"Nhất định là do động tĩnh bên này quá lớn nên mới kinh động tới bọn nó." Đường Võ quăng xẻng xuống đất, cầm lấy đại đao chuẩn bị nghênh chiến.
"Pằng pằng pằng—" Quân đội bên kia nghe được tiếng cảnh cáo, nhanh chóng dùng súng máy bắn trả.
Lúc này Hắc Uy và Charles cũng đã trở lại, chạy quanh Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng vỗ đầu hai nhóc, chúng mới an tĩnh lại.
Chỉ thấy ở nơi xa, bầy tang thi có ít nhất hơn 100 con, có vài con mặc đồ công nhân thợ xúc than, có vài con trông có vẻ là thôn dân của các nơi phụ cận, mục tiêu quả thật là ngay chỗ bọn họ. Tốc độ chạy của chúng dù kém hơn nhân loại nhưng hoàn toàn không cùng một cấp độ với tang thi sơ cấp. Trong đó có vài con rõ ràng nhanh hơn các tang thi khác, nếu không phải tư thế có hơi khác thường, có khi còn nghĩ nhầm đó là nhân loại. Tang thi tiến hóa chạy nhanh tới, thả người nhảy lên, bổ nhào vào đội ngũ binh sĩ.
"Mau nổ súng!" Một binh sĩ quát to một tiếng.
Nhưng đã không còn kịp nữa, con tang thi kia tốc độ quá nhanh, giống như một sát thủ lãnh khốc vô tình, tay phải trảo vào phần dưới cổ của binh sĩ nọ, lập tức máu thịt lẫn lộn, máu me bê bết. Cả khối thịt của người lính kia cứ thế mà bị kéo xuống, hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến người ta nghe mà đầu tim phải run lên.
Tiếng la im bặt, một người lính khác lưu loát nổ súng, cho hắn một cái chết thống khoái, động tác dứt khoát lại khiến người chung quanh không khỏi ngẩn ra, đồng thời trong nội tâm bao trùm cảm giác sợ hãi vì tử vong.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, một trái lựu đạn văng ra, "ầm" vang một tiếng, nổ tan cả vùng. Đám tang thi cả người hừng hực lửa, vẫn không cam lòng quờ quạng hai tay, lảo đảo về trước, cuối cùng nằm rạp dưới đất không thể động đậy nữa.
"Mẹ kiếp! Ai ném lựu đạn? Ở đây toàn là than đá dễ cháy, con mẹ nó mày muốn chết sao!" Đường Võ tức giận mắng.
Phùng Kim Châu xấu hổ, người ném vừa rồi là thuộc hạ hắn, cũng vì bị thế công ồ ạt của tang thi làm cho hoảng sợ nên mới phạm sai lầm. May mà dưới đất chỉ có một lớp than mỏng, mấy binh sĩ nhanh chóng cầm xẻng đào ra một cái "mương", để ngăn cách với chỗ đang cháy và chồng than đá bên kia. Có mấy con tang thi tuy bốc cháy nhưng vẫn cử động, chuệnh choạng di chuyển, sau vài tiếng súng vang lên mới nằm yên dưới đất.
Đường Miểu từ trong xe lấy ra cái nỏ và bao tên, linh hoạt chạy tới bên người Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng đang tránh sau một chiếc xe xạ kích tang thi. Đường Miểu vươn tay trái ra sau, móc một mũi tên ra, đặt vào rãnh dọc thân nỏ, kéo căng dây tời vào móc câu, sau khi nhắm chuẩn mục tiêu thì bóp cò, mũi tên bắn ra, một tang thi bên trái lập tức ngã xuống đất không thể đứng dậy được nữa.
Đường Tư Hoàng và cậu thập phần ăn ý, bắt đầu nhắm bắn tấn công vào bên phải đàn tang thi, đạn liên tục bắn ra, lập tức ngã đổ mấy con. Đường Miểu tuy dùng nỏ, nhưng tốc độ lại không hề chậm hơn y, chỉ trong nháy mắt, dưới đất đã gục một mảnh. Trong đó còn có không ít tang thi L2.
Đúng lúc này, một L3 đột nhiên tấn công vào bên sườn Đường Tư Hoàng, linh hoạt như một con liệp báo, hai con tang thi đã chết dưới đất thoáng vướng chân nó nhưng không hề có chút ảnh hưởng gì, nó lăn một vòng tại chỗ rồi lại nhanh nhẹn đứng dậy, tiếp tục tấn công về phía Đường Tư Hoàng.
Đồng tử Đường Miểu co rút, vội vàng la lên: "Cha, cúi xuống!"
