Tào Tặc

Chương 221: Ngày quan trọng

Tào Bằng đang chạy thì nghe tiếng hét phía sau. Hắn vội xoay người nhìn lại thì thấy trên đùi Phan Chương cắm một mũi tên. Truy binh phía sau ngày càng gần.

-Công tử, đi!

Phan Chương quỳ một gối xuống đất, rống lên. Tào Bằng cắn răng một cái, xoay người chạy ngược lại, đến bên cạnh Phan Chương, nắm cánh tay hắn khoát lên cổ:

-Phan Văn Giai, theo ta!

Phan Chương muốn giãy dụa nhưng bị Tào Bằng quát một câu bảo ngưng.

-Chúng ta ai cũng muốn sống, không muốn chết. Nếu ngươi không đi thì chúng ta đều phải chết ở đây.

Con mắt đỏ bừng, Phan Chương khập khiễng chạy cùng Tào Bằng đến cánh đồng trống. Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, thỉnh thoảng có một tiếng kêu thảm thiết vọng đến.

Tào Bằng cũng không dám quay lại nhìn, kéo Phan Chương liều mạng chạy trốn.

-Tặc nhân, ta xem ngươi trốn đi đâu!

Tiếng chân đã ở phía sau. Tiếng cung rung lên, bắn ra về phía Tào Bằng.

-Công tử!

Một bóng người từ phía sau chạy lại chắn cung cho Tào Bằng. Mũi tên cắm giữa ngực người đó, y ngã xuống đất không đứng dậy. Tào Bằng nhận ra người đã che mũi tên chính là tên tùy tùng Địch Quýnh ở Hải Lăng. Sống chung ba tháng, Tào Bằng không có nhiều tiếp xúc với Địch Quýnh lắm. Đó là một người trầm mặc nhưng rất tận tâm có trách nhiệm. Chí ít trong ba tháng, Địch Quýnh đã tận tâm tận lực, mặc dù ít lời nhưng đã giúp đỡ san sẻ cho Tào Bằng rất nhiều chuyện.

-Ngạn Minh!

Tào Bằng đau xót kêu lên một tiếng, buông Phan Chương ra, cầm đao xoay người về phía tên khoái mã, giậm chân, toàn thân tung ra một đao. Chiến mã hí lên một tiếng, lập tức tên cưỡi ngựa cũng bị Tào Bằng một đao đoạt mệnh. Hắn ngồi xuống bên Địch Quýnh thì đã thấy hắn ngưng thở.

-Công tử, đi!

Sở Qua xông tới, kéo Tào Bằng đi. Bên kia, Phan CHương lớn tiếng hô hoán rút lui.

Một con khoái mã từ trong doanh trại quân Hạ Bì lao ra, đuổi theo truy sát. Tào bằng chạy về phía thành Khúc Dương, tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phía sau khiến hắn cảm thấy bi thương vô cùng. Tuy rằng sớm biết đây là kết cục không thể tránh khỏi, nhưng khi Tào Bằng tự mình cảm nhận cũng cảm thấy vô cùng bi ai. Dù vậy hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể xông lên phía trước.

Lảo đảo đi tới chân tường thành, Phan Chương hô lớn:

-Hạ thừng!

Từ trên tường thành, rất nhiều dây thừng được quăng xuống. Tào Bằng và Phan Chương bắt lấy thừng rồi nhanh chóng leo lên tường thành. Thật không có biện pháp nào khác. Cửa thành từ lúc bị phá hỏng thì phía sau cửa chính lớn đặt hơn mười tấn túi cát, căn bản không cách nào mở cửa thành.

Một người, hai người, ba…

Khi ra khỏi thành thì có trăm dũng sĩ, nhưng khi trở về thì chẳng còn mấy người.

Truy binh đến gần dưới thành. Chu Thương ra lệnh bắn cung từ trên thành khiến quân địch không cách nào tới gần.

Tào Tính dẫn theo một đạo nhân mã đi tới thành Khúc Dương, thấy mười mấy người đang ra sức leo lên trên tường thành, trong đó có một bóng dáng nhìn qua rất quen. Tào Tính nheo mắt, trong lòng hoài nghi: không phải "hắn" đang ở Quảng Lăng, sao lại xuất hiện ở đây?

Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi. Tào Tính giơ tay lấy cung, kéo căng dây cung, nhắm thẳng Tào Bằng bắn một phát. Cung của Tào Tính có lực hơn ba trăm cân. Sự lợi hại rõ ràng là khác hắn so với các cung tên khác. Mũi tên bay thẳng tới Tào Bằng.

Chu Thương trên tường thành thấy rõ, vội vàng la lớn:

-Công tử, có tên bắn lén.

Tào Bằng đang leo lên thành thì nghe thấy có một loạt báo động. Theo bản năng, hắn dùng cưới đạp vào tường, thoáng cái bay giữa không trung. Mũi tên suýt nữa thì xẹt qua thân thể hắn, bắn trúng vào tường thành, bật những tia lửa nhỏ. Cả thân mình Tào Bằng đập vào tường thành. Đúng lúc này thì hắn thấy Tào Tính đang lấy từ trong túi cung ra một mũi tên thứ hai mà không khỏi kinh hãi.

Người khác không biết tài bắn cung của Tào Tính, nhưng Tào Bằng thì biết rõ. Mặc dù trong danh sách những thần tiễn của tam quốc thời hậu thế vẫn chưa có tên Tào Tính, nhưng cũng phải nói tài bắn cung của Tào Tính vượt trội hơn những người khác. Bất chấp đau đớn trên người, Tào Bằng vội vàng gắng sức bám hai tay lên mép tường thành.

Ánh mắt Tào Tính trầm lãnh, khai cung bắn tên. Mũi tên thứ hai mới rời dây cung thì mũi tên thứ ba đã lên dây. Hai mũi tên hầu như bắn đi cùng lúc nhưng góc độ khác nhau.

Mũi tên thứ hai bắn tới hầu như cùng một góc độ với mũi tên đầu, bay về phía Tào Bằng. Lúc này một tay Tào Bằng đã bám được vào đỉnh tường thành. Nghe được tiếng động phía sau vội vàng nghiêng người. Một mũi tên bắn vào tường thành nhưng một mũi tên khác cắm giữa vai Tào Bằng.

-A!

Tào Bằng quát to một tiếng, tay mềm nhũn, cơ thể rơi xuống dưới thành. Chợt một bàn tay to bổng thò ra bắt lấy cánh tay Tào Bằng. Một chân Đặng Phạm đạp trên đầu tường thành, cả thân thò hẳn ra ngoài. Hắn hét lớn một tiếng rồi bắt đầu kéo Tào Bằng lên tường lầu.

Tào Tính nhịn không được kêu to một tiếng đáng tiếc, nhưng trong mắt có sự thoải mái.

Đây là tam quốc! Mặc dù chúng ta là bằng hữu, ta cũng tuyệt đối không khoan dung. Nếu như ngươi có thể thoát khỏi tay của ta, ta sẽ vì ngươi mà cảm thấy vui mừng!

Tào Bằng quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy đầu óc ong ong. Trong nháy mắt ban nãy, hắn lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách sống chết gần như vậy. Trong lòng thì hoang mang như sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh. Hắn xoay người đứng lên thì thấy Phan Chương cũng đang bò lên tường thành, sau đó là Sở Qua, sau đó một người, hai người, ba người … Khi sáu dũng sĩ bò lên đến đầu tường thành thì không còn có động tĩnh gì nữa. Nói cách khác, những người sống sót trở về chỉ còn có chín người.

Trong khi Tào Bằng bị trúng tên ở vai thì Phan Chương cũng trúng tên ở đùi. Nhìn lại trong đám dũng sĩ cũng có một người bị kỵ binh Hạ Bì truy sát, bị trúng thương đâm xuyên bụng, cố gắng bò lên thành, đang hấp hối. Tào Bằng nhìn qua cũng biết rất khó cứu khỏi.

Tào Bằng vùng đứng lên, nhìn xuống dưới thành.

Trần Cung đứng trên một chiếc xa trượng, binh mã vây kín xung quanh ở dưới thành Khúc Dương đang sánh vai cùng với Tào Tính đang.

-Trần Công Đài, ngươi không còn gì hơn thế!

Tào Bằng đột nhiên chửi ầm:

-Bối chủ gian tặc, dám bén mảng đến Hải Tây của ta. Bây giờ ta đốt doanh trại của ngươi để dạy ngươi biết nhìn nhận thế nào là thiên hạ anh hùng.

