Tang Thế Tình Nhân

Quyển 1 - Chương 70: Ngày âm u chết tiệt

Xuân thẩm làm bánh bao cho bữa sáng, còn nấu thêm một tô cháo gà. Đường Võ bưng cháo ra ngoài, một lát sau đi vào sắc mặt lại ngưng trọng.
“Tiên sinh, hôm nay sợ sẽ là một ngày âm u, đã 8h rồi mà mặt trời vẫn chưa mọc.”


Mọi người nhìn nhau. Trước mắt bọn họ phát hiện được, tang thi sợ ánh mặt trời, trời âm u thì thế nào đây? Hiện tại trên đường lớn nhất định nơi nơi đều là tang thi, chúng rất mẫn cảm với âm thanh, nếu bây giờ bọn họ ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của chúng.


“Papa, chúng ta lùi thời gian xuất phát sao?” Đường Hâm hỏi.


“Hôm nay cứ xuất phát. Ngày mai chưa chắc trời sẽ nắng, nếu trời mưa nữa thì tình hình sẽ càng hỏng bét.” Đường Tư Hoàng lãnh đạm mở miệng. Không điện, không truyền hình nên cũng không có dự báo thời tiết, trừ phi, có khả năng xem thiên văn như Gia Cát Lượng thì may ra còn có thể biết trước được thời tiết.


Nữ nhân kia phi thường khẩn trương, vẻ mặt lo sợ không yên chen vào nói: “Đường tiên sinh, không có ánh mặt trời tang thi nhất định sẽ chạy tới chỗ chúng ta, chúng ta có trở ra được hay không đây?”


“Đinh tiểu thư, chúng tôi đang nói chuyện, khi nào thì có chỗ cho cô xen vào?” Đường Hâm chậm rãi mở miệng.
Đường Miểu nhướng mày ngạc nhiên. Xem ra Đường Hâm cũng không ưa gì người phụ nữ này, đây là lần đầu tiên hai anh em cậu có cùng nhận thức về một việc nào đó nha.


Đường Hâm chú ý tới nét mặt của cậu, quăng tới một ánh mắt thắc mắc. Đường Miểu hất hất cằm về hướng cô Đinh tiểu thư kia.


Đường Hâm kề sát vào cậu, ngữ khí đùa cợt nói: “Cô ta là người mới của một công ty dưới trướng Đại Đường, nghe nói là ngày đó gặp ba ngoài đường, cường ngạnh chui vào xe ba. Tóm lại cũng có quen nên khi cô ta vào xe cũng không có đuổi cô ta xuống. Vốn việc này cũng không có gì đáng nói, nhưng sau cái hôm Tiếu thúc đề nghị chúng ta cùng đi nhưng papa cự tuyệt, cô ta liền lập tức đi theo Tiếu thúc, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà xế chiều hôm đó cô ta lại bị một người đưa về.” 


Đường Miểu nhìn qua Đường Tư Hoàng, thầm thở ra. Chỉ cần cô ta không phải người cha tìm về làm mẹ kế là tốt rồi, nữ nhân này mặt mũi không tệ, nhưng lại không có chút khí chất, căn bản không có chỗ nào xứng với cha cả.
Đường Tư Hoàng chú ý tới vẻ mặt của cậu, cảnh cáo ho nhẹ một tiếng.


Đường Miểu cùng Đường Hâm vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, làm mấy người Đường Văn đều âm thầm buồn cười.
“Đường tiên sinh…” Đinh tiểu thư vì lời nói của Đường Hâm mà vành mắt đỏ lên, dẩu môi nhìn Đường Tư Hoàng.


Đường Miểu cảm thấy người phụ nữ này thật không nhìn rõ thực tế, lúc này đây mọi người đều trăm công nghìn việc, ai rảnh rỗi đi nhìn cô ta 
lê hoa đái vũ[lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa]


? Nếu cô ta có thể xuất ra một phần sức lực, ngược lại mọi người còn có thể chú ý đến cô ta thêm vài lần.
Đường Tư Hoàng căn bản không thèm nhìn đến cô Đinh tiểu thư kia, đứng lên nói: “Chuẩn bị xuất phát.”


Sáu chiếc việt dã đều được dỡ bỏ hàng ghế thứ ba đi, dùng làm chỗ để vật tư. Ngoại trừ gạo, mì, rau quả, đồ làm bếp, trên mỗi chiếc xe đều được trang bị môt cái bộ đàm hoạt động trong khoảng cách 5km, 1 thùng dầu, 1 thùng nước, 1 hộp cấp cứu và 2 lốp xe dự bị. Tiếp đó mỗi người đều có một balô tùy thân.


Đường Miểu đang chuẩn bị bước vào xe của Đường Tư Hoàng, Đinh tiểu thư đột nhiên bước nhanh tới, vờ như không thấy cậu, mở cửa xe chuẩn bị chui vào.


Đường Miểu thật muốn cảm thán cái bản mặt dày cộm của cô ta, trong lòng cực kỳ bực bội nhưng cũng làm bộ như không thấy cô ta, nhanh nhẹn chui vào ghế phó lái, Charles cùng Hắc Uy cũng nhảy luôn lên xe.
Đinh tiểu thư cắn cắn môi, vẻ mặt chờ đợi nhìn Đường Tư Hoàng.


Đường Miểu cướp lời: “Đinh tiểu thư, cha đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cô đi xe của Đỗ Tấn.”
Thấy bộ dáng không kiên nhẫn của Đường Tư Hoàng, Đinh tiểu thư đành bất đắc dĩ đi tới chiếc xe phía sau.


Đường Miểu thầm lắc đầu, rất muốn hỏi tại sao Đường Tư Hoàng lại mang cô ta theo, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại không lên tiếng.
Đường Tư Hoàng qua kính chiếu hậu nhìn thân ảnh đã đi xa của Đinh tiểu thư kia, mắt hiện lên một mạt suy nghĩ sâu xa. Nữ nhân này, tạm thời giữ lại, còn chút hữu dụng.