"Vậy tôi sẽ không khách khí." Trần Lập thấy mọi người không hỏi gì khác nữa thì liền vùi đầu ăn. Xuân thẩm gắp cho hắn một đống thịt và rau xanh làm hắn ăn vô cùng hăng say. Về mấy cái cải trắng khoai tây kia, Trần Lập tỏ vẻ mình đã ăn đủ rồi.
Đường Miểu cơm nước xong xuôi thì nói tất cả cứ từ từ ăn, bản thân thì trở về phòng, vào không gian cho gà ăn. Đã lâu không ăn thịt gà và trứng gà tươi, cậu tính mau chóng ra ngoài một chuyến, đến lúc đó có thể thuận lý thành chương mang về một ít trứng gà cùng vài con gà để mọi người cùng hưởng. Hoặc còn có thể mang về vài con dê.
Càng nghĩ càng thèm, cậu dứt khoát vào bếp bắt nước sôi, luộc tám quả trứng gà, sau đó cầm giỏ đi hái dâu trong vườn, dùng nước giếng rửa sạch, đặt vào dĩa trái cây. Chờ cậu rửa dâu xong, trứng gà cũng đã chín, lấy nước lạnh làm nguội, rồi cho Charles và Hắc Uy mỗi con một quả, mình thì ăn hai cái.
Ăn trứng gà xong, Đường Miểu dắt Hắc Uy và Charles xuống lầu. Trần Lập và thuộc hạ của hắn đã ly khai, Đường Tư Hoàng và mấy người Đường Văn đang bàn chuyện phải làm ngày mai.
"Cha, mai chúng ta ra ngoài kiếm vật tư đi, con muốn ăn thịt gà với trứng gà." Đường Miểu ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng, tin y có thể hiểu ý cậu.
Câu này lập tức làm mọi người cười rộ lên, đều xem cậu thành một cậu nhóc thèm ăn, đồng thời cũng rất đau lòng, dù sao tiểu thiếu gia chỉ mới mười sáu tuổi, là độ tuổi đúng ra phải sống vô tư vui vẻ, ai ngờ lại gặp phải thế đạo này.
Đường Hâm dùng mắt lườm Đường Miểu: "Đường Miểu, đừng kích thích anh. Anh cũng muốn ăn." Trước kia hắn không thèm để trứng gà vào mắt, lúc này lại thèm ăn kinh khủng.
Trong không gian của Đường Miểu còn bốn quả trứng gà đã luộc chín, kỳ thật là chuẩn bị cho Đường Tư Hoàng và Đường Hâm. Nhưng cậu không thể đưa Đường Hâm được. Cứ mỗi lần một mình hưởng thụ đồ trong không gian, trong lòng cậu đều có vài phần ray rứt, muốn lấy ra cùng chia sẻ với người của Đường gia, nhưng lý trí luôn thuyết phục cậu giờ vẫn chưa phải lúc. Một khi chuyện không gian bị bại lộ, có thể người gặp nguy không chỉ là cậu, mà còn cả những người trong Đường gia. Chỉ có thể về sau ra ngoài nhiều một chút, để mỗi lần có thể mang về vài thứ tốt.
"Chân hết đau rồi?" Đường Tư Hoàng nhìn về phía Đường Miểu.
"...Còn đau."
Đường Tư Hoàng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngày mai nghỉ ngơi một ngày. Bắt đầu từ ngày mốt, ngoại trừ Xuân thẩm luôn ở nhà, những người khác sẽ phân thành ba tổ, một tổ lưu thủ ở đây, hai tổ còn lại sẽ ra ngoài thu thập vật tư, giết tang thi. Ta cùng Đường Miểu và Hắc Uy, Charles là tổ một; Đường Văn, Đường Võ, Đường Hâm, Phùng Dã, Đường Thất là tổ hai, đội trưởng là Đường Văn; Đường Xuân, Đường Nhất, Đường Tam, Trương Vọng là tổ ba, Trương Vọng làm đội trưởng. Khi tổ hai và tổ ba cùng hành động, thì Đường Văn đảm nhiệm vị trí đội trưởng, còn Trương Vọng làm đội phó. Mỗi lần ra ngoài chỉ đi ba chiếc xe." Còn lúc tổ một hành động, chỉ huy đương nhiên là y.
