Tào Tặc

Chương 288: Vụ án mạng thứ ba

Sử A là một người cẩn thận, rất biết giữ mình.Lúc đầu, có lẽ y thật sự muốn giúp đỡ Chu Tán nhưng càng về sau ngay cả y cũng sợ...

Cầm bút lên, Tào Bằng viết tên Chu Tán lên một tờ giấy trắng rồi sau đó lại phân ra thành hai nhánh và viết hai chữ binh khí cùng với hồ đồ.

Dưới tên Chu Tán có viết hai chữ Tuyết Liên.Từ Tuyết Liên lại mở rộng ra Nhạc Quan, Xích Trung và Chúc Đạo.Những cái tên này nhìn với nhau thì như không có gì liên quan.

Tào Bằng trần ngâm một lúc rồi lên tiếng:

- Hoàn!

- Có tỳ nữ.Dẫn Tâm Ngao đi tìm Hám Trạch tiên sinh, bảo ngài viết danh sách.

Rồi sau đó hắn ra lệnh cho Hạ Hầu Lan, Hác Chiêu và Cam Ninh dẫn một trăm Hắc Mạo dựa theo người trong danh sách mà bắt.Phủ Bắc Bộ úy chịu trách nhiệm bắt trộm cướp, bản thân cũng không có nhà tù.

Quách Hoàn lên tiếng rồi dẫn Miêu Húc ra ngoài.

- Ngươi có biết ai là người có kiếm thuật xuất chúng không?

Miêu Húc nghĩ một chút rồi nói:

- Trương Lương.

- Trương Nguyên An?

- Chính là y...nghe gia sư nói thì khi Trương Nguyên An còn nhỏ từng hai gia sư học kiếm hai năm. Lúc ấy được gia sư khen ngợi.Nhưng sau đó, y bị mất một cánh tay. Mặc dù luyện tập khắc khổ nhưng sự tiến bộ của y cũng không nhanh. Gia sư nói, kiếm thuật của Trương Nguyên An mặc dù tốt nhưng bởi vì tàn tật nên rất khó đại thành. Có điều ở trong thành Lạc Dương cũng có thể coi như là một tay hảo thủ.

Trong đầu Tào Bằng hiện ra gương mặt của Trương Lương.

- Hắn dùng kiếm tay trái?

- Kiếm tay trái?

Miêu Húc lắc đầu liên tục:

- Kiếm là quân tử, không thể viết nét nghiêng.Gia sư từng dậy rằng kiếm mà đi theo đường chính là quân tử, kiếm đi đường nhánh là trộm. Dù sao thì cũng không nghe nói Trương Nguyên An cầm kiếm tay trái.

- Ngươi ra đi.

Tào Bằng xua tay, ý bảo Miêu Húc đi ra ngoài.Tào Bằng trầm ngâm một lúc rồi viết dưới cái tên Xích Trung hai chữ Trương Lương.

Không hợp, hoàn toàn không hợp.Tại sao Tuyết Liên lại sử dụng một miếng lụa đỏ như vậy?

Trong đầu Tào Bằng có một câu hỏi.Đặt cái hộp sang một bên, Tào Bằng nhìn tờ giấy trên án thư chằm chằm.Từ sau khi Hắc Mạo tới, toàn bộ phủ hiện giờ đều nằm trong sự khống chế bởi thuộc hạ của Tào Bằng. Nhìn sắc trời có lẽ bây giờ đám người Cam Ninh đã hành động.

Tào Bằng bước đi, định tới xem Hoàng Nguyệt Anh như thế nào.Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng ra thì không ngờ lại thấy Bộ Loan đang đứng bên cửa sổ.

- Công tử! Muộn thế này vẫn chưa nghỉ hay sao?

Bộ Loan mở to mắt nhìn Tào Bằng.

Tào Bằng thắc mắc:

- Loan! Sao lại là ngươi? Nguyệt Anh đâu?

