Triệu Phi nói: "Phải. Hai người chắc không phải đến từ căn cứ Thiên Kim? Tôi chưa gặp các anh bao giờ."
Ánh mắt ông ta liếc liếc qua Hổ Vương đang nằm chợp mắt. Nếu như không phải thấy nó không di động, vừa rồi ông ta căn bản là không dám bước vào.
Đường Miểu lên tiếng: "Không phải. Tình hình bên căn cứ Thiên Kim thế nào? Có thể nói một chút không?"
Triệu Phi yên lặng một lúc lâu, dường như không biết nên nói thế nào, mãi mới mở miệng: "Cái này khó nói, chỉ có thể nói là, bất kể là dị năng giả hay người thường ở căn cứ Thiên Kim, đều sống rất khổ cực. Các anh tới rồi sẽ biết." Nói rồi, ông ta lộ vẻ mệt mỏi khôn cùng.
Đường Miểu đã hoàn toàn bị ông ta khơi gợi lòng hiếu kỳ. Người thường còn hiểu được, thế mà ngay cả dị năng giả cũng khó sinh tồn trong căn cứ? Cậu không thể nào tưởng tượng ra rốt cuộc là căn cứ Thiên Kim phức tạp đến độ nào.
Đường Tư Hoàng dùng dao vạch vài nhát lên con gà, bôi gia vị lần hai.
Chu Lãng nhắc nhở: "Mỗi người muốn vào căn cứ phải nộp hai mươi cân lương thực."
Khi nãy gã ta có để ý thấy thùng xe của bọn họ trống rỗng, trong cabin cũng không có quá nhiều vật tư.
Đường Miểu chỉ vào căn nhà dân sau lưng, nói: "Bọn tôi có chút vật tư, tạm thời đang để trong đó."
Triệu Phi quan sát cậu và Đường Tư Hoàng vài lần, kìm không được mà lên tiếng: "Căn cứ Thiên Kim rất loạn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ có chúng ta không tưởng được, chứ không có chuyện gì mà bọn họ không làm được. Nếu các anh định vào thì phải cẩn thận." Nói vài lời ám chỉ.
Đường Miểu còn chưa kịp nói gì, cái tay đang cầm dao găm của Đường Tư Hoàng đã khẽ động, dao găm sắc bén "vèo" một tiếng phóng ra, cắm "phập" vào thân cây, không chút lay động, lưỡi đao trắng bạc lóe lên tia sáng lạnh băng trong ánh lửa mập mờ.
Ba người Triệu Phi cứng đờ.
Đường Tư Hoàng làm như không có gì bẻ một cái đùi gà xuống thổi nguội.
Đường Miểu lúc này mới nhận ra ẩn ý trong lời của Triệu Phi, chỉ chỉ về phía dao găm, giải thích: "Không phải nhằm vào các anh đâu, có côn trùng thôi."
Ba người Triệu Phi cười gượng hai tiếng. Đúng là có côn trùng thật, nhưng bọn hắn thấy rõ ràng, người đàn ông đó không hề nghiêng đầu dù là một chút đã cầm dao găm phóng trúng một loài bò sát trên thân cây bên trái họ.
"Đường Tư Hoàng, cây dao đó dùng để xắt đồ ăn đó!" Đường Miểu trừng mắt nhìn Đường Tư Hoàng, còn đá y một cái.
Mấy người Triệu Phi đã sớm nhận ra bầu không khí ái muội giữa hai người, còn xem Đường Miểu giống như không ít mấy cậu bé nhu nhược, vì sinh tồn mà dựa dẫm vào kẻ mạnh trong căn cứ, nói khó nghe chút thì chính là nam sủng, lúc này mới ý thức được rằng hai người hẳn là người yêu, chút mất tự nhiên trong lòng lập tức biến mất.
