Giọng điệu Tào Tháo nghe có vẻ thương lượng, nhưng Tào Bằng cảm giác được y đã có quyết định rồi.
Trong đầu Tào Bằng vọng lại câu nói của Lý Nho: "Nếu như Tào Công đưa ra yêu cầu thì không nên do dự, đáp ứng trước rồi nói sau." Nghe qua thì dường như không phải là diệu kế gì. Nhưng trên thực tế, mưu sĩ hiến kế thường đoán chừng tâm tính của người khác mà cân nhắc lời nói.
Ví như những đánh giá của Quách Gia là thập thắng thập bại, thuộc về mưu kế toàn cục, không phải những mưu lược bình thường. Hoặc ví như người hậu thế nói một lời của Giả Hủ mà làm nhà Hán suy vong, thì thật ra phải cẩn thận suy nghĩ lại, không có gì cao thâm cả. Nếu nói trắng ra giống như thời nay thì: chúng ta dù sao cũng chết, liều mạng một phen thì có thể thắng, thua cũng chẳng đáng kể gì. Vì vậy nên Lý Thôi, Quách Dĩ mới triệu tập binh mã, vây thành Trường An, vãn hồi thế thua.
Theo như sách thuật thì: thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp, lời nói thích hợp. Nói vậy nhưng nói dễ hơn làm. Cho nên nói, một lời nói có thể làm quốc gia hưng thịnh nhưng một lời nói cũng có thể khiến người mất nước. Cùng là một lời nói nhưng trong thời điểm khác, trường hợp khác thì sẽ có hiệu quả khác.
Một câu nhắc nhở của Lý Nho, thực sự là căn cứ vào bản tính của Tào Tháo mà nói. Hắn không hề xa lạ gì với Tào Tháo, thậm chí còn từng nghiên cứu kỹ lưỡng về con người Tào Tháo.
Chí ít trong thời điểm hai mươi hai chư hầu dẹp Đổng Trác, Tào Tháo thiếu chút nữa là bị Lý Nho tính kế giết chết. Phái người áp trận rồi sau đó phục kích. Ai mà có thể nghĩ ra kế sách đó? Nhưng chỉ một kế sách mà khiến gần như toàn quân Tào Tháo bị giết. Nếu như Tào Hồng không liều chết yểm trợ thì thậm chí Tào Tháo đã bỏ mạng chiến trường.
Tào Bằng nói:
-Nếu như thế phụ triệu hồi gia huynh, điệt nhi nghĩ là Bộ Chất có thể kế nhiệm.
-Bộ Chất?
Tào Tháo thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tào Bằng đã nói ra người thay thế thì chứng tỏ là lòng dạ hắn vô tư. Chỉ có điều, Bộ Chất là người như thế nào?
-Bộ Chất, tự Tử Sơn, vốn là người của Bộ thị ở Hoài Âm. Năm Kiến An thứ hai, sau khi điệt nhi và gia huynh đến Hải Tây thì thái thú Trần Đăng từng tiến cử ba người. Một người tên là Vệ Tinh, người kiêu ngạo bất tuân, không muốn trợ giúp gia huynh cho nên bị điệt nhi mắng chửi, đuổi đi. Sau này, người này đi Giang Đông, tung tích không rõ ràng. Một người nữa là Đái Kiền, chính là người trước đây cùng Vương Húc đốt Hải Lăng, công thần chết cháy. Người này tính tình cương liệt, trung trực, đáng tiếc… Người thứ ba chính là Bộ Chất - Bộ Tử Sơn. Hắn bây giờ làm Diêm Độc trưởng, trước kia cũng từng tham gia cuộc chiến ở Quảng Lăng. Bộ Chất đi theo ta cũng lâu, hơn nữa là người thận trọng, rất tài hoa. Nếu thế phụ hỏi ta người nào có thể thay thế huynh trưởng thì ta xin tiến cử Bộ Tử Sơn.
Tào Tháo ban đầu chỉ muốn hỏi qua, không nghĩ là Tào Bằng thật sự sẽ tiến cử người nào đó.
Vậy mà…
Tào Tháo mỉm cười:
-A Phúc, trong thành Hứa Đô danh sĩ nhiều như mây, người tài hoa nhiều không kể xiết. Vì sao ngươi lại đánh giá cao Bộ Chất?
Ta có thể nói cho ngươi là trong lịch sử, Bộ Chất từng làm tể tướng đông Ngô sao?
