"Cha!"
Đường Tư Hoàng nhanh tay lẹ mắt mở bộ đàm: "Toàn bộ các xe dừng lại!"
"Sao thế?" Đường Hâm không để ý suýt nữa đập đầu vào ghế trước.
Xe Tiếu Hồ Lâm theo sát phía sau bọn họ, phản ứng không chậm, lập tức phanh lại, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng két chói tai bén nhọn.
Tiếu Hồ Lâm vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đường Miểu quét mắt hai bên đường, đáp lại: "Trên đường có rải đinh và miểng thủy tinh." Hai bên đường đều là hàng cây xanh và ruộng đồng bỏ hoang, bốn phía im ắng không một bóng người, tựa như chỉ có năm chiếc xe bọn họ là còn sức sống.
"Mẹ kiếp! Thằng chó khốn nạn nào vậy?!" Tiếu Hồ Lâm nhịn không được mắng một tiếng, hỏi, "Đường lão đại, làm sao đây?"
Đường Tư Hoàng giơ ống nhòm: "Lão đại không phải cậu sao? Bọn tôi chỉ theo chân."
Tiếu Hồ Lâm lặng im một lúc rồi nói: "Toàn bộ xe chú ý, có người trốn hai bên ruộng."
Trong tay hắn cũng có ống nhòm. Tiếu Hồ Lâm dù sao đã tới WH thị từ sớm, về phương diện vật tư hiển nhiên chuẩn bị rất đầy đủ. Cả bờ ruộng mọc đầy cỏ tranh, là nơi tốt để mai phục. Ngoại trừ Đường Miểu có tinh thần lực có thể "nhìn thấy" đám người ẩn núp, nhưng nếu như không có ống nhòm, những người khác có khả năng không thể phát hiện có mai phục.
"Văn Tĩnh, cô cùng Ninh Nguyệt xuống dọn đường đi. Cẩn thận." Bộ dáng Tiếu Hồ Lâm khi đứng đắn với lúc bình thường thật sự cứ như hai người.
Đường Miểu sững sờ. Nếu cậu nhớ không lầm thì hai người này đều là nữ. Dụng ý của Tiếu Hồ Lâm hiển nhiên là muốn làm đối phương mất cảnh giác.
Rất nhanh, có hai cô gái đi xuống từ trên xe Tiếu Hồ Lâm và chiếc quân dụng phía sau, bước tới trước, thấy trên mặt đất rải đầy đinh và mảnh thủy tinh, vờ tức giận mắng vài câu rồi bẻ mấy cây lúa cao đến gối ven đường làm thành chổi, quét sạch mảnh thủy tinh và đinh trên đường.
Đám người mai phục quả nhiên có động tĩnh, nhanh chóng bọc đánh hai bên sườn. Những người này tuổi tác không giống nhau, nhìn qua thì người nhỏ nhất chỉ mới 13, 14 tuổi, trong tay mỗi người đều cầm một cái xẻng, cuốc hoặc gậy gỗ, quần áo ngược lại cũng có thể xem như chỉnh tề, nhưng người lại gầy đến chỉ còn da bọc xương, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm mấy chiếc xe, đáy mắt lóe lên tia sáng phòng bị cùng ác ý.
Đợi đến khi bọn họ cách xe chỉ còn chừng ba mét, Tiếu Hồ Lâm liền ra lệnh: "Ra tay!"
Mấy người trên xe nhanh nhẹn nhảy xuống, phi thân tới. Đường Hâm cũng dẫn theo Charles và Hắc Uy tiến lên hỗ trợ. Ninh Nguyệt cùng Văn Tĩnh phản ứng cực nhanh, trong năm giây đã đánh ngã ba người gần nhất. Người hai đội không tới mười phút đã đánh gục mười mấy người, những thôn dân này trên người vốn chỉ còn xương, cú ngã này, chỉ càng làm đau thêm. Lúc này, các thôn dân mới biết đám người này không dễ chọc. Nếu không phải do quá đói, bọn hắn cũng không dám tới cướp đường mấy chiếc này.
Đường Võ, Đường Thất cùng mấy tên thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm dùng súng lục đối phó với đám dân chạy nạn kia, hai người Ninh Nguyệt và Văn Tĩnh thì nhanh chóng quét sạch mặt đường.
Mọi người leo lên xe, chạy vút đi.
Đường Miểu một chút cũng không đồng tình với đám thôn dân đó. Nơi này cách căn cứ WH không xa, hơn nữa cả đoạn đường đều là đường lớn, những thôn dân đó nếu không sống nổi trong thôn nữa thì hoàn toàn có thể dời tới căn cứ, nhưng bọn họ lại không làm. Này chỉ có thể nói rõ bọn họ không có can đảm, không dám đánh tang thi, nên đành phải quay sang xuống tay với đồng loại.
Chỉ là một việc nhỏ chen vào giữa đường, mọi người rất nhanh đều vứt hết ra sau đầu.