-Hắn là ai vậy?

Trần Cung nhìn thấy quen, buột miệng hỏi. Mặt Tào Tính âm trầm, nghiến răng nói:

-Tào Bằng.

-Hắn trở về?


Trong nháy mắt, Trần Cung đã hiểu rõ. Gã chưa bao giờ dò xét qua Tào Bằng, kể cả những thủ đoạn trước đây với Lữ Cát, Trần Cung làm sao có thể không nhìn ra? Nhưng những việc trong nhà Lữ Bố này hắn không quan tâm. Tài năng của Tào Bằng ở chỗ trong tình hình nguy ngập như vậy mà thoát thân được, mặc kệ là do vận mệnh hay phương pháp gì thì cũng đủ chứng minh là không đơn giản. Nếu như hắn chết đi, Tống Hiến tại Hải Tây chết đi cũng không oan uổng. Ánh mắt Trần Cung trở nên lạnh lẽo u ám. Truyện được copy tại Truyện FULL

-Thúc Long, chúng ta trở về.

-Thu binh?

-Đúng vậy!

-Nhưng mà…

-Tình huống hiện tại, không thích hợp đánh thành. Đợi đến trời sáng chúng ta sẽ tấn công, xem hắn có bản lĩnh gì.

Vẻ mặt Trần Cung lãnh đạm, không thèm nhìn Tào Bằng. Trên thực thế, nhiều năm như vậy, chuyện khó nghe nào mà hắn chưa từng nghe qua? Ngay cả khi dưới trướng Lữ Bố, hắn mưu đồ cùng Hác Manh làm phản. Về sau tuy rằng Lữ Bố không truy xét chuyện này, nhưng không có nghĩa là những người khác không truy xét. Tám mãnh tướng đa phần là kẻ lỗ mãng, mắng chửi còn khó nghe hơn Tào Bằng. Nói dễ nghe một chút thì nói là Trần Cung có tâm tĩnh lặng, còn nói khó nghe thì hắn bị người ta mắng đến chết lặng!

Quân Hạ Bì tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh. Tào Bằng nhìn quân Hạ Bì lui quân về doanh trại, trong lòng càng nặng trĩu hơn.

-Công tử, Bát chết rồi!

Sở Qua khóc lóc nói với Tào Bằng. Bát chính là tên dũng sĩ bị thương xuyên thủng bụng. Chỉ tiếc là hắn liều mạng bò về đến nhà, nhưng cuối cùng vẫn không thoát cái chết. Chạy trốn một đoạn đường như vậy, ruột gần như rớt ra ngoài, còn phải leo lên tường thành.

Tào Bằng tập tễnh đi đến quỳ xuống bên cạnh xác của Bát, chậm rãi cầm đoạn ruột nhét vào trong bụng Bát. Nếu như không có người nói, hắn thậm chí cũng không biết tên của Bát.

Thực ra, trong trăm tên dũng sĩ chết ở ngoài thành kia, ngoài trừ Địch Quýnh ra, Tào Bằng hầu như không biết ai.

Trên tường thành bao trùm một bầu không khí ngột ngạt. Có binh sĩ không nhịn được, bật tiếng khóc. Đối mặt với cái chết, ai cũng không thể ung dung bình tĩnh. Đặc biết thấy cảnh tượng Bát chết thê thảm thì không một ai có thể cầm lòng được.

-Không được khóc! - Tào Bằng đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng lớn tiếng quát. Ai cũng nhìn Tào Bằng.

- Bát đã chết, Địch Quýnh cũng đã chết, ngoài thành còn có rất nhiều hảo huynh đệ từ nay an nghỉ ngàn thu. Nhưng bọn họ vì cái gì mà chết? Bọn họ là vì bảo vệ gia đình, bảo vệ người nhà mình. Bọn họ chết không oan uổng. - Tào Bằng hét lên khiến cho trên tường thành lặng ngắt như tờ.

-Bọn họ đã chết, đối với chúng ta là còn sống.

Con mắt Tào Bằng đỏ bừng như máu.

-Chúng ta còn phải tiếp tục ở đây, bảo vệ đất đai, bảo vệ nhà cửa của chúng ta, bảo vệ người thân. Nếu ai sợ hãi thì hãy nhớ kỹ khuôn mặt của Bát. Hắn đến chết cũng không từ bỏ. Ta cũng sẽ không từ bỏ! Các ngươi có thể từ bỏ không?

