Tào Tặc

Chương 423: Phạm phải thiên uy đều phải giết

Trong quân doanh vang lên tiếng vó ngựa, ngay sau đó là một đội kị quân từ trong viên môn lao ra.

Tuỳ tùng của Cảnh Lân giật cả mình!

Thanh thế của đội kị quân này thật là kinh người. Ước chừng khoảng trăm con ngựa nhưng nếu chỉ nghe tiếng chân, thì như là cả vạn con ngựa đang phi nước đại.

Đứng trên mặt đất, bọn Cảnh Lâm cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên.

Thanh Thông Mã sốt ruột lắc đầu vẫy đuôi, thỉnh thoảng phì phì vài tiếng, lộ ra một chút bất an.

- Tất cả đều không được nhúc nhích!

Cảnh Lâm mặt hơi biến sắc, thấy tuỳ tùng phía sau muốn xông lên, vội vàng xua tay quát bảo ngưng lại. Có câu là lưỡng quốc giao tranh, không giết sứ giả. Huống chi Hồng Trạch và huyện Hồng Thủy hiện giờ vẫn chưa phải đối địch nhau. Cảnh Lâm ngay từ ban đầu đã rất nhượng bộ, thậm chí còn tự xưng mình là học trò. Y tin tưởng, Tào Bằng tuyệt sẽ không làm khó y vào lúc này …

Cố gắng trấn an Thanh Thông Mã, Cảnh Lâm thầm có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, đội kị binh đồng loạt dừng bước.

Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng tách ra hai bên, từ giữa một con ngựa bước ra. Thanh Thông Mã nhìn thấy con ngựa kia không ngờ lại hoảng sợ liên tục lui về phía sau.

Cảnh Lâm thất thanh nói:

- Sư hổ thú?

Người tới không ngờ lại cưỡi sư hổ thú ngàn năm khó gặp!

Nhưng chợt, y liền phản ứng lại, xem ra, người thanh niên ngồi trên sư hổ thú này e rằng chính là Bắc Trung Lang Tướng, Tào Bằng.

Sớm đã nghe nói, Bắc Trung Lang Tướng có một hảo mã.

Nhưng Cảnh Lâm chưa tận mắt thấy qua.

Ánh mắt của y từ trên người sư hổ thú chuyển sang người thanh niên ngồi trên ngựa.

Người thanh niên này ước chừng chỉ hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo một chút non nớt. Nếu người đó nhảy xuống ngựa, thân người cao tám thước, có vẻ cực kì khôi ngô, cường tráng. Chỉ thấy hắn đầu đội khăn chít đầu, thân mặc áo ngắn rộng thùng thình màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo dài. Thắt lưng là tơ Thiên Tàm, mang ngọc bội, bên trên móc một khối bảo thạch bắt mắt xanh biếc, cực kì giá trị…

Người thanh niên ở trên ngựa hỏi:

- Vị kia là Cảnh Lâm công tử?

Cảnh Lâm vội đem dây cương giao cho tuỳ tùng bên cạnh, bước nhanh vài bước, khom mình thi lễ:

- Hai chữ “công tử”, Lâm hổ thẹn không dám nhận. Học trò chẳng qua là một tên di dân, sao dám để Tào tướng quân đích thân đến đón tiếp? Tội của Lâm này, còn xin tướng quân thứ tội.

Lời nói này có vẻ có chút khiêm tốn.

Trong mắt Tào Bằng hiện lên một chút khác lạ, hắn bước xuống ngựa, đi nhanh hai bước, đỡ lấy Cảnh Lâm.

- Cảnh công tử không cần đa lễ. Mỗ đến Hà Tây, đã nghe danh tiếng của công tử, nghe nói công tử uyên bác, tiếc chưa có cơ duyên, đến nay mới được diện kiến.

Cảnh Lâm càng thêm sợ hãi!

Ngươi đại danh đỉnh đỉnh Tào Tam Thiên, được xưng là nhân tài kiệt xuất trong những thanh niên ưu tú của Trung Nguyên, bậc thầy của những bài học vỡ lòng.

Ngươi nói ta uyên bác, không phải là chê cười ta sao?

Tào Bằng càng lễ nghĩa với y, Cảnh Lâm lại càng sợ hãi.

