Tang Thế Tình Nhân

Quyển 5 - Chương 308: Chiến thắng bi thương

Từ những động thái gần đây của Hắc Lang, không khó đoán ra mục đích của gã, cho nên Đường Tư Hoàng mới dám nói câu đó. Hắc Lang hiểu ý y, mặt mày liền nghiêm lại, nói với cậu thuộc hạ kia của mình: "Phải bảo vệ cô Trịnh cho tốt."
Biệt danh của thuộc hạ kia là Chùy Tử
(cây búa)


, nghiêm mặt đáp: "Vâng!"
Trịng Dũng Tiến lúc này mới gật đầu, nhìn sang Trịnh Kỳ, lạnh giọng nói: "Cẩn thận một chút!"
"Cứ an tâm, papa." Trịnh Kỳ cười với hắn, không hề dây dưa lằng nhằng mà mau chóng cùng Chùy Tử lái xe xuống núi.


Đường Tư Hoàng lại bảo Trần Lập tìm người biết dùng ngôn ngữ ký hiệu mau chóng "nói chuyện" với phía đối diện, đại ý là bảo bên đó tiếp ứng hai người bên này. Trương Đăng Cực vẫn luôn cho người dùng ống nhòm quan sát động tĩnh bên này, sau khi nhận được tin liền cấp tốc truyền lệnh xuống.


Trong thời gian chờ Trịnh Kỳ và Chùy Tử trở lại, đám Đường Tư Hoàng cũng không hề nhàn nhã, cả nhóm bắt đầu cùng thảo luận phải phối hợp với bên căn cứ Kinh đô thế nào.


Quá trình chờ đợi luôn rất dày vò người ta, Trịng Dũng Tiến nhìn thì có vẻ như đang cùng thảo luận, thực chất lại rất sốt ruột, ánh mắt thỉnh thoảng lại dòm xuống dưới núi, đến tận một tiếng sau, Đường Miểu hô lên: "Có động tĩnh rồi!"


Đường Miểu quay đầu lại, ra là cậu vẫn luôn giơ ống nhòm chú ý phía đối diện.
Trịng Dũng Tiến chộp lấy ống nhòm trong tay thuộc hạ, liền thấy bên kia có người dùng ngôn ngữ ký hiệu truyền tin.
Trần Lập phiên dịch: "Hai người họ đều rất an toàn, sẽ mau chóng quay lại."


Qua chừng ba mươi bốn mươi phút nữa, bên cạnh chiếc xe cách bầy tang thi một dặm, bất ngờ hiện ra bốn người. Hai người trong đó chính là Trịnh Kỳ và Chùy Tử. Bốn người nom có vẻ chật vật nhưng có thể nhìn ra được là không bị thương gì. Bốn người nhanh chân lên xe, phóng lên núi.


Hai người mà Trịnh Kỳ và Chùy Tử đưa tới một người tên Tiết Quân, người kia tên Lâm Lục. Lâm Lục là người biết dùng ngôn ngữ ký hiệu, mà Tiết Quân là dị năng giả tàng hình do quân đội tìm tới, phụ trách đưa Lâm Lục đến đây.


Lâm Lục chuyển đạt ý của căn cứ Kinh đô cho mấy người Đường Tư Hoàng. Căn cứ Kinh đô cũng không trông cậy gì nhiều vào hơn hai ngàn người bên ngoài này, tính để dị năng giả hệ thổ cách ly chừng mười vạn tang thi, rồi bọn họ giải quyết, để có thể giảm bớt một phần áp lực cho căn cứ.


Mười vạn trên trăm vặn còn chưa tới một phần mười, tác dụng nhất định không lớn. Mấy người Đường Tư Hoàng nhìn nhau, nhất thời đều im lặng không nói. Đây tuyệt đối không phải cách hữu hiệu nhất. Hai ngàn người quả thực không nhiều nhưng lẽ ra phải có tác dụng lớn hơn, bằng không bọn họ đứng ở đây cũng chả có nghĩa lý gì cả.


