Tào Bằng thu công, đón lấy chiếc khăn từ trong tay Bộ Loan để lau mồ hôi trên trán.
Giãn xương giãn cốt một lúc, hắn nói với Hạ Hầu Lan:
-Tử U, ngươi dẫn Lí Tiên và Đại Nha đi ra ngoài một lát, xem có thể liên hệ được với Sử A không, dò hỏi một số tin tức về hắn... Có điều, ta đoán Sử A hiện tại chưa chắc đã ở Tuy Dương, nếu không ngày hôm qua hắn đã tới rồi. Nếu không tìm được Sử A, cũng đừng sốt ruột, đi dạo loanh quanh trên phố, nghe nhiều bớt nói, có thể đạt được thu hoạch bất ngờ đấy.
-Vâng!
-Tiểu Loan, chốc nữa ngươi bảo tiểu Hoàn lấy sổ sách dịch đãi trong nha phủ mang tới đây, ta muốn xem một chút.Còn nữa, đi tìm hai thợ thủ công đến, ta có vài thứ cần bọn họ làm. Hôm nay cho dù ai tới thăm hỏi, ta đều không gặp khách.
-Vâng.
Tào Bằng dặn dò xong, uống một ngụm nước, sau đó lại ra sân luyện võ, uốn người thành một chiếc cung mạnh mẽ Trương Tam Thạch.
Chỉ thấy hắn ổn định khí huyết, thư giãn tinh thần, giương cung căng đầy...
Hạ Hầu Lan thấy Tào Bằng không còn dặn dò nào nữa, liền xoay người rời đi.
Bộ Loan đứng ở bên sân, lẳng lặng nhìn theo bóng Tào Bằng, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp kia chợt ửng hồng, vô cùng quyến rũ.
Luyện công xong, đã là giờ Thìn, Tào Bằng nghỉ ngơi một chút, sau đó liền trở lại thư phòng. Quách Hoàn đã dọn dẹp xong thư phòng, phân loại xếp riêng các công văn, sổ sách mà Tào Bằng yêu cầu đã nằm trên bàn. Nàng ở ngoài thư phòng chờ đợi dặn dò, vừa tranh thủ may vá. Trời sắp lập thu, thời tiết chuyển lạnh, phải thay mới quần áo, trong khi lần này Tào Bằng đến vội vàng, cũng không mang nhiều quần áo để thay lắm. Quách Hoàn khéo tay bèn nảy ra ý định may quần áo, từng đường kim mũi chỉ đều rất chuyên tâm.
Cả buổi trưa, quan nha của bắc bộ uý đặc biệt yên tĩnh.
Đúng chính ngọ, Hạ Hầu Lan quay về bẩm báo:
-Công tử, người đoán không sai, Sử A quả nhiên không ở Tuy Dương.
-A?
-Trưa hôm qua, Sử A đã đi rồi.., theo lời đệ tử của hắn là Miêu Húc nói, do nhị thế tử của Hứa Đô tạm thời triệu hồi về, cho nên đi rất vội vàng.
-Nhị thế tử gọi về?
Tào Bằng cười nhạt một tiếng:
-Nhị thế tử triệu hồi cũng thật đúng lúc.
Tào Phi không thể dễ dàng triệu tập Sử A lúc này. Bởi vì Tào Bằng biết, Tào Tháo đang trù tính ứng chiến Viên Thiệu. Vào tháng sáu, cùng với tình hình hạn hán ở Dự Châu được giảm bớt, Tào Tháo liền bắt tay chuẩn bị giao chiến với Viên Thuật. Theo Trần Quần nói, Tào Tháo đã hạ lệnh tấn công bí mật vào Thanh Châu, chiếm lĩnh các nơi như Tề quận, Bắc Hải, đã củng cố cánh tả của Tào quân, đặt cháu ngoại Viên Thiệu là Cao Cán từ phía đông xuất binh đánh gọng kìm.
Vu Cấm tiếp tục đóng quân ở bờ nam sông Hoàng Hà, Trương Liêu thì đóng quân ở Dã Vương, một mặt có thể theo dõi hướng đi của quân Viên Thiệu từ nam Tịnh Châu, mặt khác cũng có thể hình thành sự kiềm chế có sức mạnh đối với Ký Châu. Rồi sau đó Tào Tháo lệnh cho Hạ Hầu Thận chiếm giữ Phương Sơn, còn yêu cầu Mãn Sủng xuất binh, đánh Nhương huyện, tăng sức uy hiếp đối với Kinh Châu. Đồng thời hạ lệnh cho Tào Nhân và Tào Hồng chuẩn bị xuất kích kỹ càng, ý định xuất binh tấn công Lưu Bị ở Nhữ Nam.