Sau khi hai người chào hỏi xong, Tào Bằng kéo cánh tay Cảnh Lâm, cười nói:

- Hôm nay huynh trưởng đến, mỗ trong lòng rất vui. Có câu là, có bằng hữu từ phương xa vui còn không kịp... Huynh trưởng và mỗ gần trong gang tấc, lại chưa được nói với nhau câu nào. Hôm nay nếu đến đây, nhất định mỗ phải đàm đạo với huynh trưởng thật lâu mới được. Chỉ có thế này, mới có thể thứ cho Tào mỗ lúc trước chậm trễ. Đến đây, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời huynh trưởng cùng đi với ta.

Cổ nhân thường nói “Bả tí nhi hành” (Cầm tay mà đi), là để biểu thị sự thân mật và coi trọng của đối phương.


Cảnh Lâm được sủng ái mà lo sợ, nhắm mắt đi theo Tào Bằng, liên tục nói “Không dám”.

Đi vào viên môn, rõ ràng có một loại cảm giác khác hoàn toàn so với bên ngoài. Bên trong đại doanh này, quân ngũ nghiêm túc. Từng quân trướng liên kết với nhau ngay ngắn, trật tự, không có chút hỗn loạn nào. Lúc này, đúng giờ cơm chiều, Cảnh Lâm thấy khói bếp lượn lờ trong quân nhưng quân lính vẫn lần lượt đến thao trường, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, hết sức uy nghiêm.

Gữa những bước chân kia, lộ ra sát khí đằng đằng.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Cảnh Lâm lại cảm nhận rất rõ ràng...

Trong lòng y không khỏi hít một hơi khí lạnh: “Chẳng lẽ bọn họ vừa mới đánh trận xong sao?”

Theo đạo lý nói, Tào Bằng toàn thắng, lý ra phải chúc mừng mới phải. Nhưng coi dáng vẻ quân binh như vậy, vẫn duy trì rèn luyện như trước kia, hiển nhiên là bọn họ đang chuẩn bị.

Chuẩn bị cái gì?

Không hề nghi ngờ, bọn họ là phòng bị người Hồng Trạch đánh lén.

Xem ra vị Tào tướng quân đã chuẩn bị xong việc khai chiến với người Hồng Trạch.

May mắn cha y không kích động, bằng không chỉ sợ đám thiết kỵ quân Hán này sẽ thúc ngựa đạp nát bộ lạc Cảnh thị.

Tào Bằng mỉm cười, khóe mắt loé sáng, âm thầm đánh giá Cảnh Lâm.

Hắn đã thấy mặt Cảnh Lâm biến sắc, hiển nhiên y đã bị cảnh tượng trước mắt này làm rúng động...

Chu Công Cẩn có thể lập hội Quần Anh, khiến Tưởng làm đạo thư; hôm nay ta cũng có thể bày Hồng Môn yến, buộc mười tám bộ lạc Hồng Trạch ngươiphải ngoan ngoãn!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tào Bằng nở ra một nụ cười tinh quái.

Hắn cười lớn hỏi:

- Huynh trưởng, quân doanh của ta có uy vũ không?

Thân mình Cảnh Lâm khẽ run lên, vội vàng nói:

- Quân Hán uy vũ!

- Ha ha, chỉ là bình thường mà thôi. Nếu huynh trưởng gặp Hổ Báo kỵ của tộc thúc của ta, đó mới chân chính là thiết kỵ quân Hán, gồm cả trăm vạn người, ai cũng khó đối phó cả.

- Hổ Báo kỵ?

- Đúng vậy, triều đường giờ đã ổn định, thế cục thiên hạ cũng dần sáng tỏ. Viên thị ở Hà Bắc chẳng qua chỉ còn chút hơi tàn, Tư Không quét ngang Hà Bắc, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đợi triều đình thống nhất Hà Bắc, bình ổn thiên hạ, sẽ tiến lấy Giang Đông. Đến lúc đó, huynh trưởng thấy trăm vạn hùng binh triều đình qua sông, khí phách tất là kinh người.

Cảnh Lâm dù sao cũng chỉ là một tên thư sinh!

Y đọc sách tuy rằng không ít, nhưng dù sao cũng ở nơi Hà Tây hoang vắng, kiến thức không nhiều lắm.

