Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 142: Bị nhốt

Vị đại thiếu gia Đường gia kia biểu hiện cũng không tồi, vừa dùng đao chém tang thi, vừa ngẫu nhiên giơ súng đã gắn ống giảm thanh lên bắn "cá lọt lưới", sắc mặt cũng hiện lên vài phần sát khí. Có thể nói, quân đoàn hoa quả không có kẻ yếu.


Lầu hai bán thiết bị máy tính, lầu ba là TV, tủ lạnh, máy nước nóng đồ gia dụng các loại. Lúc mọi người thấy máy phát điện và máy nước nóng năng lượng mặt trời, hai mắt đều sáng lên, vội vàng thanh trừ tang thi.


Đường Miểu được Đường Tư Hoàng che lấp, thừa cơ thu năm máy nước nóng, năm lò vi sóng, ba cái tủ lạnh cùng sáu cái máy phát điện năng lượng mặt trời.
Hai người đang lúc "lười biếng", chợt nghe thấy vài tiếng súng vang lên liên tục bên kia.


"Con bà nó, bốn tang thi tiến hóa!" Có người mắng một câu.
"Mau qua xem!"
Đường Miểu vừa chạy tới, một cái bóng phóng ra từ sau tủ lạnh, vươn trảo nhào đầu về trước, tốc độ cực nhanh.


Đường Tư Hoàng bước vài bước vượt qua Đường Miểu, giơ lưỡi đao sắc bén bổ vào ngực tang thi. Tang thi nữ chợt lóe lên bên cạnh, lách qua giang hai tay ra, móng tay bén nhọn chụp về hướng mặt Đường Tư Hoàng.
"Ô...ô..."


"Cha cẩn thận!" Đường Miểu ở một bên cuống cuồng lo lắng, không gian nhỏ hẹp, cậu hoàn toàn không thể giúp được gì, dùng ná bắn mấy lần nhưng tốc độ tang thi này không chậm, cứ không ngừng thay đổi vị trí. Những người khác cách đó không xa đang đối phó mấy tang thi khác, lo sẽ bắn nhầm nên cũng không dám dùng súng.


Đường Tư Hoàng lùi nhanh về sau, lại bị khay đồ sau lưng chặn lại, không lui được. Mấy lò vi sóng trên kệ "rầm rầm" rớt xuống. Nháy mắt khi tang thi nhào tới, Đường Tư Hoàng liền đá chân lên, tang thi thoáng cái đập vào quầy hàng phía sau, quầy thủy tinh bị tông ngã xuống, thủy tinh lập tức vỡ vụn, vang lên loảng xoảng. Người con tang thi phát ra tiếng xương cốt gãy nát, họng gầm nhẹ vài tiếng, lần nữa nhào lên. Đường Tư Hoàng thả người nhảy lên, linh hoạt phóng lên quầy, tay phải nắm lấy mái tóc dài của tang thi nữ, tay trái đồng thời vung đao định giết ngay trong một đao này. Ai ngờ, da đầu tang thi nữ vậy mà lại bong ra! Cái ót đỏ tươi quay về phía Đường Tư Hoàng, máu tươi bê bết, mùi tanh gay mũi, dù là Đường Tư Hoàng từ trước tới nay luôn thản nhiên cũng không khỏi biến sắc, khóe miệng thoáng co rút, ghét bỏ ném nhúm tóc trong tay đi, theo bản năng vung chân đá văng tang thi.


Đường Miểu cũng bị mùi hôi tanh làm cho buồn nôn không nhẹ nhưng không dám phân tâm, luôn trong trạng thái lúc nào cũng có thể tiến lên hỗ trợ Đường Tư Hoàng.


Sức sống của con tang thi kia rất ngoan cường, xoay người lần nữa tấn công. Đường Tư Hoàng bổ ra một đao, lưỡi đao vừa vung xuống, đầu tang thi liền bị chém làm hai.
"Cha, cha không sao chứ?" Đường Miểu nhanh chóng bước tới, mắt quét từ trên xuống dưới kiểm tra Đường Tư Hoàng.


Đường Tư Hoàng động tay, dùng dao găm móc tinh hạch ra đưa cho cậu. Đường Miểu dùng túi nhựa bao lấy, sau đó lại lấy nước rửa sạch.


Bên kia, thuộc hạ Tiếu Hồ Lâm cũng đã chế ngự được hai tang thi L2, những người khác thì đối phó mấy tang thi L1 còn lại. Đường Hâm được Hắc Uy và Charles hỗ trợ, sau khi đẩy ngã con tang thi L2 thứ tư liền nhanh chóng tiến tới chém đứt đầu nó.


"Căn cứ 6 giờ 30 đóng cửa, anh em nhanh lên!" Tiếu Hồ Lâm hô lên. Lúc này, đầu hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi.


Sau khi xử lý hết tang thi, lầu ba trở nên cực kỳ bừa bộn. Đường Tư Hoàng chọn hai máy phát điện năng lượng mặt trời không bị dính máu đen rồi để mấy người Đường Võ mang xuống lầu một.


