"Đường tiên sinh?" Mấy người Diệp Lâm cũng khϊế͙p͙ sợ nhìn Đường Tư Hoàng. Diệp Lâm cảm khái không thôi trong lòng, Đường Tư Hoàng bị thương nặng như vậy còn kéo Đường Miểu chạy như điên cả một đoạn đường dài, lại còn không hề rên lấy một tiếng, khiến người ta không thể không bội phục khả năng nhẫn nại của y, đồng thời cũng cám thán sự quan tâm của y với con mình, đổi thành ông, nhất định cũng lựa chọn như vậy.
Ông nào biết rằng, Đường Miểu đối với Đường Tư Hoàng, không chỉ là con trai.
"Cha, cha thấy thế nào?" Tiếng kinh hô của bọn Diệp Lâm ngược lại khiến Đường Miểu tỉnh táo trở lại, vội cởi ba lô trên lưng Đường Tư Hoàng vứt xuống đất, lại đỡ y ngồi xuống, cẩn thận từng chút từng chút một.
"Không có gì đáng ngại." Đường Tư Hoàng cười cười với Đường Miểu.
Sắc mặt dần trở nên tái nhợt của y khiến tim Đường Miểu đau đớn không thôi, cũng mỉm cười lại với y, khẽ nói: "Cha, không sao cả...con lập tức lấy đạn ra cho cha." Cậu đút cho Đường Tư Hoàng một viên thuốc bổ máu, tiếp đó cho y uống thêm hai phần nước giếng. Hai thứ này khiến ý thức của Đường Tư Hoàng tỉnh táo hơn một chút.
Một binh sĩ vội ngăn Đường Miểu lại: "Không thể dừng lại ở đây được. Mùi máu trên người Đường tiên sinh có thể dẫn tới con hổ kia và những dã thú khác. Chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính sau."
"Muốn đi thì các anh đi đi!" Đường Miểu lạnh giọng nói, cũng không quay đầu lại mà mở bao y tế trong ba lô ra, trước hết dùng băng gạc đè chặt miệng vết thương để cầm máu cho Đường Tư Hoàng. Mặc kệ thế nào cậu cũng khó có khả năng bỏ lại Đường Tư Hoàng, những người này đi thì càng tốt, cậu có thể tức khắc đưa Đường Tư Hoàng vào không gian.
Bốn binh sĩ phụ trách bảo hộ Đường Tư Hoàng lẳng lặng quét mắt quan sát, đứng canh trước mặt Đường Tư Hoàng, tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hướng mãnh hổ có khả năng đuổi tới.
Đường Miểu vừa cảm động lại có chút bất đắc dĩ.
Diệp Lâm chú ý thấy hai mắt Đường Miểu đỏ bừng, nhưng bàn tay mở bao y tế lại vô cùng trấn định, hít một hơi thật sâu, ông ngồi xổm xuống, nói: "Để tôi giúp cậu. Tôi thấy Đường tiên sinh rất khó chịu, cậu tiêm thuốc tê cho cậu ấy đi. Có không?"
Ba người nhập ngũ khác liếc nhau, có chút chần chừ, cuối cùng vẫn không thể nào thoải mái mà rời đi được, cũng yên tĩnh ở lại.
Đường Tư Hoàng nghe thấy lời Diệp Lâm thì thở dốc vài cái, miễn cưỡng nói: "Không cần thuốc tê, Miểu."
"Cha!" Đường Miểu không tán thành hô một tiếng, chống lại đôi mắt bình tĩnh mà kiên định của y, cuối cùng đành chịu thua, không dám nhìn nụ cười trừ của y nữa, cố gắng nhanh chóng cắt bỏ phần quần áo quanh vết thương của Đường Tư Hoàng. Cậu quan sát một lúc, trong rủi có may, đạn không tổn thương đến xương cốt, cũng không vào quá sâu, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đầu đạn. Điểm này khiến cậu thoáng thở phào, lấy băng gạc cuộn lại đưa tới bên miệng Đường Tư Hoàng cho y cắn.