Hổ Báo kỵ, trăm vạn hùng binh...

Tào Bằng nhìn như vô ý để lộ tin tức, khiến Cảnh Lâm kinh hồn bạt vía.

Triều đình dù sao cũng là triều đình, sao có thể đánh đồng với Hồng Trạch nho nhỏ này? Ngươi cũng nghe Tào tướng quân nói rồi, triều đình hiện tại không có sức để ý tới Hà Tây. Đợi người ta giải quyết xong chuyện trong tay, tuyệt đối sẽ không ngồi xem Hà Tây cô huyền ngoại cảnh. Đậu Lan cũng thế, Mã Đằng cũng thế, hoặc là còn vị Khương vương Đường Đề kia nữa, cho dù bọn họ có thể đuổi Tào Bằng đi, chẳng lẽ có thể chống đỡ được sự tất công của trăm ngàn đại quân triều đình? Nếu thật sự đắc tội với triều đình, Hồng Trạch từ đây sẽ nguy rồi!

Cảnh Lâm nuốt nước miếng.

Xuyên qua tiền doanh, là đại doanh của Tào Bằng.

Doanh trại quân đội cũng không tính là quá lớn, nhưng thủ vệ lại cực kỳ nghiêm ngặt.

Xem binh lính đóng trong quân doanh và quân Hán thấy trước đây, rõ ràng không giống nhau lắm.

Ai ai cũng mặc đồ đen? Khoác áo, cầm đao đeo cung mà đứng gác. Lúc Cảnh Lâm đi ngang qua người bọn họ, có thể cảm nhận được một chút sát ý. Trang bị đầy đủ, huấn luyện nghiêm khắc, bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến luyện binh hay sao? Đám nha binhnày khiến Cảnh Lâm và đám tùy tùng phò trợ cho y đều sợ hãi.

- Đây là quân tinh nhuệ phương nào?


Tào Bằng cười:

- Đây chẳng qua chỉ là tuỳ tùng bên cạnh mỗ, tên là Hắc Mạo. Thiết kỵ lúc nãy huynh trưởng thấy, cũng là cận vệ của Bằng, tên là kỵ binh Phi Mạo. Những người này theo ta nhiều năm, trải qua vô số trận chiến. Bọn họ từng tham gia đại chiến Diên Tân, từng lập nhiều chiến công hiển hách, hạ gục trăm vạn đại quân của Viên Thiệu. Nay, bọn họ đều cùng ta đến Hà Tây.

- Lại có quân tinh nhuệ mạnh mẽ như thế ư!

Cảnh Lâm không khỏi âm thầm gật đầu.

--------------------------

Đoàn người đi vào trong đại trướng trung quân, đã thấy có một số người đứng đó.

Đứng đầu là một thanh niên, xem tuổi cũng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, dáng vẻ đôn hậu nhưng rắn chắc, mặt mày đen nhánh, phong thái rất điềm tĩnh.

-Đây là Tư Mã hành quân của ta, tên là Hách Chiêu. Đúng rồi, hắn cũng là người Bắc Cương, nguyên là người Tịnh Châu, cách Hà Tây không xa.

Hách Chiêu chắp tay thi lễ, nhưng không nói chuyện.

Cảnh Lâm cũng không dám thất lễ, vội vàng đáp lễ Hách Chiêu.

Bất luận như thế nào, người ta là Tư Mã hành quân của Tào Bằng, một mệnh quan triều đình thật sự. Cảnh Lâm tuy nói là trưởng tử của Cảnh thị, nhưng ở trước mặt Hách Chiêu, y quả thực không là gì cả. Sau đó, Tào Bằng lại hướng Cảnh Lâm giới thiệu hai người Lương Khoan, Khương Tự. Nói ra, Cảnh Lâm đối với hai người này không tính là xa lạ. Dù sao Lương Khoan, Khương Tự trước đây cũng là du hiệp kiếm khách nổi danh ở Lương Châu. Cảnh Lâm cho dù chưa từng gặp hai người họ, nhưng ít ra cũng nghe nói qua tên của bọn họ.

- Không nghĩ tới, hai vị cũng dốc sức vì Tào tướng quân.

-Cũng không phải, cũng không phải!

