-Ai?
Tào Bằng quát lên.
Hắn vừa dứt lời, màn trướng đã được vén lên, một nam tử từ ngoài đi vào. Tuổi tác người này ước chừng năm mươi, trên mặt có một vết thương đáng sợ, khiến người nhìn không rét mà run. Trên đầu gã quấn một cái khăn đen, mặc áo bào đen, mâu quang sáng rực.
Người nàyvừa đi vào, thấy Tào Bằng liền khẽ mỉm cười, vết sẹo trên mặt dúm dó lại, khiến người khác chẳng dám nhìn thẳng vào mặt gã.
-Tiên sinh sao lại ở đây?
Tào Bằng vừa thấy người tới cũng giật mình.
Người tới không phải là người ngoài, mà chính là Lý Nho, người từng dùng cái tên giả là Viên Huyền Thạc, là mưu sĩ đứng đầu dưới trướng Đổng Trác năm xưa, là độc sĩ nổi tiếng đất Lương Châu. Vị độc sĩ này không có cái độc như của Giả Hủ. Xét toàn diện, Lý Nho không bằng Giả Hủ, nhưng xét từng khía cạnh, Lý Nho chưa chắc đã không sắc sảo bằng Giả Hủ. Nếu không có Lý Nho, năm đó Đổng Trác đã không thể nổi dậy ở Lương Châu, nhân danh thiên tử sai khiến chư hầu.
Bốn năm trước, Tào Bằng phụng lệnh điều tra vụ án Chu Tán bị giết, buộc Lý Nho phải làm việc cho hắn.
Hai người từng lập ước hẹn mười năm. Kể từ đó, Lý Nho luôn ẩn nấp trong Tào phủ, mai danh ẩn tích, rất ít người biết được chuyện này. Tào Bằng tuyệt đối không thể ngờ được rằng Lý Nho lại chạy tới Hà Tây này. Thế cho nên, khi nhìn thấy Lý Nho đến, hắn không khỏi ngạc nhiên.
Quách Hoàn và Bộ Loan dẫn hai con tuyết ngao lặng lẽ rời khỏi trướng.
Lý Nho cười khổ nói:
-Nếu ta không đến, chỉ sợ công tử rước phải họa sát than.
-Hả?
Lý Nho cởi giày, bước lên thảm, ngồi xuống tấm đệm.
Tào Bằng rót cho gã một chén nước, vội vã hỏi:
-Tiên sinh nói thế là có dụng ý gì?
-Ta ngờ rằng ta bị người nắm được sơ hở.
-Cái gì?
-Ta nói là có người dường như đã đoán được thân phận của ta.
-Ai?
Tào Bằng giật mình, vội hỏi.
Lý Nho cười khổ một tiếng:
-Ngoài Giả Văn Hòa kia liệu còn có ai được nữa đây? Người đó từng làm việc dưới trướng ta, không lạ gì ta. Mấy tháng trước, Giả Văn Hòa bất ngờ đến nhà, nói là nghe nói ta tinh thông phật pháp, cho nên đến bàn luận đạo pháp với ta. Y bắt đầu thờ phụng phật từ bao giờ chứ? Lúc ấy, lão phu nhân không rõ chuyện lắm, liền dẫn y tới chỗ ta. Tuy y không nói gì, nhưng ta cảm giác y đoán được lai lịch của ta. Ta cảm thấy tình hình không ổn, vừa đúng lúc Hách Chiêu muốn tới Hà Tây. Ta liền mạo muội tự tiến cử, cùng Hách Chiêu tới đây lánh nạn.
Sau khi nghe xong, Tào Bằng tức thì toát mồ hôi lạnh.
Làm sao Giả Hủ lại thấy được sơ hở của Lý Nho?
Tào Bằng nhíu mày, lòng thầm sợ hãi.
