Tang Thế Tình Nhân

Quyển 3 - Chương 208: Phiền phức lớn (2)

Hai chiếc xe khác đã bị Đường Miểu thu vào không gian, mục đích cũng là để che dấu tai mắt của người khác. Charles và Hắc Uy thì đã bị cậu bỏ ở sau xe, rồi đưa Hắc Uy vào không gian, chỉ giữ lại Charles bên ngoài.


Xe Đường Tư Hoàng vừa ra khỏi ngõ thì rẽ vào một đường khác, dừng lại trước nhà của Tiếu Hồ Lâm, đem toàn bộ vật tư trong nhà sớm đã chỉnh trang vào không gian. Sau đó, Land Rover lần nữa chạy về phía cổng căn cứ.


Thời gian vẫn còn sớm, người xếp hàng ra khỏi căn cứ quả thật rất ít, rất nhanh đã tới lượt quân đoàn hoa quả.


Đường Tư Hoàng đoán không sai, cao tầng căn cứ đã sớm nhìn chòng chọc vào ba đội có thực lực khá mạnh, đồng thời đã từng từ chối gia nhập vào quân đội là quân đoàn hoa quả, Hồ Đồ đội và Phi Hổ đội, vẫn không buông tha mà tìm cách lôi kéo về bên mình. Thế nhưng, để tránh làm ầm ĩ, bọn họ không dám dùng hành động cưỡng ép, chỉ để binh sĩ thủ thành và nhân viên công tác ở lối ra vào chú ý gắt gao động tĩnh của bọn họ.


Tiếu Hồ Lâm và quân đoàn hoa quả đều xe rỗng rời khỏi thành, nhất là quân đoàn hoa quả chỉ có bốn chiếc xe, nhân viên công tác không hề hoài nghi gì, sau khi nhanh chóng quét thẻ cho bọn họ thì để bọn họ qua.


Vừa rời khỏi căn cứ không tới 20 mét, Đường Miểu mơ hồ nghe được tiếng nổ truyền ra từ căn cứ. Cậu biết, căn biệt thự mà bọn họ đã ở được mấy tháng kia đã nổ tung.


Đội của Tiếu Hồ Lâm có tổng cộng 15 người, ba xe, hai ô tô con đã tân trang đơn giản lại và một chiếc xe tải. Bọn hắn đợi cách đó không xa. Tiếu Hồ Lâm vẫy tay với Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng phất tay ra hiệu tất cả thuận lợi, có thể xuất phát. Ba chiếc xe của Hồ Đồ đội nhanh chóng khởi động, chạy về phía xa.


Quân đoàn hoa quả theo sát phía sau.
Trời lúc 7 giờ sáng vẫn còn chưa sáng tỏ, bầu trời lam nhạt tờ mờ sáng. Chín chiếc xe yên lặng chạy đi, tận lực không để bất kỳ ai chú ý.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền tới tiếng xe chạy nhanh, Đường Miểu nhìn lại, sắc mặt đột nhiên biến đổi.


"Cha, tăng tốc! Có người đuổi theo!"


Sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng vượt qua Hồ Đồ đội. Vì bộ đàm vẫn không thể dùng được nên hai bên không thể nào trao đổi từ xa được, chỉ có thể dùng cách này để báo với những người khác. Tiếu Hồ Lâm là người thông minh, thấy vậy liền không do dự tăng tốc theo, dẫn đầu thuộc hạ mình bám sát theo.


Theo sau bọn họ là ba chiếc Jeep quân dụng. Tổng cộng mười mấy chiếc xe phóng nhanh trên đường lớn, cậu truy tôi đuổi, gây ra tiếng động không nhỏ. Đằng sau truyền tới tiếng nổ súng, có người cầm loa hô: "Xe phía trước mau dừng lại, Hạ quân trưởng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với các anh!"


Mọi người tin gã mới là lạ, khoảng chừng một phút, câu kêu gọi đầu hàng này sẽ biến thành "Xe phía trước dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng."


