta sẽ đọc nội dung kế hoạch cho mọi người nghe.

Kế hoạch này được chia làm ba phần.

Thứ nhất, kiểm tra nhân khẩu.

Cho dù là người Hán hay là người Hồ, đều phải thống nhất tạo danh sách, đăng ký tên tuổi.


Chuyện này, cần phải hoàn thành trong năm nay, nếu sang lập xuân năm sau các bộ lạc vẫn chưa trình danh sách coi như là có mưu đồ tạo phản, Tào Bằng sẽ xuất binh đi chinh phạt. Đến lúc đó, sẽ không khách khí nói chuyện giống như bây giờ.

Thứ hai, đó là mở rộng đồn điền.

Đầu xuân năm sau, hai khu vực Hồng Thủy và Liêm Bảo, dẫn đầu điều hành đồn điền.

Tuy nhiên không giống với đồn điền trước đây, đồn điền Hà Tây càng chú trọng tụ tập binh, đó chính là vì Tào Bằng muốn suy xét để binh nông hợp nhất, chế độ binh mục hợp nhất. Đồng thời ở hai huyện Hồng Thủy và Liêm Bảo thiết lập quân phủ, chỉ đạo công việc ở đồn điền. Việc này sẽ thuộc phạm trù quản lí của phủ binh. Tuy nhiên có rất nhiều chế độ cụ thể vẫn chưa được hoàn thiện, cần phải từ từ lần mò tìm ra phương thức.

Trong lúc thi hành đồn điền và chăn nuôi, quận Hà Tây sẽ đề xuất rất nhiều chính sách ưu đãi.

Ngoài những chính sách giống như ở đồn điền Trung Nguyên, còn có những chính sách khai hoang gây rừng. Mỗi một mẫu đất hoang được khai hoang, cần gieo trồng mười cây rừng, để đời sau cao sơn Tây Bắc hoàng thổ sẽ không còn cảnh tượng hoang vắng nữa, Tào Bằng có những ký ức mới mẻ, đồng thời với việc khai khẩn thổ địa, hắn cũng đã suy xét kỹ lưỡng vấn đề thảm thực vật. Bất kể thế nào, hắn không hy vọng trước mắt có thể biến xanh cả khu vực, biên ải Giang Nam vì hắn mà biến thành một mảnh đất hoang.Tại thời điểm xây dựng rừng, rất nhiều người không hiểu được, trên thực tế, trong lịch sử khu vực Hà Tây hoang vắng đã mấy trăm năm, thậm chí gần ngìn năm sau mới có thể tái sinh.

Nhưng Tào Bằng vẫn kiên quyết kiên trì xây dựng kế hoạch này.

Đối với việc thi hành đồn điền, người Hà Tây cũng không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Từ thời kỳ Hán Vũ đế, Hà Tây đã từng đã có hành động về đồn điền. Hơn nữa năm đó, tổ tiên các đại nhân Hồng Trạch năm xưa cũng là dân đồn điền.

Tuy nói chế độ phủ binh đồn điền của Tào Bằng với những hiểu biết về đồn điền trước của mọi người không khác nhau là mấy.

Mọi người coi như là đã tán thành…

Điều thứ ba nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Tào Bằng sẽ ở Hà Tây tổ chức và thi hành thương hội Hà Tây.

Thương hội này, thuộc danh nghĩa của quan phủ, là một nhánh cơ cấu trong quan phủ.

Tác dụng của cơ quan này chính là chi phối điều tiết các giao dịch giữa Hồ Hán.Từ khi có nhà Hán đến nay, Hồ Hán luôn thù dịch, đồng thời vật tư từ Trung Nguyên nhiều lần được mua bán lương thực vận chuyển đến Tái ngoại, và các vật phẩm từ da dê ngựa từ Tái ngoại cũng cuồn cuồn đổ vào Trung Nguyên. Tuy nhiên vì nhiều nguyên nhân mà bò, cừu của Tái ngoại thường không có lợi nhuận, còn lơ lụa của Trung Nguyên lại cực kỳ quý báu, khiến cho những người Hồ ở Tái ngoại không thể nào mua được.

Thương hội này điều tiết và cân bằng các mâu thuẫn trong điều hành.

Một mặt có thể gia tăng lợi nhuận cho người Hồ, mặt khác có thể thu hút nhiều thương nhân từ Trung Nguyên đến Hà Tây và giao dịch với người Hồ.

Thủ lĩnh bộ lạc Chư Hồ, sau khi nghe được cũng không kiềm chế nổi hứng thú.

- Nhưng không biết, thương hội được xây dựng như thế nào?

- Thương hội do một người đứng đầu, căn cứ vào tình hình cụ thể, sau đó xây dựng sáu vị trí đứng đầu,phụ trách cụ thể các công việc.

Tuy nhiên, tất cả các thương nhân trong quận Hà Tây đều phải đăng kí là thành viên trong danh sách thương hội.

Nếu như không đăng kí vào danh sách tự tiện làm loạn chợ ở quận Hà Tây, giết không cần hỏi, đồng thời thương hội cam đoan sẽ bảo vệ lợi ích của các vị, nếu lợi ích bị xâm hại, có thể đệ trình lên thương hội, nếu có thể thì thương hội sẽ làm trọng tài giải quyết sẽ tận lực làm, nếu không thể giải quyết theo phương pháp hòa bình thì đệ lên quan phủ, để quan phủ đứng lên giải quyết tranh cãi.

Tóm lại mục đích thành lập thương hội, chủ yếu là để giải quyết các phiền toái của các vị.

