Tào Tặc

Chương 311: Đô Đình Hậu là đủ

Đại trướng của chủ soái rộng mênh mông.

Mười sáu cây cột cao sáu mét sừng sững, chống đỡ đại trướng, mọi người ở trong đó không hề có cảm giác bí bức và khó chịu. Ít nhất mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với độ cao chưa đến ba mét của các trướng nhỏ. Mười sáu ngọn đèn cầy cắm trên cột, chiếu rọi khắp đại trướng.

Tào Tháo cho hai chân vào trong chiếc chậu gỗ, hưởng thụ cảm giác sảng khoái được ngâm chân.

Trong khi đó, Tào Bằng há hốc mồm, đờ đẫn nhìn Tào Tháo, nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Để điệt nhi giữ Bạch Mã một ngày ư?

-Ừ!

Tào Tháo ra hiệu cho tiểu giáo thêm nước nóng vào trong chậu gỗ và nói với Tào Bằng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

-Ta cũng biết chuyện này có chút khó xử nhưng chuyện rất quan trọng, ta nghĩ mãi chỉ có A Phúc ngươi là thích hợp nhất. Nếu không giữ được Bạch Mã, Lưu Bị tất sẽ nhanh chóng tiếp viện nơi này, tới khi đó ta cần thời gian đem quân tiêu diệt gã. Nhưng ngươi cũng biết, Lưu Bị không phải kẻ tùy tiện! Tới khi ấy, Hứa Du cũng sẽ phái binh đi cứu giúp, nếu gã cướp lại được Bạch Mã, ta sẽ bị giáp công từ hai phía. Vì thế, ta cần một người giữ vững ở Bạch Mã một ngày cho ta, mà người này cũng chỉ có ngươi!

Ta thật lòng cảm tạ ngươi, nhưng ngươi cũng đã quá coi trọng ta rồi!

Tào Bằng không khỏi có chút do dự.

-A Phúc, nếu ngươi không muốn thì thôi...

-Không phải không muốn, mà làĐiệt nhi điệt nhi tuổi còn nhỏ, nhỡ may làm sao, sợ sẽ làm hỏng đại sự của thế phụ.

-Không đâu!

Tào Tháo bật cười:

-Lần này, kế sách Văn Hòa hiến ngay cả Phụng Hiếu cũng rất tán thành. Cả hai đều cho rằng ngươi là người phù hợp nhất.

A Phúc, tới khi đó, ta sẽ để lại một nhóm nhân mã cho ngươi, nhân lực tùy ngươi bổ nhiệm.

Quả nhiên là lão già thâm độc!

Tào Bằng thầm chửi rủa Giả Hủ thậm tệ, có điều ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ rất bình tĩnh.

-Ngươi đã chọn đượcngười nào chưa?

-Nếu cho điệt nhi chọn, ngoài bộ khúc của điệt nhi ra, xin thế phụ để lại các tướng của bộ binh doanh.

Điển Mãn, Hứa Nghi, Đặng Phạm là trợ thủ của điệt nhi, có thể giúp điệt nhi giữ thành. Có được ba người này đã đủ để đối phó với trận đột kích của đại quân Viên Thiệu rồi.

-Chỉ ba người bọn hắn thôi sao?

Tào Tháo không khỏi có chút do dự trong lòng.

Y đã nghĩ ra rất nhiều người có thể giúp Tào Bằng nhưng lại không hề nghĩ Tào Bằng sẽ chọn ba người này.

Tào Bằng nói:

-Ba người này và điệt nhi có giao tình bát bái, kết nghĩa kim lan, vì thế có thể đồng tâm hiệp lực được. Hơn nữa, bọn họ đã từng hợp tác với điệt nhi, dù là lục ca Đặng Phạm hay nhị ca và tam ca đều từng nghe theo sự sai phái của điệt nhi khi còn ở Hải Tây, vì thế điệt nhi sẽ không cần lo lắng những chuyện khác.