Đường Miểu đột nhiên bật dậy, trầm giọng nói: "Dùng lửa."
Tiếu Hồ Lâm vỗ đùi bôm bốp: "Phải ha, sao tôi không nghĩ tới cách này chứ?"
Đường Tư Hoàng thấy bọn Chu Trường Hưng và Trịng Dũng Tiến vẫn còn hơi khó hiểu, mỉm cười nhìn sang Đường Miểu, ôn hòa nói: "Giải thích chi tiết một chút."


Đường Miểu cười đầy tự tin, chậm rãi lên tiếng: "Cách duy nhất để chiến thắng tang thi chỉ có thể dùng trí. So về trí tuệ thì tang thi chẳng thể nào đấu lại chúng ta được. Ngăn giữa bầy tang thi và người trong căn cứ là tường vây cao lớn vững chắc, là bình phong tốt nhất ngăn cách người sống sót và tang thi. Nếu dùng lửa, lửa bên ngoài sẽ dần lan ra mà không hề tổn thương đến người trong căn cứ. Hôm nay vừa khéo lại là ngày nắng, chỉ cần nhóm vài điểm cháy trong bầy tang thi, rồi dùng dị năng hệ phong thổi bùng lên, bầy tang thi sẽ mau chóng biến thành biển lửa. Nhân cơ hội này, những dị năng giả các thuộc tính khác có thể các hiển thần thông, mục tiêu cuối cùng là giới hạn bầy tang thi trong một không gian kín, không để chúng chạy loạn. Chỉ cần phối hợp nhịp nhàng, chuyện tiêu diệt trăm vạn tang thi này không phải là không có khả năng."


Mọi người gật gù, đây là một ý kiến hay nhưng thấy sao cũng không dễ thực hiện.


Đường Hâm nói: "Theo như tôi được biết thì khoảng cách tấn công xa nhất của dị năng giả bình thường là một trăm mét, chỉ một số ít là vượt qua khoảng cách này. Thế nhưng trăm vạn tang thi vai kề vai đứng cùng nhau, toàn bộ chiều dài tuyệt đối không chỉ có một trăm mét. Làm sao để dị năng giả có thể dùng dị năng dựng lên tường chắn ở phạm vi ngoài một trăm mét?"


"Những vị trí xa hơn có thể để người ở bên ngoài như chúng ta phụ trách giải quyết, nhưng chúng ta không có tường bảo hộ, nếu gần quá sẽ rất nguy hiểm. Chỉ sơ sẩy một chút thôi là có thể bị đàn tang thi cỡ nhỏ bao phủ, đến xương cũng chẳng còn." Trịng Dũng Tiến lên tiếng.


Đường Miểu im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: "Cho nên... phải có người tự nguyện." Bọn họ chung quy vẫn là người chứ không phải thần, hy sinh là điều khó tránh khỏi.
Tất cả mọi người nghe được câu này nhất thời đều im lặng, bầu không khí hưng phấn trở nên vô cùng nặng nề.


Đường Tư Hoàng ôm eo Đường Miểu khẽ vỗ, thản nhiên không nói gì.


Trần Lập ngồi xổm dưới đất móc điếu thuốc trong túi quần ra theo thói quen, lại chỉ moi ra được một hộp quẹt chỉ còn chút gas, mới sực nhớ mình đã cai thuốc từ lâu rồi. Hắn cười khổ một tiếng, dí mũi chân xuống chỗ đất dưới chân, đứng thẳng dậy: "Tiên sinh, không bằng nói cách này cho người trong căn cứ trước, xem bọn họ có phương án nào khác không."


Đường Tư Hoàng gật đầu.
Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu, cách Đường Miểu nói mặc dù có hy sinh nhưng thật sự là cách rất hiệu quả. Bầy tang thi đã bao vây căn cứ Kinh đô được vài ngày, còn tiếp tục nữa thì sẽ càng bất lợi.


Trần Lập ra hiệu với Lâm Lục, bảo bọn họ phiên dịch lời Đường Miểu đã nói qua ngôn ngữ ký hiệu.