Xuyên qua lớp cửa thủy tinh, thấy ngoài cửa tụ tập không ít tang thi đang lãng vãng bên cạnh mấy chiếc xe. Mọi người không khỏi thầm mắng một tiếng.
"Nhiều tang thi như vậy, sao ra ngoài đây?"


Đường Miểu linh cơ khẽ động: "Phía trên có rất nhiều mấy đồ điện cỡ nhỏ, ném từ lầu hai xuống, có lẽ có thể dẫn đi một phần tang thi."


"Ý kiến hay." Tiếu Hồ Lâm cười cười, "Như vậy, chia làm ba mũi nhọn đi, vài người lưu lại lầu hai ném đồ xuống, vài người nữa mang đồ đạc chất vào xe, những người còn lại yểm hộ. Tư Hoàng, đem lên xe bọn tôi trước, bên cậu sau." Tang thi quá nhiều, nếu hai đội không hợp tác thì rất nguy hiểm.


Đường Tư Hoàng không sao cả gật đầu: "Được. Đường Miểu, con lên đi."
"Không được, Đường Hâm, anh đi đi." Đường Miểu không bằng lòng cách Đường Tư Hoàng quá xa, bằng không, nếu có gặp nguy hiểm gì thì cậu có muốn cứu cũng không kịp.


"Papa bảo em đi thì đi đi." Đường Hâm liếc Đường Miểu, lạnh lùng nói, "Có cần anh dạy em cái gì gọi là trưởng ấu hữu tự, huynh hữu đệ cung không?"
(trưởng ấu hữu tự: lớn nhỏ có thứ tự, huynh hữu đệ cung: anh nói em nghe)


Nói không biết thẹn. Đường Miểu trợn trắng mắt nhìn Đường Hâm, nghiêm túc nói: "Con lưu lại dưới đây. Cha, đừng nhiều lời nữa, chốc nữa thôi tang thi sẽ càng lúc càng nhiều đó."


"Khụ...khụ..." Tiếu Hồ Lâm cười khùng khục không ngừng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám nói Đường Tư Hoàng "nhiều lời", mà Đường Tư Hoàng lại không hề tức giận. Thú vị, rấtttt thú vị~


Đường Tư Hoàng cười như không cười liếc Đường Miểu, Đường Miểu làm như vô tội nhìn ra ngoài cửa thủy tinh.
Cuối cùng, Đường Tư Hoàng nói: "Đường Hâm, con lên đi."
Đường Hâm hết cách nhún vai, xoay người lên lầu hai.


Đợi đến khi bốn người nâng máy phát điện năng lượng mặt trời lên, đi tới cửa chuẩn bị sẵn sàng, tiểu tổ yểm hộ lập tức mở cửa, bắn chết tang thi bên ngoài. Tên trên nỏ của Đường Miểu cũng nhanh chóng bắn ra. Cùng lúc đó, cách đó không xa vang lên tiếng rầm rầm của đồ điện rớt xuống đất. Bốn người khuân máy phát điện nhanh chóng lao ra, đặt chúng lên nóc xe.


Vừa để lên xong, trong bộ đàm liền truyền ra âm thanh ngưng trọng của Đường Hâm: "Không ổn! Cách này vô dụng, mau rút lại! Đang có nhiều tang thi tiến về bên này hơn. Hết."


Đường Miểu ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, tang thi trong các tòa kiến trúc phụ cận nghe được động tĩnh, đang nhao nhao tiến tới, y như đàn cua ồ ạt bò lên bờ lúc thủy triều.
"Móa!"
"Lập tức rút lui!" Đường Tư Hoàng trầm giọng hạ lệnh.


Mọi người cuống quýt lui lại vào thành phố điện máy, đóng cửa thủy tinh lại. Chỉ trong nháy mắt, bên quanh đã bu đầy hơn trăm tang thi, có lẽ toàn bộ tang thi phụ cận đều bị hấp dẫn qua. Mọi người nuốt nước miếng vài cái.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Ninh Nguyệt hỏi.


Tiếu Hồ Lâm cau mày: "Phải đột phá xông ra ngoài, nếu tang thi tụ tập nhiều nữa thì đến lúc đó sẽ càng khó ra."


Đường Tư Hoàng đạm thanh phản đối: "Không được. Giờ đã không còn sớm, dù hiện tại có ra được đây thì cũng không thể rời khỏi nội thành trước khi trời tối, nếu nửa đường bị tang thi bao vây thì sẽ càng nguy hiểm."


"Thế cũng chỉ có thể ở lại một đêm thôi." Tiếu Hồ Lâm không để ý nhún vai.
Vì trong thành phố điện máy rất an toàn nên dù bị nhốt, tâm trạng của mọi người cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng. Mới mệt mỏi giết tang thi một hồi, mọi người đều tìm chỗ ngồi xuống hít vào mấy hơi.


Đường Võ vò đầu: "Tiên sinh, nếu hôm nay không rời khỏi nội thành được thì phải ở chỗ này qua đêm, trên người chúng ta không có đồ ăn."
Đã dự liệu trước là thành phố điện máy có không ít tang thi, vì để tiện hành động, lúc vào mọi người đều không mang balô tùy thân theo.


