"Uông — " Charles cảm nhận được nguy hiểm, bật người lộn một vòng trên không trung, sau khi tránh hỏa cầu thì đáp xuống đất, xoay người bổ về trước, tựa như một tia chớp màu đen, tránh đi những công kích khác.
"Charles!" Đường Miểu hô lên một tiếng.
Charles quay đầu nhìn cậu, rồi phóng nhanh tới.
Đường Miểu thấy nó còn ý thức thì mừng rỡ ngồi xổm người xuống, muốn đỡ lấy nó, lại không để ý thấy sắc đỏ trong mắt của Charles đang dần đậm hơn, trong mắt như phủ một tầng sương đỏ.
"Đường Miểu!" Đường Tư Hoàng nhào tới đẩy Đường Miểu ra, nhào người tới đá vào bụng Charles. Charles thống khổ lăn một vòng dưới đất, lòng càng thêm phẫn nộ. Đường Tư Hoàng giương súng muốn bắn.
"Cha!" Đường Miểu tuy thấy rất mất mát vì hành động của Charles nhưng cũng không muốn thấy Charles mất mạng như vậy, một tay chộp lấy cổ tay Đường Tư Hoàng, ôm y lăn một vòng tại chỗ, khiến Charles lần nữa vồ hụt.
Lục Cương thấy không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này
*
, cầm đao nhìn phía sau lưng Charles.
(*: nguyên văn là cơ bất khả thất, thì bất tái lai [机不可失时不再来], nghĩa là cơ hội ko thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ ko đến lại nữa)
Tim Đường Miểu như ngừng đập, hét to: "Charles — "
Charles đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt như khôi phục lại ký ức, nghiêng đầu nhìn ra sau, chú ý thấy đao trên tay Lưu Cương, nhanh chóng bật người chạy đi, lủi vào bụi cỏ, không còn thấy bóng dáng.
Đường Tư Hoàng nhìn vẻ mặt mất mát của Đường Miểu, trong lòng thở dài một tiếng, đứng dậy rời khỏi người cậu, cầm lấy đao, đuổi theo hướng Charles chạy đi.
"Lưu đội trưởng, phiền anh để ý Đường Miểu một chút."
"Hả, để..."
Đường Miểu sửng sốt, thẳng đến khi bóng dáng Đường Tư Hoàng biến mất mới phản ứng lại, vội vàng ngồi dậy đuổi theo.
"Cha!"
"A, Tiểu Đường, Tiểu Đường!"
Đường Miểu không đếm xỉa đến Lưu Cương, đuổi theo vài bước, nhưng không thấy bóng dáng Đường Tư Hoàng, chỉ có thể lần theo dấu vết bị giẫm đạp trên bãi cỏ, thỉnh thoảng thấy được dấu vết nhánh cây chắn đường hoặc cỏ cây bị người ta chặt bỏ, có thể xác định được tạm thời cậu không đi sai hướng.
"Cha!"
Cả rừng cây yên tĩnh không nghe thấy tiếng ai trả lời.
Bước chân Đường Miểu càng lúc càng nhanh, sau khi chạy thẳng về trước chừng hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy được bóng hình quen thuộc, Đường Tư Hoàng đang tựa trên một thân cây đại thụ, đưa mắt nhìn về phía cậu, hô hấp có phần gấp gáp, dù không nói gì, nhưng ánh mắt ôn hòa trấn an Đường Miểu, bảo cậu đừng gấp.
"Cha! Cha không sao là tốt rồi — " Đường Miểu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới, tuy cậu luyến tiếc Charles nhưng cậu càng không muốn thấy Đường Tư Hoàng bị Charles gây thương tích, tâm cậu còn chưa kịp thả lỏng, đã thấy quần áo trên người Đường Tư Hoàng bị xé rách vài chỗ, vẻ mặt lập tức căng chặt, nhanh chóng lôi kéo quần áo y ra kiểm tra, "Cha bị thương?"
"Không." Đường Tư Hoàng kéo cậu vào lòng, "Chỉ là bị Charles cào rách thôi, không tổn hại gì đến da thịt."
"Thật sao?" Đường Miểu không tin, tránh khỏi ôm ấp của y, thấy trên người y không có vết máu mới thật sự an tâm, "Charles đâu?"
"Ta đã khiến nó biến mất." Đường Tư Hoàng lấy chai nước trong ba lô Đường Miểu ra, mở nắp, uống ừng ực mấy ngụm, hầu kết khẽ động, vài giọt nước tràn ra chảy xuống khóe miệng, từ trên mặt y đi xuống cổ, rồi ẩn vào lớp quần áo.
Đường Miểu dời mắt đi, mặt tái nhợt: "Cha thật sự giết nó rồi?"
Đường Tư Hoàng thấy cậu đỏ ửng vành mắt, ngược lại bị cậu làm cho hoảng sợ, cũng không còn tâm tư đùa giỡn nữa, biết người yêu không kiên nhẫn, liền lời ít ý nhiều nói: "Không có. Đánh ngất xỉu rồi đưa vào không gian."