Đường Miểu móc một hộp thuốc lá trong ba lô ra đưa cho Trần Lập. Trần Lập dù từ lâu đã không phải là người của quân đội nhưng trong thâm tâm vẫn là một người lính, Đường Miểu có thể mơ hồ đoán được tâm tư của hắn nhưng cụ thể là gì thì không rõ lắm, chỉ là tâm trạng rất nặng nề.


Trần Lập nở nụ cười lưu manh với cậu, cám ơn một tiếng rồi rút ra một điếu, sau đó ném hộp thuốc lá cho người anh em cũng trầm mặc đứng nghiêm trong tiểu đội của mình.


Lâm Lục ra dấu "có chuyện cần nói" với bên kia, sau khi nhận được lời đáp lại liền bắt đầu phiên dịch lời Đường Miểu nói, khoảng chừng một phút sau, bên kia liền báo lại câu trả lời.
"Đó là một cách hay, mong các cậu ở bên ngoài tận lực chặn lại cá lọt lưới. Cám ơn!"


Chu Trường Hưng thở một hơi thật dài.


Người có ống nhòm đều cầm lên, chú ý chặt chẽ tới phía đối diện. Rất nhanh bọn họ liền thấy lưới trời phía trên tường thành chợt có một lỗ hổng, rồi lại bị lấp lại. Dù không thấy có người đi ra nhưng tất cả đều biết hẳn là dị năng giả tàng hình đã đưa người tình nguyện ra ngoài căn cứ. Bầy tang thi đông nghìn nghịt khiến mọi người không cách nào xác định được vị trí của dị năng giả tàng hình, chỉ một điều có thể khẳng định chính là người tình nguyện và dị năng giả tàng hình đều đã dung nhập vào bầy tang thi. Khoảng chừng hai mươi phút sau, chung quanh bầy tang thi đột nhiên lần lượt vang lên tiếng súng từ mười mấy hướng khác nhau. Phạm vi chung quanh bầy tang thi bất ngờ xuất hiện tường đất, dây leo, lưới kim loại, đầu đuôi nối nhau, dần hợp lại thành một vòng tròn. Những người tình nguyện kia lúc này mới hiện thân, cố hết sức mình dùng dị năng chống đỡ bên ngoài bức tường ngăn cách. Cùng lúc đó, những lỗ thủng lưới trời bên trên căn cứ Kinh đô vươn ra mấy chục ống nước, chỉ trong giây lát, ống nước phun ra những luồng chất lỏng đậm đặc, rồi lại được dị năng hệ phong bắn ra xa hơn. Ngay sau đó, mấy trăm quả cầu lửa như lửa trời giáng xuống, cuốn đi theo gió, bay xuống giữa bầy tang thi. "Bùng", chỉ trong nháy mắt, từng đốm lửa bùng lên giữa đàn tang thi, phút chốc lan thành một biển lửa khổng lồ.


"Là xăng!" Trịng Dũng Tiến hô lên.


Đám tang thi giãy dụa vùng vẫy, tốc độ tiến công cũng dần nhanh hơn. Âm thanh vũ khí nóng lần nữa vang lên từ phía trên tường thành, ầm vang rầm trời. Bức tường do tám mươi dị năng giả dựng lên có thể duy trì được bao lâu? Rất nhanh, một dị năng giả hao hết dị năng, ngã xuống đất, bức tường đất cao năm mươi mét do anh ta dựng lên đổ rầm xuống. Đám tang thi dần bừng cháy chạy tới, mau chóng bao trùm lấy anh ta. Dù là cách đó hơn hai dặm, mọi người dường như vẫn nghe thấy được tiếng người tình nguyện kia bị gặm cắn cùng tiếng lửa hừng hực cháy. Đã có người không kìm được mà nghẹn ngào nức nở.


Hốc mắt Trần Lập phiếm đỏ, bước vài bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng, chào y với nghi thức quân đội hoàn mỹ nhất, nói: "Lão đại, cám ơn anh đã quan tâm đến tôi trong thời gian này. Người anh em tôi đi trước một bước!" Nói rồi, hắn chạy như bay xuống núi như một cơn gió.