Từ Hoảng tiếp chưởng Bạch Mã, phối hợp chặt chẽ từ xa với Hạ Hầu Uyên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Phát triển theo cục thế này, Tào Bằng loáng thoáng đoán ra tiếp theo có thể xuất hiện những biến hóa như thế nào.
Trận chiến Quan Độ, nhất định là trận chiến Quan Độ!
Trong trí nhớ của, sau khi Tào Tháo bình định Lữ Bố, trận chiến Quan Độ lập tức xảy ra.
Tào Bằng không còn nhớ rõ thời gian cụ thể, nhưng theo tình hình hiện tại có thể suy đoán, trận chiến Quan Độ đã rất gần rồi.
Thân là thứ tử của Tào Tháo, sau khi Tào Ngang chết, Tào Phi đã thành trọng điểm bồi dưỡng của Tào Tháo.
Lúc này kêu Sử A đến, chẳng lẽ nói là muốn Sử A làm bảo tiêu ư? Tào Bằng đã từng gặp Tào Phi, thậm chí Tào Phi dù tuổi nhỏ, nhưng lại rất có tâm kế. Cho nên, Tào Phi quyết không thể triệu kiến Sử A lúc này. Như vậy chuyện Sử A rời đi cũng trở nên khá thú vị.
-Quên đi, hắn đã đi rồi thì kệ hắn đi.
Tào Bằng bước chậm trong đình viện, nói với Hạ Hầu Lan:
-Đồ đệ đó của Sử A tên là gì?
-Miêu Húc.
-À, Miêu Húc có nói chuyện gì khác không?
Hạ Hầu Lan nghĩ một lát:
-Miêu Húc nói, từ sau khi công tử đi, Tuy Dương không hề xảy ra chuyện gì lớn. Đúng rồi, Chúc Đạo và Xích Trung đã mấy lần đấu kiếm, dẫn tới vài lần xung đột không lớn. Trừ chuyện này ra, cũng không nghe nói có chuyện gì khác thường.
Chúc Đạo? Xích Trung?
-Bọn họ vì sao đấu kiếm?
-Ha ha, nghe nói là Chúc Đạo chạy tới chỗ Nhạc am chủ của Cúc Hoa am gây phiền phức, Xích Trung ra mặt thay cho Nhạc am chủ nên đã xảy ra tranh chấp.
Cúc Hoa am?
Trong đầu Tào Bằng chợt hiện ra vị ni cô phong thái yểu điệu nhưng lại cực kỳ phong lưu đó.
Có điều, hắn lập tức không nghĩ tới vị ni cô này nữa, ngồi trầm tư im lặng trên phiến đá vuông.
Sử A rời khỏi Lạc Dương lúc này, chứng tỏ hắn ít nhiều đã biết được một số nội tình. Theo biểu hiện trước đây của Sử A, đáng nhẽ hắn đã chủ động liên hệ với Tào Bằng mới đúng. Thế nhưng Sử A đột nhiên rời đi, chứng tỏ trong lòng hắn có lo lắng riêng. Chuyện có thể làm cho Sử A có thể băn khoăn lo lắng, nghĩ cũng không hề đơn giản.
Là người nào?
Gia tộc quyền thế ở Tuy Dương này ư?
Không đúng, gia tộc quyền thế ở Tuy Dương sắp chết hết rồi!
Hay chính là sức mạnh thế phiệt của Bàn Dũng trong thành Tuy Dương?
Hình như cũng không có khả năng. Trần Quần đảm nhận chức Tuy Dương lệnh, thật ra cũng đã thông qua sự trao đổi giữa Tào Tháo và cao môn đại phiệt. Nói cách khác, cao môn đại phiệt ở Tuy Dương không thể tìm Tào Bằng gây rắc rối, vì làm như thế tức là không nể mặt Trần Quần.
Cho dù nói thế nào, Trần Quần xuất thân từ Trần thị ở Dĩnh Xuyên, thân phận địa vị của y đã định trước y là đại diện của cao môn đại phiệt.
Làm khó Trần Quần, chẳng phải là tự làm khó dễ cho mình sao?