Tào Bằng liên tục xua tay:

- Hai người họ không dốc sức cho ta, mà là dốc sức vì triều đình!

- A, cũng là Lâm mạo muội!

- Ha hả, hai vị tráng sĩ Lương Khoan và Khương Tự giúp ta rất nhiều. Ta đã trình báo lên triều đình, phong hai người họ làm chức Biệt Bộ Tư Mã. Chắc hẳn không bao lâu nữa, triều đình sẽ lệnh bổ nhiệm.

Lương Khoan và Khương Tự mới nương nhờ Tào Bằng được bao lâu? Sao bọn họ đã được làm Biệt Bộ Tư Mã như thế?

Trong lòng Cảnh Lâm, không cần nói cũng biết là hâm mộ biết bao nhiêu... Đáng tiếc cha y không hiểu chuyện, nếu tìm nơi nương tựa là Tào tướng quân, với bản lĩnh của ông, ít nhất cũng có thể làm Đô úy. Ôi, tên tuổi của các đại nhân của bộ lạc cũng chỉ ởcó 1 mẫu 3 phân đất Hồng Trạch này. Ra khỏi Hồng Trạch, đại nhân bộ lạc là gì chứ? Nhưng ngàn người ở bộ lạc, ở Hà Tây căn bản là không đáng giá nhắc tới. Nếu là tới Trung Nguyên, cái gọi là bộ lạc đại nhân, kỳ thật chính là một giáo hóa man di không biết gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Lâm càng không thoải mái.

Sau khi Tào Bằng giới thiệu xong, mọi người phân chủ khách ngồi xuống.

Thái Địch dẫn nô bộc dâng rượu.

- Người này không giống như người Trung Nguyên.

Cảnh Lâm nhìn thấy Thái Địch, không khỏi ngẩn ra.

Thái Địch rõ ràng là người Hung Nô, nhưng nhìn dáng vẻ hình như là thân tín của Tào Bằng.

Tào Bằng cười to:

- Đây là đệ tử của Bằng, đích xác không phải là người Trung Nguyên. Tuy nhiên nói đến ngoại tổ phụ của hắn, chắc là huynh trưởng cũng nghe nói qua. Ha hả, đó là Thái Ung - Thái công vang danh khắp thiên hạ.

- A, đúng là hậu duệ của danh môn.

Cảnh Lâm đọc qua không ít sách, sao có thể không nghe nói qua Thái Ung.

Tào Bằng nói:

- Đứa nhỏ này rất khá, ta thấy hắn thông minh, cho nên liền giữ ở bên cạnh. Nếu hắn đã bái ta làm thầy, sau này ta cũng phải giúp hắn có một tiền đồ sáng lạn, nếu không chẳng phải là phụ danh Thái công hay sao.

- Tướng quân từ bi.

Cảnh Lâm nói xong, nâng chén cùng mời.

Tào Bằng cười, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị.

Tào Bằng hình như có chút men say, gương mặt ửng hồng.

Hách Chiêu đột nhiên mở miệng hỏi nói:

- Cảnh công tử hôm nay đến, chẳng lẽ là vì muốn lấy lại công đạo cho tên tặc tử Thạch Khôi kia hay sao?

- A?

Hách Chiêu luôn không nói gì, nhưng mở miệng thì rất gọn gàng, dứt khoát.

Tiếng gã trầm thấp, hình như âm thanh là từ bên trong phổi phát ra, mang theo một chút sắc lạnh, khiến không khí trong đại trướng đột nhiên căng thẳng.

-Tướng quân nhà ta kính Hồng Trạch các ngươi giữ vững trăm năm, cho nên vẫn nhường nhịn. Nhưng nếu người Hồng Trạch không hiểu tốt xấu, cho dù là tướng quân nhà ta đồng ý, thanh kiếm sắc trong tay Hách mỗ, cũng tuyệt không đồng ý. Nay ta không muốn nói những lời mất hứng, nhưng năm mươi bộ khúc thi thể của ta còn để ở phía sau doanh, chờ đưa đi. Công tử, nếu người là muốn lấy lại công đạo cho Thạch Khôi, Hách mỗ cũng có một lời: Kẻ nào phạm vào thiên uy, đều phải giết!