Hạ quân trưởng cười sang sảng, tò mò quan sát Đường Miểu: "Không dám, không dám. Cậu đây hẳn là tiểu thiếu gia nhà anh? Quả là anh tuấn hữu lễ. Tôi không chỉ một lần nghe thấy người ta nói tiểu thiếu gia đây rất được Đường đội trưởng cưng chiều."
Đường Miểu khách khí gật đầu với lão: "Hạ quân trưởng, ngài ngàn vạn lần đừng nói thế, không thì anh trai tôi nghe được sẽ ganh tị đấy." Cậu vừa rồi không chuyên tâm vào câu chuyện mà là đánh giá thành phố này. Một thành phố hoang vu — đây có lẽ là ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với thành phố này. Vì không có người chỉnh lý nên cỏ dại mọc lên um tùm thành từng bụi; cây cối không được cắt tỉa, cành cây chỉa ra xung quanh, xanh um một mảnh. Đám chó hoang mèo hoang thỉnh thoảng chạy ngang qua từ trong bụi cỏ, thân hình gầy yếu gần như sắp không chống đỡ được cong lại bật nhảy, ánh mắt lạnh lùng không để tâm liếc qua mấy người trước mặt, chậm rãi rời đi, thân hình đen tuyền chạy đi càng lúc càng xa.
"Ha ha ha..." Hạ quân trưởng cười to, chuyển qua Đường Tư Hoàng, "Phía sau là Tiếu đội trưởng của Hồ Đồ đội sao? Các cậu tới thật đúng lúc. Bây giờ đám tang thi đều trở nên rất lợi hại, khi đi qua thành phố này, nhất định nguy hiểm chập chùng. Đường đội trưởng, chúng ta cần hợp tác lại a."
"Hẳn phải thế." Đường Tư Hoàng sảng khoái đáp ứng, "Hợp tác cụ thể thế nào, không biết Hạ quân trưởng có đề nghị gì không?"
Hạ quân trưởng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vì đội của chúng tôi quá dài, tốc độ đi tất sẽ không nhanh, cho nên phía sau cần có một lực lượng hỏa lực mạnh để bọc hậu. Đường đội trưởng, cậu xem thế này được không, đoạn đường này quân đội chúng tôi bọc hậu, quân đoàn hoa quả và Hồ Đồ đội đi dẫn đầu. Thế nào?"
Đường Tư Hoàng cười nói: "Hạ quân trưởng am hiểu sách lược, nói có lý. Vậy cứ định như thế."
Từ tuyến đường trên cao nhìn xuống dưới đường, tang thi trong thành phố không biết có phải vì tiếng động bên này không mà bắt đầu xôn xao, bóng người khắp nơi di di chuyển chuyển. Hai người Đường Tư Hoàng và Đường Miểu nhanh chóng trở về xe mình.
"Thế nào?" Tiếu Hồ Lâm ló đầu ra hỏi, vì có Đường Tư Hoàng xuất mã nên vừa rồi hắn mới không xuống xe.
Đường Tư Hoàng nói ngắn gọn: "Chúng ta đi đầu, bọn họ bọc hậu."
Lý thái thái nhướng mày, phẫn nộ trầm giọng nói: "Cái gì? Thế chẳng phải bảo chúng ta đi trước dò "mìn" sao?"
"Gấp gì chứ? Đường đội trưởng cũng không phải loại người để mình chịu thiệt." Tiếu Hồ Lâm không có hành động gì, nhìn Đường Tư Hoàng cười nói.
Đường Miểu thấy mọi người có hơi ngỡ ngàng thì cười xấu xa, nhắc nhở: "Lúc tang thi tấn công sẽ không phân biệt được ai với ai. Chẳng lẽ sau khi phát hiện thấy "đồ ăn", bọn chúng sẽ chỉ tấn công phía trước mà bỏ qua phía sau sao?" Cậu nhìn Đường Tư Hoàng. Cha cũng có cân nhắc đến điểm này nên mới không ngại đi trước mở đường đúng không?