Tào Bằng nhẹ nhàng lắc đầu, giấu ý nghĩ này đi.
Không phải gia tộc quyền thế ở Tuy Dương, cũng không phải cao môn đại phiệt! Như vậy còn có sức mạnh gì có thể khiến Sử A sợ hãi?
Tào Bằng nhận ra chuyện này cũng không hề đơn giản như hắn tưởng tượng. Ở trong thành Tuy Dương, hình như có một bàn tay to lớn vô hình đang âm thầm điều khiển tất cả. Sức mạnh thần bí và lớn mạnh như thế thực sự khiến Tào Bằng sợ hãi! Thử nghĩ xem, những người này dám hạ độc Chu Tán, có thể phóng hỏa nha phủ bắc bộ úy, to gan tới mức nào? Còn một câu hỏi nữa, những người này tại sao muốn hạ độc Chu Tán!
Tào Bằng có trực giác rằng người phóng hỏa và người hạ độc Chu Tán có mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ, thậm chí có thể là đồng đảng với nhau.
-Đúng rồi, tổn thất ở nhà kho đã kiểm kê ra chưa?
Quách Hoàn vội tiến lên, nhẹ giọng nói:
-Đã kiểm kê xong.
-Tổn thất thế nào?
-Cũng không có tổn thất gì, theo sai dịch nói, căn phòng bốc cháy đó chất toàn đồ linh tinh, cũng không có thứ gì quan trọng.
-Vậy sao?
Tào Bằng ngồi ngây người, mắt nhìn thẳng đăm chiêu về phía dãy phòng trước mặt.
Bỗng nhiên, hắn đứng lên, đi về hướng các căn phòng.
Hạ Hầu Lan và Quách Hoàn sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Dãy phòng này cũng là kiến trúc chính ở hậu đường của bắc bộ úy. Chính giữa là phòng khách, hai bên là hai chái nhà...
Nơi này, từng là chỗ ở của Chu Tán.
Do Tào Bằng tới gấp gáp nên dãy phòng này còn không kịp sửa sang dọn dẹp, vì thế hôm qua Tào Bằng đã ở trong khóa viện lần trước khi làm khách ở Tuy Dương. Khi hắn đẩy cửa phòng khách, chỉ cảm thấy căn phòng này tràn ngập luồng khí khiến người khác sợ hãi.
Cũng khó trách, vừa mới có người chết, căn phòng này khó tránh khỏi khiến mọi người có cảm giác hoảng sợ.
Khuôn mặt Quách Hoàn trắng bệch, nàng rất sợ hãi.
Hạ Hầu Lan tuy dũng cảm nhưng đứng trong căn phòng này vẫn cảm thấy lạnh người, không khỏi tê đại đầu óc.
-Đây là nơi làm việc của tứ ca ta!
Tào Bằng bừng tỉnh, đứng giữa căn phòng, nhìn chung quanh bốn phía.
Chiếc bàn dài đổ trên mặt đất, sổ sách công văn bừa bộn. Trên mặt đất còn có vết máu đen sẫm mờ mờ, càng tăng thêm vài phần kinh hãi.
-Tứ ca, ta là A Phúc, ta đến thăm huynh đây!
Tào Bằng đột nhiên gào to.
Hạ Hầu Lan giật mình, còn Quách Hoàn đứng sau lưng Tào Bằng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo Tào Bằng.
-Công tử, người đừng làm nô tì sợ.
-Sợ cái gì!
Tào Bằng hít sâu một hơi, nói với Quách Hoàn:
-Chẳng lẽ tứ ca còn có thể hại tính mạng ta, tứ ca, nếu huynh ở trên trời có linh thiêng, xin hãy giúp ta sớm bắt được hung thủ, báo thù rửa hận cho huynh.
Âm thanh đó vang vọng trong khoảng không: báo thù rửa hận, báo thù rửa hận. Tào Bằng cấu nhẹ gò má, ngồi xổm xuống, nhặt các công văn trên mặt đất lên.
-Đúng rồi, bầu rượu và chén rượu mà tứ ca ta uống giờ để ở đâu?
-Sau khi Chu tứ ca xảy ra chuyện không may, tất cả vật phẩm của người đều bị Tuy Dương lệnh tiền nhiệm thu giữ, để ở trong nhà kho huyện nha.
-Tử U, ngươi lập tức tới huyện nha, đem toàn bộ các vật phẩm vốn thuộc về quan nha bắc bộ uý lại đây, nhớ rõ nhất định phải giữ gìn cẩn thận.