Hơn mười giờ, đoàn xe chạy đến một trấn nhỏ, trấn Cự Phong. Qua trấn Cự Phong này chạy tiếp chừng 40 phút nữa là có thể tới ZZ thị. Tang thi lãng vãng trong trấn, trong phạm vi mắt nhìn thấy thì có ít nhất chừng hơn 100. Tiếng động cơ làm một vài tang thi chú ý tới, thần sắc mờ mịt quay sang, miệng há ra rồi khép lại, phát ra tiếng rống trầm thấp. Trong đó có một con tang thi gầm nhẹ nhào tới, rơi xuống đầu xe Đường Miểu, "phanh" một tiếng trầm đục. Đường Miểu trấn định bình tĩnh, nhanh chóng bẻ bánh lái, thân xe xoay một cái, hất tang thi kia xuống.
"Cha, chạy qua luôn?"
"Ừ, chỗ nhỏ bé như vầy không có thứ chúng ta cần. Lúc về, nếu có cơ hội thì lại vào." Đường Tư Hoàng nói.
Đường Miểu gật đầu, tăng tốc chạy về trước. bốn chiếc phía sau thấy thế cũng nhấn ga chạy sát theo. Đường Miểu mở cưa điện lắp trên xe, những nơi chạy qua, đều lưu lại đầy những mẩu chân tay bị chặt đứt.
Hơn 40 phút sau, những tòa nhà cao tầng ánh vào tầm mắt Đường Miểu. Khoảng 2 dặm nữa, là tới ZZ thị. Tới gần vùng nội thành, không ít các hộ gia đình xuất hiện rải rác ven đường. Đường Tư Hoàng nhìn hai bên đường, thấy được một căn nhà ba tầng nhỏ, gật đầu với Đường Miểu.
Đường Miểu lái xe chạy qua rồi dừng lại. Tiếu Hồ Lâm có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không chút do dự chạy theo.
Đường Miểu cùng Đường Hâm dẫn Charles và Hắc Uy đi vào, kiểm tra từng phòng, giết một đôi tang thi vợ chồng kẹt bên trong, thủ thế "an toàn" với người bên ngoài. Tất cả theo vào rồi đóng cửa lại.
Gia đình này điều kiện không tồi, nhà có ba tầng, phòng khách có không ít sofa, TV, điều hòa. Đã lâu không có người ở, đồ dùng trong nhà đều phủ một tầng bụi bẩn. Mọi người cũng lười dọn, trực tiếp ngồi xuống.
"Chuẩn bị ăn cơm, chiều nay làm một bữa lớn đi." Tiếu Hồ Lâm một mình chiếm một ghế sofa, ồn ào nói với thuộc hạ. Anh em tốt với nhau, nhưng vì nhân số hai bên không đều nên hắn không nói mọi người cùng ăn.
Ninh Nguyệt và Văn Tĩnh phụ trách nấu cơm, nhìn nhìn Đường Miểu bên này, khách khí nói: "Vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra, bếp gas trong bếp còn dùng được, bằng không bên cậu dùng trước đi?"
Đường Miểu nói: "Không cần đâu, chúng tôi có mang theo bếp cồn." Sau khi bọn họ dùng bếp gas xong, cậu sẽ tìm cơ hội thu vào không gian, tuyệt không chịu thiệt.
Ninh Nguyệt và Văn Tĩnh không khách khí nữa, khẽ gật đầu rồi cùng vào bếp.
Đường Văn kéo bàn trà tới trước mặt cậu, trực tiếp đặt bếp cồn lên, chuẩn bị nước nấu mì. Đường Miểu thì lấy một cái bếp khác nấu nước, lấy một bao mì ống, hai bịch xúc xích, một chai dầu ôliu và chín quả trứng gà trong balô ra.
Lúc thấy trứng gà, đám thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm đều thầm nuốt nước miếng. Trứng gà khó mang theo nên bình thường không ai mang trứng gà ra ngoài. Bọn hắn cũng đã lâu không được ăn rồi.
Tiếu Hồ Lâm buồn bực hỏi: "Các cậu nấu mì còn chia làm hai nồi sao?"
Đường Miểu đưa tám cái trứng gà cho Đường Văn, mình thì vừa để xúc xích lên nắp hộp cơm xắt thành từng miếng, vừa giải thích: "Dạ dày cha không tốt lắm, không thể ăn nhiều mì ăn liền." Kỳ thật cũng không nghiêm trọng đến thế, chỉ là cậu không muốn để Đường Tư Hoàng ăn nhiều mấy loại thức ăn rác đó thôi.
(thức ăn rác: tên gốc tiếng Anh là junk food, là loại từ lóng mang tính miệt thị về các loại thức ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sức khỏe như đường, mỡ, chất béo,...ví dụ như khoai tây chiên, hamburger,...)
Đám người Đường Hâm đối với việc này sớm đã thấy nhưng không thể trách.
Người của Hồ Đồ đội đều lặng im không nói gì.
Tiếu Hồ Lâm thấy bộ dáng tập mãi thành quen của Đường Tư Hoàng ngồi cạnh Đường Miểu, còn nhàn nhã lật xem mấy cuốn báo cũ, chua lét nói: "Tư Hoàng, tôi muốn cướp con cậu."
