Tào Tặc

Chương 393: Luôn luôn chờ ngươi

Cách bậc thềm cửa nha phủ Hồng Thủy Tập khoảng mười bước, một nam tử thân mặc Hồ phục nằm trong vũng máu.

Tào Bằng nhận ra, tên nam tử mặc Hồ phục nàychính là tên mới nãy đụng vào hắn, cũng thiếu chút nữa tên người Hồ kia đã gây chuyện. Chỉ mới cách thời gian nửa nén hương, gã đã thành người chết, bảo sao Tào Bằng không kinh ngạc cho được? Hắn hít một hơi thật sâu, bản năng muốn đi qua điều tra rõ ràng, nhưng chân vừa nhấc lên lại hạ xuống.

Nơi này không phải là Trung Nguyên, không tới phiên hắn đứng ra xử lý mọi chuyện.

Huống chi hắn bây giờ đang phải che giấu thân phận, không được tùy tiện xuất đầu lộ diện.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tào Bằng quyết định không làm gì vẫn là hay nhất. Mà lúc này, mấy tên gia đinh Đậu phủ đã chạy đến, trong đó có một tên ngồi xổm người xuống, sau một hồi xem xét cẩn thận, mới đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu những tên khác tiến lên trước, nói vài câu vào tai mấy tên kia, sau đó tên gia đinh xoay người đi, vào bên trong phủ nha.

Tào Bằng lặng lẽ rời khỏi đám đông, ra hiệu Khương Tự và Vương Song đi theo hắn.

- Công tử, người kia…

- Người này đã bị mưu sát!

- A?

- Chúng ta về quán trọ trước,nói sau.

Tào Bằng không muốn ở trên đường lớn bàn luận việc này, liền dẫn Vương Song và Khương Tự, vội vàng trở về quán trọ.

Đi thẳng vào phòng khách, Tào Bằng rửa mặt, sau đó ngồi ở trong phòng, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh lúc nãy. Rõ ràng Hồ tử kia chết do bị mưu sát. Theo như tư thế gã ngã xuống đất thì khi gã đang đi về phía trước, liền bị người đâm một đao đằng sau mà mất mạng, dường như không kịp có phản ứng gì, liền ngã xuống mặt đất.

Chẳng qua, bởi vì tình hình lúc đó rất lộn xộn, Tào Bằng không thấy rõ ràng được vết thương trên thi thể.

Cho nên chỉ có thể đại khái đoán ra được quá trình tên Hồ tử kia bị mưu sát mà thôi.

Từ một góc phòng, hắn lấy ra một sa bàn để viết. Tào Bằng vẽ đơn giản lại cảnh hiện trường trên sa bàn.

- Công tử?

Tào Bằng ngẩng đầu, thấy Khương Tự và Vương Song đều đang đứng ở bên cạnh.

Khoát tay áo, hắn ra hiệu hai người ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào sa bàn, trầm tư không nói.

Phủ nha Hồng Thủy Tập nằm ở cuối con phố dài. Con phố này và cửa nha phủ kéo dài thành một hình chữ T, Tào Bằng cầm một que gỗ, vẽ lên hai nhánh đường trên sa bàn, rồi sau đó đánh dấu lại vị trí phủ nha.

- Công tử, Hà Tây dân phong dũng mãnh, luôn mâu thuẫn với Khương Hồ. Bọn họ thường thường sẽ đánh đập người tàn nhẫn, giết người đặc biệt là chuyện bình thường.

Khương Tự thấy Tào Bằng trầm tư không nói, liền mở miệng khuyên:

- Công tử cần gì phải để ý nhiều thế? Hồng Thủy Tập này tuy nói noi theo gương binh sĩ nhà Hán là chủ yếu, nhưng ở Hà Tây nhiều năm, rất nhiều lúc tập tục của bọn họ cũng chẳng khác mấy tập tục Khương Hồ. Chỉ cần tranh cãi một câu là giết người đoạt mệnh là chuyện bình thường. Tên Hồ tử kia thô bạo xấc láo, lúc trước ở trên đường nảy sinh xung đột với công tử, khó tránh khỏi cũng có kẻ thù khác…

- Vậy sao?

Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Khương Tự, đột nhiên cười.

- Chẳng lẽ công tử nhìn ra có điều gì bất thường hay sao?

Tào Bằng hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc lâu nói:

- Một lời nghịch tai, giết người bên đường ở đây có lẽ là chuyện thường tình, đích xác không có gì bất thường cả. Trên thực tế ở Trung Nguyên, cũng có không ít nơi sẽ xuất hiện vụ án như vậy. Nhưng, ta cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu như do thích chém giết tàn nhẫn mà giết người, vậy thì hung thủ ở đâu, ở chỗ nào?

Khương Tự ngẩn người, chau mày lại.

- Đúng vậy, hung thủ đâu?

Nếu tên Hồ tử kia và người xảy ra xung đột, như vậy hiện trường án mạng hẳn có thể thấy được hung thủ mới đúng. Nhưng mà, Khương Tự lúc ấy không hề phát hiện tung tích của hung thủ ở hiện trường.

-Tên Hồ tử lúc đó thấy có vẻ vội vàng, xem ra có lẽ là có việc gấp. Sau khi nảy sinh xung đột với ta, biểu hiện tuy rằng ngang ngược, nhưng dường như gã không muốn dây dưa mất thời gian. Gã đi dọc con phố dài, nếu như có xung đột với người, ít nhất sẽ khiến cho người xung quanh chú ý. Nhưng mà, gã chết rất đột ngột, thậm chí không ai lưu ý đến hung thủ giết chết gã là ai. Gã chết quá bất ngờ nên khi gã ngã xuống, mọi người xung quanh đều giật mình. Chuyện này tuyệt đối không phải do xung đột với người ta mà chết, mà là bị người bất ngờ ám sát, hung thủ nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Ta quan sát một chút, chỗ tên Hồ tử này ngã xuống, là trung tâm đường của cửa phủ nha. Cũng chính là nói, gã rất có khả năng đivề phủ nha, không ngờ hung thủ bất ngờ xuất hiện. Tên Hồ tử kia không hề phòng bị chút nào.


Nói xong, Tào Bằng đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng.

-Buổi gặp mặt giữa ba mươi sáu bộ lạc này đã sắp bắt đầu, Hồng Thủy Tập lúc này đang nhộn nhịp nhất. Nhưng phàm là người có đầu óc, tuyệt sẽ không giết người ở thời điểm này, hơn nữa là ngoài cửa nha phủ, như vậy rõ ràng là giết người lộ liễu. Người bị giết lại là một tên Hồ tử. Chuyện này nếu làm không tốt, sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không cần thiết. Đậu Lan cũng tuyệt không cho phép phát sinh sự cố như vậy. Điều này cho thấy kẻ giết người là vì bất đắc dĩ nên mới hành động như vậy. Nếu tên Hồ tử này định đi đến Đậu phủ, như vậy người giết hắn đang âm mưu điều gì?

Tào Bằng nói một hồi, dường như đang tự nói một mình.

Nhưng Khương Tự và Vương Song lại nhận ra những điểm bất thường trong đó.

-Công tử, ý của người là người này muốn tìm Đậu Lan?

-Chuyện đó không chắc lắm, đến Đậu phủ, chưa chắc phải là tìm Đậu Lan. Nhưng vì sao lại có người không muốn gã đến Đậu phủ? Gã là người Hồ, muốn đi đến Đậu phủ, mà có người không muốn gã đến đó, hoặc là nói không muốn gã gặp Đậu Lan chẳng? Vì sao? Bởi vì gã có chuyện muốn nói cho một người nào đó trong Đậu phủ, hoặc là muốn nói cho Đậu Lan mà hung thủ giết gã lại không muốn người nào đó trong Đậu phủ, hoặc là nói không muốn Đậu Lan biết được tin tức này.