Dứt lời, Tào Bằng đưa tay ra xoa xoa đầu Quách Hoàn.
-Thu dọn một chút đi, tối nay ta muốn đọc sách ở đây.
-Đọc sách ở trong này?
Quách Hoàn run cầm cập, hoảng sợ nhìn Tào Bằng đang mỉm cười và khẽ nói:
-Nếu tứ ca có linh, nói không chừng sẽ cho ta một số gợi ý.
Quách Hoàn câm lặng không nói.
Đêm đó, Tào Bằng qua đêm ở trong phòng khách.
Hai cây nến to được đốt lên, chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Trên chiếc bàn dài, công văn sổ sách được xếp gọn gàng, một bầu rượu bằng đồng thau, một chiếc đồng tước cũng đặt trên đó.
Tào Bằng ngồi ngay ngắn trên sập, nhìn bầu rượu và đồng tước, trầm ngâm không nói.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm đó: Chu Tán như thường lệ sai người mang tới một bầu rượu, vừa uống vừa phê duyệt công văn. Đột nhiên, hắn đứng lên phun ra một ngụm máu, bước chân lảo đảo, đâm đổ cả bàn, công văn sổ sách rơi lộn xộn xuống đất, Chu Tán ngã xuống, Chu phu nhân nghe được tiếng kêu gào, liền lao vào, ôm Chu Tán trong lòng kêu khóc. Mở trừng mắt ra, Tào Bằng cầm lấy một quyển sổ nhìn lướt qua.
Trên đó là khẩu cung của Chu phu nhân lúc đó.
Chu Tán trước khi chết, từng nói với Chu phu nhân: "Phu nhân, hồ đồ, hồ đồ..."
Ai hồ đồ?
Chu phu nhân hồ đồ?
Hay là bản thân Chu Tán hồ đồ?
Chu Tán để lại câu nói kỳ lạ như thế, rốt cuộc là có ý gì?
Còn nữa, y bị người ta hạ độc, như vậy hung thủ đã đầu độc như thế nào? Theo lời Chu phu nhân thì cuộc sống của Chu Tán không dư dả, cho nên trong nhà cũng không có nhiều người hầu lắm. Một lão quản gia, hai đầu bếp nữ mà Chu phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ tới. Cho nên rất nhiều chuyện đều do mình Chu phu nhân sắp xếp. Ví dụ như rượu mà Chu Tán mỗi tối uống cũng được Chu phu nhân đích thân dùng nước giếng làm lạnh, đặt ở trên bàn... Cho nên, hung thủ muốn đầu độc, cơ bản sẽ có mấy khả năng. Thứ nhất, khi mua rượu này về đã bị hạ độc; Thứ hai, khi ngâm lạnh rượu đã bị người đầu độc; Thứ ba là Chu phu nhân tự mình động thủ, bỏ độc dược vào.
Chu phu nhân ư?
Chắc là không thể nào!
Tào Bằng đã gặp Chu phu nhân, có thể cảm nhận được ân ái phu thê của Chu Tán và phu nhân rất chân thành thắm thiết.
Chẳng lẽ là cửa hàng rượu đã đầu độc?
Rượu mà Chu tán uống hàng ngày đều được mua từ một quán rượu trên phố Đồng Bác, hơn nữa là rượu cực kỳ phổ biến.
Căn cứ vào lời khai, hàng ngày lão quản gia do Chu phu nhân mang đến sẽ mua rượu ở quán đó... Chẳng lẽ là ông chủ quán rượu hạ độc?
Cũng không nhiều khả năng.
Bởi vì lão quản gia nói: Sau khi đến quán rượu, tiểu nhị hút rượu từ trong một vò rượu. Vò rượu này mở cho tất cả khách hàng.
Nếu là quán rượu đầu độc, vậy không hiểu sẽ chết bao nhiêu người đây?!
Về công việc làm lạnh rượu cũng do Chu phu nhân làm, vì thế Tào Bằng cũng không còn lo lắng nữa.
Tất cả khả năng hoàn toàn đều bị phủ định, vậy thì hung thủ rốt cuộc đã đầu độc như thế nào?
Tào Bằng đặt hồ sơ xuống, chìm sâu vào trong suy tư.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi đi.
Trời đã vào lập thu, nhưng nắng vẫn còn rất gắt.