Ý thức lúc này của Đường Tư Hoàng có hơi mơ màng, nhưng vẫn bị hành động của vợ yêu làm cho bật cười. Nhóc con này coi phim truyền hình nhiều quá rồi, nhưng vẫn há miệng cắn băng gạc.
Đường Miểu để Diệp Lâm giữ lấy Đường Tư Hoàng, lấy cây gắp ra, trước hết dùng nước thuốc khử độc, sau đó mới tiến vào miệng vết thương. Hai lưỡi kẹp phải đi vào da thịt đến gần viên đạn mới có thể gắp đạn ra, cảm nhận được có thể Đường Tư Hoàng đột nhiên cứng đờ, tim Đường Miểu đau xót khôn cùng, suýt nữa thì bật khóc.
Diệp Lâm thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu Đường, tốc chiến tốc thắng đi. Bằng không, Đường tiên sinh sẽ ngày càng đau nhức."
Đường Miểu điều chỉnh lại cảm xúc, không dám nhìn thẳng mặt Đường Tư Hoàng, hạ quyết tâm đưa kẹp vào miệng vết thương, cố gắng bỏ qua sự run rẩy của Đường Tư Hoàng, sau khi kẹp được viên đạn liền kéo mạnh ra, máu lập tức ồ ạt chảy ra.
Cơ thể Đường Tư Hoàng mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
"Cha!" Đường Miểu cả kinh, tim như ngừng đập trong thoáng chốc, cuống quít kiểm tra hô hấp của y, sau khi xác nhận hơi thở vẫn còn thì nhịp tim mới dần hồi phục lại.
"Mau rửa miệng vết thương rồi bôi thuốc." Diệp Lâm nói xong thì biến ra thủy cầu.
Đường Miểu ngăn ông lại, vặn nắp chai nước, dùng nước giếng rửa vết thương cho Đường Tư Hoàng, cẩn thận bôi thuốc cầm máu. Diệp Lâm vội đưa băng gạc cho cậu.
Đường Miểu thấp giọng cám ơn, băng bó kỹ lưỡng cho Đường Tư Hoàng, sau đó cởi quần áo y ra, thay một bộ sạch sẽ khác.
Lưu Đông thúc giục: "Đi thôi, chúng ta đừng dừng ở đây quá lâu." Hắn là một trong bốn "hộ vệ" của Đường Tư Hoàng.
Đường Miểu gật đầu, nhẹ nhàng đỡ Đường Tư Hoàng lên.
Diệp Lâm nói: "Để tôi cõng cho."
"Không cần đâu, phiền Diệp thúc cầm giúp ba lô của cha tôi." Đường Miểu từ chối ý tốt của ông, đưa lưng về phía Đường Tư Hoàng, cẩn thận tránh đi vết thương của y, kéo Đường Tư Hoàng lên lưng mình, tay thì đỡ bắp đùi y, cõng y đứng lên.
Diệp Lâm lấy làm kinh hãi, thấy thần sắc cậu không hề miễn cưỡng mới không kiên trì muốn giúp nữa.
Trong nhất thời, nhóm người cũng không biết nên đi hướng nào, việc cấp bách là phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi có mùi máu. Đường Miểu cứ đi hai bước là kiểm tra trán Đường Tư Hoàng, thấy không có dấu hiệu phát sốt mới an tâm.
Lúc này, trời đã sắp tối, nếu trước khi trời tối mà bọn họ vẫn không thể tìm được nơi dừng chân thì bọn họ trong chốn rừng rậm tràn ngập nguy hiểm này không khác gì ếch xanh chui vào ổ rắn — tự tìm đường chết. Đám người lao đi rất nhanh, bốn phía chỉ còn lại tiếng thở gấp của bọn họ cùng tiếng loạt xoạt do nhánh cây quẹt vào người.