Tào Bằng cũng cười:
-Danh sĩ trong thành Hứa Đô nhiều như mây, nhưng có một vấn đề là ta không biết bọn họ.
-Hả?
-Hơn nữa, em gái của Bộ Tử Sơn là thị nữ bên cạnh ta. Ta có thể hiểu rõ Bộ Chất hơn người khác.
Khuôn mặt Tào Tháo trầm xuống:
-A Phúc, ngươi không biết là tiến cử người hiền nên tránh người thân ra sao?
-Nếu là tiến cử người hiền, vì sao lại phải tránh người thân? Bộ Chất rõ ràng là người thích hợp nhất, vì sao ta lại phải e ngại chứ?
Nếu đổi lại là do người khác nói ra thì Tào Tháo sẽ rất mất hứng. Nhưng Tào Bằng cứ một mực nói vậy khiến Tào Tháo rất cao hứng, càng chứng minh là Tào Bằng không có ý gì đặc biệt, chỉ một lòng làm bổn phận của mình.
-Vậy ngươi nói rõ một chút, Bộ Chất thích hợp như thế nào?
-Thứ nhất, Bộ Chất là người Quảng Lăng. Hơn nữa, từ đầu năm Kiến An thứ hai đã tới Hải Tây, có thể nói là vô cùng quen thuộc Hải Tây.
-Hãy nói tiếp đi.
-Thứ hai, gia huynh yên ổn được ở Hải Tây là nhờ có hai người hậu thuẫn.Một là Cận Y Lô trường Bộc Dương Khuê, người kia chính là Bộ Chất. Nói về bình định Hải Tây, chỉnh đốn thương thị, phát triển đồn điền thì Bộ Chất đều tham gia vạch kế hoạch ngay từ ban đầu. Nếu nói người hiểu rõ tình hình ở Hải Tây nhất, ngoại trừ gia huynh ra thì chỉ có hai người Bộ Chất và Bộc Dương Khuê. Bộc Dương tiên sinh tài học hơn người, nhưng có phần cố chấp, không có khả năng biến hóa. Thực ra, ta vẫn luôn cảm thấy chức quan địa phương của Bộc Dương tiên sinh không thích hợp lắm. Vị trí của hắn có lẽ thích hợp làm ngũ kinh bác sĩ trong thái học viện, dạy thương nhân. Hì hì, thế phụ chớ có trách ta. Đây là ý của ta chứ không phải ý của hắn.
Từ khi Tào Bằng rời khỏi Từ Châu, hắn đã biết là sức khỏe Bộc Dương Khuê không tốt lắm. Hải Tây hoang vắng. Tuy bây giờ đã trở thành vùng giàu có của Lưỡng Hoài nhưng môi trường vẫn có chút không tốt. Trong thư từ qua lại với Đặng Tắc, Tào Bằng từng hy vọng có thể tìm cho Bộc Dương Khuê một chức quan ở Hứa Đô để hắn có thể an hưởng tuổi già. Dù sao thì tuổi tác của Bộc Dương Khuê cũng cao rồi.
Tào Tháo cười nói:
-Cẩn thận, chớ có nghĩ linh tinh nhiều. Ngươi hãy nói tiếp đi.
-Bộ Chất thì khác. Hắn mặc dù xuất thân danh gia vọng tộc nhưng lại nghèo khổ từ nhỏ, được thẩm thẩm chăm sóc, nuôi lớn. Vì vậy, hắn hiểu rõ nổi khổ của người dân. Hắn biết cách ứng biến, lại thông hiểu chiến sự. Hơn nữa, hắn suy nghĩ tinh tế, biết nhìn đại cục, có thể chủ quản một phương. Thế phụ nói không sai. Người tài ở Hứa Đô nhiều không kể xiết nhưng điệt nhi nghĩ người thích hợp làm điền đô úy ở Hải Tây chỉ có Bộ Tử Sơn. Mặt khác, Bộ Tử Sơn thay thế cho gia huynh là nối tiếp chính lệnh. Thế phụ, không nên thay đổi quá nhiều. Nếu như Hải Tây có thể duy trì phát triển được, nhất định phải kéo dài chính lệnh. Nói thật, ta rất lo lắng là nếu đổi thành một người lạ thì sẽ có những thay đổi nhất định. Sẽ có người nóng lòng muốn tạo dựng tiếng tăm của mình, lập công mà cố gắng rũ bỏ toàn bộ cố gắng của người tiền nhiệm, nói thẳng ra là kiếm củi vất vả ba năm, thiêu một giờ. Nhẹ nhàng thì họ cũng làm cho dân chúng u mê, không biết nên làm thế nào.