Nếu đổi lại là những người khác trong doanh trại, kinh nghiệm của điệt nhi còn nông cạn, tuổi lại nhỏ, chưa chắc họ đã đồng ý nghe theo mệnh lệnh.

Mỗi người đều ôm theo suy tính riêng để làm việc, thà rằng điệt nhi tin tưởng bọn nhị ca của mình. Có câu là huynh đệ đồng lòng, ắt sẽ đồng tâm đó thôi.

Tào Tháo khẽ gật đầu, cảm thấy những lời của Tào Bằng nói cũng rất có lý.

Thế nhưng những người này đều chỉ là nhóc con vắt mũi chưa sạch, Hứa Nghi lớn nhất mà năm nay cũng chỉ vừa mười tám tuổi. Giao hậu phương lớn của mình cho đám người này cộng với một thiếu niên chưa tròn mười bảy tuổi quả thực có phần nực cười. Cho dù thế nào, Tào Tháo cũng khó có thể yên tâm được.

-A Phúc, ngươi còn có thể chọn thêm người khác nữa.

-Hả...

Tào Bằng hơi sững sờ, rồi chợt hiểu ra ý của Tào Tháo

Quả thực, bốn tiểu hài tử, người lớn nhất chưa tới mười tám tuổi, ở cùng nhau, đổi lại là bản thân hắn e rằng cũng sẽ không yên lòng nổi.

Hắn nghĩ một lát:

-Chọn thêm một người nữa cũng được, tuy nhiên cho dù đó là ai cũng phải nghe theo sự sai phái của điệt nhi.

-Đương nhiên.

-Xin thế phụ ban thưởng cho điệt nhi thượng phương bảo kiếm, như thế điệt nhi có thể điểm tướng được dễ dàng hơn.

-Thượng phương bảo kiếm?

-Ý của điệt nhi là có quyền tiền trảm hậu tấu.

Trong những năm cuối Đông Hán, khái niệm thượng phương bảo kiếm còn chưa xuất hiện. Những năm Đông Hán này vẫn còn phổ biến cách nói cầm lễ hoặc giả lễ, vì thế lúc bắt đầu Tào Tháo cũng không hiểu, có điều tiền trảm hậu tấu... Quyền lực này không hề nhỏ, Tào Tháo do dự một lát rồi vẫn gật đầu đồng ý.

-Được.

-Vậy điệt nhi chọn Đô Đình Hậu.

Phụt...

Tào Tháo đang uống nước, nghe Tào Bằng nói chợt phun ra, bắn tung tóe lên mặt Tào Bằng.

Y ho dữ dội, đồng thời xua tay, cố nhịn cười:

-A Phúc, thật có lỗi thật có lỗi, thế phụ không cố ý, ngươi đừng để bụng nhé.

Tào Bằng cúi nghiêng mặt, đỡ lấy chiếc khăn sạch từ tay tên tiểu giáo để lau nước trên mặt.

Đến nỗi như vậy sao?

Có điều, Giả Hủ ngươi không tử tế với ta, ta cũng không khách khí với ngươi. Kể cả lão tử có phải chết trận ở Bạch Mã thì cũng phải kéo theo ngươi tới làm đệm chống lưng cho ta


Trong khi đó, Tào Tháo lại thầm nghĩ trong lòng: "Hai người này quả nhiên đang đấu với nhau rồi!"

-Ngươi có thể đổi một người khác.

-Điệt nhi chỉ cần Đô Đình Hậu, có mình Đô Đình Hậu đã hơn hẳn thiên quân vạn mã.

-Hừ.

-Nếu thế phụ không đồng ý thì thôi.

Dù sao, nếu muốn điệt nhi chọn thêm một người thì đó nhất định phải là Đô Đình Hậu. Nếu thế phụ không cho, điệt nhi cũng không cần người khác, them người chỉ là thêm tay thêm chân thôi.