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đường Tư Hoàng mắt đầy ý cười liếc nhìn Đường Miểu, ra hiệu cậu mau lên xe.
Sau khi đổi chỗ với Hạ đội, đoàn xe khổng lồ tiếp tục lên đường. Càng nhiều tang thi nghe thấy âm thanh từ bên này truyền tới, tựa như ong mật ngửi được hương hoa, ồ ạt ùa tới. Những bóng đen dần dần tới gần, khí thế cuồn cuộn mãnh liệt.
"Ngồi vững!" Đường Tư Hoàng trầm giọng, đạp mạnh chân ga, phóng như điên về trước.
Tinh thần mỏng manh thực chất lại mạnh mẽ tỏa ra từ người Đường Miểu, làm chậm tốc độ của tang thi, xe việt dạ băng xuyên qua bầy tang thi đang bu lại, tựa như cá mập phá băng mà ra. Đường Miểu thậm chí còn cảm giác được bánh xe cách mặt đất bao nhiêu tấc, khi lần nữa rơi xuống đất, lốp xe ma xát với mặt đất, phát ra tiếng két chói tai.
"Cha, có phải cha từng đi đua xe không?" Đường Miểu hỏi thế này hoàn toàn là có ý chọc ghẹo.
Ai ngờ Đường Tư Hoàng lại gật đầu: "Đều là chuyện lúc còn trẻ."
Đường Miểu im lặng. Nói tới đua xe, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là bộ dáng mấy tên côn đồ vô lại, đầu nhuộm xanh. Cậu nhìn qua Đường Tư Hoàng, trong đầu tưởng tượng bộ dáng y nhuộm tóc xanh mà suýt nữa không kìm được bật cười thành tiếng.
Nhưng cậu cũng không thả lỏng được bao lâu, từ các tòa kiến trúc ven đường bỗng có mấy con L5 bay ra, đầu tiên phóng lên cầu vượt, rồi nhảy lên tuyến đường trên cao, y như đạn bắn về chiếc Land Rover của cậu và Đường Tư Hoàng. Tim cậu lập tức thắt chặt, đây là đoạn đường trên cao, nếu lực tấn công của tang thi quá mạnh, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, xe của bọn họ thậm chí có thể lao ra khỏi mặt đường!
"Để Charles vào không gian đi." Đáy mắt Đường Tư Hoàng sa sầm, nói ra một câu, trước tiên phóng ra một lôi hỏa cầu, tiêu diệt con tang thi xông tới đầu tiên, sau đó hai tay nắm chặt vô-lăng, đồng thời mở cưa điện của bên trái xe. Chiếc xe lao nhanh về trước, nháy mắt khi sắp tông vào con tang thi, y dồn sức đánh mạnh tay lái về bên phải, cưa điện lập tức chém ngang eo con tang thi, máu tươi văng ra ba thước. Land Rover tông vào một con tang thi khác, tiếng xe thoáng dừng, rồi lại tiếp tục chạy về trước, âm thanh kim loại cạ vào lan can khiến Đường Miểu trong lòng run sợ không thôi, không khỏi bắt lấy cánh tay Đường Tư Hoàng, chỉ cần có gì không ổn, sẽ lập tức đưa y vào không gian. Lúc này, hiển nhiên cậu đã quên mất Đường Tư Hoàng cũng là chủ nhân của không gian, có thể tự vào không gian.
Đường Tư Hoàng không phân tâm nhìn cậu được nhưng nhiệt độ nơi cánh tay lại khiến lòng y thấy ấm áp, khóe môi hiện lên ý cười.