Tào Bằng dừng bước chân, nhìn Khương Tự và Vương Song.

Vương Song gãi gãi đầu, cười hề hề:

- Nếu như giải thích như vậy, nghe cũng có lý.

Khương Tự nói:

- Nếu là như vậy, há chẳng phải muốn nói Hồng Thủy Tập sắp sửa phát sinh chuyện lớn sao?

- Có lẽ đúng, có lẽ sai.

Tào Bằng day day mũi, không kìm nổi cười nói:

- Tất cả những gì ta vừa nói chẳng qua đều là phỏng đoán của cá nhân ta, chưa chắc đã đúng. Mọi suy đoán đều lấy tiền đề là tên Hồ tử kia muốn đi Đậu phủ, nhưng biết đâu gã cũng không định đi đến Đậu phủ thì sao? Cho nênkhông cần phải vội làm gì. Đúng rồi, ta đói rồi, đi ăn cơm thôi.

Hắn nói xong, liền cất bước đi ra ngoài cửa.

Khương Tự và Vương Song nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ: Nếu như tất cả là thật, vậy thì nên làm thế nào cho phải?

Bữa cơm trưa vô cùng đơn giản.

Tào Bằng ăn rất ngon miệng, nhưng Khương Tự và Vương Song ăn mà như không cảm nhận được vị gì. Ngày thường, cả hai người đều ăn cơm rất khỏe, nhưng hôm nay tâm trạng nặng nề nên chỉ ăn mấy bát cơm là hai người đã ăn không vô nữa.

Tào Bằng cũng không để ý tới và khuyên nhủ hai người bọn họ.

Trong mắt hắn, Vương Song hay Khương Tự dường như vẫn còn hơi trẻ con.

Nếu như đổi lại là Cam Ninh, y nhất định sẽ không để ý tới việc này. Khi ăn, y nhất định sẽ không khách khí chút nào. Nhưng ngẫm lại thì chuyện này cũng có thể hiểu được, Vương Song vốn là khuyển nô trong phủ của hắn, chính thức bắt đầu đi theo Tào Bằng làm việc cũng mới chỉ có hai năm. Nhưng một hai năm gần đây, cũng là thời gian Tào Bằng nhàn rỗi nhất, cũng không mấy khi gặp chuyện gì. Chính vì thế, Vương Song chưa từng trải nghiệm thực sự, đương nhiên gặp chuyện sẽ luống cuống.

Tình hình Khương Tự so với Vương Song tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ đỡ hơn chút xíu mà thôi.

Dù sao ở Lương Châu làm hiệp khách lâu như vậy, gã cũng chưa từng gặp qua chuyện này.

Có điều những chuyện quỷ quái như hôm nay, phải là người có kinh nghiệm mới hiểu được!

Tào Bằng không khỏi âm thầm cảm thán.

Ăn cơm xong, Tào Bằng liền trở về phòng khách nghỉ ngơi. Sau giờ ngọ buổi chiều, hắn xem sách, đi loanh quanh trong sân viện hai vòng, rồi gọi Vương Song, tắm rửa sạch sẽ cho Sư hổ thú trong chuồng ngựa xong lúc này mới quay trở về phòng khách.

Hắn thậm chí không đi hỏi thăm về vụ án mạng kia, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.

Phong thái nhàn nhã kia thực khiến cho hai người Khương Tự âm thầm tán thưởng.

Đến giờ cơm tối, Tào Bằng sai tên tiểu nhị trong khách điếm đi tới quán thịt nướng của người Nguyệt Thị mua về mấy cân thịt nướng, sau khi cơm no rượu say liền ngã xuống giường nghỉ ngơi. Vương Song và Khương Tự ai về phòng nấy, chỉ có điều xem ra bọn họ vẫn đang rất hồi hộp.