"Tiên sinh, còn cần giết tang thi sao?" Phùng Dã hỏi. Không phải vì sợ, mà chỉ là khó hiểu.
Đường Tư Hoàng nhìn mọi người xung quanh, nói: "Lời Trần Lập các cậu cũng đã nghe. Tang thi đã tiến hóa, có khả năng vẫn còn tiếp tục. Bây giờ nếu không giết, thì khoảng cách chênh lệch thực lực của chúng ta và tang thi sẽ càng lúc càng xa, đến lúc đó cũng chỉ còn đường chết. Cho nên bắt đầu từ ngày mốt phải bắt đầu gấp rút rèn luyện, mỗi sáng tập luyện 2 tiếng. Đường Võ sẽ là huấn luyện viên trưởng."
"Rõ!" Mọi người nghiêm nghị nói.
Đường Tư Hoàng tiếp tục: "Sau khi nghỉ ngơi tốt, Đường Nhất, Đường Tam ở lại canh, những người khác ra ngoài tìm hiểu tin tức, về mọi phương diện, càng nhiều càng tốt. Dù sao, có vài tin tức có thể dễ dàng biết được từ người thường, ví dụ như tang thi đã tiến hóa đến trình độ nào, có người nào có dị năng giống như năng lực tàng hình của Phương Cổ không. Chính quyền có thể đã giấu diếm việc này."
"Vâng."
Họp xong, mọi người đều trở về phòng mình sớm. Tối nay Đường Hâm và Đường Võ ở dưới lầu trực đêm. Charles cùng Hắc Uy cũng lưu lại dưới lầu canh cổng.
Đường Hâm rửa mặt xong thì thả người lên giường, lâm vào trầm tư. Đã qua thời gian cấp điện, trong phòng một mảnh mờ mịt.
Đường Võ nghe thấy tiếng trở người qua lại của hắn thì vỗ vỗ vai hắn: "Đại thiếu gia, đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta trở nên lợi hại hơn tang thi là được rồi."
Đường Hâm cười thở dài một hơi: "Vũ thúc, thúc nghĩ tôi đang lo lắng việc này?"
"Con làm gì thế? Bánh nướng áp chảo sao?"
(ta cũng ko biết câu này của ai và có ý gì luôn ╮(╯_╰)╭)
Đường Hâm trăm tư vẫn không thể giải
*
: "Thúc nói xem quan hệ của papa và Đường Miểu từ khi nào lại tốt như vậy a? Hình như là từ sau khi nguy cơ tang thi bộc phát, mặc kệ là làm gì, papa đều mang Đường Miểu theo."
(*: trăm mối không lời giải — Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết)
Đường Võ nhịn không được bật cười ha ha: "Sao thế? Cậu sợ bị ăn lạnh sao?"
(câu này bản raw ghi là 你吃酷了, suy nghĩ ngữ cảnh 1 hồi thì ý Võ ca là Hâm ca nghĩ mình bị Đường Tư Hoàng lạnh nhạt rồi sao, nên ta ghi thành thế luôn, ai có cách nói khác ko:v)
Đường Hâm cười xùy một tiếng: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái thôi, nghĩ thế nào cũng không thông."
Đường Võ quăng mình lên giường, thoải mái thở ra một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Mặc kệ tiên sinh có phải đối xử với tiểu thiếu gia tốt hơn trước đây hay không, ngài ấy vẫn đối xử với cậu như trước, chẳng phải sao? Tiểu thiếu gia dù sao cũng nhỏ tuổi hơn cậu, cuộc sống trước kia cũng rất đáng thương, tiên sinh tốt với cậu ấy một chút cũng là bình thường."
"Cũng đúng."
