Đường Văn cười giải thích: "Tiểu thiếu gia, cậu thật sự nghĩ tiên sinh cho người tới phòng điều khiển trực là để hỗ trợ Tần Cường sao? Chủ yếu vẫn là muốn đề phòng Tần Cường giở trò thôi." Đường Văn đã đi theo Đường Tư Hoàng nhiều năm, có thể nói là người hiểu rõ Đường Tư Hoàng nhất. Đường Xuân với tư cách quản gia, cũng rất hiểu Đường Tư Hoàng, nhưng ông hiểu rõ phần nhiều là nếp sống sinh hoạt của Đường Tư Hoàng, mà cái Đường Văn hiểu rõ nhất chính là tác phong làm việc và lối suy nghĩ của y.
Đường Hâm cùng Đường Miểu nghe Đường Văn nói xong mà cả kinh.
"Tần Cường kia có vấn đề?" Đường Hâm thần sắc lạnh lẽo hỏi.
Đường Văn lắc tay nói: "Tạm thời thì chưa. Bất quá tiên sinh cảm thấy hắn ta có chút khác thường nên muốn chúng tôi đề phòng hắn."
Đường Miểu có hơi khó có thể tưởng tượng. Nói thật, Tần Cường kia lớn lên trông có vẻ rất trung thực, thật không ngờ cũng có thể là một tên dối trá. Bất quá nói ai là kẻ dối trá nhất thì đó vẫn là papa đại nhân nhà cậu. Đường Miểu không khỏi bội phục nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng.
Có lẽ vì ánh mắt đã bán đứng suy nghĩ trong lòng cậu nên Đường Tư Hoàng ngoài thì cười nhưng trong không cười mà nhìn cậu cả nửa ngày. Đường Miểu nhìn y cười cười, vờ trấn định, còn ra vẻ mình vô tội. Cuối cùng vẫn là Đường Tư Hoàng dời ánh mắt đi trước.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Nếu hai thiếu gia muốn gác đêm, về sau nhất định có cơ hội." Đường Văn trêu chọc nói.
Đường Hâm không kiên trì, định đi tìm Đỗ Tấn cùng Đường Cửu. Hắn có chuẩn bị một bộ bài, muốn chơi cùng hai người bọn họ.
"Đường Miểu, có đi không?"
"Em đi ngủ." Đường Miểu khoát tay. Trước tận thế cậu cơ bản không có được một giấc ngon, hiện tại đúng lúc có thể ngủ bù. Vào toilet đánh răng rửa mặt xong liền trở về ghế lô của mình. Một lát sau, Đường Tư Hoàng cũng đến.
"Ta đi tắm."
Đường Miểu gật nhẹ đầu, đưa y vào không gian, ước chừng 20 phút, lại đưa y ra. Quần áo bẩn thay ra tạm thời chỉ có thể để trong túi, đợi ổn định lại rồi lại giặt.
Trên xe lửa không có nước, Đường Tư Hoàng ở trong không gian để cho tóc khô mới đi ra, lấy tay tùy tiện vuốt tóc, thấy Đường Miểu đã nằm xuống giường thì nói: "Đi xem tình hình bên toa hai xem."
Đường Miểu buồn bực, không phải bên đó có Trương Vọng sao? Sao còn bảo cậu đi nhìn? Nhưng vẫn lên tiếng đáp ứng, chờ cậu trở về, đã thấy Đường Tư Hoàng đang thoải mái nằm trên chiếc giường mà cậu đã trải ra xong. Bức màn hai lớp màu trắng xanh đã được kéo xuống, che rất kín.
"Cha, bên kia không có chuyện gì."
Đường Tư Hoàng từ từ nhắm hai mắt lại, không để tâm ừm một tiếng, vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ.
Đường Miểu im lặng, bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ: cha cậu không phải vì muốn "cướp" cái giường đã được cậu trải tốt này nên mới cố ý đuổi cậu đi đó chớ
囧
? Thấy Đường Tư Hoàng không hề có ý dời ổ, Đường Miểu chỉ đành phải kéo một cái giường khác xuống, nằm lên.
