Thật ra, mười ngày nằm trên giường, Tào Bằng đã nghĩ rất nhiều.
Sâu trong thâm tâm, đối với việc mình sống lại ở thời cổ đại, hắn có chút nuối tiếc. Bị bạn bè bán đứng chẳng khác nào đâm một nhát dao vào lòng khiến cho hắn không được thoải mái. Nhưng không thoải mái thì làm gì được đây? Hắn có muốn quay về cũng không được. Đây là một sự thật không thể thay đổi.
Với đủ chuyện xảy ra ở kiếp trước khiến cho Tào Bằng cảm thấy mệt mỏi.
Đặc biệt là câu nói trước khi Dương Tử nổ súng vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn:" Kiếp sau đừng có sính làm anh hùng!"
Anh hùng?
Nghe thì rất hay nhưng lệ máu sau lưng nào ai biết?
Người ta thường nói, người tốt không có kết quả tốt. Tào Bằng vốn không tin nhưng tới bây giờ hắn đành phải chấp nhận. Trong thời đại kinh tế, ảnh hưởng của phương Tây xâm nhập cùng với cải cách mở ra khiến cho Hoa Hạ phát triển, nhưng làm sao mà không có sa đọa? Tào Bằng không có sức thay đổi, thầm nhỉ chỉ cần bản thân làm tốt. Nhưng cho dù vậy thì vẫn rơi vào cái kết quả thê thảm. Nghĩ lại, Tào Bằng có một chút mất mát và mệt mỏi.
Sống lại vào năm Kiến An thứ nhất, Tào Bằng phải có sự lựa chọn của mình.
Nói một cách chuẩn xác thì năm Kiến An thứ nhất không phải là Tam quốc mà là những năm cuối của Đông Hán, quần hùng tranh giành nhau.
Tào Tháo vừa mới bắt đầu nghênh đón Thiên tử, lệnh chư hầu. Tôn Quyền dường như còn chưa lên ngôi, còn vị hoàng thúc nhà Hán thì dường như không được chính danh.
Đây vẫn là một thời loạn thế.
Có lẽ mình có thể dung nhập vào trong thời loạn thế này. Nhưng trong lòng Tào Bằng biết rằng Tam Quốc chưa xuất hiện, nhưng thế chân vạc đã thấp thoáng hình thành. Năm nay Tào Bằng mới mười ba tuổi, nghĩ gia nhập trò chơi đã hơi chậm. Hắn bỏ mất cơ hội quật khởi tốt nhất.
Nếu như vậy thì chỉ có thể dựa vào.
Nhưng hắn nên dựa vào ai?
Trên tình cảm, Tào Bằng thiên về Lưu Bị.
Nhưng về mặt lý trí, Tào Bằng biết lựa chọn tốt nhất là Tào Tháo.
Hiện tại Lưu Bị ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, bản thân còn chưa lo được. Còn Tôn Ngô ở Giang Đông thì mới vừa nghĩ đến đã bị Tào Bằng ném sang một bên. Về mặt kết cấu của Giang Đông thì do sĩ tộc nắm giữ triều đình. Có điều người có thực lực nhất Giang Đông không phải Tôn thị mà là Tôn thị dựa vào sĩ tộc. Đám nhân sĩ đó bao nhiêu năm giao chiến cho nên mọi nhà đều có tư binh. Còn nhớ rõ vào thời kỳ cuối của Tam quốc, toàn bộ binh lực của Giang Đông gần như bị Lục gia nắm trong tay. Mà Lục gia đúng là sĩ tộc từ xưa của Giang Đông.
Trong trận chiến Xích Bích tại sao đám văn thần sĩ tộc lại chọn đầu hàng?
Không phải vì họ không trung thành mà vì họ suy xét tới đầu tiên không phải chính quyền của Tôn thị mà là gia tộc của họ.
Cho dù đầu hàng Tào Tháo thì bọn họ vẫn có thể dựa vào binh mã trong tay mà đứng vững ở Giang Đông. Vì vậy mà Lỗ Túc mới có thể khuyên bảo Tôn Quyền rằng ở Giang Đông bất cứ ai cũng có thể đầu hàng nhưng chủ công thì không.