"Trần Lập!" Sắc mặt Đường Võ biến đổi, muốn kéo hắn lại nhưng không được.
Đội viên của Trần Lập cũng cung kính chào Đường Tư Hoàng và mọi người, rồi tức thì ôm súng chạy theo.
"Đội trưởng — "


Mọi người gần như không phản ứng lại kịp, trơ mắt nhìn Trần Lập chạy tới tiếp nhận vị trí của tường ngăn cách mà người tình nguyện nọ ngã xuống, dùng dị năng hệ thổ của mình dựng lên bức tường. Thế nhưng, tang thi chạy tới tuy bị thiêu cháy nhưng vẫn chưa chết hẳn, mau chóng bao phủ Trần Lập. Trần Lập vẫn giơ cao hai tay không nhúc nhích, máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ cả người hắn trong nháy mắt.


Thuộc hạ hắn lúc này cũng đã chạy tới nơi, một người trong đó tiến tới cùng Trần Lập đắp lỗ hổng của bức tường. Những người khác thì không chút sợ hãi đối phó bọn tang thi chạy tới.


Cảnh tượng ấy khiến Đường Miểu vô cùng rúng động, chợt đưa tay bắt lấy cổ tay Đường Tư Hoàng: "Cha, chúng ta còn bao nhiêu dầu ma-dút?"
Đường Tư Hoàng đáp: "Chừng hai mươi tấn."
Người chung quanh đều quay đầu nhìn sang với ánh mắt khẩn thiết.
Đường Miểu nói: "Lấy ra một nửa."


Đường Tư Hoàng không hề kì kèo, tức thì lấy ra một xe bồn đầy dầu. Lúc này hoàn toàn không cần người ra lệnh, một dị năng giả không gian khác thu xe bồn vào không gian rồi dẫn một đám người lao xuống núi, dùng dị năng hệ phong ném dầu ma-dút vào bên trong tường ngăn cách, ánh lửa bất ngờ bừng lên, đám lửa rừng rực khiến cả khoảng trời càng thêm rực rỡ.


Chu Trường Hưng cao giọng nói: "Tất cả nghe đây, chỉ có duy trì tường ngăn cách, chúng ta mới có phần thắng! Dị năng giả kim, mộc, thổ mau chóng thế chỗ cho những người tình nguyện kia, những người khác phụ trách hỗ trợ bọn họ!"


"Xông lên —— " Trịng Dũng Tiến hét to, mọi người vốn hừng hực khí thế liền cùng anh ta liều mạng phóng xuống núi.
"Cha, chúng ta cũng đi thôi!" Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng lên xe.


Đường Tư Hoàng dặn dò người của căn cứ Đường thành cẩn thận hành động xong liền giao quyền chỉ huy cho Đường Văn và Diệp Lâm, sau đó mới cùng Đường Miểu leo lên xe.
"Mẹ kiếp! Không giết sạch bọn mày, tao thề không làm người!" Tiếu Hồ Lâm quát to, cũng phất tay với thuộc hạ, "Giết hết cho tôi!"


Nói rồi, hắn dẫn đầu xông tới trước, tính vác súng chạy đi, lại bị người ta túm lấy từ đằng sau.
"Má, đứa nào — " Hắn nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện người túm mình là Đường Thất.


Đường Thất chộp lấy gáy hắn, bực bội nói: "Anh tốt nhất là không được để mình bị thương cho tôi, nếu không tôi sẽ giết chết anh!"


Tiếu Hồ Lâm còn tưởng mình nghe nhầm, ngây người vài giây liền hừ một tiếng, trong mắt lại chẳng thể giấu nổi nét vui sướng: "Chờ anh trở lại sẽ cho cưng biết rốt cuộc là ai xử ai!"
Sau khi lên xe, Đường Tư Hoàng nói: "Đi tới trước theo hướng hai giờ."
Đường Miểu nghi hoặc hỏi: "Chỗ đó cần người nhất?"


