Tào Tặc

Chương 404: Lời mời của Văn Cơ (2)

Phong cảnh ở Liêm huyện thật đẹp!

Ở đây dù không thể sánh được với sự hùng vĩ bao la, mênh mông bát ngát của Mạc Bắc, nhưng lại có một vẻ phong tình khác thường.

Đi về phía nam mười dặm có một ngọn núi nhỏ.

Núi không cao, thậm chí chưa đến trăm mét. Dưới chân núi là đồng cỏ chăn nuôi cao nửa người, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con trâu và dê tập trung thành đàn lớn.

So với Hồng Trạch thì đồng cỏ và nguồn nước xung quanh Liêm huyện không dồi dào lắm.

Tuy nhiên vấn đề là, những đồng cỏ tươi tốt này đại đa số đều bị các bộ lạc có thực lực mạnh mẽ chiếm giữ. Những bộ lạc nhỏ kia căn bản không thể chống lại các bộ lạc lớn, vì thế bọn họ phải lang thang khắp nơi, tìm chỗ thích hợp cho cuộc sống du mục. Dưới sườn núi là nơi cư trú của một bộ lạc nhỏ chưa tới một trăm người. Ở nơi đó, ba mẹ con Thái Diễm tạm thời sinh sống trong bộ lạc nhỏ bé này.

Mặc dù nói đã dọn ra khỏi binh doanh, nhưng Giả Quỳ cũng không dám thất lễ chút nào.

Hơn nữa Thái Diễm được Tào Bằng dẫn về, điều này cũng đủ khiến Giả Quỳ kính nể. Thái Ung mặc dù đã chết nhưng thanh danh vẫn còn. Giả Quỳ không quen biết Thái Ung nhưng vẫn có sự kính trọng ông.

Y cử một đội quân tốt chuyên chịu trách nhiệm bảo vệ mẹ con Thái Diễm.

Còn bộ tộc nhỏ bé kia tuy rằng không biết rõ lắm về thân phận của Thái Diễm, nhưng cũng không dám tỏ ý coi thường.

Đám người này như bèo trôi dạt, không có chỗ dựa vững chắc.

Còn nay Liêm huyện có hơn một ngàn binh mã chiếm đóng, mơ hồ đã hình thành nên một thế lực. Các bộ lạc nhỏ muốn tiếp tục sinh tồn ở Liêm huyện, nhất định phải dựa vào đối phương. Tìm một nơi trú chân không hề dễ, bình nguyên du mục xung quanh Liêm huyện dù không lớn, cũng không phì nhiêu như đồi Hồng Sa, Hồng Trạch, Hưu Chư Các, nhưng đủ để giúp những người này có được sống cuộc sống bình yên, ổn định.

Vì thế ba mẹ con Thái Diễm ở đây cũng sẽ không phải chịu nhiều uất ức.

Ở rìa bộ tộc có mấy cái lều nhỏ.

Đây là nơi mẹ con Thái Diễm sinh sống.

Buổi chiều, nắng mùa thu ấm áp chiếu lên người, cảm giác cực kỳ khoan khoái dễ chịu.

Gió thổi đến từ phía miệng núi Thạch Chủy làm cây cỏ lung lay, nhấp nhô như những làn sóng, hình thành nên quang cảnh cực kỳ độc đáo.

Thái Diễm thay một bộ váy áo, chải lại búi tóc trên đầu.

Nàng đang giặt quần áo bên ngoài lều. Phía xa, A Địch Quải và A Mi Quải đang chơi đùa, tiếng cười rộn vang một vòm trời.

- Nương, phía kia có người đến.

A Mi Quải đột nhiên la lên, Thái Diễm ngẩng đầu, lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hai tay lau vào vạt váy phía trước rồi đứng dậy. Nàng nheo mắt lại, nhìn theo hướng ngón tay A Mi Quải, chỉ thấy một đội người và ngựa đang đi tới. Người dẫn đầu còn trẻ tuổi, dáng người cao lớn, trông vô cùng cường tráng. Hắn mặc quần áo màu trắng, búi tóc dài, đội khăn chít đầu, bên sườn có giắt một con dao dài bốn thước.