- Tỷ ấy và phu nhân đi cả ngày nên hơi mệt vì vậy mà đi nghỉ tạm. Tỳ nữ ở đây giúp tỷ thu dọn đồ đạc. Có gì không?

Đúng là lạ.Vừa rồi nhìn qua cửa sổ thì cái bóng kia rõ ràng là của Hoàng Nguyệt Anh. Nhưng khi bước vào phòng thì đó lại là Bộ Loan. Dáng người của Bộ Loan và Hoàng Nguyệt Anh cũng không giống nhau.

- Loan! Ngươi đứng yên ở đây.

Tào Bằng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền vội vàng xoay người ra ngoài nhìn vào.

Dưới ánh sáng, cái bóng...

Trong đầu Tào Bằng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất lạ.Đêm qua hắn bị ám sát. Nhưng không biết là mình hay là người khác bị ám sát?

Lúc ấy, Tào Bằng đừng bên cửa sổ. Nếu như nhìn từ bên ngoài rất khó phân biệt Tào Bằng hay Trần Quần. Nếu thích khách ám sát Tào Bằng thì y phải tìm phòng Tào Bằng mới đúng. Nói như vậy chẳng lẽ người bị giết không phải là ta mà là Trần Trường Văn? Xuất hiện suy nghĩ đó, trống ngực Tào Bằng đập hơi nhanh một chút.

Nếu thích khách muốn ám sát Tào Bằng thì đó là lý do gì?

Ba trăm Hắc Mạo dũng mãnh như lang như hổ.

Khi màn đêm buông xuống, nhà nhà chìm trong tĩnh lặng, ba người Cam Ninh, Hác Chiêu và Hạ Hầu Lan dẫn theo một trăm quân Hắc Mạo, dựa theo danh sách do Miêu Húc cung cấp xông vào từng gia đình, tóm những kẻ bị tróc nã vẫn đang không hay biết gì, mơ mơ màng màng trong giấc ngủ. Tất cả đều bị dùng dây thừng trói chặt, ném vào đại lao.

Sau năm ngày đến Tuy Dương, Tuy Dương bắc bộ úy cuối cùng cũng ra tay.

Đêm đó, toàn bộ phía bắc thành Tuy Dương đều hoang mang, khiếp sợ. Tiếng khóc la, tiếng ồn ào, gào thét liên tục vang lên trong suốt một canh giờ.

Khi Hắc Mạo đến Tuy Dương, rất nhiều người đã đoán ra rằng Tào Bằng sắp ra tay.

Nhưng không ai có thể ngờ được hắn lại ra tay nhanh gọn, ác liệt như thế. Một chút tin tức cũng không hề lọt ra.

Hắc Mạo vừa đến tức thì hành động.

Cũng chứng tỏ Tào Bằng ra tay vô cùng cứng rắn và quyết liệt.

Đêm nay, phía bắc thành Tuy Dương, người người hoảng sợ.

-Hầu gia, không thể chờ đợi thêm được nữa!

Trong một căn nhà ở một nơi hẻo lánh phía bắc thành, Trần Bá Đạo đứng ngoài cửa, cung kính nói:

-Tên tiểu Tào tặc kia một khi đã hành động, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Thật sự nếu không rời khỏi đây, chỉ e rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm tới cửa thôi. Đến lúc đó, sự tình sẽ càng thêm nghiêm trọng, xin Hầu gia sớm định đoạt.

-Ta đã sớm nói rồi, ta không muốn giết người, không muốn giết người.

Giết người dĩ nhiên có thể diệt khẩu, nhưng sơ hở sẽ càng nhiều thêm, huống chi đường đường là mệnh quan triều đình. Giết một người sẽ có người thứ hai, người thứ ba. Đến cuối cùng, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Thế nhưng nào có ai nghe ta? Giờ có tức giận thì cũng được gì chứ?

Trần Thiệu cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Một lát sau, người trong phòng lại nói tiếp:

-Chuyện này ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.