Đôi mày Đường Tư Hoàng nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết ruồi. Chuyện rời đi hôm nay đã được trù tính rất chu đáo, không có lý do gì bọn họ lại bại lộ sớm như vậy. Khi y từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe có chút quen mắt trong mấy chiếc xe quân đội phía sau, lập tức hiểu rõ.


"Hừ, Tiếu Hồ Lâm lại thiếu chúng ta một nhân tình rồi. Đường Miểu, tới lúc đó đừng khách khí với cậu ta."
Đường Miểu phản ứng rất nhanh: "Chẳng lẽ chuyện này là do đám người Tiếu Vận Lai đó?"
Đường Tư Hoàng gật đầu: "Ngồi vững. Nếu bọn họ nổ súng — "


"Con hiểu." Đường Miểu nắm chặt súng, nghiêm mặt nói. Nếu mấy người đó không xem bọn họ là người thì cậu tất nhiên sẽ không khách khí.
"Xe phía trước mau dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!" Người kêu hàng vừa rồi giọng lạnh đi vài phần.
Tình hình hết sức căng thẳng.


Lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện vài bóng người, giống như không nhìn thấy mấy chiếc xe đang chạy băng băng về trước, nhào đầu về phía trước xe.
Lại là tang thi tiến hóa!


Khí lực tang thi tiến hóa không thể so với sơ cấp được, Đường Tư Hoàng không dám tông chúng nó, vội vàng bẻ lái, ra khỏi đường cái, vất vả tránh đi. Nhưng mấy chiếc xe phía sau chạy quá sát bọn họ, không có vận khí tốt như vậy, xông thẳng tới trước, va chạm với tang thi. "Đùng" một tiếng trầm đục, cả thân xe chấn động dữ dội.


Đường Tư Hoàng còn chưa kịp chạy về đường cái, cuối con đường quanh co lại xuất hiện thêm một đám tang thi, nhìn thoáng qua, ít nhất cũng hơn 100 con. Hơn phân nửa là vì động tĩnh trước đó đã đưa tới sự chú ý của bọn chúng, bầy tang thi vô cùng hưng phấn, không hề sợ chết lũ lượt ùa tới, đôi mắt đỏ sậm cùng cánh tay vung vẩy đã tỏ rõ đói khát của chúng, cổ họng phát ra tiếng "hà hà", tựa như tiếng gào rống tới từ Địa Ngục.


Chỉ chốc lát sau, quân đoàn hoa quả, Hồ Đồ đội và quân đội đuổi theo bọn họ đều bị đám tang thi bao vây.
Tiếng súng "đùng đùng đùng..." vang lên liên tục phía sau, xen lẫn vài tiếng kinh hô sợ hãi.


Tiếng "A—" hét thảm một tiếng rồi im bặt, để lại nỗi sợ hãi vì cái chết, không biết là vị binh sĩ nào.
"Bụp—" từ xe số 1 của quân đoàn hoa quả, cũng là xe của Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, một viên "đạn lạc" bay ra, là Đường Miểu bắn súng báo hiệu.


Viên đạn tín hiệu này là một mệnh lệnh đơn giản: tiếp tục chạy.
Đường Tư Hoàng có một dự cảm không tốt: nếu mấy con tang thi này không ngừng công kích, chỉ sợ hôm nay không thể dễ dàng rời đi.


Đường Miểu giờ khắc này cực kỳ hận ba người Tiếu Vận Lai, Tiếu Vận Phong và Tiếu Hồ Dương, cũng có hơi oán trách Tiếu Hồ Lâm, bình thường trông khôn khéo vậy mà lại xử lý không xong chuyện bên Tiếu gia. Nếu không phải ba người Tiếu Vận Lai này giở trò, người của quân đội cũng sẽ không chạy theo truy đuổi, cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn thế này, bọn họ hoàn toàn có thể lẳng lặng rời đi.