"Sau này lấy cắt cái khác." Đường Tư Hoàng đưa đùi gà cho Đường Miểu, lại lấy trong ba lô ra một cái cà mên inox để đựng những bộ phận khác, rồi nướng con gà thứ hai. Đã lâu không ăn gà nướng, y cũng khá thèm ăn, hai người giải quyết hai con gà chỉ là chuyện nhỏ.
Đường Miểu cho y cắn một miếng trước mới bắt đầu ăn. Trình độ làm cơm của cha không được tốt lắm, nhưng lại nướng gà nướng mấy loại thịt khác cực kỳ ngon, đùi gà nướng xong vừa giòn vừa mềm lại thơm vô cùng, có thể làm cậu muốn nuốt cả lưỡi luôn.
Ăn gà nướng xong liền thấy mệt, chùi chùi miệng rồi dựa vào người Hổ Vương tính ngủ. Đường Tư Hoàng dựng cậu dậy, để cậu tựa vào người mình. Hổ Vương hôm nay vẫn chưa tắm, y cũng thế, nhưng bây giờ có ba người Triệu Phi ở đây nên có phần bất tiện, chỉ đành chấp nhận như vầy một đêm.
Đường Miểu trước đó bị Đường Tư Hoàng giày vò lâu như thế, vốn đã mệt mỏi, chợp mắt một lúc liền ngủ mất. Nhưng ngoài này thật sự có quá nhiều muỗi, cậu bị tụi nó đớp vài phát, phiền không sao chịu được. Mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi nhưng cậu lại không hề quên là cha mình có "công năng" xua muỗi, trở mình một cái, cánh tay phải và đùi phải gác lên người Đường Tư Hoàng, phần hông lại hơi dùng sức một chút, cả người liền đè hết lên người Đường Tư Hoàng, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ, thỉnh thoảng còn lầu bầu vài tiếng.
Đường Tư Hoàng mở mắt ra, nhìn thấy tướng nằm của cậu liền khẽ bật cười, đưa tay lấy tấm đệm ở bên cạnh qua, đắp lên chỗ chân và bắp chân lộ ra ngoài của Đường Miểu, rồi lại nhắm mắt.
Có Hổ Vương gác đêm, ba người Triệu Phi cũng được hưởng ké, an tâm thϊế͙p͙ đi. Còn chuyện đề phòng Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, ba người cảm thấy không cần phải thế. Một người có khả năng ăn được gà nướng sẽ để ý tới hai củ lạc trong túi quần bọn họ sao?
Sau nửa đêm trở đi, Đường Miểu sau khi nằm trên người Đường Tư Hoàng thì ngủ vô cùng ngon giấc, sáng hôm sau còn dậy trước cả Đường Tư Hoàng, quay đầu nhìn ba người Triệu Phi đã dậy từ lâu đang đứng ở ngoài nhỏ giọng nói chuyện, cậu cúi đầu hôn cái chóc lên môi Đường Tư Hoàng.
Môi Đường Tư Hoàng giật giật, không tỉnh. Đường Miểu cười xấu xa, lại kề sát vào, vươn lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi y, còn luồn lưỡi vào giữa khe môi lướt qua lướt lại. Đường Tư Hoàng bất ngờ mở mắt ra, một tay giơ lên kìm giữ gáy cậu, làm sâu thêm nụ hôn này.
"Chào buổi sáng." Vừa mới dậy nên giọng Đường Tư Hoàng có hơi khàn, âm thanh biếng nhác khiến Đường Miểu lằng nhằng trên người y một lúc mới chịu nằm sang bên.
"Bọn họ dậy cả rồi, hình như đang chờ chúng ta."
Đường Tư Hoàng nhíu mày ngồi dậy, cúi đầu nhìn người mình. Tối qua cũng vì ba người Triệu Phi nên y không tắm được, nếu bảo y tiếp tục nhịn không tắm cho đến khi tới căn cứ Thiên Kim, thì y tuyệt đối không chấp nhận.