"Cha!" Đường Miểu giận dữ, nghiến răng trừng y, la to, "Đã đến lúc nào rồi mà cha còn đùa được!"
"Phạch — " chim trên cây bị cậu làm cho giật mình, nhanh chóng vỗ cánh lao ra khỏi tán cây rậm rạp, rụng xuống vài sợi lông vũ.
"Bảo bối, nhỏ nhỏ thôi, cha lớn tuổi, lỗ tai sắp bị con làm cho điếc luôn rồi." Đường Tư Hoàng có hơi chột dạ, nhưng nhất quyết không biểu hiện ra mặt, vờ ngoáy ngoáy tai, mở miệng lên án.
Đường Miểu hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nhìn y chằm chằm, cơn tức vẫn chưa tiêu tan.
Đường Tư Hoàng không chọc cậu nữa, lên tiếng: "Charles ở trong không gian, không biết có bị nguy hiểm gì không, trước hết chúng ta đừng nên vào, giờ con dùng tinh thần lực kiểm tra tình huống của nó một chút đi."
Đường Miểu không lên tiếng, nhưng vẫn nghe lời làm theo, một lúc sau, nghiêng mắt liếc Đường Tư Hoàng, không nói gì.
Từ ánh mắt của cậu, Đường Tư Hoàng hiểu được ý tứ trong đó "vẫn còn ngất", liền "ừm" một tiếng rồi tiến vào không gian. Đường Miểu sững sờ, lập tức bắt kịp. Cái người đàn ông này! Đừng nghĩ có thể bỏ cậu lại, tự mình mạo hiểm một lần nữa!
Đường Tư Hoàng bước nhanh tới trước mặt Charles, muốn vạch mắt nó ra để kiểm tra, tay đột nhiên bị vỗ bốp một cái, Đường Miểu đưa tới một bộ bao tay cách ly.
Đường Tư Hoàng nở một nụ cười mê người với người yêu, lại bị người ta làm lơ, ngồi xổm xuống trước mặt Charles, còn cố ý chen vào bên cạnh y, mắt cũng không thèm liếc một cái.
Đường Tư Hoàng thầm thấy buồn cười, đeo bao tay lên, sau khi kiểm tra mắt của nó thì lấy dây buộc của Charles ra, trói nó lại rồi buộc vào cây.
"Mắt Charles vẫn còn đỏ, vẫn còn trong trạng thái nguy hiểm nhất định. Cụ thể phải làm gì, cứ đợi nó tỉnh rồi nói sau. Nhưng sau khi nó tỉnh thì không thể để nó lại trong không gian nữa."
Đường Miểu không có ý kiến. Cậu hiểu băn khoăn của Đường Tư Hoàng, đứng dậy để lại chút nước và đồ ăn trước mặt Charles.
Hai người rời khỏi không gian, định tìm con mồi trước, lại nhìn nhìn xung quanh, chợt nhớ tới một vấn đề hai người xem nhẹ nãy giờ: bây giờ bọn họ đang ở đâu?
"Xem ra chúng ta lạc đường rồi." Đường Tư Hoàng nói. Nếu ở đây có Charles hoặc Hắc Uy, thì hoàn toàn có thể để chúng thông qua mùi mà dẫn bọn họ về chỗ đậu xe.
Đường Miểu không lên tiếng.
Đường Tư Hoàng bật cười. Vẫn còn giận sao? Y ngược lại muốn xem xem, cậu có thể chịu đựng không nói chuyện với y được bao lâu.
"Vị trí của mặt trời chỉ có thể giúp ước chừng phương hướng, muốn trở lại chỗ đậu xe chỉ sợ không dễ dàng."
Đường Miểu thoải mái tựa lên thân cây, lạnh mặt nhìn y, vẫn không nói lời nào.
"Mệt? Để ta ôm con đi."
Không hề được báo trước bị ôm ngang lên, Đường Miểu dùng sức giãy, nhưng chợt dừng lại, nghĩ nghĩ, dù sao xung quanh cũng không có người, cha thích ôm thì cứ ôm đi.
Đường Tư Hoàng đi một hồi, không khỏi có chút bội phục kiên trì của người yêu, đột nhiên cười quỷ dị, thả người xuống, sau khi áp người lên cây, nghênh đón chính là một nụ hôn sâu tiêu chuẩn.
Qua một hồi, Đường Tư Hoàng vẫn không có ý định buông cậu ra, hơn nữa còn hôn dần từ mặt xuống cổ, lại đến xương quai xanh.
Đường Miểu lập tức nóng nảy, vội đẩy đẩy ngực y: "Không...Buông ra...a...cha...a...cha điên rồi hả?"
Đường Tư Hoàng khẽ cười: "Chịu nói chuyện rồi?"