Vì vậy mà Tào Bằng cũng không chọn Đông Ngô.
Còn về phần Viên Thiệu và Lưu Biểu thì lại càng không có trong suy nghĩ của hắn.
Cứ như vậy, sự lựa chọn của Tào Bằng dừng như chỉ còn lại một mình Tào Tháo. Có điều Tào Bằng rất rõ đó là Tào Tháo mặc dù không kể xuất thân, đề bạn tuyển dụng hàn môn thứ tộc thì cũng phải có một điều kiện đó là tài hoa. Chẳng hạn như lời Tào Tháo chiêu hiền đãi sĩ thì đều là người có tài cũng được trọng dụng. Như vậy thì mình hiện giờ có tài gì để được Tào Tháo để ý?
Tào Bằng cúi đầu, xòe hai bàn tay ra.
Đột nhiên, hắn nắm chặt hai tay, dậm chân xoay người, đánh một quyền vào khoảng không.
Trong thời loạn, muốn nổi bật chỉ có vũ lực và mưu trí.
Mưu trí...
Tào Bằng không dám nói bản thân mình xuất sắc. Tuy nhiên, nếu hắn thực sự am hiểu mưu kế thì cũng không bị bạn tốt phản bội.
Vũ lực?
Tào Bằng có một chút tự tin.
Ở kiếp trước, hắn từng bái đại sư Bạch Viên Thông Bối quyền, học quyền pháp trong ba năm. Nhưng ở thời đại mạt võ, địa vị của võ thuật vô cùng thấp kém. Mười năm khổ luyện cũng không chống được một viên đạn của người ta. Vì vậy mà từ đó về sau, Tào Bằng bỏ qua việc tu luyện, tập trung vào công việc.
Hắn còn nhớ sau năm công tác thứ hai, bản thân có về chúc tết ân sư.
Sau khi biết được hắn bỏ bê võ thuật, vị võ sư tóc trắng xóa có chút buồn bã...
Thời đã võ thuật đi xuống, nó chỉ có tác dụng làm cho thân thể mạnh khỏe, thậm chí là chút mánh lới để mua chuộc danh tiếng.
Nhưng ở thời đại này...
Tào Bằng nhắm mắt lại, cố gắng nhớ đủ mọi thứ năm đó từng tập. Cũng may, mặc dù hắn bỏ bẵng việc luyện tập nhưng cái gì đã học qua thì đều khắc sâu vào trong đầu. Chỉ có điều, hiện tại thể lực của hắn quá yếu. Muốn tập luyện chút công phu đó phải bỏ công sức gấp mười, gấp hai mươi lần, thậm chí là cả trăm lần. Văn dốt võ nhát, con đường của hắn phải đi còn rất dài.
Ngoại trừ điều đó, hiện giờ Tào Bằng có rất nhiều kiến thức.
Công tác điều tra là một công việc có áp lực rất lớn, cả ngày lăn lộn giữa chuyện sinh tử.
Nếu như không muốn bị áp lực đó làm cho chết thì phải học được cách giải tỏa...có người uống rượu say, có người thì tận hưởng hương sắc. Còn Tào Bằng thì giải phóng áp lực công việc bằng cách không giống với người thường đó là đọc sách. Chỉ cần là thứ hắn thích là hắn mua. Vì thế càng về sau, trong nhà Tào Bằng có một cái thư viện nho nhỏ với đủ mọi loại sách.
- Vạn Lý trường thành đâu thể chỉ xây trong một ngày.
Tào Bằng nở nụ cười thản nhiên. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tào Cấp sinh ra là người to lớn, nhìn qua thì có sức lực. Nhưng nếu nhìn khuôn mặt của Tào Bằng thì không ai nghĩ tới Tào Cấp. Người ta thường nói con lớn giống mẹ. Tào Bằng càng lớn càng giống với Trương thị tuy nhiên do không có đủ dinh dưỡng nên nhìn hắn rất yếu. Tay chân lèo khèo.