Xem ra, với Tào Bằng không phải Giả Hủ thì không được.

Tào Tháo cười mà như không cười, nhìn Tào Bằng, lát sau cắn răng nói:

-Thôi được, để Đô Đình Hậu lại.

Còn chuyện thượng phương bảo kiếm, hừ... A Phúc, ngươi đừng nghĩ...

-Thế phụ, thượng phương bảo kiếm này chính là nỗi khiếp sợ. Người cũng biết điệt nhi tuổi nhỏ, ít kinh nghiệm, tới khi đó chắc chắn sẽ có người không phục.

Thế nhưng có thượng phương bảo kiếm này, điệt nhi đủ sức để khiến toàn quân kinh sợ.

-Thiên Nhàn đao mà ta tặng ngươi, có mang theo không?

-Ở trong trướng của điệt nhi.

-Vậy lấy Thiên Nhàn đao làm thượng phương bảo kiếm, ta chuẩn cho ngươi tiền trảm hậu tấu.

Chiến sự ở Diên Tân càng lúc càng khốc liệt.

Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, cũng chính là ngày cuối cùng của năm Kiến An thứ tư, chiến sự rơi vào thế giằng co. Cùng với việc Viên Thiệu hạ lệnh cho đại quân nhanh chóng qua sông, Hạ Hầu Uyên dường như đã không còn chống cự nổi nữa! Lúc vừa bắt đầu, hắn tấn công rất mạnh mẽ; thế nhưng ba ngày sau, binh lực của quân Viên Thiệu được tăng cường khiến cho Hạ Hầu Uyên buộc phải chuyển từ thế tấn công sang phòng thủ, từ Diên Tân lùi về phía sau bốn mươi dặm, lưng dựa vào Tế Thủy, một lần nữa triển khai trận chiến khốc liệt với quân Viên Thiệu.

Qua Tế Thủy chính là huyện Phong Khâu.

Nơi này được coi như địa bàn của Hạ Hầu Uyên.

Hạ Hầu Uyên là thái thú của Trần Lưu, còn huyện Phong Khâu thuộc quyền cai quản của Trần Lưu.

Từ Phong Khâu qua sông, việc cung ứng hậu cần cũng dễ dàng hơn, hơn nữa muốn phát viện binh từ Trần Lưu, chỉ cần nửa ngày là có thể tới nơi.

Lưng dựa vào sào huyệt của mình, Hạ Hầu Uyên dần cứu vãn được thế yếu, tiếp tục giằng co với quân Viên Thiệu.

Hứa Du dẫn bộ binh tiến vào chiếm giữ Diên Tân!

Cùng ngày, Tào Tháo dẫn theo trường thủy doanh và xạ thanh doanh xuất kích, lặng lẽ tới ngoài thành Bạch Mã lúc nào không ai hay.

Lúc này, Bạch Mã đã trở thành một tòa thành trống trơn, dân chúng ở đây đã bị giết hại sạch vào ngày Nhan Lương phá thành. Đây vốn là một huyện thành không lớn lắm; sau khi hàng loạt dân chúng bị tàn sát, nó lập tức biến thành nơi tập trung vũ khí. Từ bờ Hà Bắc liên tục có vũ khí được chuyển tới, Viên Thiệu còn cử đại tướng Khổng Thuận trấn giữ Bạch Mã. Tên Khổng Thuận này cũng là cường hào của Ký Châu, gia tộc rất giàu có, chỉ có điều người này lại cực kỳ tham lam, gian trá, biết nịnh nọt nên được Viên Thiệu rất yêu quý và giao cho nhiệm vụ quan trọng.

Dù đổi lại là bất kỳ aicũng sẽ không tuỳ tiện tiến đánh Bạch Mã.

Bởi vì sau khi chiếm được Bộc Dương, bố cục của Viên Thiệu ở bờ Hà Nam đã hình thành.