"Rống — "
Một tiếng gào bén nhọn lại quỷ dị không biết truyền đến từ đâu, tang thi không ngừng kéo tới từ trong rừng, trong đống phế tích, nhanh chóng chạy tới về phía "mỹ thực".
Đường Miểu bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người. Từ lúc nào mà bên ngoài căn cứ có nhiều tang thi tụ tập như vậy?


Không ít tang thi chạy về phía quân đoàn hoa quả, nhưng càng nhiều là hướng về phía căn cứ. Phần lớn tang thi trong đó thậm chí còn có thể bật người nhảy về trước, con cao nhất nhảy cao tận 2 mét. Tâm Đường Miểu đột nhiên trầm xuống, thậm chí có thể dự liệu được căn cứ sẽ bị diệt. Tiếng xe đột nhiên phanh lại khiến cậu lập tức hồi thần.


Người của quân đội đuổi theo bọn họ vừa rồi đã chẳng còn để ý tới bọn họ nữa, lúc này không đi còn chờ tới lúc nào? Đường Tư Hoàng bật toàn bộ cưa điện, gia tăng mã lực, cố gắng xông tới trước. Đường Miểu vội vàng thả tinh thần lực ra, một lực cản vô hình thoáng đẩy mấy con tang thi dán sát vào ra, tạo thành một con đường cho xe đi giữa bầy tang thi.


Chạy, chạy, chạy!
Land Rover xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía trước, phóng thẳng ra ngoài chừng bốn năm dặm, cuối cùng cũng thoát khỏi sự vây công của đám tang thi. Vẫn có tang thi không cam lòng đuổi theo sau bọn họ nhưng chỉ có khoảng mười con thôi.


Hai viên đạn báo hiệu liên tiếp bắn ra, toàn bộ xe dừng lại, chủ yếu là để kiểm tra nhân số và tình trạng xe, thuận tiện giải quyết tang thi đuổi theo.


Lúc này, Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, Đường Văn, Đường Thất không cần phải che dấu dị năng nữa. Trong chốc lát, lôi cầu, hỏa cầu, thủy cầu bay tới bay lui trên không trung, tinh chuẩn bắn thẳng vào mấy con tang thi, một kích trí mạng. Đường Hâm dựa vào phong hệ dị năng của mình mà tránh tới tránh lui trong bầy tang thi, đao lên đao xuống ba lần, ba cái đầu tang thi chết không nhắm mắt rơi xuống lăn vài vòng trên đất. Trong đầu mấy con tang thi này đều có tinh hạch, nhưng giờ không phải lúc đi nhặt về.


Trong đội của Tiếu Hồ Lâm cũng có ba dị năng giả, sau khi hai đội quyết định cùng đi với nhau thì Tiếu Hồ Lâm đã nói chuyện này cho quân đoàn hoa quả. Tiểu Giáp, Lý Thái biệt danh "Lý thái thái" và Phương Đậu biệt danh "Độc Tử", dị năng của bọn hắn theo thứ tự là người đầu lôi, hai người sau đều là thủy. So với quân đoàn hoa quả, dị năng của ba người bọn họ đều yếu hơn nhiều, nhưng với Hồ Đồ đội mà nói thì cũng đáng để kiêu ngạo rồi.


Tiểu Giáp và Lý thái thái đều là thân tín của Tiếu Hồ Lâm, bằng không, một người bình thường như Tiếu Hồ Lâm chỉ sợ không cách nào khống chế được tới ba dị năng giả.


Sau một hồi chém giết như không muốn sống, toàn bộ tang thi lọt vào tầm mắt trên đường lớn đều đã bị tiêu diệt. Hai mươi mấy người lúc này mới thở phào một hơi, hai tay nhanh nhẹn thu thập tinh hạch. Bất kể là ai, hai đội mỗi bên một nửa, về sau sẽ có kế hoạch phân chia rõ ràng.