Chỉ chốc lát, bầu không khí yên lặng chết chóc biến mất, trên tường thành, hàng nghìn người cùng hô vang:

-Chúng ta không từ bỏ!

Tào Bằng nhìn ánh lửa mờ ảo ngoài thành.

-Bọn chúng có tám nghìn người nhưng lại không thể ngăn được chúng ta có một trăm người đột kích. Các huynh đệ, ta muốn nói cho các người biết là khi trời sáng chúng ta sẽ phải đối đầu mãnh liệt hơn, tàn khốc hơn nữa. Nhưng vì những huynh đệ đã chết vì bảo vệ phụ mẫu thê nhi của chúng ta, chúng ta không thể từ bỏ. Ai dám động đến gia đình ta, ta sẽ liều mạng với hắn!

-Không sai, liều mạng!

-Liều mạng cùng bọn chúng!

-Mọi người hãy trở lại vị trí, cầm binh khí lên, dùng máu của bọn cẩu tặc Hạ Bì để tế anh linh các huynh đệ của ta.

-Giết bọn chó Hạ Bì!

-Liều mạng với bọn chúng…

Một tiếng hô vang tận trời cao.

Tào Bằng thấy tinh thần phấn chấn của mọi người thì khẽ thở phào một chút.

-Hãy đem thi thể Bát chôn cất cho tốt.

-Dạ!

Tào Bằng khoát tay, cảm thấy toàn bộ xương cốt trong người như vỡ vụn. Vừa rồi hắn cố gồng mình chống chọi với cơn đau, nhưng khi tất cả mọi người vùng đứng dậy thì Tào Bằng bắt đầu cảm thấy choáng váng. Có người đi tìm thầy thuốc ở Khúc Dương đến để nhổ đầu tên ra cho Tào Bằng, sau đó băng bó lại cẩn thận. Tào Bằng dựa vào thành tường, nhìn thoáng qua Phan Chương rồi đột nhiên cười ha hả.

-Công tử, ngươi cười điều gì?

- Ta đột nhiên nhớ lại lúc nãy khi người liều mạng, trong miệng nói thầm cái gì?

-Ta dùng tiếng thổ ngữ quê nhà.

-Tiếng Duyện Châu à?

-Đúng!

-Sau này dạy ta vài câu. Nói không chừng có khi ta trở về Duyện Châu làm việc. Đến lúc đó có thể nói thạo tiếng Duyện Châu cũng tốt.

-Nghe rất khó đấy!

-Không khó nghe đã không học…

Phan Chương nhìn Tào Bằng nhưng không cười. Trên đùi hắn trúng tên nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là tên xuyên qua bắp đùi. Bây giờ nhổ tên ra, băng bố ổn thỏa thì không còn gì đáng ngại. Cách đó một đoạn thầy thuốc đang băng bó vết thương cho Sở Qua. Hắn cởi trần để lộ phần thân trên cường tráng. Vết đao đâm rất sâu, máu chảy không ngừng, khiến hắn cũng không ngừng kêu la.

-Tìm cho ta hai đoạn ruột dê, rửa sạch và chuẩn bị hai căn kim châm lại đây.

Tào Bằng đứng lên, đi tới bên cạnh Sở Qua, dặn dò thầy thuốc. Một quân lính chạy xuống thành tìm đồ cho Tào Bằng.

-Công tử, người tới đây làm gì?

-Trị thương cho ngươi. Đau thế làm sao chịu được?


-Hà, công tử nói đùa. Đau nhức thế này có gì không chịu nổi?

Tào Bằng cười:

-Nghe giọng ngươi nói thì không phải người Thanh Châu?

-Trước đây là người Ký Châu, rồi theo cha mẹ lưu lạc đến Thanh Châu, sau đó lại theo Tiết đại soái Tiết Châu đến Úc Châu Sơn, bây giờ thì an cư ở Hải Tây.

-Sau này theo ta làm tùy tùng.

-Hả?

Sở Qua mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tào Bằng.

-Thân thủ không tệ. Sau này coi như là hỗ trợ cho ta.

-Được!