Đường Tư Hoàng lắc đầu: "Không phải. Hồi nãy ta phát hiện thấy hai người quen thuộc ở đó."
Đường Miểu nhất thời không hiểu ý y: "Ai?"
Đường Tư Hoàng đáp: "Thằng nhóc chạm phải trên đường tới thành phố ZZ trước kia, và Tào Hoa. Hai người họ là hai trong số các tang thi cầm đầu."


Đường Miểu im lặng vài giây: "Chắc là nỗi hận con người đã kích thích trí tuệ của hai người họ."


"Hẳn là vậy." Đường Tư Hoàng đoán những tang thi cầm đầu khác hơn phân nửa cũng là khi biến thành tang thi, một tình cảm nào đó quá mãnh liệt đã át luôn cả bản năng, cuối cùng tiến hóa thành tang thi cầm đầu.


Xăng được phun ra nên số tang thi không dính phải là rất ít. Nhưng thiếu niên kia và Tào Hoa phản ứng rất nhanh, kịp thời chạy trốn ra vòng rìa của bầy tang thi nên Đường Tư Hoàng mới để ý tới điểm bất thường từ bên kia.


Khi hai người chạy tới thì người tình nguyện cách bọn họ gần nhất đã được hai đội viên của Phi Tướng đội thế chỗ, tạm thời có chút thời gian thở, còn khẽ gật đầu với hai người.


Thiếu niên và Tào Hoa từ trong bầy tang thi phóng lên tường ngăn cách, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhanh tay lẹ mắt, lập tức tấn công. Nhưng thiếu niên kia và Tào Hoa đã tiến hóa thành đầu lĩnh tang thi, hiển nhiên không hề đơn giản, đều phản ứng lại nhanh như chớp, cong gối nhảy bật lên đầu tường ngăn cách, rồi đáp xuống vị trí cách đó năm sáu mét. Hơn nữa hai chúng nó dường như ăn ý với nhau, một trái một phải rơi xuống hai vị trí khác nhau. Công kích dây leo của Đường Miểu và lôi cầu của Đường Tư Hoàng đều đập vào khoảng không.


Thiếu niên và Tào Hoa bỏ chạy, Đường Miểu bật người đuổi theo thiếu niên. Nếu không phải có Đường Tư Hoàng nhắc, cậu hoàn toàn không nhận ra là mình đã từng gặp thiếu niên này. Lần gặp trước, tình cảm Đường Miểu dành cho cậu ta là đồng tình, bởi một đứa bé mà phải dựa vào chính mình để sống sót trong tận thế này không phải một chuyện đơn giản. Nhưng sống trong cảnh tận thế lâu như vậy, đồng tình cũng phải xếp ra sau cảnh giác. Thiếu niên sau đó kéo đồng bọn của mình tới chặn đường bọn họ, chút đồng tình kia cũng không còn bóng dáng. Cứ xem như là vì sống sót nhưng thiếu niên không phải chỉ có mỗi một con đường để đi. Cậu không biết sau đó thiếu niên đã gặp phải chuyện gì nhưng có thể khẳng định là cậu ta cực kỳ hận con người. Ánh nhìn lúc cậu ta quay đầu lại trước khi chạy đi kia, tuy không có cảm xúc gì nhưng Đường Miểu vẫn có thể cảm nhận được nỗi căm hận mãnh liệt trong đó.


Đường Tư Hoàng bắt lấy cổ tay Đường Miểu.
Đường Miểu vội la lên: "Cha, mau buông con ra! Nếu không sẽ không đuổi kịp. Hôm nay không giải quyết nó thì chờ tới khi nào!"
"Ta biết, nghe ta nói trước đã."


Giọng nói bình tĩnh của Đường Tư Hoàng lại khiến tâm trạng thoáng nóng vội của Đường Miểu bình ổn trở lại.
"Nó có thể đi tới ngày hôm nay thì nhất định không hề đơn giản, tuyệt đối không thể khinh thường." Đường Tư Hoàng đột nhiên tháo chiếc nhẫn trên tay xuống bỏ vào tay cậu.


Đường Miểu trừng y: "Cha làm gì thế! Nhẫn này đã đeo vào sao có thể tùy tiện lấy ra?"