Thương hội cuối cùng quyết định, thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Nếu như có ai dám xúc phạm đến lợi ích của thương hội, coi như là xúc phạm đến quan phủ, toàn bộ Hà Tây, nhẹ thì đuổi đi nặng thì chinh phạt.

Giọng nói thấp xuống, thoát ra một không khí yên tĩnh.

Mọi người lúc này đều có tính toán mối quan hệ lợi hại trong này.

Nếu có thể tiến hành giao dịch bình thường, tiến hành mua bán trên cơ sở cần loại vật tư nào thì sẽ mua được cũng không phải là một chuyện xấu.


- Vậy sáu người đứng đầu, sắp xếp như thế nào?

- Chọn người đứng đầu như nào Tào tướng quân đã có sự sắp xếp hết rồi. Có điều các vị yên tâm, người này đối với Tái Thượng có quan hệ và uy vọng, nhất định sẽ không làm mọi người cảm thấy thất vọng, trừ người đó ra, sáu thủ lĩnh đứng đầu đầu tiên sẽ do các vị bầu ra, sau đó thương hội sẽ thông qua, giống như thông qua sự tán thành của quan phủ, lập tức có thể đảm nhận chức vụ cũng như có thể hưởng bộc lộc.

- Do chúng ta đề cử?

Các đại nhân kinh ngạc, sau đó lập tức mừng rỡ.

- Chuyện đề cử này, sẽ nằm dưới sự giám sát của quan phủ, có bản công khai các nguyên tắc tiến hành tiến cử, cho nên các vị cứ yên tâm đi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều thì thầm với nhau bàn luận.

Cũng có người cảm nhận được, người đứng đầu vị trí này sẽ được cung cấp những nguồn lợi thật lớn.

Vẻ mặt Cảnh Khánh thực sự thoải mái, không tham gia vào cuộc thảo luận.

Gã đã thỏa mãn rồi!

Được nhận chức huyện lệnh đã là dự đoán không ngờ đối với gã, dường như không còn cần thiết tham dự vào trong cuộc thảo luận nữa.

Con người nên biết hài lòng với những gì mình có!

Nếu gã lại tiếp tục tham gia vào đề cử thủ lĩnh đứng đầu, ắt sẽ bị mọi người căm thù.

Gã chỉ cần làm tốt chức Hồ trưởng là đã tốt rồi…Còn về việc của thương hội, không nên đụng chạm làm gì.

Tâm gã đang rất cảm kích Tào Bằng.

Đồng thời lại có chút lo lắng, tuy Tào Bằng từng nói qua, việc Võ Bảo sau này nói sau.

Nhưng Đậu Lan lần này không tham gia vào hội nghị, Tào Bằng tuyệt đối sẽ không cam lòng. Hồng Thủy tập sớm muộn gì cũng có thảm họa chiến tranh…Mà con của gã là Cảnh Quân vẫn còn ở Hồng Thủy tập, chẳng phải là rất phiền toái sao? Cảnh Khánh đột nhiên hối hận, lúc rời khỏi nhà Lý Kỳ không nên đuổi Cảnh Quân đi. Sớm biết sự việc như thế này, tuyệt đối không để tiểu tử quay trở về đó.

Lén liếc nhìn Tào Bằng một cái, đã thấy sắc mặt thản nhiên của hắn đang cùng cười nói với Bàng Thống.

- Mọi người, chuyện này không phải ngày một ngày hai mà quyết định được.

Vấn đề chọn người này có thể từ từ thảo luận, việc cấp bách là đăng kí danh sách, hoàn thành sổ nhân khẩu của Hà Tây càng sớm càng tốt.

Tào Bằng ho khan một tiếng:

- Sự việc chính là chuyện như thế, tình huống chính là tình huống như thế.

Những người đồng ý với hiệp nghị này thì ký tên vào, không đồng ý có thể rời khỏi đây, mời các vị lựa chọn.

Dứt lời, Tào Bằng đứng dậy, bước ra bên ngoài.

Các chư tướng cũng theo đó lần lượt nối đuôi nhau mà ra hết.

Trong chớp mắt, doanh trại to như thế, chỉ trừ các đại ra, bên trong chỉ còn có ba người là Bộ Chất, Giả Tinh và Bàng Lâm còn ở lại.

Chuyện này đã tiến thêm một bước biểu lộ rõ thái độ của Tào Bằng: Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

Hợp tác, tất cả mọi người cùng có lợi, không hợp tác, chúng ta là kẻ thù!

Hành động dứt khoát nhanh gọn, quyết đoán của Tào Bằng, làm cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thu Nô mới lấy bút kí tên mình vào khế ước.

- Những ngày sau, mong nhận được sự chiếu cố của chư vị.

Y vừa hành động lập tức kéo theo rất nhiều người.

Vài đại nhân bộ lạc của Hồng Trạch đều đến kí tê, sau đó trình lên Bàng Lâm. Có người do dự, thấy đám người Thu Nô đã lựa chọn liền cũng đều hạ quyết tâm. Cái này chỉ sợ là thông điệp cuối cùng mà Tào Bằng gửi đi.

Trong doanh trại, Băng Thành dưới ánh sáng mặt trời trong suốt chiếu xuống, làm lay lòng người.

Tào Bằng duỗi người một cái, dáng vẻ mệt mỏi, quay đầu lại nói:

- Mười ngày sau, xuất binh đến Hồng Thủy tập!

Lần này Sĩ Nguyên không cần đi, ở lại trong doanh trại nghỉ ngơi. Nguyên Trực, lần này cần người hao tâm tổn sức là ngươi đó!

Bàng Thống cười, gật đầu đồng ý.

Còn Từ Thứ chắp tay nói:

- Tại hạ cũng nguyện lòng, không dám khước từ.