Sở Qua tỉnh người lại, không do dự, lập tức bằng lòng. Thực ra với bản lĩnh của hắn, nếu ở lại trong quân đội thì dựa vào chiến công cũng có thể được thăng chức. Nhưng nếu Tào Bằng đã mở lời, Sở Qua tất nhiên sẽ không từ chối. Công tử bảo ta làm tùy tùng, đó là đã để mắt coi trọng ta. Ta chỉ là một người ở Úc Châu Sơn mà có thể làm tùy tùng cho công tử, có gì mà không vừa ý chứ?

Lúc này có người mang tới kim châm và ruột dê. Tào Bằng lấy ruột dê rửa sạch, sau đó gài kim châm lên trên. Hắn ngẩng đầu nói với thầy thuốc:

-Sau này nếu có vết thương giống như vậy thì hãy làm theo biện pháp này của ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nhất định là phải làm sạch sẽ. Kim châm có thể hơ qua lửa một chút. Đồ băng bó, hay nhất là dùng nước sôi luộc qua sau đó phơi nắng rồi mới băng bó.

Tào Bằng vừa nói thì lấy kim châm khâu lại vết thương của Sở Qua. Sở Qua đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Có điều lúc nãy hắn vừa mạnh miệng nói là không đau, nên bây giờ cố nén đau đớn mà không dám kêu lên. Khâu xong thì mặt mũi Sở Qua trắng bệch.

Tào Bằng lấy một tấm vải bố sạch băng bó vết tương cho Sở Qua rồi lau mồ hôi trên trán cho hắn.

-Nghỉ một lát đi. Ta phải trở lại sống mái với bọn chó Hạ Bì kia.

Sở Qua cười nói:

-Công tử không nên để bọn chó Hạ Bì nào sống sót.

Tào Bằng đứng lên, đưa mắt trông về phía xa. Ở phía xa đã hiện lên những tia nắng, một ngày mới sắp đến.

-Truyền lệnh ta bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Khi trời sáng thì bọn chó Hạ Bì sẽ tấn công, bọn ta sẽ dạy cho bọn hung hăng đó một bài học.

-Dạ!

Phan Chương cũng đứng lên đi cùng Tào Bằng. Trách nhiệm của hắn là phòng thủ cửa thành. Bây giờ trời đã sáng, hắn nhất định phải vào vị trí. Chu Thương đi phía sau Tào Bằng, nói nhỏ:

-Công tử, nếu lát nữa còn muốn xuất thủ thì người hãy về nghỉ ngơi một chút?

-Quên đi, theo ta xem xét thành lầu, xem còn có chỗ nào cần phải bố trí không.

Ánh mặt trời bắt đầu rõ hơn. Bốn phía đã hiện lên những tia nắng ban mai dịu dàng.

Trời đã sáng.

Từ doanh trại ngoài thành vọng lên tiếng trống trận.

Tào Bằng vịn tay lên tường thành, cả người bất động. Hắn hít một hơi không khí trong lành của buổi sáng, sau đó quay lại nhìn ra ngoài thành!

Bắt đầu rồi… Cuối cùng cũng đến.

Bờm ngựa tung bay. Dưới thành Khúc Dương, tiếng giết chóc vang lên rung trời.

Cam Ninh ngồi trên con Chiếu Dạ Bạch, nhíu mày nhìn về phía xa, nét mặt đầy ưu tư. Đôi lông mày nhíu lại, mắt hổ, nắm chặt trường đao.

-Bá Miêu, chúng ta cũng xông tới thì làm sao?

-Không thể!

Đặng Chi vội vã ngăn cản, thấy sắc mặt của Cam Ninh không tốt nên liền vội giải thích:

-Không phải là ngươi không thể xung trận mà là vì bây giờ chúng ta không thể xông lên được. Chiến sự ở Khúc Dương mới bắt đầu, đội hình quân Hạ Bì chưa tản loạn, sĩ khí đang vượng. Bây giờ chúng ta xông ra rất khó khiến cho quân địch hỗn loạn, không có tác dụng gì lớn.

-Vậy khi nào mới có thể tấn công?

-Chờ một chút! Đặng Chi nói khẽ:

-Hữu Học cũng không phải là người tầm thường. Quân Hạ Bì tuy rằng tấn công dũng mãnh nhưng muốn phá thành sợ rằng không phải chuyện dễ gì. Chúng ta bây giờ phải án binh, đợi cho đến khi quân Hạ Bì giảm sút, sau đó tái tiến công. Đến lúc đó nhất định có thể giảm bớt áp lực cho Khúc Dương.