Trần Quần ngồi đọc sách trong hoa viên, nhưng lòng lại lo lắng, bất an. Lão gia nhân Trần Đề không khỏi có chút lo lắng, lẳng lặng nhìn Trần Quần, không biết nói thế nào cho phải. Trần Đề là gia thần đời thứ ba của Trần gia, từ đời tổ phụ của Trần Quần đã hết lòng cống hiến cho Trần gia, đã từng phụng dưỡng Trần Quẫn, Trần Kỉ. Trần Quần được lão chăm sóc từ nhỏ tới lớn, vì thế thấy bộ dạng đó của Trần Quần, lão không khỏi lo lắng...
Trong ấn tượng của Trần Đề, Trần Quần tính tình thanh nhã, rất ít biểu hiện ra ngoài.
Con cháu thế gia từ khi sinh ra, nhất định phải học tập lễ nghi. Hỉ nộ không được thể hiện ra bên ngoài là chuyện đương nhiên. Điều quan trọng là cử chỉ phải có phong thái... Biểu hiện lúc này của Trần Quần rõ ràng không hợp với khí phách con cháu thế gia, cũng chứng tỏ nỗi lo lắng trong lòng y.
Thế nhưng vấn đề là, Trần Đề không biết nên an ủi Trần Quần như thế nào.
-Mời phu nhân đến.
Trần Đề cuối cùng đã nghĩ ra một ý kiến hay liền dặn bảo kẻ dưới.
Trần Quần đã thành thân từ ba năm trước, nhà gái là con gái của Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, cũng chính là con gái của một trong những Tuân thị Bát long là Tuân Trù. Tuân trù là người ít tuổi nhất trong Bát long cũng là thúc phụ của Tuân Úc. Cho nên xét về một mặt nào đó, Trần Quần và Tuân Úc cũng coi như là thân thích.
Đây cũng là chuyện hôn nhân phù hợp với thế gia đại tộc.
Liên hôn tương hỗ vô cùng rắc rối. Cho dù gia tộc Trần thị mấy năm nay có phần suy yếu nhưng lạc đà gày còn lớn hơn ngựa, căn cơ của nó nằm ở đó.
Tình cảm giữa Trần Quần và Tuân thị rất tốt, có thể nói là vợ chồng tôn trọng nhau.
Ngày thường, nếu có tâm sự, Trần Quần nhất định sẽ trao đổi với Tuân thị nữ, dù Tuân thị nữ không thể đưa ra được ý kiến gì nhưng có thể giúp Trần Quần bình tĩnh tinh thần. Lúc này chính là lúc cần Tuân thị nữ ra mặt khuyên giải, nói không chừng có thể làm cho Trần Quần thôi lo âu.
Trần Quần nhắm mắt lại, ngón tay gõ dồn dập vào lan can.
Phía sau đột nhiên vang đến tiếng bước chân, y nhíu mày quay người lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử đoan trang dịu dàng tới bên cạnh y.
-Phu nhân, sao nàng lại tới đây?
Người con gái đó chính là Tuân thị nữ.
-Phu quân hình như có tâm sự?
-Ừ...
Trần Quần theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Trần Đề khoanh tay đứng ở xa.
Y khe khẽ thở dài, kéo Tuân thị nữ ngồi xuống.
-Ta đang nghi ngờ, Tào Hữu Học đã nhậm chức được bốn ngày rồi nhưng đến nay vẫn không có hành động gì. Trước đây, khi nhà kho của hắn bị đốt đã từng nói sẽ cho kẻ khác mất mặt. Nhưng đến bây giờ không có chút động tĩnh nào, ta không khỏi có phần sốt ruột. Tào Hữu Học rốt cuộc suy tính thế nào? Hắn đang chuẩn bị làm gì? Hay là hắn không quan tâm đến chuyện này?
Tuân thị nữ im lặng.
Nàng không chỉ một lần nghe Trần Quần nhắc tới vị Tào Bát Bách kia, nhưng nói thật, nàng không hiểu chút gì về Tào Bằng.
Chỉ biết là đường huynh nàng khá coi trọng người thiếu niên ấy, từng khen ngợi Tào Bằng trong tương lai nhất định có thành tích. Còn quan hệ giữa Trần Quần và Tào Bằng rất tốt, khi ở Hạ Giao, hai người đã qua lại với nhau. Nghe nói lúc thành Hạ Giao bị phá, vẫn là Tào Bằng đã cứu Trần Quần, cũng được coi như giao tình sâu nặng. Lần này, Trần Quần đến Lạc Dương nhậm chức, đặc biệt gọi đích danh Tào Bằng. Tào Bằng không hề hành động gì, Trần Quần nóng vội cũng là lẽ thường.