Coi Bạch Mã là phần bụng của con rắn Thường Sơn thì Bộc Dương và Diên Tân lần lượt là đầu và đuôi rắn, tạo thành thế chân vạc. Nếu Bạch Mã bị tấn công, Bộc Dương và Diên Tân có thể hỏa tốc tiếp viện, hình thành thế gọng kìm. Điều Khổng Thuận phải làm chính là giữ vững Bạch Mã một ngày mà thôi. Trong tay gã có năm nghìn người, bảo vệ Bạch Mã là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng chuyện không ai ngờ tới chính là Bạch Mã nhìn tưởng chừng như không gì phá nổi thì chỉ trong một đêm đã bị Tào Tháo công phá. Nhạc Tiến dẫn Trường Thủy doanh tới Bạch Mã trước, gần như không cần tốn nhiều sức đã chém chết được Khổng Thuận, nắm quyền kiểm soát Bạch Mã về tay mình. Sau đó, Tào Tháo nhanh chóng tấn công, quân Hổ Bôn, Hổ Báo kỵ và quân Võ Vệ đồng thời xuất trận, mai phục ở xung quanh bờ sông Triệu doanh ngay trong đêm ngày ba mươi mốt đó.

Khi Tào Bằng dẫn bộ binh doanh tới Bạch Mã, chỉ thấy Nhạc Tiến đang xử lý đám tù binh.

Ngoài thành Bạch Mã đã hoá thành biển máu. Hàng nghìn quân tốt bị chém đầu dưới thành. Thủ cấp chất lên như núi.

Tào Bằng vừa định ngăn cản đã bị Giả Hủ cản lại.

-Tào trung hầu, Quảng Xương đình hầu đang dọn sạch hậu họa cho ngươi đấy.

-Cái gì?

Giả Hủ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

-Lần này, ở Bạch Mã đánh được hàng nghìn quân Viên Thuật, thế nhưng sắp tới chúng ta còn có một trận chiến khốc liệt nữa. Những tên này không giống lũ hàng binh mà lúc trước ngươi bắt được ở Khúc Dương. Bọn chúng đều là đội quân tinh nhuệ của Viên Thiệu, nếu không xử trí, khi lâm chiến xảy ra chuyện thì ngay cả ngươi cũng khó bảo toàn tính mạng. Đây là Quảng Xương đình hầu chịu bêu danh thay ngươi, chỉ cần giết những tên này thì mới coi như là yên ổn được!

-Thế nhưng chuyện này….

-Tào trung hầu, ngươi cũng không phải là lần đầu lâm trận, hẳn biết đạo lý "Từ bất chưởng quân" (người quá hiền lành không được nắm quân).

Hôm nay, ngươi mềm lòng một thì hôm nào đó ngươi sẽ phải trả giá gấp mười đến trăm lần.Chúng ta với Viên Thiệu đã thành thế nước với lửa. Nhan Lương có thể tàn sát hết Bạch Mã. Vậy thì hôm nay, ngươi nhất định phải giết hết lũ hàng binh này. Lúc này, người chủ tướng tuyệt đối không được nhân nghĩa.

Tai nghe thấy những tiếng gào khóc thảm thiết, Tào Bằng không khỏi đau lòng.

Vốn tưởng rằng, sau khi bản thân trải qua cuộc chiến ác liệt ở Khúc Dương đã có đủ bình tĩnh để đối mặt với sự chém giết.Tuy nhiên, khi hắn tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn rùng mình, nhưng hắn biết những điều Giả Hủ nói không hề sai. Một chút nhân từ lúc này sẽ phải trả giá gấp trăm lần.

Bước lên cổng thành, nhìn từng đoàn, từng đoàn người bị đẩy ra khỏi thành, đám sỹ tốt mất đầu của quân Viên Thiệu khiến Tào Bằng không khỏi xót xa trong lòng.

Chuyện giết hại như vậy rốt cuộc còn phải trải qua bao lâu nữa?