Cam Ninh suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng tán thành chủ ý của Đặng Chi. Từ phía thành Khúc Dương truyền đến tiếng hò hét loáng thoáng, kích động tinh thần của Cam Ninh. Cam Ninh nóng lòng muốn trong giờ khắc này có thể ở trong thành Khúc Dương cùng Tào Bằng kề vai sát cánh chiến đấu. Tuy rằng không thể thấy cảnh tượng chém giết thảm khốc nhưng hắn có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng. Nhưng Đặng Chi nói không sai. Tào Bằng ra lệnh cho hắn ở ngoài thành tiếp ứng là không muốn hắn hành động lỗ mãng.

Cam Ninh từ trước đến giờ cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Hắn cũng biết, muốn giảm bớt áp lực cho Khúc Dương, nhất định phải chờ thời cơ thích hợp.

Hành sự không biết suy nghĩ thì kết quả chỉ là chết thảm bại.

Binh mã trong tay hắn cũng không nhiều. Tất cả chiến mã, tính cả con Chiếu Dạ Bạch của Tào Bằng cũng chỉ ba trăm tám mươi sáu con mà thôi. Cam Ninh không thể để bị tổn thất. Hắn biết rõ khi hắn xuất quân phải đúng lúc, nếu không thì sẽ vô dụng. Cố kìm sự kích động lại, Cam Ninh cắn răng quay đầu ngựa.

-Bảo trinh thám tiếp tục thăm dò. Cần phải liên tục xem xét tình hình chiến sự ở Khúc Dương.

-Dạ!

Đặng Chi chắp tay tuân mệnh.

Cam Ninh ngồi trên ngựa xoay người về phía Khúc Dương lần thứ hai, một lúc lâu thì thở dài, thúc ngựa đi.

-Bắn cung!

Tào Bằng đứng ở trên tường thành, gào thét. Một loạt tên điên cuồng bắn ra như mưa xuống dưới thành. Dưới tường thành, mười dàn bắn đá liên tiếp bắn.

Một cục bay ra đập vỡ nền đất, tiếng động rung chuyển. Hai tấm chắn bằng gỗ bị đập bể rơi xuống đất. Vài tên quân tốt kêu lên thảm thiết.

Trong ba canh giờ ngắn ngủi, quân Hạ Bì đã hùng dũng tấn công.

Tào Bằng đúng là kiên quyết phòng thủ giữ thành, nhưng thương vong lại không ngừng tăng lên. Bên đối phương có rất nhiều dụng cụ công thành được chuẩn bị tốt từ trước. Tuy rằng quân Hạ Bì có quân số chiếm ưu thế, nhưng dựa vào tường thành kiên cố nên thành Khúc Dương vẫn sừng sững không đổ.

Nhưng có điều quân Hạ Bì tiến công rất mãnh liệt! Thế nên quân lính trên thành đã chết hơn năm mươi.

Tào Bằng cùng Chu Thương chạy khắp trên tường thành hô hào cổ vũ quân lính. Nhưng thực tế, ngay cả Tào Bằng cũng bị sự hung dữ của quân Hạ Bì làm cho kinh sợ.

-Bắn đá!

Tào Bằng chạy trên tường thành, hướng về phía dưới thành hô. Lời còn chưa dứt thì một dàn đá đã ầm ầm dội lên. Liên tục bắn đá khiến cho cả máy bắn đã cũng không thể chịu nổi.

-Công tử, Hưng Bá vì sao còn chưa hành động?

Khuôn mặt Chu Thương đầy máu đen, chạy đến bên Tào Bằng hét.

-Chu thúc, không cần lo lắng. Bọn Hưng Bá phải chờ cơ hội. Khi thời cơ chín mùi thì tự nhiên quân địch sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Chu Thương nhổ nước bọt, không nói nhiều quay người trở về vị trí. Tào Bằng thở ra một hơi. Ba canh giờ chiến đấu không ngừng khiến cho hô hấp toàn mùi vị máu tanh. Hắn lấy nước trong thùng ở góc thành, uống một hơi, cảm thấy cổ họng rát như lửa dễ chịu hẳn đi.

-Công tử, đá!

Nước còn chưa buông xuống thì một viên đá từ dưới thành bay lên trên.