Đường Tư Hoàng nhìn về phía Đường Hâm: "Trong vòng một phút mở xe lấy balô, làm được không?" Trong quân đoàn hoa quả, tốc độ của Đường Hâm nhanh nhất. Lúc còn ở trường hắn là quán quân chạy cự ly ngắn, về sau có uống nước giếng nên tốc độ lại càng nhanh hơn.
"Không thành vấn đề."


Đường Tư Hoàng trưng cầu ý kiến nhìn Tiếu Hồ Lâm: "Bên cậu thế nào?"


"Tốc độ của tôi cũng được." Người đứng ra là Văn Tĩnh, nhanh chóng liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng, mặt hiện lên một áng mây đỏ ửng. Đường Tư Hoàng thập phần mị lực, cô chỉ cần liếc một cái thôi cũng thấy xấu hổ rồi. Mấy đồng bạn của cô trong Hồ Đồ đội đều trộm cười.


Đường Miểu chú ý thấy nhưng không lo lắng. Cậu nhớ rõ lời hứa của Đường Tư Hoàng. Huống hồ Văn Tĩnh thoạt nhìn chính là một cô nhóc ranh, cậu không cho là cô ta hợp khẩu vị Đường Tư Hoàng. =.,=


Tiếu Hồ Lâm gõ nhịp nói: "Tốt. Hai người chỉ cần chú ý chạy về trước là được, những người khác sẽ yểm hộ, tuyệt đối không để hai người bị tang thi làm bị thương."


Điều này cần có sự tín nhiệm cùng ăn ý lẫn nhau trong đội. Đường Hâm một chút cũng không lo lắng, bởi hắn biết rõ Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng nhất định sẽ làm được. Văn Tĩnh gật đầu, cũng không nói gì, tuy nhìn có vẻ hơi khẩn trương nhưng hiển nhiên cũng tin vào đồng đội của mình.


Tiếu Hồ Lâm nói: "Tất cả chú ý, yểm hộ Đường Hâm và Văn Tĩnh, để bọn họ đi lấy đồ ăn trên xe."
Đường Tư Hoàng bổ sung một câu: "Tất cả những ai có súng và nỏ lên lầu hai."
Đường Miểu nói với Đường Hâm: "Đường Hâm, thuận tiện lấy balô của em luôn, để ngay ghế lái đó."


"Phiền phức." Đường Hâm lườm cậu.
Đường Miểu nhướn mày: "Nhất định phải lấy, trong đó có thứ tốt, cam đoan sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Đường Hâm liếc cậu một cái, xem như đáp ứng.


Cả quá trình hữu kinh vô hiểm, sau khi mọi người vào vị trí, Đường Tư Hoàng hé cửa thủy tinh ra một khe nhỏ, trước dùng súng bắn bình xăng trên hai chiếc ô tô bị bỏ lại ven đường, tiếng nổ lớn vang lên dẫn đi không ít tang thi. Những người còn lại thì dùng tên và súng giải quyết mấy tang thi lãng vãng quanh cửa xe. Lúc này, cửa thủy tinh nhanh chóng mở ra, Đường Hâm cùng Văn Tĩnh cấp tốc lao đi, không đến 40 giây đã lấy được ba lô chứa đồ ăn và đồ làm bếp, cũng thuận lợi chạy về.


Cửa thủy tinh lần nữa khép lại, mọi người mới thở phào một hơi.
Bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi.
Đường Hâm quăng ba lô xuống đất, vừa mở dây kéo trên ba lô Đường Miểu vừa nói: "Để anh nhìn xem, có thứ gì tốt — "


Lời còn chưa dứt, balô đã bị Đường Miểu giật lại. Đùa à, cậu sở dĩ muốn lấy balô là để tiện lấy đồ trong không gian ra thôi. Trong balô quả thật có thứ tốt, nhưng vì cho tiện nên không bỏ nhiều đồ lắm.
Đường Miểu vờ mò mò bên trong, lấy một hộp chocolate cao cấp ra đưa cho Đường Hâm.


"Lấy được trong cửa hàng lúc trước đó."
Đường Hâm mở hộp ra, phân cho mỗi người trong quân đoàn hoa quả một cái, còn lại bỏ hết vào túi mình.
"Thu dọn một chút, chuẩn bị qua đêm." Đường Tư Hoàng phân phó cho mấy người Đường Võ.


Mọi người động thủ dời mấy thùng hàng đi, dọn dẹp một khu chừng 50 m2 gần cửa ra vào. Ba người Đường Miểu, Phùng Dã và Đường Thất hỗ trợ mở bao lớn, lấy đồ ăn và dụng cụ làm bếp ra, định làm cơm xong trước khi trời tối hẳn. Hôm nay thu được không ít vật tư, hơn nữa thời gian cũng đủ, Đường Miểu định đi làm cơm. Thế đạo bây giờ, có lẽ có bữa nay mà không còn bữa sau, nên cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, lúc có thể không cần bạc đãi chính mình thì đừng bạc đãi.


****************************