Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 131: Thân cận

Đường Miểu vội vàng đánh bay suy nghĩ sắp định hình trong đầu, gắp cho Đường Tư Hoàng một cục thịt gà, nhìn chăm chú vào mặt y, không muốn bỏ qua bất cứ biểu lộ dù là cực nhỏ nào. Đường Tư Hoàng chỉ nhếch môi với cậu, dù không nói gì nhưng cũng không nói chuyện hay nhìn Tiếu Hồ Lâm.


Đường Miểu lập tức thấy "thần thanh khí sảng", nhìn y cười cười rồi tiếp tục ăn mì.
Tiếu Hồ Lâm ăn một hơi hết ba bát mì, kết quả Đường Thất không được ăn no, phải tự làm thêm mì gói mà ăn.


Đường Tư Hoàng dẫn Tiếu Hồ Lâm ra phòng khách, những người khác thức thời trở về phòng mình, để lại không gian cho hai người bọn họ.


Đường Miểu về phòng, đi tới đi lui cả buổi mới lăn lên giường, nhắm mắt lại, mỹ kỳ danh viết: rèn luyện tinh thần lực! Sau khi im lặng tĩnh khí, tập trung tinh thần lực, Đường Miểu "thấy" được trong bóng tối có một "chỉ trắng" chậm rãi kéo dài ra ngoài, dừng trên đầu cầu thang rồi đi xuống, sau đó "thấy" được Đường Tư Hoàng đang nói chuyện với Tiếu Hồ Lâm trong phòng khách. Đường Tư Hoàng ngồi trên đi-văng, còn Tiếu Hồ Lâm thì ngồi một mình trên sofa. Đường Miểu vô cùng hài lòng với điều này.


"Chúng ta là bạn tốt, dĩ nhiên không cần khách khí, nhưng tôi vẫn muốn cám ơn cậu đã nhắc tôi rời khỏi G thị sớm. Ân cứu mạng này, nếu sau này có chuyện gì cần anh em giúp cứ nói..."


Giáo dưỡng tốt làm cậu không muốn nghe lén nội dung nói chuyện của hai người, Đường Miểu nhanh chóng thu tinh thần lực lại. Khó trách lúc trước Tiếu Hồ Lâm rút đi nhanh như vậy, thì ra là có cha nhắc trước. Xem ra, quan hệ của cha và Tiếu Hồ Lâm vô cùng tốt. Bất quá, Tiếu Hồ Lâm đã nói là "anh em", vậy có lẽ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường đi? Dù sao, cho tới bây giờ cậu cũng không thấy cha có cái khuynh hướng kia.


Đường Miểu thấy dường như mình lại hiểu sai rồi, trong lòng vô cùng bực bội, nhảy xuống giường đi tới trước cửa sổ, làn gió man mát thổi qua, đại não cũng tỉnh táo hơn một chút. Đối với Đường Tư Hoàng, ngoại trừ vờ bình tĩnh làm như không có gì, cậu không biết phải làm gì nữa. Từ bỏ tình cảm với Đường Tư Hoàng, thì lòng không cam, cậu muốn mình có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, đây là lần đầu tiên cậu có ý niệm mãnh liệt thế này; nhưng nếu tỏ tình với Đường Tư Hoàng, cậu lại sợ hãi muốn lùi bước. Đường Tư Hoàng nhìn là thấy không có bất cứ tư tâm gì với cậu, mỗi khi cậu cố ý làm ra động tác thân mật với y, Đường Tư Hoàng luôn chính trực nhìn thẳng vào cậu, làm lòng cậu cứ luôn tràn ngập cảm giác tội lỗi.


Nghe thấy tiếng bước vào của Đường Tư Hoàng, cậu không quay đầu lại.
"Đang nhìn gì?"