Đường Miểu một tay giữ chặt bên vai không bị thương của Đường Tư Hoàng, cố định lên lưng mình, phòng đụng phải miệng vết thương của y, tay kia thì đỡ dưới mông Đường Tư Hoàng. Tư thế như vậy rất mất tự nhiên, nên cậu rất cố sức, chỉ trong chốc lát đã thấy cánh tay mỏi nhừ, mặt đổ đầy mồ hôi, quần áo nơi lưng cũng ướt nhẹp. May mà sau khi uống nước giếng thì sức lực của cậu đã tăng lên, bằng không, cậu thật sự không cách nào cõng Đường Tư Hoàng chạy đi một đoạn đường xa như vầy.
Có mấy lần cậu muốn cố ý tuột lại, mượn cơ hội tiến vào không gian, nhưng Diệp Lâm cùng Lưu Đông thỉnh thoảng lại ân cần quay đầu nhìn xem cậu có bắt kịp không, lại khiến cậu không cách nào vứt lại những người đã bất chấp tất cả mà ở lại với mình và Đường Tư Hoàng này. Lại đưa tay sờ trán Đường Tư Hoàng, vẫn không có dấu hiệu phát sốt, cậu quyết định, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ không tách khỏi những người này.
"Tiểu Đường, để tôi giúp cậu cõng cho." Diệp Lâm nhìn cậu đầu đổ đầy mồ hôi, lùi lại hai bước đi ngang hàng với cậu.
"Không sao đâu, Diệp thúc, tôi vẫn còn cõng được." Đường Miểu lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, không chút do dự lần nữa cự tuyệt ý tốt của Diệp Lâm. Cậu kỳ thật đã mệt lắm rồi nhưng vẫn lo lắng việc giao Đường Tư Hoàng cho Diệp Lâm. Diệp Lâm cõng Đường Tư Hoàng được nhưng trong lúc đi vội, không nhất định có thể để ý đến vết thương của Đường Tư Hoàng, vạn nhất vô tình để cái gì đụng trúng thì sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cha.
Diệp Lâm vỗ vỗ vai cậu không nói gì nữa.
Đường Miểu phóng tinh thần lực ra, khuếch tán ra bốn phía, chọn một hướng gần như không có tinh thần dao động, nói với bọn Diệp Lâm: "Theo tôi, bên này."
Dứt lời, cậu liền chạy tới một phía.
"A, Tiểu Đường, đừng chạy lung tung, đợi đã...!" Diệp Lâm muốn ngăn cậu lại mà không kịp, vội vàng đuổi theo.
Lưu Đông không hề do dự, bước nhanh đuổi theo. Hắn vừa đi, hai "hộ vệ" khác Từ Nghị và Triệu Gia Cường cũng chạy theo.
"Hộ vệ" thứ tư Lý Khải nhíu mày, đứng yên không nhúc nhích, liếc sang ba người khác.
"Khải Tử, làm gì đây?"
"Con mịa gì thế này!" Lý Khải thấp giọng mắng một tiếng, giọng ồm ồm nói, "Còn làm gì nữa? Đuổi theo thôi chứ sao."
Đường Miểu chạy đầu tiên, tìm được một sơn động thì dừng bước lại.
Lưu Đông nhíu mày cảnh giác bước lên trước, nhỏ giọng nói: "Cái này không phải là hang động của dã thú gì chứ?"
Diệp Lâm dò xét xung quanh cửa động, nghiêm túc nói: "Trông có vẻ giống hầm trú ẩn kiểu cũ." Một đường đi theo hướng Bắc, trên đường đi bọn họ từng thấy không ít cửa hầm trú ẩn mọc đầy cỏ dại.
"Tôi cùng Cường Tử vào trước xem sao." Từ Nghị nói xong thì cầm súng, cùng Triệu Gia Cường nhẹ nhàng tiếp cận cửa động. Trời gần tối rồi, dù Đường Tư Hoàng không cần dưỡng thương thì bọn hắn cũng cần tìm chỗ để lấp bụng và qua đêm.