Đường Tư Hoàng ngay cả một cái liếc cũng không cho hắn, lạnh lùng ném qua hai chữ: "Miễn bàn."
Đường Miểu cười cười nhìn Tiếu Hồ Lâm, nói đùa: "Tiếu thúc thúc sao phải hâm mộ cha con nha? Thúc anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, phụ nữ hợp ý thúc không đến một trăm cũng có tám mươi. Thúc cũng tới tuổi kết hôn rồi, sớm cưới sớm có con. Đến lúc đó cha con nhất định sẽ cho thúc một bao lễ lớn. Đúng không cha?"
Tất cả đều bật cười. Đường Tư Hoàng không ngẩng đầu nhưng miệng lại ừ một tiếng, môi hiện lên ý cười yếu ớt.
"Ai~" Tiếu Hồ Lâm không hề để ý mình bị người ta đùa giỡn, "Cũng may không có con, thời buổi bây giờ, mọi người đều khó sống chứ nói gì con nít chứ."
Bầu không khí trầm mặc ngưng trọng bao phủ cả đại sảnh.
Chuyện loạn thế bây giờ, Đường Miểu bất lực nên không nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ. Tâm tình cậu lúc này cực kỳ tốt, thấy Tiếu Hồ Lâm lúc đề cập đến chuyện sinh con, biểu tình không có chỗ nào là không được tự nhiên, cậu liền hoàn toàn loại trừ khả năng hắn có quan hệ đặc thù với Đường Tư Hoàng. Trước khi nước sôi, cậu bỏ dầu, muối bột thịt gà vào trước, sau đó lại bỏ mì ống vào, đợi đến khi nồi sôi lên, liền bỏ xúc xích, đập trứng gà vào. Chỉ một chốc sau, hương thơm nứt mũi liền bốc lên.
Lúc này, bên Đường Xuân cũng nấu mì gói xong. Đường Miểu lấy chậu thức ăn cho chó ra uy Charles và Hắc Uy. Lúc bọn Tiếu Hồ Lâm thấy Trương Vọng cũng chia cho Charles và Hắc Uy trứng gà đều không hẹn mà đồng loạt giật giật khóe môi. Mấy người này đúng là phung phí của giời. Con bà nó! Nhưng bọn họ ngoài trừ hoặc hâm mộ hoặc ghen tị, thì không nói gì. Chó nhà người ta được ăn ngon là do người ta có bản lĩnh, người ngoài không có tư cách xen vào.
Đường Hâm chú ý thấy nét mặt bọn họ liền vỗ đầu Charles cười nói: "Đừng nghĩ động vật không lao động được, hai nhóc này lúc giết tang thi cũng có thể góp sức rất lớn đấy."
Làm thức ăn xong, mỗi người đều ôm chén cơm của mình, cầm hai cây xúc xích được phân cho, há mồm bắt đầu ăn. Đội của Tiếu Hồ Lâm cũng nấu mì sợi, bỏ thêm rau cải muối ớt, rất thơm.
Mọi người đang ăn, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng va chạm khả nghi.
Thần sắc mọi người khẽ biến, một thuộc hạ của Tiếu Hồ Lâm ngồi gần cửa ra vào nhất, tính cảnh giác cũng rất cao, lập tức buông chén xuống, cầm trường đao đứng lên, đi tới cửa mở hé ra một đường nhỏ thì thấy được một đôi mắt.
"Là một đứa nhỏ." Gã thuộc hạ nói với Tiếu Hồ Lâm.
Đứa nhỏ này nhìn chừng 11, 12 tuổi, thừa cơ chen người vào khe cửa, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, nhìn quanh một vòng, thoáng một phát nhào vào ngực Văn Tĩnh, giọng ủy khuất.
"Chị ơi, em đã vài ngày không ăn gì rồi, cho em chút gì đi."
Những người khác không động đậy, tiếp tục ăn, trông vô cùng lạnh lùng.
Đường Miểu vừa ăn vừa nhìn Văn Tĩnh, có chút tò mò cô sẽ xử lý thế nào.
Văn Tĩnh hơi lảo đảo, đẩy thằng nhóc ra, khẽ nói: "Thật xin lỗi, nhóc, chị cũng phải dựa vào giết tang thi mới có thể đổi được thức ăn."
"Chị ơi, chị thương em đi, em không ăn nhiều đâu, chỉ cần miếng mì là được rồi." Đứa nhỏ bám chặt lấy tay Văn Tĩnh. Văn Tĩnh cố rút ra mấy lần nhưng không được liền dứt khoát nhấc nó lên, cũng không làm gì nó, chỉ đặt nó lên sofa để nó không làm phiền tới mình, tay kia thì cầm đũa lên tiếp tục ăn mì.
Đứa nhỏ giãy dụa cả buổi không được, lực đạo từ từ thả lỏng, đôi mắt buông xuống lóe lên một tia ngoan độc cùng căm hận. Văn Tĩnh thấy nó buông tay cũng buông cánh tay đè đầu nó ra. Thằng nhóc quay người bỏ chạy, thế mà lại nhào thẳng vào người Đường Miểu.
******************************