Trong căn phòng trên lầu, Đường Miểu đang vắt chân nằm trên giường, đột nhiên hắt hơi một tiếng.
"Đây là WH thị, không phải G thị." Đường Tư Hoàng kéo mền quăng lên người cậu, đi qua phía bên kia giường.
"Cám ơn cha." Đường Miểu bung mền ra, tự giác đắp lên người, "Cha."
"Hửm?" Đường Tư Hoàng nằm xuống rồi quay đầu nhìn cậu.
Đường Miểu chỉ là đột nhiên muốn gọi y. Khí tràng của Đường Tư Hoàng quá cường đại, dù nằm trên giường cũng có cảm giác tồn tại rất lớn, lấy chính y làm trung tâm, trong vòng tròn bán kính ít nhất 2m tựa hồ bị bao phủ bởi một khối không khí vô hình. Ban đầu lúc cậu nằm trong phạm vi này, người sẽ có chút cứng ngắc, hiện tại đã tập thành thói quen, không chỉ thế, còn sẽ vô cùng không ý thức mà theo bản năng kề cận bên người Đường Tư Hoàng.
"Cha, chúng ta ở đây rồi không đi B thị nữa sao?" Đường Miểu đã quen với việc nhịp tim mình gia tốc khi tới gần Đường Tư Hoàng, cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Con thấy sao?"
Từ khi trọng sinh, Đường Miểu luôn bị người khác xem như trẻ con, dần dà cậu cũng quen, có chút ngoài ý muốn với việc Đường Tư Hoàng hỏi quan điểm và ý kiến của mình, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Theo như lời Trần Lập nói thì, con thấy, căn cứ WH không đáng để tin cậy, nếu như có thể, tốt nhất là tới B thị. Đương nhiên là không phải bây giờ. Tạm thời ở lại WH, cũng tiện cho chúng ta thu thập tin tức. Nếu có thể thăm dò được tin tức bên B thị thì càng không thể tốt hơn được nữa."
Đường Tư Hoàng cười cười: "Nói không sai, ta cũng tính như thế."
Đường Miểu ngạc nhiên: "Đã vậy thì sao còn phải mua nhà? Thuê không phải tiện hơn sao?"
Mái tóc mềm mại của Đường Miểu cọ cọ lên mặt làm y có hơi ngứa, Đường Tư Hoàng đưa tay khẽ vuốt: "Đương nhiên cái của mình mới càng thấy an tâm. Huống chi, hiện tại căn cứ chỉ mới thành lập không được bao lâu, các loại chính sách quy tắc vẫn chưa hoàn thiện, cũng không biết khi nào chính sách sẽ thay đổi, nắm trong tay quyền sở hữu ngôi nhà này mới tránh được nỗi lo về sau. Lúc muốn đi thì bán, chả sao cả."
Đường Miểu cũng tán thành.
"Chân bôi dược chưa?"
"Bôi rồi."
"Gần đây còn...gặp ác mộng không?"
"Không có. Từ sau khi chúng ta bắt đầu chuẩn bị vật tư thì không còn gặp ác mộng nữa." Đường Miểu nói, "Con thấy gặp ác mộng nhiều ngày như vậy chỉ là báo động trước cho con thôi, không thể xem là tiên tri."
"Cũng có khả năng." Đường Tư Hoàng gật đầu, âm thầm quan sát con trai mình. Nói như vậy, có lẽ cậu con út nhà y thực sự có chỗ nào đó bất phàm, bằng không, tại sao chỉ có mình nó được "báo động trước"? Bất quá, thế giới này không thiếu điều kỳ lạ, những cái con người biết chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.
Có thể do trước đó đã ngủ nhiều nên lúc này Đường Miểu chả thấy buồn ngủ chút nào, đồng thời cũng muốn ở cạnh bên Đường Tư Hoàng nhiều hơn lúc y còn thức như thế này: "Cha, cha nghĩ có ai có dị năng không gian không?"
"Có thể. Cho dù có, không gian của con cũng không thể để người khác biết."
