Chỉ là đồng ý!
Nhưng thật sự muốn bước vào phạm vi của Tào Bằng, Tô Song còn cần phải nỗ lực nhiều.
Ít nhất vào ngày hôm sau, Tô Song cũng đã thể hiện sự cố gắng của y. Đương nhiên rồi, làm một thương nhân, Tô Song có thể ung dung che đậy cảm xúc ưu tư của y, cũng như ở trước mặt Đàn Chá, y bày tỏ sự quan tâm vừa phải đối với Hà Tây.
- Bắc trung lang tướng chính là Đống Lương triều đình, năm đó khi ở Hải Tây, ngài đã đại trị Hải Tây, biến nơi đó từ một nơi hoang vắng trở thành vùng giàu có và đông đúc bậc nhất phía đông hiện nay, chỉ hận là Song phúc mỏng, mới mất đi một cơ hội tốt…
Đàn Chá buột miệng nói ra:
- Một khi đã như vậy, sao lại không định cư ở Hà Tây?
Hắn vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng nói như vậy, chứ không mấy để tâm.
Tô Song lúc trước còn chưa kịp nói cho Đàn Chá biết, y chuẩn bị trốn thoát đi nước Trung Sơn, theo Đàn Chá cùng hướng về phía Mạc Bắc. Cho nên theo Đàn Chá thấy Tô Song làm vậy cũng tiện. Nào biết được, hắn mở miệng, lập tức khiến cho Tô Song hứng thú.
Ngay sau đó Tô Song liên mồm nói trên tiệc rượu, hỏi Tào Bằng kế hoạch ở Hà Tây.
Đàn Chá nghi ngờ nói:
- Tô công, ngươi thật muốn đến Hà Tây?
- Đúng vậy, Viên thị ở Hà Bắc sớm muộn cũng sẽ bại! Nếu như Bản Sơ công còn thì còn có thể chống lại Tào công. Nhưng bây giờ, Bản Sơ công mất rồi, mấy vị công tử của Viên thị lại không thể đồng tâm hiệp lực, hai bên tranh giành không dứt, thực khó có thể chống đỡ Tào công.
Tô ta lại quá thân thiết với Viên thị, nếu như ở lại nước Trung Sơn, sớm muộn gì cũng tai ương ngập đầu.
Ta biết Bắc Trung Lang tướng là người độ lượng, không biết có thể sắp xếp cho Tô gia ta một chỗ dung thân ở Hà Tây hay không??
Tào Bằng tỏ ý chấp nhận.
Tiếp theo, mọi người liền bàn vấn đề với thương buôn ở Hà Tây.
Tào Bằng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đáp lại.
-Huynh trưởng, thương lộ Hà Tây ta có thể khai thông, nhưng mà vấn đề lao độnghôm qua ta nói đến…
-Chuyện này đơn giản, ta có thể cho huynh đệ sáu trăm…tám trăm, không, một nghìn người, ngươi xem thế nào?
Tô Song hôm qua nhắc nhở Tào Bằng, đừng thấy Đàn Chá trả lời mà vui sướng, một nghìn người đó rất có thể là một đám người già yếu bệnh tật.
- Một nghìn người có chút ít rồi.
Tào Bằng nói:
- Ta có thể trao đổi với huynh.
-Trao đổi cái gì?
-Không dối gạt huynh trưởng, gia phụ là người thế nào, chỉ sợ ngươi không rõ lắm.
Gia phụ là vũ khố lệnh của Hứa Đô, nắm giữ việc thay đổi vũ khí ở HàNam và Quan Trung. Bản thân người chính là bậc thầy chế tạo binh khí, lúc trước từng sáng chế ra phương pháp tôi thép đôi, làm cho chất lượng binh khí đạt được tầm cực đại. Hiện giờ, rất nhiều quân giới đã sắp hoàn tất, sẽ đổi mới ở Hà Nam trước tiên. Đến lúc đó, một lượng lớn quân giới sẽ bị thải ra ngoài, chỉ cần gia phụ đồng ý, âm thầm giảm bớt một lượng binh khí cũng không phải là việc không thể. Ba nghìn thanh long tước, tám nghìn trường mâu, cùng với ba vạn dây cung đổi lấy năm nghìn Hán nô của huynh trưởng. Nếu huynh trưởng nguyện ý, ta sẽ lập tức viết thư cho gia phụ. Số quân giới này là do Trương Thế Bình năm đó cất trong kho ở huyện Phú Bình.