Đường Miểu bật cười ha hả nhìn y, đứng dậy kéo y đi, "Chúng ta vào trong."
Đám Triệu Phi nghe thấy động tĩnh của bọn họ liền đi tới.
"Các anh dậy rồi à, bọn tôi phải trở về căn cứ Thiên Kim, hai người đi cùng chúng tôi không?" Triệu Phi hỏi. Bọn hắn dậy từ rất sớm, nhưng dù sao cũng đã nhờ vả nương nhờ Đường Tư Hoàng, hơn nữa hai người Đường Tư Hoàng cũng tính đi căn cứ Thiên Kim, không chào hỏi một tiếng thì thật quá thất lễ.
Đường Miểu cười nói: "Nếu vậy thì tốt quá. Nhưng mà có thể đợi một chút không? Cái con người phiền phức này cần đi tắm trước."
"Tắm?" Ngô Ba thấy khó hiểu: "Gần đây có nước sao?"
Đường Miểu vừa cười vừa nói: "Không biết, nhưng tôi là dị năng giả hệ thủy. Nếu các anh không còn nước dự trữ thì tôi có thể cho các anh một ít."
"Thế thì tốt quá!" Ngô Ba vội nói cám ơn, đã nhìn quen thái độ ngạo mạn của dị năng giả, phải nói là gã ta cực kỳ có hảo cảm với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng.
Cách mà Đường Miểu dùng để giả vờ là dị năng giả hệ thủy là khiến nước trong không gian chảy ra từ tay cậu, châm đầy nước vào bình cho ba người Triệu Phi rồi vào nhà cùng Đường Tư Hoàng.
"Mau đi tắm đi." Đường Miểu hối thúc.
Đường Tư Hoàng tiến sát đến bên tai cậu, nói nhỏ: "Bọn họ không nghe thấy tiếng động sẽ nghi ngờ đấy."
Đường Miểu sững sờ, cảnh giác hỏi: "Cha muốn sao?"
Đường Tư Hoàng tao nhã cởi quần áo: "Đương nhiên là con làm vòi sen tạm thời để ta tắm."
Đường Miểu câm lặng, mau chóng vào không gian lấy một thùng nước ra, xối trực tiếp xuống từ đỉnh đầu Đường Tư Hoàng, rồi bật cười ha hả khi thấy bộ dáng chật vật của Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng dung túng nhìn cậu, vuốt mặt lau nước đi, tiếp tục cởi quần áo. Đường Miểu lúc này mới thành thật sắm vai vòi sen. Âm thầm lấy làm tiếc nuối, mấy người Triệu Phi có ở đây vừa có lợi mà cũng có hại. Lợi là, y có thể hưởng thụ vòi sen của Đường Miểu, hại là ba người kia vẫn còn đang chờ, y muốn chọc Đường Tiểu Miểu cũng chẳng có thời gian.
Đường Miểu làm sao mà không đoán được tâm tư của y, đã biết chắc y không làm gì được nên thoải mái đứng ngắm mỹ nam tắm.
Sau khi tắm xong, hai người giả vờ xách một túi cây ngô ra ngoài.
Bỏ túi cây ngô ở sau xe, Đường Tư Hoàng dọn dẹp đồ đạc, hai người một hổ một chó lên xe, chạy phía sau xe của Triệu Phi thẳng tiến về phía căn cứ Thiên Kim. Chạy được vài mét, Đường Miểu chợt nhớ tới cây dao găm kia, liền vội vàng bảo Đường Tư Hoàng dừng xe.
Đường Tư Hoàng kéo cậu tới trước mặt hôn một cái: "Biết con cần kiệm lo cho gia đình, đã thu về từ lâu rồi."
"Không cần khiêm tốn, cha cũng rất hiền huệ." Đường Miểu cười tủm tỉm đánh trả.
"Nhàn rỗi ở nhà chẳng lẽ còn không biết làm gì hết sao?" Đường Tư Hoàng hỏi.