Đường Tư Hoàng phi người nhảy lên, bổ về trước lăn một vòng, nhanh nhẹn đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng về phía Đường Miểu. Đường Miểu nhanh tay lẹ mắt bắn ra một mũi tên hướng vào đầu tang thi, mặc kệ có trúng hay không, tay trái lấy đại đao giắt trên thắt lưng ra, phóng về trước, vung đao chém mạnh xuống. Chỉ nghe "roạt" một tiếng, máu thịt văng ra, nửa người con L3 bị Đường Miểu chém trúng, ngã phịch xuống đất, không còn nhúc nhích. Đầu L3 lăn qua một bên, mũi tên bén nhọn ghim xuyên qua má trái nó đâm thẳng vào hộp sọ.
Thân thủ linh hoạt lại khiến những người chú ý tới cậu đều thầm giật mình và tán thưởng.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng nhìn nhau, gật đầu, tiếp tục giao chiến với tang thi khác, dư quang khóe mắt mấy lần chú ý tới mấy màn quỷ dị của vài binh sĩ khi đối mặt với nguy hiểm trước mắt. Có một binh sĩ hình như bắn ra phong nhận khi hắn sắp bị tang thi giết chết, một binh sĩ khác thì ngay lúc nguy cấp đã phóng ra một lôi cầu nổ banh đầu tang thi. Trong lòng cậu có một suy đoán đại khái: có lẽ, dị năng thường chỉ bộc phát khi tính mạng bị uy hϊế͙p͙. Giống như tiềm năng của nhân loại bị đẩy đến cực hạn vậy, có rất nhiều chuyện có thể chứng minh được điều này, cũng như trong một trận động đất nào đó, một người mẹ đã dùng chính cơ thể yếu ớt của mình chống đỡ một khối đá lớn bị sụp xuống, chỉ vì muốn bảo hộ con mình.
Chiến đấu kịch liệt gần một tiếng đồng hồ, toàn bộ tang thi đều bị xử lý sạch sẽ. Mọi người lúc này mới thở phào một hơi, sôi nổi đi đào tinh hạch trong đầu tang thi. Đường Miểu cầm dao găm đi bổ đầu mấy con tang thi có gắm mũi tên của mình. Dao găm của cậu và một thanh khác đồng thời vươn tới đầu một tang thi, Đường Miểu nhướn mày nhìn về phía chủ nhân con dao. Người nọ ngượng ngùng cười cười, tự giác bỏ đi.
Đường Miểu tổng cộng đào được 29 tinh hạch, mỉm cười đi tới bên Đường Tư Hoàng đưa cho y xem.
Đường Tư Hoàng mân miệng: "Ừ, ít nhất ta không cần phải lo nhiệm vụ lần này, con ngay cả chút điểm cũng không có được." Vì hiện tại quân đoàn hoa quả hoạt động theo quy tắc hưởng theo lao động.
Đường Miểu cười hắc hắc: "Dù con không kiếm được điểm, cha vẫn phải nuôi con."
Đường Tư Hoàng cong môi khẽ cười.
Đường Hâm đi ngang qua phía sau bọn họ, cười nhạo: "Nói không biết xấu hổ."
Đường Miểu liếc xéo hắn: "Anh có tư cách gì cười nhạo em? Anh vừa rồi không phải cũng không xúc than đá sao?"
Đường Hâm thẳng lưng bước đi.
Lúc này, mặt trời đã sắp trốn sau núi. Hôm nay hẳn không thể về được. Cách đó không xa là nơi trú tạm của công nhân, có ba tầng. Mọi người lái xe tới trước khu nhà, đầu tiên phái ba mươi người chia làm ba tổ đi xử lý tang thi trên lầu, sau đó mang đồ làm bếp và thức ăn vào, đóng chặt cửa lại rồi lên thẳng lầu ba. Mỗi phòng ký túc xá có sáu cái giường tầng, quân đoàn hoa quả chiếm được một phòng.
Đường Miểu nằm ở giường dưới, trằn trọc mãi không ngủ được. Đây là lần đầu tiên cậu và Đường Tư Hoàng ngủ riêng từ đó đến nay, cánh tay luôn vắt ngang trên lưng đột nhiên không còn nữa, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bên ngoài gió thổi rất lớn, cửa sổ thủy tinh có hơi lỏng, mỗi lần gió đập vào lại loảng xoảng lay động. Trừ tiếng gió ra thì bên ngoài không còn tiếng gì khác.
Đường Tư Hoàng nằm trên giường ngay phía trên cậu, không có tiếng động, ngay cả tiếng trở người cũng không, làm Đường Miểu vừa giận vừa đố kị. Nếu không phải trong phòng còn người khác, cậu nhất định sẽ chui vào chăn Đường Tư Hoàng. Cậu không phủ nhận, da mặt mình hình như lại dày thêm rồi.
Không biết qua bao lâu, Đường Miểu cuối cùng cũng ngủ được, sáng hôm thứ hai thức dậy, đầu óc cứ lùng bùng, choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng cậu nghe thấy có người gọi mình, muốn trả lời nhưng lại không có khí lực nào, cổ họng cũng nóng hổi, như có thứ gì đó chặn ngang, vô cùng khó chịu.