(Beta: ta nghĩ giường này xếp lên đc nên tiểu Miểu mới kéo lên kéo xuống như thế:v ~~)
Tốc độ nhanh nhất của xe lửa khoảng chừng 130 km/h. Bọn hắn không cần phải chạy gấp gáp như thế, hơn nữa dưới tình huống không có đèn chỉ dẫn, chạy vào buổi tối nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, cho nên tốc độ chạy hẳn không phải lớn nhất. Đường Miểu đoán có lẽ chỉ chừng 60km/h thôi.
Cả ngày hôm nay thần kinh luôn căng cứng, Đường Miểu cho là mình có thể ngủ liền luôn, nhưng thật sự không quen với giường chiếu chật hẹp thế này, hơn nữa đoạn thời gian trước cậu đã quen ngủ cùng Đường Tư Hoàng, lúc này cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, cái này giống như ngày đông quen mặc áo bông, ngày ấm thích cởi áo vậy, trở tới trở lui hồi lâu, vẫn không thể đi vào giấc ngủ, đầu óc cực kỳ thanh tỉnh. Để ngừa nửa đêm xuất hiện chuyện gì khẩn cấp, trong xe không có tắt đèn, cậu liếc qua Đường Tư Hoàng, chỉ thấy y đã nhắm mắt lại, vô cùng yên lặng như đã ngủ, đáy lòng lập tức thấy hơi mất mát, cảm thấy thật không công bằng, sao bên người cha không có cậu mà lại không có chút cảm giác không quen chứ?
(tiểu Miểu cưng, cưng thiếu hơi cha cưng đến thế cơ àh =v= nhớ cứ nhào qua đi, ảnh chắc chắn sẽ ôm chặt cưng ko cho đi luôn:v đối phó vs ảnh phải mặt dày lên =]]]]])
Yên lặng thầm oán một hồi, Đường Miểu không khỏi lại nghĩ tới những tổn thương mất mát của Đỗ Tấn và Đường Cửu, không biết hai người bọn họ cuối cùng có thể sống qua cửa ải này hay không. Lại nói tiếp, cậu không quen Đỗ Tấn và Đường Cửu, càng không có khả năng có cảm tình đặc biệt thâm hậu gì với bọn họ, nhưng hai người dù sao cũng đã làm ở Đường gia rất lâu, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng. Người bên cạnh đột nhiên có khả năng biến thành tang thi, tâm tình của cậu không thể nói là không phức tạp, còn có một loại cảm thán thế sự thật khó liệu, nhân sinh thật luôn vô thường, ngoài ra còn có cảm giác buồn lo vô cớ vì con đường mờ mịt phía trước.
Cậu lật người nhìn Đường Tư Hoàng, nhịn không được gọi một tiếng.
"Cha, cha ngủ chưa?"
"Không ngủ được?" Đường Tư Hoàng mở mắt, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Nếu ngày mai Đỗ Tấn và Đường Cửu biến thành tang thi, cha thật sự sẽ giết bọn họ sao?" Đường Miểu hỏi.
"Đương nhiên."
"Vậy còn không bằng cho hai người họ chút vật tư, để họ tự mình rời đi." Đường Miểu không phải rất đồng ý cách làm của y. Như thế, ít nhất cha không cần phải tự mình động thủ. Nếu cha tự ra tay, không biết thuộc hạ của cha có thể có ý kiến gì không.
Đường Tư Hoàng không nói nhiều. Y sở dĩ không lập tức giết Đỗ Tấn cùng Đường Cửu, kỳ thật có ba nguyên nhân. Đường Cửu đi theo y đã nhiều năm, là tâm phúc của y, mà Đỗ Tấn với tư cách bảo tiêu, tuy có vài biểu hiện không đạt yêu cầu, nhưng giá trị vũ lực cũng tương đối cao, y không muốn cứ đơn giản buông tha bọn họ như vậy; mặt khác, không đến giây cuối cùng thì không cách nào xác định được hai người bọn họ có biến thành tang thi hay không; thứ ba, nếu vứt bọn họ lại đây, mấy thuộc hạ khác của y sẽ rất thất vọng đau khổ. Những điều này, nhất là nguyên nhân thứ ba Đường Miểu không cần phải biết. Bộ dáng nghiêm túc của con trai nhỏ nhà y rất thú vị, bất quá vẫn là bộ dạng cười trông thuận mắt hơn.