Trước mắt, ta sẽ lệnh cho Tô Công Thiết Pháp đưa ngươi rời khỏi đây, chuyện vận chuyển này kia để nói sau đã. Còn tất cả mọi người ở bên Tuy Dương này phải nhanh chóng di tản ngay.

Từ nay về sau, hãy bỏ mối chợ Tuy Dương đi, không tiếp tục dùng nơi này nữa. Ta sẽ mau chóng sắp xếp nơi mới. Đến lúc đó, các ngươi phải cẩn thận hơn nữa. Còn nữa, nói với Huyền Đức Công, những gì chúng ta có thể làm hay đã làm rất có thể Tào lão tặc đã đoán định được rồi. Trong thời gian ngắn, e rằng y sẽ không thể ủng hộ chúng ta nữa. Vì an nguy của bệ hạ, chuyện cung cấp binh giới năm trước không nhắc đến nữa, xin y bảo trọng.

Trần Thiệu cung kính, khom người nói:

-Tiểu nhân hiểu.

-Tốt, tạm thời ngươi cứ lui xuống đi.

Trần Thiệu lùi lại, quay người đi. Cánh cửa phòng mở ra.

Từ bên trong cánh cửa, một thiếu niên áo trắng khoanh tay đứng bên hiên cửa.


Một gã trung niên mặt mày trắng trẻo theo sát phía sau người thanh niên:

-Hầu gia, tình hình không ổn, tốt nhất chúng ta mau rời đi là hơn.

-Ừ!

-Vậy Nhạc trường sứ kia…

-Nhạc trường sứ sẽ cố gắng bảo toàn tính mạng.

Người thiếu niên ngẫm nghĩ một chút:

-Dù sao, nàng vì bệ hạ mà phải trả giá nhiều như vậy, cũng quá vất vả, không nên bỏ rơi nàng. Còn nữa, bệ hạ cũng có chút vừa lòng với nàng, nếu có thể đưa nàng trở về thì dốc sức đưa nàng về đi. Về tới trong cung, nàng sẽ được an toàn thôi.

Nhưng tình hình hiện nay khó có thể đưa nàng an toàn đi được.

Nếu đã không đưa đi được, thì bắt nàng phải ngậm miệng lại! Chuyện này, cha con ngươi tự quyết, sau khi xử lý gọn gàng rồi thì mau trở lại.

-Nô tài hiểu.

Trường sứ là một trong mười bốn chức tước giành cho nữ quan ở Hán cung, đứng trên ngũ quan, xếp vị trí thứ mười, ngang với ngũ đại phu, hưởng bổng lộc sáu trăm thạch.

Người trung niên tuân lệnh, nghiêng người rời đi.

Chỉ thấy bước chân người này rất nhẹ nhàng, tựa như không chạm đất vậy, chỉ chớp mắt đã biến mất, không thấy đâu nữa.

Người thiếu niên đứng bên hiên cửa, day day ấn đường, thoáng buồn bã, thở dài:

-Vốn muốn làm bằng hữu với ngươi, nào ngờ lại trở thành địch thủ. Tào Hữu Học a Tào Hữu Học, xem ngươi có thể làm được gì đây. Những gì ta có thể làm cũng đã làm cả rồi!

Than thở xong, người thiếu niên xoay người, bước vào căn phòng. Ánh nến trong phòng vụt tắt, cả gian phòng tối đen như mực.

Đúng như Tào Bằng suy đoán, danh sách mười tám người Miêu Húc đưa ra chỉ có mười sáu người bị bắt.

Sau vụ cháy ở phủ bắc bộ úy, Lý Trung và một gã dịch đãi tên là Vương Nhị đã biến mất không tăm tích. Theo như người nhà của cả hai người này nói thì hai người này cho đến giờ vẫn chưa về nhà, sống chết hiện không rõ thế nào. Từ trong vạy nước trong nhà Lý Trung, phát hiện được một bao tiền lớn, ước chừng năm mươi quan, hơn bốn vạn đồng tiền. Đây chắc chắn là thù lao bọn họ đốt cháy nhà kho của phủ bắc bộ úy, thậm chí đây có lẽ chỉ là một phần thù lao.