Về điểm này, Tào Bằng chỉ nói theo cảm tính. Trải qua kinh nghiệm công tác ở kiếp trước, hắn đã quen với việc thay đổi liên tục. Mặc cho người trước sửa chữa đường phố thế nào, người kế tiếp đảm nhiệm vừa đến liền cho rằng người kia không hề có thành tích gì, vì thế đường làm được một nửa thì ngừng lại, chờ lựa chọn công trình khác. Vì thế, nên kiến trúc thành phố bị xây dựng hỗn loạn, không có đường lớn nào đàng hoàng. Cảm giác giống như khi đi trên một con đường, đi đến nửa đường thì phát hiện con đường trở nên gồ ghề không bằng phẳng, chẳng khác nào hai con đường khác nhau cả. Đây cũng là một hiện tượng quan lại đặc trưng thời hậu thế.
Còn lời Tào Bằng nói, ý là: mới vào thì ngăn nắp, nhưng bên trong thối rữa. Thời thái bình thì có thể làm ẩu nhưng chiến tranh thì không thể như vậy. Giống như việc đồn điền quốc sách này càng phải ăn khớp với nhau hơn.
Tào Tháo liên tục gật đầu, tỏ ý bằng lòng.
-Còn lý do gì nữa?
-Lý do nữa là, ta biết rõ Bộ Tử Sơn nhưng không biết những người tài ở Hứa Đô.
Tào Tháo cười ha hả: Nguồn tại http://Truyện FULL
-Tiểu hài tử ngươi đúng là kẻ chẳng biết chịu thua là gì.
Tào Bằng gãi đầu, thật thà cười.
***
-Phụng Hiếu, ngươi nghĩ thế nào?
Sau khi Tào Bằng đi khỏi, Tào Tháo liền quay đầu hướng về phía ngoài đình, nói. Một người đi ra từ phía sau hòn non bộ, chính là Quách Gia. Y mặc một bộ áo khoác lông cừu thật dày, đi vào trong đình, cười vang, ngồi xuống.
-Chủ công nếu đã có quyết định thì cần gì phải hỏi ta?
-Chỉ có điều ta không rõ. Vì sao Văn Hòa lại muốn tiến cử Đặng Tắc? Hai người hắn dường như không hề quen biết nhau.
Quách Gia cười nói:
-Giả Văn Hòa đúng là có bản lĩnh, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu thấu ý đồ của chủ công. Theo ta thấy, hắn đề cử Đặng Thúc Tôn là muốn trả thù A Phúc một chút mà thôi. Nếu không có một câu nói của A Phúc thì không chừng hắn sẽ tiếp tục trốn tránh, giấu đi tài hoa. Hiện tại, A Phúc buộc hắn phải ra mặt. Nếu hắn không trả thù một chút thì làm sao có thể thỏa lòng hả dạ? Hải Tây do Thúc Tôn quản lý cũng không có gì sai, nhưng thời gian quá dài, dù sao cũng không tốt lắm. Theo ta thấy, đổi một người khác cũng không có gì nghiêm trọng cả. Ta không biết rõ Bộ Tử Sơn này. Nếu như chủ công còn do dự thì sao không sai người đi Lạc Dương tìm Trường Văn hỏi?
Dứt lời, Quách Gia đột nhiên mỉm cười.
-Ngươi cười cái gì?
-Ta nghĩ, nếu A Phúc biết chuyện này là do Giả Văn Hòa tính toán thì hắn sẽ phản ứng thế nào đây?
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, cũng cười.
-Tiểu tử kia cũng không phải là người dễ dàng chịu thiệt.
Hắn và Quách Gia nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ phấn khích.