-Phu quân lúc trước sao lại tiến cử Tào bắc bộ?
-Điều này... Ta cũng không biết nói thế nào, chỉ là năm đó khi ở Hải Tây, hắn từng phá được một vụ án lớn.
Người ngoài đa số cho rằng vụ án đó là do anh vợ hắn điều tra phá án, thế nhưng chính mắt ta thấy hắn đã tỉ mỉ chuyên tâm thế nào để tìm ra được chân tướng trong đó.
Thêm vào đó hắn thân thủ tốt, với ta lại có ân cứu mạng, cho nên lần này tới đây, người đầu tiên ta nghĩ đến là hắn.
-Đã như vậy, phu quân tin hắn chứ?
Trần Quần sửng sốt một lát:
-Lời của phu nhân, tin là có ý gì?
Tuân thị nữ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
-Ý của thiếp là, phu quân đã tin tưởng hắn, cần gì phải lo âu? Chàng tiến cử hắn thì phải tin vào tài năng của hắn. Hắn im lặng không động thủ, tất nhiên là có nguyên do, đợi thời cơ đến, tự nhiên sẽ hành động. Nếu phu quân vẫn lo lắng, đơn giản là đi hỏi hắn. Chàng ngồi đây nôn nóng bất an, cũng vô ích. Chàng không hỏi hắn, sao hắn có thể nói cho chàng hay?
Trần Quần giật mình, đột nhiên vỗ tay cười nói:
-Lời phu nhân nói rất đúng, ta nghĩ không ra, đơn giản tìm hắn là được.
Dứt lời, y đứng lên:
-Trần Đề, chuẩn bị lên xe ngựa tới phố Đồng Đà.
Nha phủ của bắc bộ úy nằm trên phố Đồng Đà.
Tào Bằng đang lật xem hồ sơ ở trong phòng khách, thử tìm kiếm manh mối trong đó. Trước mặt hắn có một tờ giấy, trên đó viết chi chít chữ bằng bút than, còn vẽ vẽ móc móc, nhìn qua hơi lung tung. Nghe nói Trần Quần tới chơi, Tào Bằng vội ra đón y vào.
-Đại huynh, sao huynh lại tới đây?
Trần Quần cười nói:
-Hôm nay trời trong nắng ấm, cũng đúng lúc hoa cúc nở rộ.Ta nghe nói, dưới chân núi Bắc Đặng có một nơi rất đẹp, cũng là địa điểm tuyệt vời nhất để ngắm hoa cúc. Hôm nay rảnh rỗi bèn tới rủ hiền đệ cùng đi một chuyến.
Núi Bắc Đặng, ngắm hoa cúc?
Tào Bằng ngẩn ra, buột miệng nói:
-Nơi đại huynh nói chính là Cúc Hoa am phải không?
-A, hiền đệ cũng biết?
Tào Bằng gật đầu:
-Lần trước đi qua Tuy Dương, ta từng có duyên gặp mặt với am chủ của Cúc Hoa am đó.
-Ồ?
Trần Quần giật mình, ngồi thẳng người:
am chủ Cúc Hoa am - Cúc Hoa tiên... khà khà, khi ta đến Tuy Dương đã nghe người ta truyền tụng, nói người tên Cúc Hoa tiên đó rất đẹp và quyến rũ. Còn có người không biết tên đã phú thơ cho nàng, trong thơ cực kỳ ca ngợi nàng.
Bài thơ đó nhẹ nhàng, dùng từ cũng không hề hoa mỹ, lại uẩn ý sâu sắc.
Ta thích hàm ý của thơ từ trong bài này nên đã ghi nhớ trong lòng: Cúc hoa ổ lý cúc hoa am / Cúc hoa am lý cúc hoa tiên / Cúc hoa tiên nhân chủng đào thụ / Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền…
Trần Quần ngâm nga bài thơ "Cúc hoa am ca", bỗng nhiên thấy Tào Bằng có vẻ khác lạ.
Y dừng lại, nhìn Tào Bằng mãi không nói.
-Được rồi, bài thơ này do ta làm.
Tào Bằng bèn nở nụ cười.