Khẩn trương đứng đợi ngoài động vài phút, Từ Nghị cùng Triệu Gia Cường rất nhanh liền đi ra, ra hiệu bên trong an toàn.
Đường Miểu vội vàng cõng Đường Tư Hoàng vào, trong động đã sập xuống một phần, sức chứa cũng không lớn, nhưng đủ để tám người bọn họ ở tạm. Chỗ gần cửa động khá ẩm ướt, bên trong lại cực kỳ khô ráo. Trước tiên, Đường Miểu để Đường Tư Hoàng tựa lên vách động, sau đó trải toàn bộ quần áo của cậu và Đường Tư Hoàng trong ba lô ra trải xuống đất, rồi đặt Đường Tư Hoàng nằm xuống, sau đó lại cởi áo khoác đắp cho Đường Tư Hoàng.
Kế tiếp, Đường Miểu lấy thuốc bột bổ máu đổ vào nước, rồi dùng muỗng nhỏ đút từng chút một cho Đường Tư Hoàng.
Bọn Diệp Lâm nhìn một loạt động tác của cậu, không hiểu vì sao, đều không hẹn mà cùng yên tĩnh đứng nhìn.
Sau khi Đường Miểu bận rộn xong, thấy bọn họ như vậy thì có hơi sửng sốt, lấy hộp chocolate trong ba lô mà thực ra là trong không gian ra.
"Chỗ tôi có chút chocolate, mọi người tạm thời ăn nó đi, có thể bổ sung năng lượng. Trong không gian của cha có chút thức ăn chín, nhưng chỉ có thể chờ cha tôi tỉnh lại mới ăn được."
Cậu lấy hai viên chocolate rồi đưa hộp cho Diệp Lâm. Diệp Lâm nghĩ nghĩ, không từ chối mà cầm lấy, chia toàn bộ chocolate cho mọi người. Tình hình bây giờ, mỗi người đều phải cố gắng duy trì thể lực.
Lý Khải nghe xong lời Đường Miểu thì trong lòng liền thả lỏng, ân cần nói: "Đường tiên sinh ổn chứ?"
Đường Miểu mỉm cười, giọng nhẹ nhõm hơn nhiều: "Ừm, không bị sốt, tình hình khá tốt. Cám ơn Lí ca đã quan tâm."
Lưu Đông đứng dậy: "Tối nhất định rất lạnh, ai đi cùng tôi tìm chút cỏ khô và củi khô quanh đây không?"
Đường Miểu đứng lên nói với hắn: "Để tôi đi cùng anh."
Lưu Đông có phần nghi hoặc. Trước đó cậu không muốn giao Đường Tư Hoàng cho Diệp Lâm, hiển nhiên là vì cảnh giác, bây giờ sao lại an tâm để cha của mình ở lại một mình?
Đường Miểu đương nhiên không ngốc như vậy, mới vừa rồi nói tình huống của Đường Tư Hoàng đã tốt hơn nhiều, chính là vì để mọi người biết sau khi Đường Tư Hoàng tỉnh sẽ cung cấp thức ăn, thậm chí là những vật tư khác cho mọi người, như vậy có thể bảo đảm được sự an toàn của y.
Đường Miểu cũng không phát hiện ra rằng, hiện tại không còn Đường Tư Hoàng để dựa vào, cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sợ gặp phải mãnh thú, hai người ra khỏi hầm trú ẩn nhưng đi cũng không quá xa, chỉ nhặt vài nhánh cây khô ở gần đó. Đường Miểu trộm lấy một chút trong không gian để gom cho đủ số, có lẽ đủ để dùng cả tối.
Trở lại sơn động, nhóm lửa lên, nhiệt độ nhanh chóng trở nên ấm áp. Trong ba lô của bọn họ đều có chút đồ ăn, lấy ra ăn chúng, còn chocolate Đường Miểu đưa thì tạm thời trữ lại, để chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.
**********************