Tào Bằng ra khỏi phủ Tư Không thì đã quá giờ ngọ. Liên tiếp mấy ngày trời u ám, bỗng nhiên có nắng lên, đúng là ngày đẹp trời hiếm thấy.*
Người đi trên đường rất nhiều, nhìn qua rất tất bật. Năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến nên mọi người đều đi mua đồ sắm tết, Hứa Đô càng trở nên náo nhiệt hơn. Tuy rằng bài hịch văn của Viên Thiệu truyền khắp thiên hạ, nhưng đối với dân chúng Hứa Đô mà nói thì bài hịch đó không tạo ra sóng to gió lớn gì. Tuy rằng năm nay Hứa Đô thu hoạch không bằng năm ngoái nhưng cũng không kém. So với các nơi khác thì những nơi được Tào Tháo cai trị là tốt nhất. Viên Thiệu ở Hà Bắc xa xôi thì có liên hệ gì tới chúng ta? Cho dù hắn ta binh hùng lương hậu thì làm gì nuôi sống được chúng ta? Mấy năm gần đây, dưới sự cai trị của Tào Tháo, lòng dân cũng yên đi nhiều.*
Sau khi Tào Bằng rời khỏi phủ Tư Không liền đi thẳng về nhà. Hắn vấn an mẫu thân Trương thị trước tiên, sau đó kéo Hoàng Nguyệt Anh nói chuyện một lát rồi mang theo cháu ngoại Đặng Ngải chạy hai vòng trong sân.*
Đặng Ngải đã sớm được ba tuổi.*
-Nào, gọi cậu đi.*
Tào Bằng càng lúc càng tò mò không biết tương lai về sau Đặng Ngải sẽ thế nào. Cuối cùng liệu nó có trở thành Đặng Sĩ Tái vang danh thiên hạ trong lịch sử hay không? Nhìn Đặng Ngải mập mập, trắng trắng bò chậm chạp, Tào Bằng chợt lóe lên một ý tưởng về chuyện tiến cử người hiền… Dường như hắn đã tìm được một người thích hợp! Chỉ có điều người này…
Ăn xong cơm trưa, Tào Bằng đi tới khóa viện vắng vẻ trong phủ. Lý Nho đang ngồi ngay ngắn trong phật đường, than cháy hừng hực trong lò sưởi bên cạnh gã, phật đường rất ấm áp. Vừa vào cửa, Tào Bằng đã bị hơi nóng ập vào mặt. Nhìn thấy than chất đống trong lò sưởi, Tào Bằng không khỏi dở khóc dở cười.*
-Văn Thành tiên sinh lạnh đến thế à?*
-Cái gì?*
-Một phật đường nhỏ như vậy mà người đốt đống lửa to như thế.*
Lý Nho khẽ liếc mắt:*
-Ai bảo tại ta nhàn rỗi. Ta không thể ra ngoài nên hy vọng trong gian phòng này có thể ấm áp một chút.*
Tào Bằng vốn có ý trêu đùa nên không để ý đến giọng điệu của Lý Nho. Hắn mở cửa sổ cho không khí lưu thông, sau đó ngồi xuống, kể qua một lượt những việc trong phủ Tư Không.*
-Ngươi nói, đang yên lành, vì sao Tư Không lại gọi gia huynh quay về?*
Lý Nho duỗi lưng mệt mỏi:*
-Còn có thể vì sao? Anh rể ngươi chiến tích lớn lao, danh vọng ở Hải Tây rất cao. Mạnh Đức lo lắng không yên. Tuy nhiên ngươi cũng không nên sốt ruột. Hôm nay, ngươi đối đáp rất tốt. Ngươi càng thẳng thắn thì Mạnh Đức càng không nghi ngờ ngươi. Ngươi đề cử Bộ Chất thì chắc mười phần hắn sẽ được thay thế cho anh rể ngươi. Có điều, Mạnh Đức triệu hồi anh rể ngươi, có lẽ không chỉ vì nền móng của anh rể ngươi ở Hải Tây ngày càng lớn, không chừng còn là vì muốn trọng dụng y.*
-Trọng dụng gì chứ?*
Lý Nho thở dài một hơi, lắc đầu nói:
-Việc này khó có thể nói chính xác được. Có lẽ cho y đóng giữ ở Hứa Đô, hoặc là chủ quản một phương. Y có kinh nghiệm ở Hải Tây, hơn nữa còn có phụ tử ngươi, hẳn là không có vấn đề gì.*
Tào Bằng thận trọng ngẫm lại, hình như quả thực là như vậy. Tính toán lại thì Đặng Tắc ở Hải Tây đã hơn hai năm. Với sự phát triển của Hải Tây thì nó đã trở thành một miếng thịt béo bở khiến nhiều người thèm thuồng. Nếu như để Đặng Tắc tiếp tục ở lại đó, nhất định sẽ có phiền toái.*