- A Địch Quải, A Mi Quải, lại đây.

Thái Diễm vội vàng la lên, hai đứa trẻ lập tức chạy tới, đứng cạnh Thái Diễm.

Mấy quân tốt cũng đi từ trong lều ra, nhìn thấy đội binh mã từ xa đi tới liền tiến lên vài bước, khoanh tay đứng trang nghiêm.

- Thái đại gia vẫn khỏe chứ?

Tào Bằng thúc ngựa tiến lên, nhấc dây cương, nhảy xuống ngựa ở chỗ cách Thái Diễm vài chục bước.

- Tào tướng quân, đã lâu không gặp.

Thái Diễm dẫn hai đứa con bước lên, hơi cúi mình với Tào Bằng.

Tào Bằng vội vàng giơ tay, ngăn Thái Diễm thi lễ.

- Thái đại gia, Tào Bằng bận việc quân vụ, vì thế thất lễ với mẹ con nàng, mong nàng thứ lỗi.

- Tào tướng quân khách khí rồi, là Thái Diễm tùy tiện ở lại đây, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều việc làm phiền tới tướng quân.


Nàng dường như đã đoán được mục đích chuyến thăm viếng của Tào Bằng, nên vừa mở miệng đã ngăn hắn khuyên nàng trở về Trung Nguyên. Ta chắc chắn sẽ ở lại! Ngươi xem ta đã nói đến nước này rồi, ngươi cũng đừng khuyên ta quay về Hứa Đô nữa...

Tào Bằng gãi đầu cười gượng.

- Mau bái kiến Tào tướng quân.

Thái Diễm cúi đầu, căn dặn huynh muội A Địch Quải.

A Địch Quải ngẩng đầu, ưỡn ngực, tỏ vẻ đề phòng.

Ngược lại A Mi Quải rất lễ phép tiến lên, thi lễ với Tào Bằng nhưng bị Tào Bằng ngăn lại, sau đó ôm lấy cô bé, cười ha hả hỏi:

- A Mi Quải, ở đây có quen không? Có ngoan hay không?

- A Mi Quải luôn ngoan ngoãn.

- Ha ha ha, ngoan là tốt, ngoan là tốt.

Tào Bằng nói xong, ôm A Mi Quải vào lòng và nói với Thái Diễm:

- Thái đại gia, chúng ta vào trong lều nói chuyện đi.

- Ấy... Ngài thấy đấy, ta thật thất lễ!

Thái Diễm vội vàng nghiêng người tránh đường, mời Tào Bằng vào trong lều ngồi:

- Giả Tư Mã, mời ngài cũng vào trong ngồi đi.

- Ồ, không cần đâu, mạt tướng còn có một số việc muốn dặn dò Vu Cừu Bí.

Vu Cừu Bí chính là thủ lĩnh của bộ tộc này.

Bộ tộc nhỏ bé này thuộc tộc người Tiên Ti. Trước đây, đây cũng từng là một bộ tộc lớn trên thảo nguyên, nhưng sau đó bị các bộ tộc đối địch đánh bại, liền chạy trốn tới Hà Tây định cư. Nói đây là một gia tộc thì đúng hơn là một bộ tộc. Tất cả thành viên đều là con cháu trong gia tộc. Giả Quỳ tìm Vu Cừu Bí, nói thẳng ra là lấy lý do. Gã biết Tào Bằng và Thái Diễm có chuyện muốn nói, vì thế không tiện có mặt ở đó. Còn Vu Cừu Bí nghe nói Giả Quỳ tới đã sớm kính cẩn chờ đợi ở một bên.

Tào Bằng khoát tay, ý bảo Giả Quỳ đi lo chuyện của mình.

Hắn ôm A Mi Quải, bước vào trong chiếc lều, thấy trong lều bài trí vô cùng sơ sài.