"Lần trước là tự mình đeo." Đường Tư Hoàng lãnh đạm nói, cong môi khẽ cười, "Đợi sau khi quay lại, con tự mình đeo cho ta." Nói rồi, y lấy một chiếc xe từ trong không gian ra, khởi động máy, nghênh ngang rời đi, mau chóng đuổi theo Tào Hoa.


Đường Miểu đứng yên tại chỗ cười ngây ngô vài tiếng, vội thu nhẫn vào trong không gian tạm thời bảo quản, sau đó lên chiếc Land Rover, đuổi theo hướng thiếu niên bỏ trốn.


Tốc độ của thiếu niên dù có nhanh mấy cũng không bằng Land Rover, khoảng cách giữa Đường Miểu và thiếu niên càng lúc càng gần. Cậu lập tức dùng tinh thần lực kiềm hãm tốc độ của thiếu niên, đưa tay quay cửa kính xe xuống, chỉ lái bằng tay phải, tay trái thì vung ra một gốc dây leo cuốn lấy chân thiếu niên, "ba" một tiếng giòn vang, nghe như tiếng roi da quất xuống, khiến thiếu niên ngã sấp mặt xuống đất. Sau đó Đường Miểu mau chóng nhảy xuống xe.


"Gahh — " thiếu niên không lập tức bò dậy, đôi mắt đỏ tươi nhìn chòng chọc Đường Miểu, người nằm rạp xuống đất, tư thế giống y như một con thú hoang đang chuẩn bị tấn công.


Đường Miểu có hơi ngạc nhiên, nhất thời không dám ngạo mạn tấn công mà bày ra tư thế dễ xuất kích nhất, đồng thời còn phải đề phòng thiếu niên sử dụng dị năng.


Thiếu niên dù sao cũng chỉ là tang thi, không hề biết cách duy trì bình tĩnh, giằng co với Đường Miểu chừng năm sáu giây thì bất ngờ nhảy lên tấn công trước, tựa như mãnh hổ vồ mồi, áp sát Đường Miểu.


Tốc độ của cậu ta thật sự rất nhanh! Đường Miểu ngửa người ra sau, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Nếu như không phải trước khi rời đi, Đường Tư Hoàng đã dặn dò kỹ, cậu rất có khả năng đã chủ quan. Trước lúc ngã xuống đất, Đường Miểu lăn một vòng tại chỗ, trở tay chém xuống, hai nhánh cây trên cây ven đường men theo cột xi-măng quét tới, ngay lúc thiếu niên sắp bổ nhào lên người cậu đã kịp thời cuốn lấy cậu ta. Đường Miểu bật người dậy, giơ tay nã một phát, trên ngực thiếu niên liền xuất hiện thêm một lỗ máu, máu tuôn ra như suối, tỏa ra một mùi hôi gay mũi buồn nôn.


Thế nhưng phát súng này không hề ảnh hưởng gì tới hành động của thiếu niên, cậu ta bất ngờ rống lên, hai cánh tay cùng giơ ra chấn động một phen, nhánh cây bị cậu ta bẻ đôi, lần nữa bổ về phía Đường Miểu. Đường Miểu chỉ đành dùng tinh thần lực để làm suy yếu tốc độ của nó, đồng thời, một tay không ngừng huy động dây leo tấn công, tay kia thì liên tục xạ kích. Thân hình thiếu niên lúc thì tránh sang trái lúc thì né sang phải, đạn của cậu không hề trúng nó lấy một lần.


Từ khi tận thế giáng xuống, Đường Miểu chưa từng gặp phải đối thủ khó nuốt như lần này. Nhưng cậu không hề nhụt chí, ngược lại còn càng đánh càng hăng, khóe mắt liếc thấy hồ nước lớn cách đó không xa, bỗng nghĩ ra một cách, không tiếp tục tấn công thiếu niên nữa mà quay người chạy nhanh về phía hồ nước.


Thiếu niên ở đằng sau đuổi theo không tha, gào "a a" liên hồi, giống như đang đắc ý.