Có điều, Hải Tây cũng là một nguồn của cải quan trọng của Tào Bằng. Trong hai năm này, chín vị đại chủ sự đã giúp hắn kiếm được khá nhiều lợi nhuận. Đầu năm nay, việc ruộng đất và nhân khẩu là quan trọng nhất. Nhưng nếu không có tiền bạc thì cũng chỉ là kẻ vô tích sự mà thôi.*
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Tào Bằng cố gắng tiến cử Bộ Chất với Tào Tháo. Chỉ cần Bộ Chất ở đó là có thể bảo đảm nguồn lợi nhuận của hắn vẫn dồi dào không ngừng. Nhưng chỉ dựa vào một mình Bộ Chất thì sợ không thể một mình nuốt trọn khối lợi nhuận quá lớn ở Hải Tây. Biện pháp tốt nhất chính là tìm người có cùng chung lợi ích. Nhưng nên lựa chọn ai để cùng hưởng lợi ích đây?*
Người này cũng là một vấn đề lớn. Nếu hợp tác mà không tốt tất sẽ sinh ra phiền toái.*
Người này nhất định phải có quan hệ thân thiết với Tào Tháo nhưng quyền hành lại không lớn, hơn nữa còn có thể khống chế được.*
Như vậy thì nên chọn ai đây?*
Tào Hồng?*
Tào Nhân?*
Hay là con cháu nhà Hạ Hầu?*
-Công tử đang suy nghĩ gì vậy?*
-Ta đang suy nghĩ nên để ai cùng cai quản Hải Tây.*
Lý Nho hơi sửng sốt, gương mặt xấu xí kia lại nở nụ cười. Nhưng so với khi không cười, y cười càng khó coi hơn. Y vỗ tay khe khẽ, liên tục gật đầu.*
-Tiên sinh, ngươi có ý gì?*
Lý Nho khẽ thở dài, nói:*
-Công tử suy nghĩ kín đáo, đúng là một việc tốt. Ta cũng đang muốn nói chuyện này với công tử. Hải Tây quá lớn, một người căn bản không thể nuốt trọn.*
-Ồ!
-Nhất định phải chia sẻ với người khác. Nhưng người này…*
Lý Nho đột nhiên cười, hạ giọng nói:*
-Mấy ngày nay, ta luôn suy xét Tào Tháo, ta đã chọn được một người, không biết ý công tử thế nào. Tuy nhiên người này chỉ sợ là không dễ dàng lôi kéo thôi.*
-Là ai?*
-Hoàn phu nhân thì thế nào?*
Tào Bằng đột nhiên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lý Nho.*
-Ngươi có biết là Hoàn phu nhân lại có thai không?*
-Thì sao?*
-Thì sao à?*
Lý Nho mỉm cười:*
-Tào Mạnh Đức cố tình để Hoàn phu nhân có thai. Việc này chứng tỏ điều gì hả? Hoàn phu nhân rất được sủng ái. Bây giờ, Biện phu nhân đang quản lý bên trong phủ Tư Không nên được rất nhiều người chú ý tới. Hơn nữa, thế tử Tào Phi bây giờ là con lớn nhất của Tào Mạnh Đức nên đương nhiên bà ta càng được chú ý hơn. Dưới gối Hoàn phu nhân hiện giờ chỉ có một đứa con, hơn nữa, tính tình nàng lại khiêm tốn. Dòng họ nàng ta cũng không hề phồn thịnh. Mặc dù có mấy người con cháu dốc sức vì Tào công nhưng thật sự không có tài cán gì. Vì thế, nàng ta vừa đúng là một đồng minh tốt.*
-Ồ?*
-Vì sao Trương Tú quy thuận Tào công? Bởi vì hắn biết, nếu đi nương tựa Viên Thiệu thì khác nào dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu quy thuận Tào Mạnh Đức thì sao? Thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.*
Tào Bằng nghe được, khẽ gật đầu.*
-Hiện giờ, Biện phu nhân giống như Viên Thiệu. Thế tử đã trưởng thành, cùng chinh chiến với Tào Tháo, rất có tài cán. Mối quan hệ của bà ta nhiều không kể xiết. Như vậy làm sao bà ta trở thành người một nhà với ngươi được? Mà Hoàn phu nhân hiện tại lại được Tào Mạnh Đức sủng ái. Lúc này, ngươi giúp nàng ta một phen thì tương lai nàng ta chắc chắn sẽ nhớ tình nghĩa ngươi hôm nay.*