Kiếp trước, Tào Bằng từng xem qua số liệu thống kê về dân số thời Tam Quốc.

Nghe nói năm Vĩnh Thọ thứ ba, vị hoàng đế của năm thứ mười sau Công nguyên, Hán Hoàn Đế từng cho thống kê dân số.Khi đó, dân số tổng cộng của mười ba châu là năm mươi sáu đến bốn mươi tám vạn người. Tuy nhiên, vào năm Kiến An thứ hai mươi lăm, tức là năm hai trăm hai mươi sau Công nguyên, sau khi Tào Tháo mất, số dân tổng cộng của mười ba châu này chỉ còn lại bảy trăm sáu mươi ba vạn người. Đây là một con số mà bất kỳ ai cũng thấy giật mình.

Từ năm một trăm năm mươi bảy đến năm hai trăm hai mươi, tức là Nhất Giáp Tử Quang Âm, dân số Đại Hán dường như đã giảm mất tám mươi lăm phần trăm.

Thế nhưng cũng không thể quy tội toàn bộ cho những người như Tào Tháo, chỉ tính riêng loạn Hoàng Cân đã chết mất bao nhiêu người; tới loạn Đổng Trác lại chết mất bao nhiêu người nữa rồi?

Được rồi, coi như khi đó người được đám cường hào thế tộc giấu kín có tăng thêm bảy trăm vạn người thì trong những năm sáu mươi, tổng cộng đã chết mất bốn nghìn vạn người!

Rất nhiều người e rằng cũng đã chết trong những trận thảm sátđiên cuồng như trước mắt hắn này.


Tào Bằng ngẩng đầu ngước nhìn trời xanh.

Con người xưa nay đều như vậy, đối với người một nhà vẫn có thể hạ độc thủ, nhưng đối với dị tộc lại phải thể hiện khí phách đại quốc mênh mông to lớn, tỏ ra nhân nghĩa.

Đông Hán là như thế...

Qua một nghìn tám trăm năm sau cũng như vậy.

Mọi người thường nói, tướng tinh của Tam Quốc sáng chói, nhân tài thời Tam Quốc nhiều vô số, đó là một thời đại huy hoàng.

Ta phỉ nhổ!

Khi ngươi tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc này, nhìn thấy những màn thảm kịch như thế, còn huy hoàng cái con mẹ nó gì nữa?Tam quốc chính là thời đại đen tối. Cứ nghĩ rất lâu sau thời Tam Quốc, khiloạn Bát vương diễn ra, dị tộc xâm lược Trung Hoa, tùy ý giết hại con dân Đại Hán. Thế nhưng trong sử sách cứt chó kia lại viết cái gì mà thúc đẩy dân tộc hòa hợp, những năm tháng dung hoà văn hóa. Đó là dung hoà con mẹ nó sao?

Không biết tại sao, Tào Bằng chỉ thấy trong lòng nóng như lửa đốt.

Đốt cháy hắn, toàn thân đều đau nhức!

-Hữu Học, ngươi làm sao thế?

Giả Hủ đột nhiên cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt trong lòng Tào Bằng, không kìm nổi bèn khẽ hỏi.

Y sinh ra trong thời đại này, không đa sầu đa cảm như Tào Bằng, đối với chuyện giết chóc, y sớm đã quen, không còn sợ hãi nữa. Không chỉ Giả Hủ, còn cả những nhân kiệt sinh ra trong thời đại này như Quách Gia, Tuân Úc, Gia Cát Lượng... Bọn họ liệu có thể đoán trước được kết cục cuối cùng đó không?

Khóe mắt hơi ướt, Tào Bằng quay người đi.

Lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Giả Hủ nói:

-Đô Đình Hầu, một trăm năm sau sẽ thế nào?

-Hả?

Giả Hủ bị Tào Bằng hỏi một câu không đầu không cuối khiến y kinh ngạc không biết làm sao.