-Vậy…
-Công tử yên tâm, Giả Văn Hòa có lẽ cũng chỉ nghi ngờ thế thôi, không có chứng cứ rõ ràng. Lại thêm Tào Mạnh Đức hiện đang rất coi trọng cả gia đình công tử, cho dù Giả Văn Hòa có hoài nghi cũng không ra mặt phá công tử đâu. Nhưng nếu ta tiếp tục ở lại Hứa Đô, ắt sẽ có nguy hiểm. Ta càng nghĩ càng thấy vẫn nên ở Hà Tây thì an toàn hơn.
-Vậy chẳng phải là nói cho Giả Hủ biết ngươi…
Tào Bằng chau mày, trách móc.
Giả Hủ giờ mới chỉ ngờ vực, nhưng ngươi lại đi khỏi Hứa Đô, chẳng phải là khẳng định suy đoán của y sao.
Lý Nho mỉm cười!
-Hữu Học không cần lo lắng, cho dù có khẳng định thật, thì y có thể làm được gì chứ? Giả Hủ y quyết sẽ không tùy tiện trêu chọc ngươi đâu. Y luôn luôn rất cẩn thận, hơn nữa lại rất hiểu đạo lý tự bảo vệ bản thân. Thái sư đã mất nhiều năm rồi, cho dù Tào Mạnh Đức có biết được thân phận của ta cũng chưa chắc đã giết ta. Ngược lại, nếu Giả Văn Hòa y thật sự làm như thế, không cẩn thận sẽ đắc tội rất nhiều người. Hại người lại không lợi mình, y tuyệt đối sẽ không làm đâu. Ta hiện tại chẳng khác nào chó chết chủ, buộc phải cúi đầu thôi. Chỉ cần ta rời khỏi Hứa Đô, sẽ không có ai truy cứu chuyện này nữa. Giả Văn Hòa cũng hiểu được y đâu thể đắc tội công tử chứ?
Tào Bằng gãi gãi đầu, ngẫm lại cũng thấy có lý.
Lý Nho ở Hứa Đô đúng là có chút phiền toái.
Trước đây, Tào Bằng không tìm được chỗ nào thích hợp cho y, nên đành phải để y ở tạm Hứa Đô.
Giờ hắn đang muốn dẹp yên Hà Tây, nếu Lý Nho đến giúp lại vừa đúng ý hắn, cũng tránh được rất nhiều chuyện phiền toái.
-Tiên sinh có thể đến quả là may mắn.
-Ồ?
Lý Nho trầm giọng nói:
-Không phải là công tử đang gặp chuyện phiền toái chứ?
-Không giấu gì tiên sinh, đúng là có chút chuyện phiền phức thật.
Lúc trước, Tào Bằng ép Lý Nho, đương nhiên là mong gã dốc tài làm việc cho hắn hoặc cũng có thể nói là giúp hắn giải mối ưu tư, bày mưu tính kế.
Nhưng trước đây Lý Nho không có cơ hội phát huy thực lực.
Ngoài vài lần phân tích tâm tư lão Tào ra, tài năng Lý Nho gần như không có chỗ phát huy. Có rất nhiều chuyện Tào Bằng có thể tự mình giải quyết được. Hơn nữa lúc ấy, bên cạnh hắn cũng có không ít người có thể bày mưu tính kế cho hắn.
Nhưng hiện tại, Tào Bằng đang đau đầu vì không có ai để sử dụng.
Lý Nho đã đến, cũng giải quyết được một số vấn đề của hắn.
Hai người ngồi trong lều. Tào Bằng đem các vấn đề trước mắt cùng các chuyện xảy ra gần đây nói cho Lý Nho biết.
Lý Nho xem ra rất thư thái.
Nghe Tào Bằng nói xong, gã uống nước, nhắm hai mắt lại.
Tào Bằng cũng không quấy rầy Lý Nho, ngược lại ngã người nằm xuống tấm đệm da sói màu trắng mềm mại, ấm áp. Kể từ khi tiếp quản chuyện Hà Tây đến khi huyện Hồng Thủy động thổ khởi công bây giờ, Tào Bằng phải chịu áp lực vô cùng lớn.