Đường Miểu lắc đầu xoay người lại, cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Tư Hoàng, nghĩ nghĩ rồi làm như lơ đãng hỏi: "Cha, con nghe nói Tiếu thúc thúc là một người rất phong lưu không thích bị trói buộc, mà tác phong của cha rất nghiêm cẩn, thật khó tưởng tượng hai người lại là bạn tốt. Có lẽ thúc ấy luôn để ý tin tức của cha nên chúng ta vừa tới WH thị, thúc ấy đã biết liền như thế."


Đường Tư Hoàng sửng sốt, nhìn cậu một hồi lâu, bỗng bật cười.


Đường Miểu có chút quẫn bách, cậu không hiểu tại sao Đường Tư Hoàng lại cười, nhưng có thể xác định là y đang cười mình. Đương nhiên, ý cười này không phải có cái gì ác ý, mà chỉ là trêu ghẹo thôi. Nhưng vì sao a? Cậu vừa rồi cũng đâu có nói cái gì đặc biệt nha?


"Cậu ta phong lưu hay không là thuộc chuyện riêng tư của cậu ta, cái ta thưởng thức là nhân phẩm và năng lực. Chúng ta vừa đến WH thị cậu ta đã biết là vì bản thân cậu ta là một người khá giỏi thu thập tin tức, chứ không phải cố ý để ý tới." Đường Tư Hoàng lấy áo ngủ trong tủ ra. Mà nên nói là "thuận tiện" thì đúng hơn. Tiếu Hồ Lâm cũng không biết y chắc chắn tới WH thị.


Đường Tư Hoàng lại nhìn cậu một cái, trong nháy mắt Đường Miểu còn tưởng mình đã bị y nhìn thấu, khẩn trương nín thở, thấy Đường Tư Hoàng chỉ làm như không có gì mở cúc áo, dây cung căng cứng trong lòng cũng thả lỏng một chút, đổi qua một chủ đề khác: "Nếu vậy thì hôm nay thúc ấy tới đây không phải chỉ vì muốn gặp cha chứ?"


"Ân." Đường Tư Hoàng vừa thay quần áo vừa nói: "Từ sau khi phát hiện tang thi tiến hóa, cậu ta liền nhanh chóng thành lập Hồ Đồ đội, hôm trước lúc làm nhiệm vụ, bọn họ vô tình phát hiện có một người biết phun lửa, chắc là có được dị năng tính hỏa."


"Thật sao? Xem ra tình huống của Phương Cổ cũng không phải chuyện hiếm. Vậy phía trên có biết không?" Đường Miểu gian nan dời tầm mắt khỏi thân trên để trần của y, cố gắng tập trung chú ý vào chuyện chính. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, dáng người của cha tốt thật, kiếp trước mình 21 tuổi vẫn là bạch trảm kê, người sau so người trước, càng so càng giận điên người nha! (bạch trảm kê: gà luộc, ý nói e nó trắng bóc chả có tí cơ bắp nào ấy:v)


"Tạm thời còn chưa rõ, bất quá hai ngày sau sẽ có kết quả." Đường Tư Hoàng bắt đầu thay quần.
"Cha, sao cha không vào phòng tắm thay?" Đường Miểu nhìn sống lưng trơn nhẵn cùng hình thể cân đối của ai kia, nhịn không được hỏi.


"Sao? Tự ti?" Đường Tư Hoàng dứt khoát xoay người lại, thoải mái thay đồ lót. Thân hình thuôn dài cao lớn triển lộ không chút che dấu, tựa hồ ẩn chứa một lực lượng cường đại vô tận, sức co dãn tràn ngập dụ hoặc. Nơi giữa hai chân...