Từ huyện Phú Bình vận chuyển đến Hà Tây bị ngăn cách bởi một con sông lớn.
Số lượng cất trong kho kia đương nhiên không chỉ có nhiêu đó nhưng Tào Bằng không vội đưa ra một lần, để lấy đó làm lợi thế.
Qủa nhiên, Đàn Chá rung động!
Hắn nhìn Tô Song, lại nhìn chăm chú Tào Bằng lộ ra vẻ do dự.
Một lát sau, hắn nói một tiếng “Thứ lỗi” rồi đi ra khỏi lều vương. Tào Bằng biết, hắn muốn đi tìm người thương lượng chuyện này, cho nên không vội vã. Tuy nhiên, xét thấy trên tiệc rượu còn có những người khác ở đó, cho nên Tào Bằng cũng không bàn luận với Tô Song.
Một lát sau, Đàn Chá đã quay trở lại!
- Huynh đệ, có thể cho ta nhiều hơn một chút không?
Số lượng năm nghìn Hán nô đã là khá nhiều rồi. Trong đó, có rất nhiều Hán nô không phải là người của ta, ta ắt phải cùng với hào thũng thương thảo. Như vậy đi, ta gom đủ tám nghìn Hán nô cho ngươi, đổi lấy tám nghìn long tước, mười vạn năm nghìn trường mâu, mười vạn cung tiễn. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta còn có thể tặng cho người một trăm con ngựa, và ba trăm bò dê, thế nào?
Với số lượng quân giới khổng lồ như vậy đủ để quân sở bộ của Đàn Chá được vũ trang đến tận răng.
Tào Bằng lộ vẻ khó xử, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn.
- Tào Lang Trung cần gấp nô lệ ư?
- Đúng vậy!
-Cần bao nhiêu?
-Trước mắt mà nói, càng nhiều càng tốt.
Tô Song lộ vẻ trầm mặc, một lát sau đứng dậy, đi đến bên người Đàn Chá, hạ giọng bàn bạc.
Đàn Chá ngay từ đầu đã liên tục lắc đầu, dường như không đồng ý với chủ ý của Tô Song. Nhưng dần dần, hắn im lặng.
- Huynh đệ, ngươi thật sự rất cần người?
-Đúng vậy.
- Hồ nô và Hán nô đều có thể chứ?
-Chuyện này là đương nhiên, bao gồm cả bò dê và người đẹp.
Đàn Chá hướng nhìn về phía Tô Song, thấy Tô Song hướng về phía hắn gật gật đầu.
Vì thế hắn đập bàn:
- Huynh đệ, có phải là vẫn như trước kia, có bao nhiêu, ngươi cần bấy nhiêu?
- Đương nhiên.
-Vậy giá cả tính sao?
Mọi việc đều suôn sẻ đúng như Tô Song dự tính, Tào Bằng và Đàn Chá lại một phen cò kè mặc cả, cuối cùng xác định một giá cả chính xác.
Để đổi lấy tám nghìn Hán nô, Tào Bằng dùng sáu nghìn long tước, mười nghìn trường mâu và tám vạn cung tiễn, trong vòng mười ngày phải giao hàng. Những cái khác phải giao dịch lại, cần thiết sẽ dùng lương thực tiến hành trao đổi. Dưới sự áp chế vô ý của Tô Song, cuối cùng giá cả cũng được quyết định. Mà những món vật chất này tạm thời Tào Bằng không cần phải lo lắng. Hơn nữa sau khi Tô Song hoàn thành nhiệm vụ, chậm nhất là nửa năm sau, sẽ có một số lượng lớn vật tư được chuyển từ nước Trung Sơn quốc đến. Cho nên trong thời gian ngắn, Tào Bằng không cần lo lắng.