-Năm đó, Trần Thang đánh đuổi Hung Nô ra xa ba nghìn dặm đã mạnh miệng nói: "Người xâm phạm vào cường Hán của ta, dù xa cũng sẽ bị trừng trị."

Một trăm năm sau còn có người nhớ tới câu nói này không? Khi đó, chúng ta đều đã không còn nữa, hãy để con cháu chúng ta quyết định đi.

Giả Hủ dường như hiểu mà lại không hiểu!

-Ta xuống đi tuần trong thành, nhân tiện nói lời cảm tạ với Quảng Xương Đình Hầu.

Tào Bằng xoay người lặng lẽ đi xuống thành, trong khi đó, Giả Hủ đứng sau lưng hắn, yên lặng nhìn theo Tào Bằng, ánh mắt chợt sang rực như thoáng chút suy tư.

Tào Hữu Học nói những lời này rốt cuộc là có ý gì?

Trên con đường vắng vẻ, còn có những vết máu không dội rửa sạch được.

Trong góc phố còn sót lại vài phần chân tay bị chặt rơi. Có lẽ đó chính là những thứ còn sót lại khi Nhan Lương tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành trước đây. Tào Bằng không cưỡi ngựa mà lặng lẽ đi bộ trên con phố.

Đám binh lính đi đi lại lại, trông ai cũng vội vàng, cực kỳ bận rộn.

Nếu Hứa Du biết Bạch Mã bị mất, nhất định sẽ điên cuồng đáp trả.Nếu gã triệu tập binh mã tấn công mãnh liệt vào Bạch Mã, tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng bản thân hắn thật sự có thủ vững được thành hay không? Tào Bằng không chắc chắn lắm! Cho dù đã trải qua cuộc chiến Khúc Dương nhưng hắn vẫn hơi do dự.

Trường hợp như trong cuộc chiến ở Khúc Dương rất khó tái diễn.

Nhìn bề ngoài, bảo vệ Bạch Mã hình như dễ dàng hơn nhiều so với giữ vững Khúc Dương.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ nhận ra, cơ bản không thể đánh đồng hai chuyện này được.Giữ vững Bạch Mã e rằng sẽ khó khăn hơn so với Khúc Dương rất nhiều.

Cuộc chiến Khúc Dương có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên.

Sự cố chấp của Viên Thiệu đối với Bạch Mã có lẽ đã vượt xa sự cố chấp của Lã Bố đối với Khúc Dương.

Vì thế, muốn đánh tốt trận chiến này, tất nhiên phải trả giá nhiều hơn. Còn những thứ Tào Bằng có thể dựa vào lúc này, ngoài bộ binh doanh trong tay, dường như chỉ có thể gửi gắm vào việc Tào Tháo có thể giải quyết được Lưu Bị trong vòng một ngày và hồi binh tiếp viện hay không mà thôi. Tuy nhiên Tào Tháo có được bao nhiêu phần thắng?

Phải biết rằng, trong tay Tào Tháo lần này lại không có Quan Vân Trường.

Không có Quan Vân Trường, đương nhiên cũng không có chiến tích chém Nhan Lương và giết Văn Sú.

Không được, cuộc chiến này phải đánh, hơn nữa còn phải đánh cho tốt, đánh cho khéo, đánh điệu nghệ, đánh sạch sẽ... chỉ dựa vào một mình Tào Bằng, e rằng không đủ để làm.

-Đây là nơi nào?

Bất giác, Tào Bằng đã tới bên ngoài một tòa nhà.

Ở cửa của tòa nhà này có rất nhiều quân tốt canh giữ, có vẻ là một nơi trọng yếu.

-Đây là nơi quân Viên Thiệu tập trung và đặt vũ khí.

-Thật sao?

Tào Bằng bước lên bậc thềm

-Vào trong xem.