- Tào công tử, Tào công tử!


Sắp đến giờ tuất, Lý Đinh đột nhiên từ bên ngoài vội vã chạy vào.

- Xảy ra chuyện rồi!

Tào Bằng dụi mắt, từ trên giường xoay người ngồi dậy, mặt vẫn ngái ngủ, nhìn Lý Đinh nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ngài vẫn chưa biết gì sao?

- Biết cái gì?

-Buổi trưa hôm nay, trước cửa nha phủ đã xảy ra án mạng.

- À, hóa ra là chuyện này.

Tào Bằng cười cười, đứng lên duỗi người ra, sau đó ngáp một cái:

- Ta làm sao lại không biết được? Khi án mạng xảy ra, ta cũng có mặt ở đó, còn nhìn thấy tên Hồ tử bị giết chết nữa.

- Lúc đó, ngàiđang ở ngoài cửa phủ nha sao?

- Thì sao?

-Vậy mà ngài vẫn còn có thể bình tĩnh như thế được sao?

- Sao lại không được?

Lý Đinh cười khổ một tiếng:

- Ngài có biết tên bị giết chết có lai lịch như thế nào không?

Lúc này, Khương Tự và Vương Song cũng vào rồi, nghe thấy câu hỏi của Lý Đinh, hai người bất giác đều lộ vẻ hiếu kỳ.

Tào Bằng cầm một mảnh khăn ướt lau lau mặt.

Rồi sau đó, hắnuể oải nói:

- Người Hưu Chư.

- Ngài…

-Ha ha, ở Hồng Thủy Tập người Hán người Khương tuy bất hòa, nhưng ở thời điểm này, kẻ dám đến gây sự ở Đậu phủ, ngoại trừ người Hưu Chư, còn có thể có ai đây? Đậu Lan và người Hưu Chư có qua lại với nhau, hơn nữa lần này Hồng Thủy Tập hội minh, bọn người Hưu Chư cũng tham gia. Vậy thì lúc này tìm người Hồ tử, ngoại trừ bọn tạp chủng Hồ của người Hưu Chư, ta thật sự không nghĩ ra được ai.

-Ách. Sao ngài biết rõ tên Hồ tử kia đi Đậu phủ?

- Nếu không phải là đi đến Đậu phủ, ngươi có thể phản ứng mãnh liệt thế không?

Tào Bằng cười hì hì nói, sau đó lại lấy y phục, mặc lên người. Y phục này đúng là phục sức của bộ lạc Lý Kỳ. Hắn nhẹ nhàng hoạt động xương cốt một chút, lấy một cái hồ lô trên giường xuống, đeo chéo trên người.

Hắn làm thế rõ ràng là đã chuẩn bị ra ngoài.

- Ngài muốn ra ngoài sao?

Lý Đinh nghi hoặc nhìn Tào Bằng hỏi.

- Chờ ngươi lâu quá. Ha ha, nếu chuyện không như ta dự đoán, còn phải nhờ Lý thiếu tộc trưởng đi giúp ta một chuyến.

- Đi đâu?

Lý Đinh chẳng hiểu gì cả!

Luôn chờ ta ư?

Trong hồ lô của Tào Bằng rốt cuộc chứa thứ gì?

Tào Bằng khẽ mỉm cười:

- Thi thể hiện giờ ở đâu?

- Ngài nói là…

Lý Đinh dường như hiểu được ý của Tào Bằng, vội vàng nói:

- Đã bị Đậu tướng quân thu dọn rồi, chuẩn bị chờ Lương Nguyên Bích đến nhận dạng.

- Vậy đi thôi, dẫn ta đi xem.

- Xem cái gì?

- Đương nhiên là xem cái thi thể đó rồi, ta phải xem qua thi thể kia, thì mới phán đoán được chứ!