Đường Văn và Đường Xuân kiểm tra nhân số và tình trạng xe, Đường Nhất trong lúc bẻ lái thì cánh tay bị thương, xe 2 hư mất hai cái cưa điện, xe 3 cũng hư mất một cái. Một chiếc ô tô con của Hồ Đồ đội đã bị biến dạng không ra hình dáng, thoạt nhìn vô cùng tả tơi, tựa như chỉ đẩy nhẹ một cái thôi thì sẽ đổ nát lập tức, may mắn là toàn bộ linh kiện bên trong đều không có vấn đề gì.


Tiếu Hồ Lâm mặc dù không thấy xe của Tiếu Vận Lai nhưng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Đường Tư Hoàng không mang theo người mình không tín nhiệm, thuộc hạ của hắn cũng là người đáng tin cậy, vấn đề chỉ có thể phát sinh từ ba người Tiếu Vận Lai.


"Mẹ kiếp!" Tiếu Hồ Lâm hiếm khi nóng nảy mắng một câu, đạp một cái lên bánh xe, đi tới trước mặt Đường Tư Hoàng, đưa cho y một điếu, "Lần này đúng là đã liên lụy tới các cậu rồi."


"Cậu nợ quân đoàn hoa quả một nhân tình." Đường Tư Hoàng nhận điếu thuốc, nhưng trong ánh mắt chằm chằm chăm chú của Đường Miểu, không châm. Tiếu Hồ Lâm là người thông minh, y không cần nói nhiều...
"Nên thế." Tiếu Hồ Lâm hào phóng nói.


Đường Tư Hoàng cười nhạt một tiếng, bổ sung: "Quân đoàn hoa quả có 12 người, không tính Charles và Hắc Uy."
Tiếu Hồ Lâm sau khi im lặng trừng y nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi—bọn tôi thiếu nợ mỗi người các cậu một nhân tình."
Đường Miểu đứng một bên cười thầm.


Mặt trời chậm rãi ngoi lên, ánh nắng nhu hòa chiếu xuống, ôn hòa cả một mảnh. Ánh mặt trời ngày xuân luôn khiến người ta cảm thấy lười, nhưng chỉ có thể hưởng thụ vài giây thôi. Vì, con đường phía trước, còn rất dài.


"Đi càng sớm càng tốt?" Tiếu Hồ Lâm hít vào hơi thuốc rồi dập tắt, không cam lòng ném đi.
Đường Tư Hoàng phất tay với thuộc hạ: "Chuẩn bị xuất phát."


Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng động cơ ô tô. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nọ, sắc mặt Tiếu Hồ Lâm tức khắc trầm xuống, trong đôi mắt thường xuyên hiện ý cười nay lạnh như băng một mảnh. Giờ phút này, trong đầu hắn không còn hiện ra hình ảnh mà hắn cho là vốn nên xuất hiện nữa, hai đôi mắt ôn nhu trong ký ức kia đã sớm thay bằng gương mặt đầy vẻ tham lam cùng xảo trá. Thời gian, quả nhiên có thể làm thay đổi rất nhiều thứ.


Chiếc xe kia, quả thật là xe của Tiếu Vận Lai. Mà đằng sau nó, là mười con tang thi mắt đỏ đuổi theo không tha.


Đường Tư Hoàng làm như không thấy một màn này, túm lấy Đường Miểu lên xe. Ô tô nhanh chóng khởi động, chạy băng băng về trước, để lại một làn khói bay mù mịt. Bọn Đường Văn vội vàng đuổi theo.


Tiếu Hồ Lâm tựa hồ cũng không chú ý tới bọn họ đã gặp vận, đưa tay xua xua. Xe tải của Hồ Đồ đội đổi hướng, đứng chắn ngang ngay giữa đường.
"Hồ Lâm! Mau cứu Nhị thúc a—"
"Anh họ—cứu mạng—"


Tiếu Hồ Lâm không nhúc nhích, nhìn ô tô chạy tới càng lúc càng gần, nhàn nhạt nở nụ cười.
************************************