"Ân, con biết mà." Đường Miểu khẽ cười trong bóng tối. Xem ra cha thật sự rất lo lắng chuyện này, bằng không, cũng sẽ không một lần lại một lần nhắc cậu như vậy.
"Đúng rồi, cha, hồi nãy con có chuẩn bị cho cha hai cái trứng gà luộc, còn rửa vài trái dâu, quên đưa cho cha."
"Làm nhiều thêm một chút, ngày mai dạo một vòng quanh căn cứ, rồi đưa con ra ngoài. Có thể mang theo ăn trên đường."
"Được." Đối với việc ra ngoài căn cứ, Đường Miểu vô cùng chờ mong, "Con lập tức đi làm."
Đường Tư Hoàng còn chưa kịp nói thêm câu nào, người bên cạnh đã biến mất, có hơi sửng sốt, đưa tay sờ lên ra giường. Chỗ Đường Miểu vừa nằm vẫn còn lưu lại độ ấm.
Đường Miểu nấu thêm bốn cái trứng gà, lại làm thêm hai cái trứng chiên, vừa ra không gian đã thấy mình gối đầu lên một cánh tay. Cậu vừa định xích ra, cánh tay kia bỗng nhiên siết chặt, âm thanh buồn ngủ của Đường Tư Hoàng vang lên: "Đừng ồn..."
Đường Miểu bị y ôm vào ngực, khẩn trương đến nỗi không dám cử động. Cái này với cậu mà nói là một thử thách quá lớn, ban ngày vừa mới phát hiện mình có tâm tư kia với Đường Tư Hoàng, buổi tối lại không thể không ôm nhau ngủ, khi dễ người ta quá rồi nha!
"Cha?"
Đường Tư Hoàng không phản ứng. Cả người Đường Miểu cứng ngắc, hít sâu mấy lần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng đều đặn trên đỉnh đầu, cũng từ từ thϊế͙p͙ đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ cậu còn nghĩ, thì ra chất lượng giấc ngủ của cha không được tốt lắm a. Bất quá, điểm này với cậu mà nói có thể là một chuyện tốt.
Ngay lúc đêm dài người tĩnh, dưới lầu đột nhiên truyền tới tiếng chó sủa.
"Uông uông uông! Gâu gâu! Gâu gâu!"
"Ngao ngao~ ngao!"
Tiếng sủa của Hắc Uy và Charles như đột ngột bay lên từ mặt đất, phẫn nộ mà gấp gáp, đặc biệt rõ ràng giữa ban đêm tĩnh lặng. Đường Miểu gần như là lập tức tỉnh lại, sờ đến đèn pin đặt cạnh gối nằm, "ba" một tiếng bật lên.
Đường Tư Hoàng ngủ rất sâu, không hề nhúc nhích, bờ môi dưới ánh sáng đèn pin sáng lên tia sáng nhàn nhạt. Đường Miểu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng lưu loát dời cánh tay đang đặt trên lưng mình xuống, sau khi đặt xuống giường thì đắp kín mền cho Đường Tư Hoàng. Buổi tối ở WH thị giữa tháng 9 khá lạnh.
Dưới lầu truyền đến tiếng đánh và tiếng người kêu khóc, Đường Miểu mở cửa phòng, nhanh chóng xuống lầu. Cửa phòng khách mở toang. Đêm đầu tiên đến căn cứ, mọi người đều không dám lơ là, tuy ngủ nhưng vẫn duy trì cảnh giác, trừ Đường Hâm cùng Đường Võ vốn ngủ ở lầu một, Đường Nhất, Đường Tam, Đường Thất và Trương Vọng đều xuất hiện trong sân, một tay nâng súng, lúc ẩn lúc hiện trong ánh đèn pin, nhắm thẳng vào lưng hai người đứng trước cửa nhà kho. Hai nam nhân mặc đồ đen hoảng sợ nhìn Charles và Hắc Uy há mồm nhe răng, họng không ngừng phát ra tiếng "ngao ngao", không dám di động.