Căn cứ vào khẩu cung của những dịch đãi bị bắt, Lý Trung và Vương Nhị là chủ mưu.

Có người đưa tiền bảo bọn họ nghĩ cách chở đồ trong kho phủ bắc bộ úy đi. Lúc ấy, Chu Tán bị giết, vì thế phủ bắc bộ úy đang rất hỗn loạn. Vì thế, không ít người động lòng, Lý Trung và Vương Nhị vừa đề xuất, tức thì có người đồng ý. Mười sáu tên dịch đãi, mỗi người đều được nhận một khoản tiền khá, dĩ nhiên sẽ tìm cách để phối hợp. Bọn họ cũng chẳng mất công làm gì, chỉ cần vào thời điểm thích hợp, một mắt nhắm, một mắt mở là được.

Sau này, khi Tào Bằng nhậm chức, đám dịch đãi này bắt đầu hoảng sợ.

Lý Trung lại ra mặt, phóng hỏa đốt phòng kho, ngoài mặt lại tuyên bố này kia, xoa dịu mọi người.

Sau đó, hai người Lý Trung và Vương Nhị không còn xuất hiện nữa.

-Công tử, có nên bẩm báo với Trần huyện lệnh giới nghiêm toàn thành, lục soát, điều tra từng nhà không?

Hạ Hầu Lan dâng kế sách, nhưng bị Tào Bằng lắc đầu, gạt đi.

Hám Trạch cười nói:

-Điều tra cái gì? Nếu ta là những người đó, nhất định sẽ giết người bịt miệng. Đến Chu bắc bộ bọn họ còn dám giết, huống hồ gì là hai dịch đãi nhỏ nhoi? Giờ có điều tra, e rằng đến bột xương cốt cũng không tìm thấy nổi.

-Vậy làm sao bây giờ?

-Làm sao bây giờ?

Hám Trạch nói:

-Chờ!

-Chờ?

-Hành động của công tử ngày hôm nay có thể nói là rút dây động rừng. Đám dịch đãi này là cỏ cây, người sau lnưg bọn họ mới là đất. Muốn bắt rắn, phải dụ chúng ra khỏi hang đã. Trước mắt làm cho bọn họ thất kinh, sau đó tiếp tục chờ đợi. Chờ đến khi bọn họ hành động, chúng ta mới tóm lấy bọn họ, đến lúc đó, nhân chứng, vật chứng đầy đủ, xem bọn nó nói thế nào.

Hạ Hầu Lan bừng tỉnh, liên tục gật đầu.

-Vậy còn đám dịch đãi đó?

Tào Bằng nhíu mày, trầm giọng nói:

-Chuyện này dù lớn dù nhỏ thế nào, cũng không thể để lâu được. Trước mắt, cứ giam giữ bọn họ đã. Chờ sau khi vụ việc chấm dứt, mới xử phạt sau. Dù sao thành Tuy Dương chỗ nào cũng có cần tu sửa, có bọn họ cũng đỡ vất vả hơn.

-Đúng là như thế.

Tào Bằng đứng lên, duỗi dài người.

-Đêm qua, mọi người vội vàng hành động, cũng mệt cả rồi. Ta đi tìm Trần huyện lệnh. Mọi người cứ lui xuống nghỉ ngơi đã đi. Đại huynh ở lại nha đường, nếu có chuyện gì có thể tùy tình hình mà hành động. Ba người các ngươi chia làm ba ca, thay phiên nhau làm. Ta đoán không bao lâu nữa đối phương sẽ có hành động, nên chuẩn bị phản công bất cứ lúc nào đi.

-Tuân lệnh!

Mọi người đứng lên, khom người tuân mệnh.

Tào Bằng nói tình hình cho Trương thị và Hoàng Nguyệt Anh biết, rồi thay đổi y phục, dẫn theo mười tên Phi Mạo làm hộ vệ, rời khỏi phủ Bắc bộ úy.