Xoang mũi Đường Miểu bỗng nóng lên, ánh mắt vô thức lượn một vòng cả người Đường Tư Hoàng rồi nhanh chóng dời đi, miệng đắng lưỡi khô, thật đúng là có cảm giác tự ti à nha, ảo não nằm xuống nhìn chằm chằm trần nhà. Cha thật sự đã thay đổi, trước kia cha không bao giờ thân cận với cậu thế này, giờ còn biết giỡn nữa. Nhưng đồng dạng, chính cậu trong lúc đó có phải cũng thay đổi? Thậm chí bầu không khí giữa cậu và cha lúc ở cùng nhau cũng có khác trước, không phải là đổi từ lạnh nhạt đến quen thuộc, mà là từ kề cận đến gần gũi. Loại cảm giác này không còn là cảm giác của một người nữa nên làm cậu càng lúc càng trầm luân. Nhưng mà, nếu đổi Đường Tư Hoàng thành bất cứ người nào khác, cậu chắc chắn sẽ không thể tiếp nhận.


Màn đêm dần buông xuống, ánh sáng trong phòng cũng càng lúc càng tối. Đường Miểu dứt khoát mượn ánh sáng lờ mờ mà thoải mái nhìn Đường Tư Hoàng, chợt nhớ tới một chuyện: "Cha, cha ngủ không mặc đồ lót?"


Đường Tư Hoàng thẳng thắn: "Nếu không phải ngủ cùng con, ta đã ngủ lõa thể như thường ngày."
Ngủ lõa thể... Trong đầu Đường Miểu lại hiện ra một lồng ngực màu lúa mì, tim lập tức đập dồn dập, vội vàng lắc lắc đầu.


"Trái cây sau bữa tối của ta đâu?" Đường Tư Hoàng mặc áo ngủ vào rồi ngồi xuống mép giường nhìn Đường Miểu.
Đường Miểu giơ một tay lên, lấy ra đĩa dâu đưa cho y, trong đầu dường như lóe lên cái gì đó nhưng lại không kịp bắt lại.


Đường Tư Hoàng sờ sờ dưới gối, lấy thứ gì đó bỏ vào tay cậu.
"Đây là cái gì?"
"Ná, có thể tấn công tang thi với cự ly xa."


Hai mắt Đường Miểu sáng rực, vội vàng cầm lấy, bật người dậy. Ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, nhưng cậu vẫn thấy được cái ná đã được mài đến bóng loáng.
"Cha, là cha làm sao?"
"Ân."


Đường Miểu giật mình quay sang nhìn y, cậu chỉ hỏi đại, không ngờ lại là thật. Dây da đổi được trước đó có lẽ là để làm cái ná này.
"Khí lực con bây giờ cũng lớn, có lẽ kéo được."


"Cám ơn cha." Đường Miểu vịn vai Đường Tư Hoàng, nhanh như chớp mổ cái chóc lên mặt y, không dám nhìn sắc mặt Đường Tư Hoàng, bỏ ná vào balô rồi chột dạ leo lên giường đưa lưng về phía y, lắng nghe động tĩnh sau lưng - Đường Tư Hoàng vẫn ngồi yên, chậm rãi ăn dâu, ăn xong thì xuống giường vào phòng tắm. Rất nhanh có tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, chắc là Đường Tư Hoàng đang rửa mặt, một lúc sau, Đường Tư Hoàng trở lại bên giường nằm xuống cạnh cậu.


Đường Miểu bình tĩnh lại, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu cảm giác được Đường Tư Hoàng gác một tay một chân lên người mình. Đường Miểu trở mình, cũng đem tay chân mình đặt lên người Đường Tư Hoàng, môi hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Như vậy, cậu có thể tưởng tượng là hai người bọn họ đều thích nhau a...


6 giờ 30 phút sáng hôm sau, mọi người đều đúng giờ xuống giường. Tối qua ngủ sớm, nên hôm nay dậy sớm cũng không quá khó khăn. Xuân thẩm đi chuẩn bị bữa sáng, những người khác vệ sinh cá nhân xong thì thay đồ thể thao Đường Miểu đã chuẩn bị cho bọn họ rồi tập hợp trong sân, Đường Võ dùng phương thức kết hợp cách huấn luyện trong quân đội và hình thức huấn luyện ám vệ Đường gia để huấn luyện cho mọi người. Vì là ngày đầu tiên, hơn nữa lát còn phải làm nhiệm vụ, để tránh cường độ tập quá nặng, Đường Võ chỉ huấn luyện một giờ, nội dung tập gồm vác phụ trọng 20kg chạy cự li dài 2000m và đấu tay đôi. Điều kiện có hạn nên nội dung tập không nhiều, về sau có thể tăng thêm tạ tay, dây kéo lò xo và gậy tập tay.