Cam Ninh theo sát sau Tào Bằng, hai người bước vào tòa nhà. Chỉ trong thời gian khoảng một nén nhang, Tào Bằng đã lao ra ngoài đầy kích động.

-Mau, bảo Đô Đình Hậu mau tới đây.

Hắn đứng trên bậc thềm, lớn tiếng kêu.

Trên mặt hắn đầy vẻ hưng phấn!

Gió nổi lên.

Đây là trận gió đầu tiên của năm Kiến An thứ năm.

Ngày đông giá rét đã qua đi, mùa xuân đã tới.Thế nhưng ở vùng quê lại không nhìn thấy bất kỳ dấu vết của sắc xuân nào, vẫn tiêu điều xơ xác như trước.

Tào Tháo trầm tĩnh, nắm chặt bảo kiếm trong tay.

Có thể do căng thẳng nên các khớp tay hơi trắng bệch, nhưng y lại không hề nhận ra.

Điển Vi và Hứa Chử đứng sau y, khuôn mặt bình thản giống như hai pho tượng tồn tại từ ngàn xưa. Chiến bào bay phất phới trong gió, bộ giáp sắt màu đen lóe ra hào quang dưới ánh mặt trời. Phía sau nữa, Hổ Bôn quân và Võ Vệ quân uy nghiêm đứng sừng sững trong gió.

Đối với Tào Tháo mà nói, đây không phải là lần xuất binh đầu tiên.

Tuy nhiên trận chiến này với y lại là trận quan trọng nhất.

Nếu không thể đoạt lại được Bộc Dương, vậy thì trận quyết chiến được vạch kế hoạch kỹ càng hai năm nay sẽ giống như một trò đùa. Chỉ có phá được thế rắn Thường Sơn bên bờ Hà Nam này của Viên Thiệu mới có thể khiến cục diện cuộc chiến một lần nữa nằm trong tầm khống chế của y. Chỉ cần Bộc Dương nằm trong tay, Tào Tháo có thể bảo đảm Duyện Châu được ổn định. Bức bình phong che chắn ở phía đông vẫn có thể phát huy tác dụng như trước, không những có thể chống đỡ được Thanh Châu mà còn kiềm chế được binh mã của Viên Thiệu.

Điều quan trọng nhất là, còn Bộc Dương thì Thanh Châu và Duyện Châu không thể liên kết thành một thể.

Viên Đàm ở Thanh Châu cho dù có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể giúp ích nhiều cho Viên Thiệu.

Đồng thời, sự tồn tại của Bộc Dương giúp Trình Dục có thêm thời gian để sắp đặt ván cờ Quan Độ.

Tóm lại, có thể đoạt lại được Bộc Dương hay không đã trở thành mấu chốt trong cuộc quyết chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu. Chỉ là then chốt này, Tào Tháo đã cảm nhận được nhưng Viên Thiệu lại không nhận ra, hoặc cũng có thể, thuộc hạ của Viên Thiệu cũng có người để ý tới điều này rồi nhưng trong hoàn cảnh phe phái lien tục đấu đá lẫn nhau, Viên Thiệu liệu có thể nghe lọt tai được bao nhiêu lời đây? Đối với chuyện này, nếu là Tào Tháo, y hẳn cũng sẽ hoài nghi.

-Chủ công, sao còn chưa tới?

-Yên tâm, ngươi cứ bình tĩnh.

Tào Tháo quay đầu nhìn Tào Bân, ra hiệu cho hắn bình tĩnh, chớ nóng nảy.

Thực ra, trong lòng y làm sao lại không lo âu?

Còn lưu lại đây thêm một khắc, Bạch Mã sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm. Cho dù Tào Tháo tin tưởng Tào Bằng, thế nhưng Bạch Mã quan hệ trọng đại, y vô cùng lo lắng. Nghĩ đến Diên Tân đã nhận được tin tức, Hứa Du đã phái binh mã tới cứu viện... Tào Tháo chỉ hy vọng A Phúc có thể chống cự được.