Nhưng hắn vừa mới ra khỏi cửa đã thấy Huyền Thạc vội vã chạy tới.

-Tào bắc bộ, xin dừng bước.

-Huyền Thạc tiên sinh, sao ngươi lại ở đây?

Huyền Thạc chắp tay thi lễ, hơi thở hổn hển.

Giọng nói của y có phần mệt mỏi:

-Tào Bắc bộ, ta nghe nói rồi.

-Ồ?

-Tuyết Liên đã chết. Xích Trung cũng đã chết.

-Đúng.

-Vốn hôm qua ta định qua đây, nhưng muộn quá, đành chờ đến hôm nay. Nay ta đến là muốn nói cho Bắc bộ một việc.

-Chuyện gì?

-Bắc bộ còn nhớ tiểu sa di Mạc Ngôn của ta không?

Tào Bằng nhướng mày, trầm ngâm một lát, rồi gật gật đầu:

-Huyền Thạc tiên sinh muốn nói đến tiểu sa di ôm đàn trên Dịch Kinh đài hôm đó phải không?

-Đúng vậy.


-Nó làm sao vậy?

Huyền Thạc trả lời:

-Từ hôm qua, thảo dân đã không thấy Mạc Ngôn đâu nữa. Vốn tưởng rằng thằng bé ham chơi, nhưng thật không ngờ cả đêm qua đều không trở về. Hơn nữa, xảy ra nhiều chuyện như vậy, thảo dân cũng có chút lo lắng, sợ rằng Mạc Ngôn sẽ có chuyện không hay. Chính vì thế, sáng sớm nay mới tới đây nhờ Tào Bắc bộ giúp đỡ, tìm nó xem sao.

Nói thật ra, Tào Bằng chẳng có chút ấn tượng gì với Mạc Ngôn.

Bởi vì Mạc Ngôn gần như chưa từng nói một câu nào với hắn. Ngày đó ở trên Dịch Kinh đài cũng chỉ là thoáng thấy mặt nhau. Nếu không phải Huyền Thạc nhắc tới, Tào Bằng thậm chí còn không nghĩ ra người này. Hắn hơi nhíu mày, thầm nghĩ: "Huyền Thạc này thật chẳng biết điều gì cả. Ta giờ sao có thời gian giúp y tìm một tiểu sa di chứ? Còn nữa, ta biết tìm chỗ nào đây? Nói không chừng tiểu sa di kia động lòng phàm tục mà hoàn tục thì sao? Tuy Dương lớn như vậy, có đến gần một trăm ngàn nhân khẩu, ta làm sao mà tìm nó được? Phải tìm từ đâu đây? Thật không biết nên….

Nhưng chùa Bạch Mã nằm dưới quyền quản lý của phủ nha Bắc bộ úy.

Huyền Thạc tìm hắn báo án, về tình về lý đều không hề quá phận.

Ngẫm nghĩ một chút, Tào Bằng xoay người lại, nói:

-Đại Nha, ngươi đi tìm Hám Trạch tiên sinh trước, ghi chuyện này lại, chờ ta về xử lý.

-Vậy đa tạ Tào Bắc bộ.

-Huyền Thạc tiên sinh xin dừng bước.

Tào Bằng gọi Huyền Thạc lại.

Đang định đi tìm ngươi, ngươi lại mò tới tận cửa, sao ta có thể buông tha được?

-Ta đang có chuyện muốn hỏi ngươi. Chúng ta cùng đến huyện nha đi.

-A?

-Đừng lo. Ta chỉ có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh thôi, không mất bao nhiêu thời gian đâu.

-Vậy thảo dân xin nghe theo lệnh Tào bắc bộ.