Mọi người đều hoàn thành không tồi, cũng có chút ngoài ý muốn với thể lực của mình, thậm chí cả Đường Miểu nhỏ tuổi nhất cũng kiên trì đến khi kết thúc, mà tinh thần vẫn vô cùng tràn trề. Kỳ thật bọn họ không biết là, linh thủy Đường Miểu từng cho bọn họ uống đã cải thiện thể chất bọn họ tới một trình độ nhất định.


Đường Tư Hoàng dĩ nhiên biết điều này, định về sau sẽ kéo dài thời gian huấn luyện cho phù hợp.
Ăn xong bữa sáng, Đường Miểu lên lầu tắm rửa, thay quần áo dã chiến và mang giày quân đội vào, dao găm, trường đao và súng lục đều mang đủ, dẫn theo Charles và Hắc Uy đi xuống lầu.


Hôm nay đến phiên tổ 2 lưu thủ, tổ 1 và tổ 3 ra khỏi thành. Balô tùy thân của mỗi người đều có phần thức ăn nước uống trong ba ngày, có cả thuốc men. Đồ ăn thì Xuân thẩm chuẩn bị cho mỗi người sáu cái bánh bao và sáu cái màn thầu, nước một chai. Ngoài ra còn một bao lớn chứa dụng cụ làm bếp và mấy gói mì, đồ hộp, nếu có gì ngoài ý muốn mà phải nán lại bên ngoài thì cũng có thể đảm bảo thức ăn trong hai ngày.


Chỉ một lúc sau, ba chiếc Land Rover chạy ra từ garage, chạy về phía cổng căn cứ. Sáu người, hai chó, thật ra chỉ cần chạy hai chiếc, mang chiếc thứ ba là để dự phòng, vạn nhất có chiếc nào bị hư lại không kịp sửa thì vẫn còn chiếc khác thế vào. Ba chiếc xe thành thạo dừng lại trước tòa hành chính, đi đăng ký tên đội cung cấp hồ sơ. Bên ngoài đại sảnh tòa hành chính có treo một số nhiệm vụ để các tiểu đội chọn lựa, nếu không có nhiệm vụ nào phù hợp thì bọn hắn cũng có thể chọn một khu vực nào đó quanh căn cứ để thu thập vật tư, giết tang thi.


Đại sảnh đầy ắp người, nơi nào cũng ồn ào huyên náo. Trong đó có một hàng người đứng xếp hàng trước một quầy nào đó, kéo dài ra tới tận cửa tòa hành chính hơn mười thước. Đó là những người xin vào quân đội, xem như dịch vụ công cộng.


"Đường Miểu, cùng vào đi." Đường Tư Hoàng nói.
Đường Miểu gật đầu, cậu cũng muốn vào xem một chút.
Đứng xếp hàng chừng mười phút mới tới phiên Đường Miểu và Đường Tư Hoàng.
"Tiểu đội tên gì?"
Đường Tư Hoàng không nói một lời, nhìn Đường Miểu.


Đường Miểu đột nhiên cảm thấy mình bị cha lừa rồi, bất mãn liếc y: "Cha."
Nhân viên công tác không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Tên đội là gì? Đừng lãng phí thời gian."
Đường Miểu dứt khoát không để ý nữa: "Quân đoàn Hoa quả."
"Hahahahahah -" Bên cạnh lập tức truyền tới tiếng cười phá lên.


***********************************
Tin buồn, hwa mới coi lại, sẽ ko có màn H nha =.,= đờ mờ đóng cửa tắt cmn đèn!!! =w=