Thân xe lần nữa uốn cong trở lại giữa đường, rồi giảm dần về tốc độ bình thường. Đường Miểu lúc này mới dám thả lỏng hô hấp, quay đầu ra sau nhìn lại, vì có bọn họ đi trước mở đường, bốn chiếc Land Rover khác và xe của Hồ Đồ đội đều bám sát phía sau, cũng đều an toàn. Đám tang thi bị bỏ lại tuốt phía sau, từ kính chiếu hậu có thể thấy được tình cảnh đủ loại hỏa cầu, lôi cầu bay tứ tán trên không trung. Về tình hình cụ thể bên Hạ đội, vì cách có hơi xa nên không thấy rõ lắm.
"Tới hôn ta." Thanh âm trầm thấp của Đường Tư Hoàng đột nhiên vang lên trong xe, mang theo vài phần sung sướng rõ rệt.
Đường Miểu ngơ ngác rồi lập tức cười hắc hắc bổ nhào qua, cả người tựa cả lên vai Đường Tư Hoàng, tay phải ôm lấy eo y, để tránh cản trở tầm mắt của y, cậu không hôn lên miệng mà chỉ ɭϊếʍƈ hôn một cái bên khóe môi, rồi liên tiếp hạ xuống lên mặt Đường Tư Hoàng những cái hôn vừa nóng vừa ẩm ướt.
Đường Tư Hoàng nhìn gương mặt tươi cười của cậu mà đáy lòng mềm mại một mảnh.
Đúng lúc này, hai người chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh nặng nề, cùng lúc biến sắc.
Đường Miểu nhanh chóng nhìn ra sau, chỉ thấy bên dưới tuyến đường trên cao bốc lên một đám mây khổng lồ màu xám hình nấm, xen lẫn với ánh lửa chập chờn.
"Cha, có xe rơi xuống dưới!"
"Nhìn xem là xe ai?" Đường Tư Hoàng nhíu mày.
Đường Miểu không đợi y phân phó đã thả tinh thần lực ra, kiểm tra bên mình, thấy không thiếu xe nào thì thở phào nhẹ nhõm.
"Là xe bên đội của Hạ quân trưởng."
Đường Tư Hoàng không thấy bất ngờ. Theo lý mà nói, trong đám thuộc hạ của Hạ quân trưởng có nhiều dị năng giả như vậy, đối phó đám tang thi kia không khó. Thế nhưng, mấy dị năng giả này căn bản không biết hợp tác giúp đỡ nhau. Nhất là lúc nguy cấp, gặp tang thi khóe mắt nứt ra, hai tay vung lên như vuốt ưng, làm sao còn để ý được tới người khác? Ngoài ra, đây là đoạn đường khá khó đi, không phải nơi thoáng đạt rộng rãi, dù muốn phối hợp với nhau cũng không dễ. Vì vậy mới phát sinh chuyện xe lao ra khỏi tuyến đường trên cao.
Sau khi ra khỏi thành phố, đoàn xe chạy xuống tuyến đường dưới.
Hạ quân trưởng phái một người tới, nói với Đường Tư Hoàng kế tiếp sẽ do Hạ đội mở đường. Đường Tư Hoàng không có ý kiến.
Nhờ có dị năng của đoàn dị năng giả và hỏa lực mạnh, một đường này không có gì xảy ra nữa, chạng vạng tối, đoàn người dừng lại ở một trạm xăng dầu. Hạ quân trưởng suy nghĩ một chốc. Buổi tối nguy hiểm hơn nhiều so với ban ngày, nên chọn nơi dễ thủ khó công, không thể ở lại nơi như cánh đồng hoang lúc trưa. Bằng không, nhỡ có tang thi đột kích, ngay cả chỗ núp cũng không có, dù có trốn trong xe, cũng không có khả năng chạy thoát trong đêm đen thế này.
Trong trạm xăng dầu có một thi thể hôi thối, Hạ quân trưởng cho hai thuộc hạ khiêng đi nắm ra phía xa.