Một chiếc sập gần như đã chiếm nửa căn lều. Trên đó trải mấy chiếc đệm ngồi cũ rích, còn đặt hai cái bàn dài.

Dưới sập có một cái giá, trên đó có mấy bộ quần áo.

Thái Diễm lôi ra một manh chiếu khá cũ từ góc tường, hơi ngượng ngùng nói:

- Tào tướng quân, vừa mới ổn định nên còn sơ sài, xin tướng quân đừng trách.

Nhìn người phụ nữ rất có phong thái trước mắt, Tào Bằng dường như không dám tưởng tượng, đây là Thái Văn Cơ tiếng tăm lừng lẫy. Với hắn, Thái Văn Cơ lúc này giống như một người phụ nữ của gia đình, một thiếu phụ luống tuổi thì đúng hơn. Hắn cởi giày, bước lên sập và ngồi xuống chiếu, khẽ nói một câu:

- Thái đại gia, sao nàng lại tự làm khổ mình mà tới đây?

- Sao cơ?

- Thật ra, nàng không cần lo lắng hai đứa con của mình phải chịu khổ. Tư Không rất quan tâm đến nàng, còn rất nhiều người cũng đều nhớ Thái đại gia. Đến Hứa Đô, ai lại dám bắt nạt mẹ con nàng?

Mặt Thái Diễm biến sắc, đôi má lúm đồng tiền mịn màng khẽ cử động:

- Tào tướng quân, bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn coi thường mẹ con ta. Khi ở Thân Đồ Trạch, ta cũng thường xuyên nhớ về quê nhà. Những tủi nhục mà bản thân ta phải chịu cũng không có gì, tuy nhiên A Địch Quải và A Mi Quải... Ta không muốn chúng sống trong môi trường như thế. Ta chỉ hy vọng, bọn chúng cả đời đều vui vẻ.

Tào Bằng im lặng không nói!

Mãi sau, hắn thở dài, trầm giọng nói:


- Nếu Thái đại gia đã quyết định thì Tào mỗ cũng sẽ không dông dài. Chỉ là điều kiện ở Hà Tây còn lâu mới tốt bằng Hứa Đô, lại làm Thái đại gia phải chịu thiệt thòi. Nếu nàng có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại. Chỉ cần trong phạm vi khả năng của ta, ta chắc chắn sẽ gắng sức giải quyết, xin Thái đại gia đừng khách sáo.

Thái Diễm mỉm cười!

- Tào tướng quân cũng đừng khách khí. Thái Diễm là người từng trải, biết tự chăm sóc cho bản thân. Thế nhưng những lời tướng quân vừa nói, có yêu cầu gì cứ nói thẳng, không biết là thật hay không?

Nhìn vị phu nhân mặc áo vải trước mắt, nhưng nét mặt lại tươi như hoa, trong lòng Tào Bằng chợt băn khoăn.

- Đương nhiên là thật. Tuy nhiên nếu vượt ra ngoài năng lực của Tào mỗ, e rằng…

- Thiếp thân hiểu rồi, hiểu rồi!

Thái Diễm mỉm cười đứng dậy, bước xuống lấy một lọ sứ và rót cho Tào Bằng một bát rượu.

- Thiếp thân quả thật có một việc, muốn làm phiền tướng quân.

Tào Bằng nói:

- Chuyện gì?

Thái Diễm do dự một chút, lúc này mới lắp bắp nói:

- Không giấu tướng quân, A Địch Quải đã lớn, nếu ở Trung Nguyên, nó đã đến tuổi đi học. Nhưng tướng quân cũng biết, khi nó ở Thân Đồ trạch cũng không thể tìm được thầy dạy. Thiếp thân thật ra có thể dạy nó biết chữ, nhưng dù sao học thức có hạn. Ta hy vọng A Địch Quải sẽ được tướng quân dạy bảo.

- Hả?

Tào Bằng lập tức ngạc nhiên, nhìn Thái Diễm mãi không nói ra lời.

Nàng mà còn học thức có hạn ư?