"Hình như bị cảm lạnh rồi." Giọng này rất quen thuộc, nhưng Đường Miểu trong lúc mê mang lại không xác định được là ai.
"...Chắc do tối không đắp kín chăn..."
"Tôi đi nấu nước..."
"Chỉ mới mặc kệ con một đêm, đã tự làm mình bị bệnh rồi." Chủ nhân thanh âm này kê một thứ mềm mại dưới đầu cậu, sau đó đắp cho cậu một cái chăn.
Cha? Nặng quá... Đường Miểu thấy mình bị đè đến không thể thở nổi, cố sức nâng đùi phải lên, muốn đạp mền ra.
"Đường Miểu!" Đường Tư Hoàng kêu một tiếng cảnh cáo, đè mền lại.
Đường Miểu miễn cưỡng mở mắt, trừng y, cảm thấy khó hô hấp, vừa vội vừa ủy khuất: "Cha, nặng quá, con không thở được. Con muốn ngồi dậy."
"Con cảm rồi." Đường Tư Hoàng đặt ly lên đầu giường, ấn cậu không cho động đậy, giữ góc chăn lại.
"Uống thuốc là được rồi." Đường Miểu chống tay muốn nâng người dậy, cả người lại nặng trịch, giống như không còn của cậu nữa vậy, cựa quậy cả buổi vẫn không ngồi dậy được.
Đường Tư Hoàng cau mày nhìn cậu, khoanh tay đứng nhìn.
"Cha, con hết khí lực rồi." Đường Miểu trừng mắt trách y.
Lúc này Đường Tư Hoàng mới rề rà nâng cậu dậy, với lấy cái áo len cuối giường mặc cho cậu. Đường Miểu mềm nhũn tựa trước ngực y, mặc cho y cầm tay cậu kéo lên kéo xuống, lúc này mới chú ý thấy trong phòng chỉ có cậu và Đường Tư Hoàng. Có hai cái bếp cồn đặt ở dưới giường, một cái đang nấu nước, cái kia đang nấu cháo.
"Cha, mọi người đâu rồi?"
"Xúc than dưới kia." Đường Tư Hoàng lấy chăn bông bọc kín cậu lại, lại lấy một cái chăn khác nhồi thành một đoàn kê sau lưng cậu để cậu dựa vào.
"Thế chẳng phải hôm nay con sẽ không có điểm sao?" Đường Miểu cười hì hì hỏi.
Đường Tư Hoàng không đáp, chỉ có một đêm, Đường Miểu dường như tiều tụy đi không ít, sắc mặt lúc nào cũng đầy sức sống giờ lại trông ảm đạm thất sắc không thôi.
Đường Miểu thấy y không nói gì thì trong lòng hơi khó chịu, mở miệng nói: "Cha, con không sao, cha mau đi đi. Tí nữa nước sôi rồi con sẽ tự uống thuốc." Người khi sinh bệnh luôn khá yếu ớt, lúc này cậu cảm thấy rất tủi thân. Cậu đối với cha luôn xuất phát từ tận tim tận phổi, cha thế mà lại không đau lòng cho cậu!
Đường Tư Hoàng ngồi bên mép giường không nhúc nhích: "Có phải tối qua lại đá chăn không?"
Mặt Đường Miểu nóng lên, đánh trống lảng: "Có thể do giường cứng quá nên con không quen..."
Đường Tư Hoàng cong môi, đợi cho nước sôi, thì đổ ra nửa chén, châm thêm nước giếng để nước bớt nóng, mới lấy hai viên thuốc cảm ở nắp chai ra, nhìn Đường Miểu nuốt thuốc rồi uống vài hớp nước, vô cùng tự nhiên nâng tay lên, dùng ngón cái lau đi vết nước dính bên môi cậu.
Đường Miểu vô thức ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi hơi ngứa: "Cha, khoảng mấy giờ chúng ta xuất phát?"
"Không cần để ý, tới lúc đó ta ôm con lên xe. Giờ ngủ một giấc đi." Đường Tư Hoàng ôm cả người lẫn chăn đặt nằm ngang xuống, lấy cái chăn kê lưng cậu quăng sang một giường khác.
Đường Miểu nhìn y, trong lòng không hiểu sao mà có hơi trống rỗng, thấy y không có ý rời đi, mới thả lỏng một chút, hai mắt bất giác nhìn y chằm chằm.
Đường Tư Hoàng cũng không thấy mất tự nhiên, ngồi bên giường, mắt cũng nhìn cậu.
Mí mắt Đường Miểu càng lúc càng nặng nề, trong không khí yên bình dần tiến vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên cảm giác được khí lạnh thổi tới, lập tức cảnh giác mở mắt ra, thì thấy Thi Nại Hiền rón ra rón rén bước vào.
******************************