Giải quyết được vấn đề nhân khẩu cũng khiến Tào Bằng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Vì để bày tỏ thành ý, Đàn Chá trước tiên chọn trong đám bộ hạ của hắn một nghìn bốn trăm tên Hán nô tập trung lại, trong đó bao gồm cả nam nữ, già trẻ. Có lẽ đã trải qua nhiều năm đau khổ, cho nên đám Hán nô này cũng không có vẻ gì khó chịu, tất cả đều không có chút biểu cảm nào. Đồng thời, Tô Song còn chọn ra từ trong đám tùy tùng của hắn một trăm năm mươi tên, đi cùng với Tào Bằng, áp giải Hán nô đi tới Hồng Trạch. Người dẫn đầu tên là Tô Do, là đứa con cả của Tô Song. Tô Song mượn phương thức này, chứng tỏ y hoàn toàn thần phục Tào Bằng, còn Tào Bằng chỉ im lặng vui lòng nhận lấy.
Sau ba ngày, Tào Bằng khởi hành rời khỏi đồi Hồng Sa.
Lần này tới, có thể gọi là thu hoạch khá phong phú, cả ba bên đều thu lợi.
Tô Song, chiếm được đất dừng chân, càng thu được một chỗ dựa vững chắc, không cần chạy trốn khỏi Mạc Bắc, chịu cái lạnh khủng khiếp ở Sóc Phương. Đàn Chá đạt được lượng lớn quân giới, tăng cường cho sức chiến đấu của bộ lạc hắn, để sau này ở Mạc Bắc có thể yên tâm chiến đấu; về phần Tào Bằng, thu hoạch càng thêm nhiều. Hắn chẳng những giải quyết được vấn đề nhân khẩu, mà còn có được một tay sừng sỏ ở Trung Sơn. Ở trong mắt Tào Bằng, có được Tô Song, ý nghĩa thậm chí vượt qua cả đám Hán nô trong tay hắn.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ lại trở thành con dân đại Hán.
Ta sẽ cho các ngươi sự bảo vệ lớn nhất, nhưng đồng thời, các ngươi cũng phải trả sức cho ta. Ta muốn tu sửa thành trì ở Hồng Trạch, cần phải bắt đầu hình thành kế hoạch trước khi vào đông. Đợi năm sau sau khi khai hoang, các ngươi không còn là thân phận nô lệ nữa…
Để khơi dậy cảm xúc của đám Hán nô này, sau khi rời đồi Hồng Sa, Tào Bằng đã nói với bọn họ như vậy.
- Không còn là thân phận nô lệ nữa?
Các Hán nô không khỏi giật mình.
Trong bọn họ có không ít người vốn dĩ chính là người Hán bình thường. Những năm trước đó, mấy đời lien tiếp nhà bọn họ từng ở Quan Trung.
Không ngờ loạn lạc ở Trường An khiến bọn họ phải trôi dạt khắp nơi.
Mà tai họa Khương Hồ càng khiến bọn họ phải rời xa quê hương, thậm chí mất đi tự do của chính mình.
Trở thành nô lệ cũng chẳng khác nào mất đi tất cả, bao gồm cả sinh mệnh và người nhà của bọn họ. Trong mười năm qua, người Hán nô chịu đựng đủ loại áp bức, lăng nhục và đày đọa, dần dần thậm chí mất đi cả hy vọng. Mà nay, bọn họ có được cơ hội khôi phục tự do lần nữa, sinh sống dưới sự bảo vệ của triều đình. Mặc kệ là thật hay là giả, buổi nói chuyện này của Tào Bằng không thể nghi ngờ là đã cho bọn họ một tia hy vọng. Trong những cặp mắt ngây dại kia lại lần nữa cháy lên ngọn lửa hy vọng.
Tào Bằng không dẫn đám Hán nô này đếnLiêm Bảo.
Chỉ là khi đi qua con đường Liêm Bảo, hắn phái người đi cáo cổ thuân, bảo gã phái người đưa mẹ con Thái Diễm an toàn tới huyện Hồng Thủy.
Dù sao Liêm Bảo sau này cũng trở thành quân trấn, không thích hợp cho cuộc sống của thường dân.
Tào Bằng mơ hồ có một ý tưởng, đó chính là phải thi hành chế độ binh phủ ở Hà Tây, đem binh nông hợp một, binh mục hợp lại làm một. Chỉ cần năm sau đồn điền có thể thuận lợi thực thi, chậm nhất là mùa thu sang năm, hắn có thể hóa giải một phần khó khăn.
