Tiếng kêu của Charles khiến cho mấy người sống sót ở lầu hai phòng bị, sau khi nhìn thấy Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng là con người, nét mặt mới thư giãn một chút. Hai người Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng một người thì sạch sẽ nhẹ nhàng, một người thì một thân bẩn đen, có chút thu hút ánh mắt người ngoài.
Đường Tư Hoàng không chớp mắt mà đi lên phía trước, Đường Miểu rất nhanh chạy đến khu bán balô, ném qua cho y một cái balô đeo vai. Bởi vì lúc cần phải chiến đấu khi gặp tang thi, mang balô trên vai thì dễ dàng hơn nhiều. Đường Miểu chọn lấy ba cái, rồi cầm đi.
Đường Tư Hoàng khiêu mi: “Cầm nhiều như vậy cũng không thể mang theo.”
“Có thể mang đi.” Đường Miểu thoải mái nói, kêu Charles và Hắc Uy cùng đi về hướng khu vực quần áo mà đi tới. Đồ ăn thì không gian có thể tự trồng ra, cậu thấy cần thu thập những thứ khác, ngày hôm nay tài nguyên đã không thể tái sinh thêm nữa. Thời kì tận thế, vô luận là bao nhiêu vật tư cũng không ai ngại nhiều.
Rất nhanh đem quần áo nhét vào hai cái balô, Đường Miểu nhìn về phía Charles đang đứng rảnh rỗi: “Charles, Hắc Uy, tới đây.”
Charles cùng Hắc Uy được tiểu chủ nhân gọi, vui sướng mà chạy tới.
Đường Tư Hoàng cổ quái nhìn Đường Miểu đem balô phình to đặt trên lưng Charles, sau đó luồn dây an toàn qua ngang bụng Charles, rồi rút ngắn chúng khóa lại. Loại balô này còn có một dây giúp cố định trên lưng người mang, cũng bị Đường Miểu rút ngắn lại, balô liền vững vững vàng vàng mà cột trên lưng Charles. Đường Tư Hoàng mỉm cười, lại thấy Đường Miểu cũng làm y hệt vậy, đem chiếc balô to không kém đặt trên lưng Hắc Uy. Trong balô đều là quần áo, mà Charles cùng Hắc Uy thân hình đều cao lớn, hiển nhiên có thể thừa nhận được trọng lượng của balô.
“Ha ha…” Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng cười.
Đường Miểu nhìn lên, một đôi nam nữ đang đứng bên khu trang phục, phát ra tiếng cười chính là nam nhân trẻ tuổi kia, hiển nhiên là thấy hết một màn lúc nãy. Trên mặt nữ nhân cũng mang theo ý cười.
“Cậu bé à, cậu thật tài a!”
Đường Miểu khách khí cười một cái, thấy bộ dáng có chút bất đắc dĩ của cha, nội tâm đầy vui sướng hài lòng, thầm nghĩ: cái này gọi là lợi dụng tài nguyên sẵn có a.
Đường Tư Hoàng nói: “Qua bên kia lấy một ít ga giường.”
Charles và Hắc Uy có chút không quen khi có vật nặng trên lưng, bước một bước, rồi dừng thoáng một chút, lay lay cái đầu, chạy nhanh đuổi kịp hai vị chủ nhân.
Khu giường nệm được bố trí rất ấm áp, rất có cảm giác ở nhà, nhưng lúc này cũng không ai dư hơi mà đứng cảm nhận. Đường Miểu đút bảy tám cái ra giường cùng nệm chăn vào balô của mình, trong đó có mấy bộ bị cậu lén lút chuyển vào không gian, lại thừa dịp Đường Tư Hoàng đưa lưng về phía mình, bên cạnh cũng không có ai khác, đem mấy cái chăn bông, gối đầu, gối ôm, mùng mền các loại bỏ vào không gian.
Chờ Đường Tư Hoàng sau một hồi nhồi đầy vật dụng vào balô của y, balô của Đường Miểu mới chỉ được 2/3.
Đường Miểu giải thích: “Cha, chúng ta xuống lầu một lấy một ít gia vị nữa.”
Đường Tư Hoàng khẽ gật đầu, dẫn đầu ra ngoài. Đường Miểu ngó trái ngó phải thấy không có người, rồi nhìn chằm bóng lưng Đường Tư Hoàng để phòng y đột ngột quay đầu lại, nắm lấy cơ hội mà thu vào mấy cái giường lớn.