-Ta hiểu rồi.*
Tào Bằng gật đầu, lộ vẻ tươi cười. Hắn bắt đầu thấy vui mừng vì lúc trước nghe lời khuyên của Hám Trạch mà giữ Lý Nho lại. Thật là một người thâm sâu, mưu thần kế quỷ. Có y âm thầm tương trợ, ít nhất ta cũng bớt được mười năm phấn đấu.*
-Tiên sinh, ngươi cũng cho rằng Tào công tất thắng sao?*
-Nếu hắn không thắng thì ngươi sẽ thảm lắm.*
Lý Nho cười ha hả đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phật đường. Tào Bằng ngồi trong phật đường, ngẩng đầu nhìn tượng phật thờ cúng. Hắn đột nhiên cảm thấy ngậm ngùi, liền cung kính hành lễ với tượng Phật.*
Phật tổ phù hộ, Tào công tất thắng!*
Ánh sáng mặt trời ấm áp sau giờ ngọ chiếu vào người, thật vô cùng thoải mái. Thừa dịp nhàn nhã hiếm có, Tào Bằng nằm trên hiên cửa, gối đầu lên chân Hoàng Nguyệt Anh, nhìn mây bay chậm rãi trên bầu trời.*
-Nguyệt Anh, Trường Văn gửi thư nói Trần lão tiên sinh đã phái người đến Giang Hạ rồi.*
-Dạ?*
-Hắn đi cầu thân cho ta.*
Khuôn mặt Hoàng Nguyệt Anh lập tức đỏ lên. Nàng lí nhí ừ lên một tiếng. Thật ra, nàng đã phải vất vả khi ở Tào gia. Tuy nói rằng Tào Cấp và Trương thị đều đã thừa nhận nàng, nhưng dù sao nàng vẫn chưa có danh phận. Trừ phi nàng thực sự không để ý tới người khác, ngay cả người thân cũng không thèm quan tâm thì lại khác. Nhưng đối với người đọc nhiều kinh thư như Hoàng Nguyệt Anh mà nói thì thực sự là có chút khó xử.*
Trần Kỷ là tộc trưởng Đống thị ở Dĩnh Xuyên, hơn nữa còn là cháu trai của Trần Quẫn.*
Luận về dòng dõi, luận về thanh danh đều cao xa hơn Hoàng thị. Nếu như Hoàng Thừa Ngạn không muốn trở mặt với thế tộc ở Dĩnh Xuyên thì mười phần sẽ gật đầu thừa nhận.*
-Đúng rồi, trước đây vài ngày có một người tên là Ngụy Diên tới tìm chàng.*
-Hả?
-Gã nói gã ở tại quan dịch ở Hứa Đô. Khi nào chàng trở về thì đi tìm gã.*
Lúc này, Tào Bằng mới nhớ ra Ngụy Diên đúng là đang ở Hứa Đô thật. Tào Chân từng nói với Tào Bằng nhưng vì nhiều nguyên nhân nên trước đây hai người vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Lúc này, Ngụy Diên đến Hứa Đô, có lẽ gã đã làm đến chức kiểm nghiệm giáo úy rồi. Trước đây, Tào Chân có nói qua, Tào Tháo có ý muốn Ngụy Diên làm đãng khấu giáo úy. Nhưng Tào Bằng xem ra việc này khó khăn không nhỏ. Đãng khấu giáo úy hưởng bổng lộc hai nghìn lượng. Không phải nói Ngụy Diên không đủ tư cách mà vì kinh nghiệm của gã còn ít. Nếu gã có thêm vài năm từng trải nữa thì mới có khả năng làm được. Tuy nhiên kiểm nghiệm giáo úy cũng là một chức vụ hưởng một nghìn lượng.*
Tào Cấp hiện tại cũng hưởng một nghìn lượng, chỉ cao hơn kiểm nghiệm giáo úy một cấp mà thôi. Có thể làm đến kiểm nghiệm giáo úy, chí ít có thể một mình chỉ huy một đạo quân, cũng là một lựa chọn không tồi.*
Tào Bằng vội vàng ngồi dậy, suy nghĩ một chút.*
-Ta bây giờ đi thăm Ngụy đại ca một chút. Ta và Ngụy đại ca từ biệt ở Bình Dự cũng đã ba năm rồi.*
-Vâng, vậy thiếp nói với nương là buổi tối không làm cơm cho chàng nữa.*
Có một hồng nhan tri kỷ hiểu biết như vậy thì còn cần gì nữa?*
Tào Bằng vội vàng vào nhà, thay đổi y phục. Hắn vừa mới ra khỏi cửa thì đã thấy Đặng Cự Nghiệp chạy tới cản đường:*
-Hữu Học, nha môn Chấp Kim Ngô phái người đến bảo ngươi đến trình diện.*
-A?
Tào Bằng nghe được, vô cùng ngạc nhiên.*