Đường Miểu mở súng bơm dầu ra, cũng không ôm hy vọng gì, nhưng thật không ngờ là, bên trong thế mà vẫn còn dầu. Cậu nhanh chóng vẫy tay với Đường Tư Hoàng, để y lái xe qua rồi đổ đầy dầu vào. Ba người Đường Hâm, Đường Văn và Đường Thất phản ứng lại nhanh nhất, bước nhanh tới kiểm tra ba súng bơm dầu khác, thấy đều cạn dầu thì lại nhanh nhẹn lái xe tới chỗ Đường Miểu xếp hàng. Hai mắt Tiếu Hồ Lâm sáng ngời, cũng mau chóng ngoắc tay với thuộc hạ của mình.
Sắc mặt Hạ quân trưởng vô cùng khó coi. Lão hẳn đã cho rằng là không còn dầu, chỉ vào cửa hàng tiện lợi thu thập, không ngờ lại được nhỏ mất lớn.
Tiếu Hồ Lâm nhìn chằm chằm Đường Miểu, sờ cằm cảm khái với Đường Tư Hoàng: "Việc nhà có người lo ha~"
"Ừm." Đường Tư Hoàng mặt mày vui vẻ.
Tiếu Hồ Lâm chỉ thấy răng mình chua đến đau.
Tiếc là, sau khi chiếc thứ hai của đội Tiếu Hồ Lâm bơm đầy dầu thì không còn nữa. Tiếu Hồ Lâm cũng không thất vọng, dù sao cũng đã chiếm tiện nghi được rồi.
Cửa hàng tiện lợi sớm đã bị quét sạch, chỉ còn lại một ít thùng không và túi rỗng dưới đất, cùng một vài công cụ sửa xe. Lần này Hạ quân trưởng học khôn, để thuộc hạ gom hết mấy công cụ sửa xe còn sót lại. Nhóm Đường Miểu không kiếm được gì cả.
Vì nhân số quá nhiều, cửa hàng tiện lợi cỡ nhỏ không thể chứa hết được. Hạ quân trưởng cho người đậu xe tải lớn thành một bức tường hình cung, lại phái đi vài dị năng giả lợi hại ra gác đêm. Trạm xăng dầu này nằm ở nơi thôn quê, người vốn thưa thớt. Nếu bọn họ không gây ra tiếng động gì lớn thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Bữa tối vẫn là mì sợi, sau khi ăn xong, Đường Tư Hoàng cho Đường Văn, Đường Hâm và Đường Thất ba người ra gác đêm, sau đó cùng Đường Miểu vào xe, cả hai tiến vào không gian.
Vừa vào không gian, Đường Tư Hoàng liền ôm lấy Đường Miểu hôn lên. Lúc tay Đường Miểu nắm chặt lấy cánh tay y, y cũng đã rất muốn cậu rồi, thật vất vả đợi cho tới bây giờ, còn bảo y nhẫn nữa là tuyệt đổi không thể.
Trong không gian cũng tối đen, hai người đứng trước nhà trúc, hôn đến khó buông khó phân. Đường Miểu nhanh chóng bị gợi ra nhiệt tình, nhắm mắt lại, miễn cưỡng đẩy Đường Tư Hoàng ra: "Ưm...cha...mới ăn xong không nên...lập tức...vận động kịch liệt...ân..."
"Hửm?" Đường Tư Hoàng cởi áo khoác của cậu ra, bàn tay lớn vội vàng vuốt ve ngực cậu, môi ngậm lấy vành tai cậu, giọng nói như ngâm ra từ mũi, "Vậy ta sẽ ôn nhu một chút."
Mấu chốt vấn đề căn bản không phải ở đó nha? Đường Miểu trong lòng nghĩ thế nhưng không chống cự nữa, hai tay ôm lấy cổ Đường Tư Hoàng, đôi chân quấn lấy eo y, nhẹ nhàng lại linh hoạt leo lên người y. Đêm đen trong không gian yên tĩnh như thế, chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người lúc cao lúc thấp...
****************************************