Huyện nha cách phủ Bắc bộ úy không bao xa, đi dọc theo đường Đồng Trú đến đường Xuân Môn. Đoạn nối liền hai con phố đó, chính là huyện nha của Tuy Dương.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Huyền Thạc nói liên mồm, lúc thì nói chuyện ấn tín và dây đeo triện cùng chức quan Bạch Mã tự khanh, lúc lại nói đến chuyện Mạc Ngôn nghịch ngợm bày trò ra sao. Giọng nói của y đầy vẻ yêu thương. Theo cách nói của Huyền Thạc, Mạc Ngôn cũng là đứa nhỏ có xuất thân vất vả, cuối cùng trở thành sa di cũng là do bất đắc dĩ cả. Tuy nhiên thằng bé này lại khá thông minh, có thể ngâm nga được khá nhiều kinh văn bằng tiếng Phạn. Chính vì thế, Huyền Thạc vô cùng coi trọng thằng bé.

-Huyền Thạc tiên sinh, ta có chuyện này muốn hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

-A, xin bắc bộ cứ hỏi.

-Buổi tối hôm trước, sau khi hết tiệc rượu, ngươi rời đi cùng với ai?

Huyền Thạc hơi sửng sốt, nhíu mày, cẩn thận nhớ lại một lát:

-Buổi tối hôm đó, vì chuyện kia xảy ra mà tất cả mọi người đều chẳng vui vẻ gì. Lão Chúc rất mất hứng, còn hùng hùng hổ hổ nói Xích Bá Dư là người thế này thế kia. Ta thấy hắn đã hơi say, hơn nữa lại có chút kích động. Ta sợ hắn gây chuyện, liền lôi hắn trở về chùa Bạch Mã, thu xếp cho hắn nghỉ ngơi. Lúc ấy, có sa di trong chùa có thể làm chứng. Ta còn sắp xếp cho hắn một gian sương phòng, giúp hắn nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, hắn đã bỏ đi. Ta đang tụng kinh nên không gặp mặt hắn. Đúng rồi, ta nghe nói là lão Chúc giết Xích Bá Dư ư? Ha ha, ta cảm thấy trừ phi hắn có thể phân thân thôi.

-Nhưng hắn quả thật đã bỏ trốn!

-Chuyện này ta không rõ lắm.

Huyền Thạc tỏ vẻ nghi hoặc:

-Nhưng ta cảm thấy lão Chúc không phải người giết Xích Bá Dư.

-Nói thế là sao?

-Đúng vậy, hắn và Xích Bá Dư bất hòa, nhưng chẳng qua chỉ là cãi nhau mà thôi. Hai người đánh nhau, đấu kiếm đúng là có thật, nhưng nếu nói lão Chúc giết Xích Bá Dư thì không phải. Hắn sẽ không làm như vậy đâu. Cho dù hắn có ý định này cũng chưa chắc đã là đối thủ của Xích Trung.

-Ồ?

-Khả năng kiếm thuật của hai người bọn họ không chênh lệch nhau mấy.

Tào Bằng chợt nói:

-Huyền Thạc tiên sinh cũng biết kiếm thuật sao?

-Ách, không thể nói là biết được, nhưng cũng có thể nhìn nhận ra đôi chút. Nhớ năm xưa khi còn ở Trường An, khi những người của Ôn hầu luyện tập võ nghệ, ta cũng từng thấy qua. Kiếm thuật của lão Chúc và Xích Bá Dư không chênh lệch nhau lắm, khó nói ai cao ai thấp được.

Tào Bằng giật mình:

-Nói vậy cũng đúng. Nhớ năm xưa quân Lương Châu mạnh vô cùng, dưới trướng Đổng Thái sư, mãnh tướng thật nhiều như mây.

-Đúng vậy!

Huyền Thạc cười ha ha, nói.

Tào Bằng lại hỏi:

-Vậy Trương Lương thì thế nào?

-Trương Lương?

-Nghe nói gã từng được danh sư truyền thụ.