Có lẽ trong mắt người ngoài, Tào Bằng luôn có vẻ thành công, luôn nắm vững mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Nhưng chỉ có chính hắn mới hiểu rõ một tháng qua hắn phải chịu giày vò như thế nào.
Đối với một cảnh sát hình sự mà nói, tình huống Tào Bằng phải đối mặt lúc này khác xa những vụ án phức tạp hắn từng xử lý ở kiếp trước rất nhiều. Khi còn ở Hải Tây, trên hắn ít nhất còn có một Đặng Tắc che chắn gió mưa cho hắn, giúp hắn thoải mái hành động. Có người nói thành công của Hải Tây ngày hôm nay công lao của Tào Bằng và Đặng Tắc chia làm ba bảy.
Tào Bằng bảy phần, Đặng Tắc ba phần.
Ít nhất trước khi đến Hà Tây, Tào Bằng cũng cho là thế.
Nhưng đến khi thực sự một mình đảm đương một phía, hắn mới biết được suy nghĩ lúc trước của hắn sai lầm đến thế nào.
Nếu không có Đặng Tắc ra mặt che chắn gió mưa cho hắn, tất cả các ý tưởng của hắn e rằng cũng không thể thực hiện được. Nói cách khác, nếu không phải là Đặng Tắc, chắc không ai có thể ủng hộ hắn như vậy. Cho dù Tào Bằng có bản lĩnh thông thiên cũng không có chỗ để thi triển. Theo đánh giá của Tào Bằng lúc này, công lao xây dựng Hải Tây hắn và Đặng Tắc hẳn phải chia sáu bốn mới đúng.
Đặng Tắc sáu, hắn chỉ có bốn phần công lao mà thôi.
Những ý tưởng kỳ diệu của hắn, những chủ trương hay ho của hắn đều cần phải có người thực hiện mới được.
Có những ý tưởng kỳ diệu dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng khi thực hiện, Đặng Tắc lại thay hắn gánh đỡ phần lớn áp lực.
Cũng chính bởi thế mới có được Hải Tây ngày hôm nay.
Nếu là người khác, Hải Tây sao có được quy mô như bây giờ?
Trước khi Lý Nho đến, Tào Bằng luôn phải tự mình chèo chống. Bàng Thống đang chuẩn bị chiến tranh ở thảo nguyên phía Tây Bắc cũng thế, Giả Quỳ ở Liêm Bảo đang rầm rộ xây dựng cũng vậy. Tào Bằng luôn phải dốc toàn lực để giúp đỡ bọn họ, cũng giống như Đặng Tắc từng giúp hắn trước kia. Mà chuyện này thường không mấy nổi bật, nhìn qua chẳng khác gì hắn không làm gì cả.
Lý Nho đã đến đây!
Tào Bằng cuối cùng cũng có một người để thổ lộ mọi chuyện.
Bàng Thống tuy tài hoa xuất chúng, nhưng so với sự xuất hiện của Lý Nho, y không phải là đối tượng tốt để trò chuyện.
Sau khi Tào Bằng nói xong, liền nằm luôn xuống tấm da sói màu trắng, cảm nhận sự thoải mái trước nay chưa từng có, bất giác ngủ luôn!
Bên ngoài trướng vải thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ồn ào.
Giọng nói trong trẻ của Quách Hoàn thật dễ nghe!
Tào Bằng không biết đã ngủ bao lâu, chợt giật mình, bừng tỉnh.
Lý Nho vẫn đang nhàn nhã uống nước.
Bộ dáng kia chẳng khác nào thứ gã uống không phải là nước mà là mỹ tửu có hương có vị vậy. Tào Bằng ngồi dậy, lại nhận ra trong lều đã thắp nến tự bao giờ. Hai cây nến lớn soi tỏ cả không gian trong trướng.
Trời đã tối!
Thấy Tào Bằng tỉnh lại, Lý Nho khẽ mỉm cười.
-Công tử ngủ ngon không?