Với cái thể trạng này... Có lẽ trong thời loạn sống cũng không được lâu.
Tào Bằng đứng trước cái gương duy nhất trong nhà nhìn khuôn mặt mờ mờ trên mặt gương mà cười khổ.
Muốn thân thể mạnh khỏe hơn cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tào Bằng ở trong căn nhà nhỏ hẹp mà làm vài động tác giãn gân cốt đã thở hồng hộc. Bạch Viên Thống Bối quyền rất chú trọng đến cơ bản nhưng cơ bản của Tào Bằng thực sự quá kém. Kém đến mức nào? Ngay cả Tào Bằng cũng ngượng ngùng không dám mở miệng giải thích.
Ngồi trên giường nghỉ chốc lát, Tào Bằng từ từ hồi phục.
Cất bước ra khỏi phòng, hắn thấy Tào Cấp đang chuẩn bị tắt lò, thu dọn dụng cụ.
- Cha! Cha đóng cửa?
- Ừ! Hơn nửa ngày rồi, ngoại trừ Vương đại bá của con ra không còn người khách nào đến. Có lẽ hôm nay không có việc. Cha thu dọn đồ đạc một chút. Ngày mai cha và mẹ sẽ lên núi Trung Dương cầu phù thủy. Bằng nhi! Con định ra ngoài?
- Vâng! Ở trong nhà lâu ngày, con định ra ngoài dạo một chút.
- Đi ra ngoài cũng được. Cứ ở nhà mãi cũng sinh bệnh. Có điều con chú ý về sớm, nếu không mẹ con lại lo.
Tào Bằng nở nụ cười rồi gật đầu, sau đó đi ra khỏi cửa.
- Thằng nhóc này bệnh nặng xong nhưng thật ra so với trước sáng sủa hơn nhiều.
Nhìn Tào Bằng đi ra ngoài, Tào Cấp vui vẻ cười cười.
Từ trước, tính cách của Tào Bằng có chút quái gở, không thích nói chuyện, lại thêm thân thể yếu ớt cho nên rất ít khi thích ra ngoài. Thi thoảng đi ra chơi cũng được vợ chồng Tào Cấp đưa đi. Cho dù là ra ngoài nhưng nhiều lắm chỉ tới nhà Vương Mãnh, nói chuyện một hai câu với Vương Mãi mà thôi.
Hiện giờ hắn chủ động đi ra ngoài đúng là một sự tiến bộ.
Tào Cấp là một người chân chất nên không suy nghĩ nhiều vì vậy mà không thể ngờ được trong thân thể của Tào Bằng lại biến thành một linh hồn của thanh niên ba mươi tuổi.
Tuy nhiên, trong lòng Tào Bằng cũng rất tức giận...
Lúc soát ký ức của y cũng không tìm được một chút tin tức nào có tác dụng.
Chỉ biết khi còn sống, Tào Bằng có học một quyển Thương Hiệt. Ngoại trừ điều đó ra phần lớn toàn là những thứ vô dụng. Có điều, khi Tào Bằng còn sống cũng là đứa con có hiếu, đối với tỷ tỷ Tào Nam và mẫu thân Trương thị luôn quấn quýt, rất nhiều ký ức trước đây là cảnh tượng chơi đùa với chị.
Không biết bây giờ, tỷ tỷ nhìn như thế nào.
Tào Bằng từ từ đi trên đường, vừa đi vừa ngắm nhìn cái trấn nhỏ.
Trấn Trung Dương không rộng lắm, chỉ có hai con đường cái và một con đường nhỏ tạo thành hình chữ Điền. Toàn bộ trấn chia làm bốn khu vực Đông Tây Nam và Bắc, ở chính giữa có một cái chợ, cũng là chỗ náo nhiệt nhất. Do muốn đi lên núi Trung Dương phải đi qua trấn cho nên thôn trấn tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có.
Ở đây có rượu, có cửa hàng....
Trời đã chuyển lạnh nhưng chợ trong trán vẫn rất náo nhiệt.