Đường Miểu thở gấp lấy lại hô hấp, trừng y nhưng cũng không kiên trì được bao lâu, không biết tại sao, chợt không kìm được mà nhoẻn miệng cười. Nghĩ đến Charles, cậu lại không cười nổi nữa.
Đường Tư Hoàng dời đi lực chú ý của cậu: "Ra khỏi đây trước rồi tính."
Đường Miểu gật đầu. Kiến thức về địa lý vẫn còn khắc sâu trong đầu, căn cứ theo quỹ tích của Mặt trời thời kỳ này, lại kiểm tra kinh độ và vĩ độ của B thị trên bản đồ, tính toán một chút thì có thể đoán chừng được hướng trở về. Cậu nắm chặt tay Đường Tư Hoàng: "Hướng này."
Trên đường có gặp được vài con gà rừng và mấy con sóc, Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng thuận tay bắt luôn, sóc thì thu vào không gian, còn gà rừng thì trực tiếp giết chết.
Thẳng đến giữa trưa, hai người vẫn chưa ra khỏi rừng cây, rơi vào đường cùng, chỉ đành giải quyết cơm trưa trước. Cả hai tiến vào không gian, kiểm tra Charles trước, vẫn chưa tỉnh. Đường Miểu vào bếp nấu cơm, Đường Tư Hoàng cắt trái cây, lấy tăm đút cho cậu ăn.
"Cha, Charles sẽ không sao chứ?"
Đường Tư Hoàng trầm mặc một lúc rồi nói: "Miểu, rất có thể Charles sẽ chết. Sinh mệnh của chó ngắn hơn con người rất nhiều, dù hôm nay không chết thì cũng sẽ chết già, một ngày nào đó nó vẫn phải rời khỏi con. Đợi sau khi nó tỉnh lại, nếu vẫn không chuyển biến tốt, ta hy vọng con có thể tự mình giải thoát cho nó."
"Cha!" Đường Miểu khó có thể tin nhìn y, dao trong tay "cạch" một cái rơi xuống cạnh thớt gỗ.
Đường Tư Hoàng bình tĩnh nhìn cậu, đáy mắt không chút gợn sóng.
Đường Miểu cảm thấy giờ phút này Đường Tư Hoàng lãnh khốc vô cùng, cởi tạp dề ra, không quay đầu lại rời khỏi phòng bếp.
Đường Tư Hoàng khẽ thở dài. Miểu, ta đây là muốn tốt cho con.
Y cầm lấy dao phay, định tiếp tục cắt khoai tây, những sợi khoai xắt ra thô to như đũa. Y từ bỏ buông dao xuống, cầm lấy giỏ đi ra vườn hái một bó rau hẹ, một quả khổ qua, một bó rau chân vịt, lăn qua lăn lại cả buổi, cuối cùng làm ra được trứng tráng hẹ, trứng tráng khổ qua, súp trứng với rau chân vịt và hai quả trứng chần nước sôi. Ba món đầu sắc hương vị đều có, nhưng món cuối hiển nhiên bị quá lửa.
"Miểu, vào ăn cơm."
Đường Miểu đứng ngẩn người trước ổ chó của Charles, không trả lời. Những lời vừa rồi của Đường Tư Hoàng làm cậu thấy rất đau lòng, cha biết rõ tầm quan trọng của Charles trong lòng cậu, tại sao còn nói như thế?
Đường Tư Hoàng không gọi cậu nữa mà tựa người vào khung cửa, nhìn cậu chăm chú.
Đường Miểu đợi một hồi, Đường Tư Hoàng vẫn không dời mắt đi. Cậu dứt khoát ra khỏi không gian. Rời không gian, Đường Tư Hoàng cũng vẫn không ra. Trong lòng Đường Miểu thấy rất không thoải mái, đứng yên chần chừ một hồi, lại im lặng trở lại không gian.
Đường Tư Hoàng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, yên tĩnh đứng đó, giữa hai ngón trỏ và giữa kẹp một điếu thuốc lá, qua làn khói, nét mặt của y trở nên mơ hồ.
Đường Miểu nhanh chóng bước qua, giật lấy điếu thuốc.
"Ăn cơm trước?" Đường Tư Hoàng cười cười, dường như chỉ xem cậu là đứa nhỏ cố tình gây sự.
"Charles rất quan trọng với con." Đường Miểu thấp giọng nói.
"Ta biết." Đường Tư Hoàng đáp, trong mắt đầy vẻ khoan dung. Người yêu y vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện để ý, cũng có rất nhiều tình cảm, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể thật sự hiểu rõ.
Đường Miểu không thể nói rõ vì sao, đột nhiên cảm thấy áy náy với Đường Tư Hoàng, nhưng không biết phải nói xin lỗi như thế nào, đành im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Đường Tư Hoàng lại nói: "Ăn cơm trước?"
"Không muốn ăn..."
**************************