Đến lúc đó, cả nhà Thái Diễm ắt phải rời khỏi Liêm Bảo.
Thái Địch tuổi còn nhỏ, xa người nhà quá lâu không phải là một chuyện tốt.
Cho nên càng nghĩ, Tào Bằng cuối cùng vẫn là quyết ý, đem Thái Diễm theo hắn đến huyện Hồng Thủy.
Chuyện sau khi cải tạo Liêm Bảo đã có hai người Giả Phùng và Doãn Phụng xử lý xong rồi. Sau này, tinh lực của Tào Bằng sẽ đặt toàn bộ ở huyện Hồng Thủy.
Trải qua vài ngày bôn ba, huyện Hồng Thủy đã gần trong gang tấc.
Lương Khoan sớm đã đóng xong doanh trại.
Các tù binh Hưu Chư còn ở trong đường huyện Hồng Thủy. Khi Tào Bằng dẫn một nghìn năm trăm Hán Nô đến, Lương Khoan không khỏi bất ngờ, hết sức mừng rỡ. Trong tay gã chỉ còn một nghìn binh mã đóng quân ở đây, thực sự có phần ít.
Bốn phía dường như toàn bộ là kẻ địch lòng dạ khó lường.
Cho dù Tào Bằng và Hồng Trạch lập minh ước, nhưng không ai dám đảm bảo đám người Hồng Trạch nãy sẽ không nhân cơ hội gây khó dễ!
Cũng may, người Hồng Trạch đang bận chỉnh đốn, không dư sức bận tâm đến chuyện này.
Cho nên mấy ngày nay, Lương Khoan ở huyện Hồng Thủy vẫn cho là bình yên, không phải chịu đợt công kích nào. Có được thêm một ngàn năm trăm tên Hán nô tới, Lương Khoan yên tâm hơn nhiều. Quan trọng nhất chính là, Tào Bằng đích thân đến trấn huyện Hồng Thủy, cũng khiến Lương Khoan lo lắng thêm chút ít. Ngày thứ hai, Lương Khoan hạ lệnh xây dựng thêm doanh địa, chuẩn bị tiếp đón thêm nhiều lao động tới.
Ba ngày sau, mọi người Hưu Chư đều đã đến huyện Hồng Thủy.
Gần như là trong cùng một ngày, Doãn Phụng ở Liêm Bảo đột nhiên phát động tân công các bộ lạc xung quanh, có thể gọi là thu hoạch khá lớn. Lại bởi vì Liêm Bảo nằm ở rất xa về phía đông của Hà Tây, cho đến hành động của Doãn Phụng không khiến cho nhiều người chú ý lắm. Bất kể là Hồng Trạch hay là các bộ lạc khác vẫn đều im ắng.
Ban đêm, Tào Bằng ngồi trong đại trướng trung quân, lật xem báo cáo Giả Phùng đưa tới.
Mấy ngày ngắn ngủi, binh mã Liêm Bảo cùng xuất kích sáu lần, tập kích chín bộ lạc lớn nhỏ xung quanh Liêm Bảo, đoạt lấy lượng lớn nhân khẩu, cũng đăng kí tạo sách. Đồng thời, chuyện tăng tốc xây dựng Liêm Bảocũng bắt đầu có kế hoạch thu gom tù binh, đưa vào xây dựng. Kể từ đó, tiến độ của Liêm Bảo tăng nhanh hơn, dự tính trước ngày hai mươi sáu tháng tám, hoàn thành xây ngoài thành Liêm Bảo. Giả Phùngkhẩn cầu Tào Bằng giúp thu xếp cho bước tiếp theo trong kế hoạch xây dựng Liêm Bảo.
Tào Bàng bỏ báo cáo xuống.
Người vẫn không đủ à!
Doanh trại huyện Hồng Thủy đã bắt đầu, mà việc xây dựng Liêm Bảo cũng cần tăng tiến độ.
Lao động tạm thời đủ rồi, nhưng Tào Bằng vẫn cần phải có thêm nhiều phụ tá góp sức. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy, hắn nên mang nhiều người lại đây hơn. Cũng không biết bọn Bộ Chất khi nào mới có thể tới đây được, hy vọng không cần chờ quá lâu!