Tào Bằng đi một lúc thấy mệt liền ngồi ở bên đường ngắm mọi ngời đi qua.
- A Phúc!
Đúng lúc đó, Tào Bằng chợt nghe có người gọi tên mình. Hắn quay đầu nhìn sang thì thấy Vương Mãi đang đeo một cái giỏ trúc, chạy từ chợ đến.
- Sao ngươi lại ra đây?
Vương Mãi tới bên cạnh Tào Bằng thì đặt mông ngồi xuống rồi tháo cái giỏ đặt trước mặt.
Trong cái giỏ là một số vật dụng đi săn cùng với mấy miếng vải thô, không biết có tác dụng gì. Vương Mãi mặc một chiếc áo bằng vải thô, được buộc bởi một chiếc thắt lưng to. Chiếc khăn vải đen trùm đầu, che khuất những giọt mồ hôi trên trán...
- Ngươi không về nhà sao?
Vương Mãi nói:
- Ngày mai chẳng phải thúc phụ phải vào núi hay sao? Ta và phụ thân đi cùng với thúc phụ nên cha sai ta tới đây mua vài thứ.
- Thì ra vậy. - Tào Bằng giật mình trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn biết, Tào Cấp vào núi là để cầu phù thủy cho mình. Cha con Vương Mãnh cũng thực ra là vì hắn mà vào núi. Cái cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.
Tào Bằng thấp giọng nói:
- Vương Mãi! Cảm ơn bá phụ cho ta.
Phù thủy có tác dụng hay không?
Trong lòng Tào Bằng biết rất rõ.
Nhưng người ta đã có lòng thì hắn không thể phụ.
Vương Mãi cười ha hả, nói:
- Chuyện này có gì phải tạ ơn? Chúng ta là huynh đệ cơ mà.
Huynh đệ!
Trong lòng Tào Bằng chợt có chút co giật.
Bị người bạn tốt nhất bán đứng, trong khi y cũng luôn miệng nói chúng ta là bạn bè... Nhưng đến cuối cùng...
Sau khi Tào Bằng sống lại, trong lòng cũng có chút mẫn cảm.
Đặc biệt hai chữ "huynh đệ" giống như một cây châm đâm vào tim hắn. Trong lúc nhất thời, hắn im lặng, không biết nói thế nào.
Vương Mãi thấy mãi một lúc hắn không nói gì, sắc mặt lại hơi khác nên cảm thấy lo lắng.
- A Phúc! Ngươi có chuyện gì vậy? Có phải cảm thấy mệt hay không?
- A! Không sao.
Tào Bằng giật mình, cười nói:
- Đột nhiên cảm thấy hơi một một chút. Ta về nhà, ngươi cũng về nhà sớm. Nhớ cảm ơn bá phụ cho ta.
- Hay là ta đưa ngươi về?
- Không cần! Ta có thể tự về.
Nói xong, Tào Bằng đứng dậy.
Nhưng đúng lúc hắn xoay người định đi thì từ chợ chợt vang lên những tiếng ồn ào.
- Thành chưởng quỹ! Thứ này rõ ràng là của ta.
- Cái con tiện nhân này mà cũng xứng có thứ ngọc tốt thế này hay sao? Đây là bảo bối gia truyền của nhà ta. Vừa rồi ta còn cầm trên tay, làm sao lại biến thành của ngươi?
- Thành chưởng quỹ. Đây đúng là bảo bối tổ truyền của ta. Sao ngươi có thể...
Chát!
Một tiếng bạt tai vang lên, cắt đứng câu nói của người kia.
- Thành Kỷ ta là ai mà người cũng dám vặn? Ta lấy đồ của ngươi? Ta nói cho ngươi biết. Nếu hôm nay người không đưa ra thì đừng có trách ta.
Tào Bằng giật mình, xoay người nhìn về phía chợ.
Âm thanh cầu xin kia vô cùng quen thuộc đối với hắn. Mặc dù mới chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày nhưng chỉ cần vừa mới nghe, hắn có thể nhận ra đó là âm thanh của mẫu thân mình....