Sau khi chạy nhanh tới hồ nước, Đường Miểu dứt khoát nhảy xuống, tựa như một chú cá nhanh nhẹn rẽ nước bơi ra xa, cậu quay đầu lại nhìn một cái, thiếu niên quả nhiên bám theo cậu nhảy xuống nước. Ở trong nước, tốc độ của tang thi thua cậu rất nhiều. Trong lòng không khỏi lấy làm vui mừng, trở người nã một phát, cũng không quan tâm là có trúng hay không, hay là trúng chỗ nào, mà mau chóng bơi vào bờ. Tang thi thiếu niên quơ quào vùng vẫy trong nước không theo quy tắc, muốn lên bờ lại cứ trôi nổi trong nước. Đường Miểu bắt lấy cơ hội vung hai tay lên, bốn gốc dây leo bay tới từ hai hướng, trói chặt lấy nó, sau đó thì giương súng nhắm. "Đoàng" một tiếng, ngay giữa gáy tang thi.


Đầu của tang thi thiếu niên nghiêng sang bên, thoáng giãy dụa hai cái trong nước rồi xụi lơ. Cả vùng nước thoáng chốc nhuốm một màu đỏ tươi.


Đường Miểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước trên mặt, chả thèm để tâm tới việc móc tinh hạch trong đầu tang thi, mà trở về nơi đỗ xe, mau chóng chạy đi tìm Đường Tư Hoàng.


Nói tới Đường Tư Hoàng. Y đuổi theo Tào Hoa không tới một dặm thì Tào Hoa dừng lại, hai mắt xuyên qua tấm cửa kính, mắt đối mắt với Đường Tư Hoàng. Tinh thần Đường Tư Hoàng thoáng chấn động, lập tức hiểu được, Tào Hoa sau khi biến thành tang thi, năng lực thôi miên của gã không hề biến mất, trái lại còn lợi hại hơn trước. Tào Hoa đã từng suýt chút nữa khiến y gặp nguy, hiển nhiên sẽ không giẫm vào vết xe đổ, đã sớm phòng bị Tào Hoa, lập tức dời mắt đi rồi nhanh chân xuống xe.


Tào Hoa gào to một tiếng, bật người nhào đầu về trước. Đường Tư Hoàng không dám nhìn thẳng vào mắt gã, liền chuyển mắt về phía mi tâm gã, sau khi lách mình tránh đi liền bắn ra một lôi cầu cực lớn. Tào Hoa ngửa đầu rống to một tiếng, thế mà cũng bắn ra một lôi cầu, tuy là không bằng lôi cầu của Đường Tư Hoàng nhưng cũng giúp gã có đủ thời gian để tránh.


Đường Tư Hoàng thoáng kinh ngạc nhưng lần công kích này chỉ là để thăm dò xem dị năng của Tào Hoa là gì thôi. Hiện biết nó cũng có dị năng hệ lôi thì dễ xử rồi. Đường Tư Hoàng không dùng lôi cầu nữa mà phát ra hai tia sét mảnh như tóc tấn công vào hai mắt của Tào Hoa. Tào Hoa như cảm nhận được mắt mình sắp gặp nguy, tức thì dùng hai tay chắn tia sét. Hai luồng sét tức khắc khoét lỗ trên hai tay gã, thấy được cả xương bên trong.


Đường Tư Hoàng nhíu nhíu mày. Không hổ là tang thi trí tuệ, bản năng không ngờ lại mạnh đến nhường này. Lần này, y chuyển sang tấn công bằng hỏa cầu. Ánh lửa sáng rực dường như chọc giận Tào Hoa, gã phát ra vài tiếng gào bén nhọn khác người, liên tục bắn ra bảy tám lôi cầu to như dù nhảy về phía Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng khom người tránh đi, đồng thời vung hỏa cầu về phía thân dưới Tào Hoa. Tào Hoa theo bản năng bảo hộ nửa thân dưới. Đường Tư Hoàng dùng kế giương đông kích tây, lần nữa bắn ra hai tia sét mỏng, tấn công hai mắt Tào Hoa, một kích đã trúng đích.