Đường Miểu vui vẻ.
Ba người Triệu Phi hẳn là đã tránh những con đường có nhiều tang thi nên dọc đường mọi người đều không gặp phải quá nhiều tang thi. Lúc gần trưa, xe của Triệu Phi dừng lại, Đường Tư Hoàng cũng dừng xe lại theo.
Đường Miểu thấy khó hiểu nhìn Triệu Phi xuống xe đi về phía bọn họ.
Đường Tư Hoàng kéo cửa sổ xe xuống, Triệu Phi yên lặng một lúc rồi nói: "Hai người anh em, mong không trách tôi nhiều lời. Có thể nhìn ra được hai người đều là người có bản lĩnh, nhưng tình hình trong căn cứ Thiên Kim rất phức tạp, bộ dạng thoải mái này của hai người thật sự quá bắt mắt."
Đường Miểu vội nói cảm ơn: "Đương nhiên sẽ không trách anh, cám ơn nhé."
Triệu Phi cười cười, gật đầu trở về xe mình.
"Cha, cha tiếp tục lái đi, con hóa trang cho cha." Đường Miểu cười xấu xa, lấy một đống đồ trang điểm trong không gian ra.
"Không — " Đường Tư Hoàng thầm thấy không ổn, chỉ kịp nói vài chữ đã bị Đường Miểu lấy bút trang điểm vẽ vài cái lên mặt y. Y ngó sang gương chiếu hậu bên cạnh, mặt lập tức đen thui, tính đưa tay lau đi.
"Đừng nhúc nhích!" Đường Miểu chộp lấy tay y, nghiêm mặt nói: "Cha không nghe Triệu Phi nói trong căn cứ Thiên Kim có mấy tên vô lại ghê tởm thích cưỡng ép dân nam sao? Cha đẹp trai thế này, con lo lắm."
Đường Tư Hoàng nhướng mày: "Triệu Phi nói thế hồi nào? Sao ta không biết?" Nhóc con này ỷ y đang lái xe không làm gì nó được nên mới nhân cơ hội "tra tấn" y.
"Con suy đoán ra." Đường Miểu khí khái nói, hào hứng lấy một cây bút trang điểm khác ra. Mấy cái đồ trang điểm này cậu không hiểu lắm, thấy cái nào có thể ra màu liền chọn, dùng cọ bôi vẽ lên mặt Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng không nói gì nữa, ngoan ngoãn để mặc cậu tác quai tác quái. Đường Miểu chột dạ vài giây, rồi tiếp tục vươn bàn tay xấu xa đến gần mặt Đường Tư Hoàng.
Ngay khi có thể thấy được cổng vào căn cứ Thiên Kim từ xa, Đường Tư Hoàng bỗng nhiên dừng xe.
Đường Miểu cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi y ngoannhư vậy rồi, vì Đường Tư Hoàng đã cướp lấy đống đồ trang điểm trong tay cậu, rồibôi bôi vẽ vẽ lên mặt cậu, mau chóng biến cậu thành "đại hoa kiểm".
(* [大花脸] đại hoa kiểm, tức vai mặt hoa, là gương mặt đượchóa trang trong các tuồng hát hí khúc)
Chạy xe tới phía sau đội ngũ, ba người Triệu Phi nhìn người đàn ông bước xuống xe, cả đám nhìn nhau câm nín. Hai mỹ nam bỗng dưng biến dạng, cú sốc này có hơi lớn.
Đường Miểu cúi gằm đầu, hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người.
"Ừm...trông không tệ." Triệu Phi nói.
Ông anh thật sự không cần phải khách khí thế đâu. Đường Miểu nói trong lòng.
Cậu quay đầu lườm Đường Tư Hoàng: "Cha ác quá."
"Ai ác hơn ai?" Đường Tư Hoàng chỉ ngón trỏ vào miếng che mắt màu đen đã biến mình thành Độc Nhãn Long trên mặt.
****************