Tấm da sói màu trắng toát ra hơi ấm, vì thế Tào Bằng mới tỉnh lại, không cảm thấy lạnh chút nào. Hắn dụi dụi mắt, ngại ngùng, gãi đầu, hạ giọng nói:
-Sao tiên sinh không gọi ta một tiếng? Bằng thật thất lễ!
-A, có gì mà thất lễ?
Lý Nho cười nói:
-Năm đó, chiến đấu ở biên cương, khi ta từng làm mưu chủ cho thái sư cũng từng giống hệt như công tử bây giờ. Ta còn nhớ rõ, lần đó ta bày mưu thành công cho thái sư xong, liền ngủ say ngay trong bữa tiệc mừng công, ngủ thẳng đến chính ngọ ngày hôm sau. Ha ha, vừa rồi ta cẩn thận suy nghĩ kế hoạch của công tử, thấy cũng không có nhiều sơ hở lắm. Nhưng vấn đề lớn nhất là công tử đã xem nhẹ một chuyện. Cho dù người Hồng Trạch là người Hán, nhưng bọn họ sống ở Hà Tây đã được cả trăm năm, sớm đã không còn giống với người Hán ở Trung Nguyên. Ở một khía cạnh nào đó, người Hồng Trạch này không khác Khương Hồ là bao.
-Ồ?
Tào Bằng phấn chấn:
-Xin tiên sinh chỉ giáo cho.
-Vận khí của công tử không tồi, trước cứu Đàn Chá, ít nhất ngay từ khi bắt đầu công tử đã không đến nỗi tứ cố vô thân. Nếu lúc ấy, công tử nói ra chuyện Liêm huyện, không chừng Đàn Chá sẽ cảnh giác. Nguyên nhân là công tử muốn lập nghiệp, quy mô của Liêm huyện lại không lớn, nên Đàn Chá mới đồng ý bàn thảo với công tử. Có thể nói, chuyện này bắt đầu rất tốt. Nhưng vấn đề là công tử muốn sống yên ở Hồng Trạch thì người đã dùng sai cách rồi.
-Ồ?
-Người Hồng Trạch giờ đã nhiễm cả tập quán của người Khương Hồ. Tập quán của người Khương Hồ là như thế nào? Nói thẳng ra chính là bắt nạt kẻ yếu. Công tử kết minh với Hồng Trạch, phương hướng không sai. Chỉ có điều, ngay từ ban đầu, công tử thiếu mất một điểm trọng yếu, lập uy! Công tử phải phô bày đủ sức mạnh thì mới có thể sống yên ở Hồng Trạch được. Thế cho nên trong lòng người Hồng Trạch vẫn cảm thấy công tử không chịu nổi một đòn của bọn họ. Cho nên, công tử cần giáo huấn bọn họ một chút. Cho dù là chủ động gây mâu thuẫn, công tử cũng phải thể hiện uy phong của triều đình.
Tào Bằng nghe thấy thế liền nhíu mày:
-Nếu chẳng may chọc giận người Hồng Trạch thì nên làm sao?
Lý Nho cười ha ha:
-Có phải công tử nghĩ đến đám người di dân đó vẫn còn huyết thống của quân Hán càn quét khắp Mạc Bắc năm đó không?
-Chuyện này…
-Công tử, có những lúc không thể suy nghĩ quá nhiều được. Công tử tuyệt đối không thể chỉ lôi kéo người Hồng Trạch mà còn phải thể hiện sự mạnh mẽ, cứng rắn của người nữa. Chỉ có như thế, người Hồng Trạch mới thật sự tuân thủ minh ước. Nói thật, minh ước giữa công tử và Đậu Lan ta thấy chẳng đáng một đồng nào. Công tử cảm thấy sức mạnh của công tử còn chưa đủ mạnh, nhưng Nho thấy công tử dư sức giáo huấn người Hồng Trạch rồi.
-Nếu chẳng may có chuyện bất ngờ xảy ra, chẳng phải là phiền phức sao?
Lý Nho nghe thấy thế, liên tục cười lạnh.
-Vấn đề là bọn họ dám không?