-Trương Nguyên An ư, đúng là có chuyện như vậy. Nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Sau này, ta nghe nói gã thất thế, phải chặt đứt một cánh tay, vốn cũng chẳng còn cơ hội theo Vương Việt tập kiếm nữa. Dù sao, ta cũng chưa từng thấy gã dùng kiếm lần nào, cũng rất ít khi nghe nói gã xung đột với ai cả. Còn bản lĩnh thật sự thế nào ta không thể nói chính xác được, có nói cũng không chính xác.

Bất giác, hai người Tào Bằng đã tới trước cửa huyện nha.

Trước mặt chỉ thấy Trần Quần dẫn Mạnh Thản vội vàng đi ra khỏi huyện nha:

-Hữu Học, ngươi tới đúng lúc lắm. Mau theo ta đi nào.

-Đi đâu vậy?

-Cúc Hoa am!

-Cúc Hoa am?

Trần Quần hơi bồn chồn, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Nhạc Quan bỏ chạy rồi!

-A?

-Ngày hôm qua, khi ta thẩm vấn Nhạc Quan xong, liền lệnh cho nàng trở về. Lúc ấy, ta còn lo lắng Nhạc Quan chỉ là một nữ tử, một mình trở về am sẽ gặp nguy hiểm, liền phái hai người thay phiên nhau bảo vệ nàng. Sáng hôm nay, ta phái người đi bảo vệ Nhạc Quan thay cho người kia, thật không ngờ lại phát hiện người đó đã bị giết. Không chỉ như thế, trong Cúc Hoa am còn phát hiện một thi thể khác. Nhạc Quan hoàn toàn không thấy bóng dáng. Ta hoài nghi Nhạc Quan kia chính là hung thủ giết người.

Tào Bằng không khỏi hít một hơi lạnh.

Hai ngày nay, đây là vụ án mạng thứ ba!

Ngay trước mắt ta, án mạng không ngừng xảy ra a!

Khó trách Trần Quần bứt rứt như thế. Hôm qua, hung thủ ở ngay trước mắt y, thế mà y lại để cho chạy thoát. Đã thế, lại thêm hai người nữa chết, Nhạc Quan thì bỏ trốn mất! Đối với người tâm cao khí ngạo như Trần Quần mà nói, y sao có thể nuốt nổi mối hận này?

Mạnh Thản liếc mắt nhìn Tào Bằng, rồi coi như chẳng thấy hắn.

Tào Bằng không hiểu rõ bản thân đã đắc tội Mạnh Thản khi nào nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trần Quần đã lệnh cho hạ nhân dắt đến hai con ngựa.

-Huyền Thạc tiên sinh, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta cùng đi thôi.

-Vâng!

Lúc này, Huyền Thạc không dám phản đối chút nào cả. Y không nói hai lời, nhảy lên con chiến mã.

Đoàn người thúc ngựa, vung roi, chạy ra khỏi Tuy Dương.

Xung quanh Cúc Hoa am vẫn yên lặng như trước.

Hoa cúc dại trên núi đã nở rộ, sặc sỡ muôn sắc màu.

Mạnh Thản chợt cười lạnh, nói:

-Cúc hoa ổ lý cúc hoa am, cúc hoa am trụ cúc hoa tiên. Tào Bắc bộ, nghe nói đây là bài thơ ngươi sáng tác tặng Nhạc Quan?

Tào Bằng nhướn mày:

-Đúng vậy.

-Quả là bài thơ hay, tuy nhiên lại tặng nhầm người. Theo ta thấy, Cúc Hoa tiên gì đó chẳng qua chỉ là một tên sát nhân cuồng sát mà thôi.

-Mạnh Nam bộ, xin kìm chế cho.

Trần Quần xoay người lại, quát một tiếng chói tai. Mạnh Thản phẫn nộ ngậm miệng lại.

Tào Bằng nhìn gã một cái, không thèm để ý tới, xuống ngựa.

-Tào Bắc bộ, Mạnh Nam bộ và ngài hình như có chuyện hiểu lầm?

Tào Bằng trừng mắt nhìn Huyền Thạc:

-Không phải chuyện của ngươi, mau đi thôi.