Hai mắt Tào Hoa tức thì biến thành hai lỗ máu, máu chảy ròng ròng xuống. Bộ dạng vừa thảm hại lại quỷ dị của gã, dù là Đường Tư Hoàng cũng phải rùng mình, vội thừa thắng xông lên, lại một luồng sét bắn ra từ tay y, lập tức đâm xuyên qua đầu Tào Hoa. Thân hình Tào Hoa cứng còng, lảo đảo lắc lư rồi ngã đập người xuống đất.


Tiếng động cơ truyền đến khiến Đường Tư Hoàng quay đầu lại, liền thấy người yêu mình nhẹ nhàng từ trong xe chạy tới, tuy cả người ướt đẫm nhưng sắc mặt vẫn vô cùng vui sướng. Hai lúm đồng tiền trên mặt cậu khiến Đường Tư Hoàng không khỏi nhếch môi tạo nên một độ cong quyến rũ.
"Cha!"


"Nhân tiện đi tắm một cái?" Đường Tư Hoàng mở rộng hai tay ôm lấy người bổ nhào về phía mình.
Đường Miểu không quan tâm tới lời chọc ghẹo của y, mà vội vàng lấy chiếc nhẫn trong không gian ra, thô lỗ đeo lên ngón áp út của Đường Tư Hoàng, vì quá gấp mà lần đầu không đeo trúng.


Đường Tư Hoàng bật cười thành tiếng.
Đường Miểu nghe vậy liền đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn, đeo lại lần nữa, cuối cùng cũng ôm trọn lấy ngón tay y, nhấn mạnh: "Không được tháo ra!"
"Ừ." Đường Tư Hoàng khẽ cười, cúi đầu dùng môi chạm nhẹ lên môi cậu.


Hai tay Đường Miểu vòng qua cổ y, chủ động làm sâu thêm nụ hôn này.
Hôn xong, Đường Tư Hoàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nhíu mày nói: "Mùi bùn không."
Đường Miểu im lặng xoay người lên xe.
Đường Tư Hoàng lẳng lặng mỉm cười, bước nhanh đuổi theo cậu.


Trở lại căn cứ Kinh đô, hai người gia nhập vào đội ngũ diệt tang thi.


Sự trợ giúp của đám Chu Trường Hưng khiến tường ngăn cách nhất thời sừng sững không ngã, chỉ cần hai ba phút đã đủ để căn cứ phái thêm nhiều dị năng giả nữa ra gia cố tường ngăn cách cùng họ. Vì vậy, chuyện cần làm sau đó về cơ bản cũng chỉ là giết đám tang thi đang bị cháy. Một số tang thi chạy ra khỏi tường ngăn cách đã bị giết, số khác thì đã may mắn đào thoát.


Trận chiến này kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ, ngọn lửa khổng lồ cháy hừng hực không dứt, đến khi trời gần tối mới tắt, làn khói lượn lờ trên không hôi gay mũi, thật lâu không tan.
Đường Tư Hoàng dẫn người của quân đoàn hoa quả trầm mặc bước tới trước Trần Lập.


Trận chiến đã chấm dứt, bức tường trước mặt Trần Lập cũng đã biến mất, nhưng Trần Lập vẫn duy trì tư thế hai tay giơ lên cao, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, hai mắt hướng về phía quốc kỳ của căn cứ Kinh đô, bên môi là nụ cười kiên định.


Đường Miểu cúi đầu thở dài một tiếng. Đường Tư Hoàng đưa tay ôm cậu về phía mình, cúi đầu hôn lên môi cậu.


Cuộc chiến giữa con người và tang thi vẫn chưa thực sự kết thúc, nhưng chỉ cần con người đoàn kết với nhau, một ngày nào đó, tang thi sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó sẽ lại bắt đầu một chương hoàn toàn mới của nhân loại.
**************
— CHÍNH VĂN HOÀN —
Edit + Beta: Carly
PHIÊN NGOẠI


PN 1: Nhật ký theo dõi Đường Tư Hoàng
(