Thái Văn Cơ tiếng tăm lừng lẫy, cầm kỳ thư họa không gì không biết, là nhân tài nổi tiếng trong lịch sử. Có lẽ xuyên suốt lịch sử năm nghìn năm của Trung Quốc cũng không tìm ra được mấy người có tài học hơn nàng. Nàng lại bảo ta dạy nhi tử của nàng sao?

Tào Bằng kinh ngạc, còn Thái Văn Cơ lại tỏ vẻ mong chờ.

- Nương, con mới không cần hắn đến dạy con, con muốn nương dạy cơ.

A Địch Quải đứng bật dậy kêu lên, giậm chân, lớn tiếng kêu la.

Thái Diễm sầm mặt:

- A Địch Quải, ngươi chớ có hồ đồ. Tào tướng quân là danh sĩ tiếng tăm ở Trung Nguyên, tác phẩm lưu truyền trong thiên hạ. Ngươi có thể được Tào tướng quân dạy bảo, đó là phúc khí của ngươi. Nếu còn vô lễ như thế, đừng trách ta làm theo gia pháp.

Có thể thấy, A Địch Quải rất hiếu thuận.

Thái Diễm vừa nổi giận, nó lập tức ngoan ngoãn lại.

Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là nó muốn bái Tào Bằng làm thầy.

- Tào tướng quân, thiếp đã đọc qua các tác phẩm của tướng quân, thật vô cùng kính phục. A Địch Quải tuy rằng thô lỗ, nhưng tâm tính không xấu. Chỉ có điều sống ở Mạc Bắc đã lâu, khó tránh khỏi bản tính hoang dã. Nếu không có người hiểu biết dạy nó biết chừng mực thì tương lai tất sẽ rước lấy họa sát thân, xin tướng quân từ bi.

Nói rồi, Thái Diễm đứng dậy, quỳ xuống trước Tào Bằng.

A Mi Quải ngoan ngoãn đi lên trước, cùng Thái Diễm quỳ gối trước mặt Tào Bằng.

- A Địch Quải, mau lại đây quỳ xuống.

- Nương...

- Nếu ngươi không nghe lời thì về sau đừng gọi ta là nương nữa.

Một câu nói này đã đủ sức mạnh.

A Địch Quải tuy có ngàn vạn lần không muốn, nhưng không thể làm trái với mong muốn của Thái Diễm, quỳ gối trước mặt Tào Bằng với vẻ không cam tâm tình nguyện.

Tào Bằng liền nheo mắt lại.

Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ! Khoảnh khắc Thái Diễm quỳ xuống, Tào Bằng đột nhiên nhận ra nỗi khổ tâm trong lòng nàng...

A Địch Quải là con trai Lưu Báo, còn Thái Diễm chắc chắn không hy vọng đứa con của mình sẽ sánh được với những người Hung Nô kia. Nàng tình nguyện vứt bỏ cuộc sống an nhàn ở Hứa Đô, cũng muốn ở lại Hà Tây, chính là hy vọng những đứa trẻ có một môi trường thoải mái hơn. Tuy nhiên, nàng rời khỏi Trung Nguyên đã lâu, tình cảm của những cố nhân ấy cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Sau này, A Địch Quải sẽ trưởng thành, không thể cả đời ở mãi nơi này.

Đến lúc đó, nó cần có người dìu dắt.

Mà trong mắt Thái Diễm, Tào Bằng hiện giờ rõ ràng là người nên lựa chọn nhất. Nếu có thể xây dựng tình thầy trò giữa Tào Bằng và A Địch Quải thì cho dù sau này tới Trung Nguyên cũng có người bảo vệ nó, tránh bị người khác đối xử lạnh nhạt và ức hiếp.

Hắn nhìn Thái Diễm, lại quay sang nhìn vẻ mặt không tình nguyện của A Địch Quải...

Tào Bằng gãi gãi đầu, gượng cười nói:

- Nếu Thái đại gia không sợ Tào mỗ làm hỏng lớp vãn bối thì ta sẽ nhận làm việc này.