(¬◡¬)
Đường Miểu không nghe tiếng trả lời, biết giờ cha mình ngủ thật rồi, nhìn chằm chằm ván giường thật lâu, theo sự lắc lư nhẹ nhàng có tiết tấu của xe lửa mà bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp. Không biết ngủ bao lâu, cậu đột nhiên bừng tỉnh. Ánh sáng đủ màu trên đỉnh đầu có chút chói mắt. Trong chốc lát, cậu như quên mất mình đang trên xe lửa, ngây ra một hồi mới định thần lại, đầu tiên nhìn qua chỗ nằm bên cạnh, Đường Tư Hoàng không có trên giường. Ghế lô cạnh bên cũng không có bất kỳ thanh âm nào. Mà xe lửa chẳng biết khi nào đã dừng lại.
Đường Miểu cả kinh, chẳng quan tâm trên người còn mặc đồ ngủ, cầm lấy vũ khí đặt dưới giường, rón ra rón rén đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cậu đã thấy Đường Hâm cả người kín mít đi ra từ ghế lô bên cạnh, trong tay vẫn cầm cây gậy bóng chày của hắn.
Đường Hâm thấy bộ dáng lén lút của Đường Miểu, cười cười: "Làm gì đó?"
"Sao xe lại ngừng?" Đường Miểu thoáng thả lỏng.
"Hiện tại chúng ta đang ở trạm CS, tài xế xe lửa đi bẻ ghi, tang thi không ít, tất cả mọi người đều xuống hỗ trợ rồi." Một cụm đường ray thường dùng chung cho nhiều đoàn tàu, bẻ ghi có thể khiến cho từ cụm này chuyển qua cụm khác. Vốn bẻ ghi đều do máy tính điều khiển thông qua hệ thống ghi đường
(nơi chuyển đường ray)
, nhưng hiện tại đã sớm mất điện, phòng điều khiển cũng không còn con người, lái xe chỉ có thể tự mình đi làm. Đường Hâm nhớ tới tình hình không hề lạc quan bên ngoài, cau mày, bước nhanh về phía cửa.
Đường Miểu vội vàng đuổi theo.
"Không cần em tới hỗ trợ đâu." Đường Hâm quay đầu lại nói một câu, bước chân vẫn không ngừng lại.
Đường Miểu xem như không nghe thấy, mau chóng đi sát phía sau hắn.
Sau khi nhảy xuống xe, Đường Miểu lập tức nhận thấy được mùi hôi thối phảng phất trong không khí, nhiều ngày như vậy sớm đã thành thói quen, mày không hề nhíu lại, đưa lưng về phía thùng xe, mau chóng đưa mắt lướt một vòng xung quanh. Lúc này vẫn là nửa đêm, mặc dù có ánh trăng, hơn nữa vị trí Đường Tư Hoàng có hơi xa, nhưng Đường Miểu vẫn trong đám hỗn độn tang thi và con người, nhận ra Đường Tư Hoàng đầu tiên, vẫn là một thân áo da màu đen, thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển qua lại giữa bầy tang thi, tay vung trường đao, tựa như một sát thân áo đen. Đầu lâu tang thi từng cái từng cái rơi xuống, Đường Tư Hoàng bộ pháp vững vàng nhẹ nhàng, thân nhẹ như yến, hiển nhiên là vô cùng thành thạo.
Đường Miểu yên lòng, lại nhìn về phía những người khác, tìm kiếm chỗ cần hỗ trợ nhất. Trịnh Khả Vi đang ở chỗ bẻ ghi, bọn Đường Võ trên người đều bọc kín, đang cầm vũ khí chém giết tang thi nghe được động tĩnh mà xúm tới. Tuy là buổi tối, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì lớn tới việc giết tang thi của bọn họ, chỉ cần phản ứng trì độn, không cầm vũ khí thì không sao cả, đều là tang thi thôi. Mọi người noi theo cách của Lý Long, trét lên người một lượng lớn máu tang thi, bốn người Đường Thất, Đường Tam, Đường Nhất cùng Trương Vọng trên người đều quàng dây thừng, dưới sự yểm hộ của bọn Hùng Thiên Hạo, Đường Xuân, Phùng Dã, Đường Hâm, không ngừng dùng dây thừng trói đám tang thi tụ lại một chỗ, hạn chế hành động của bọn nó, giết chúng nó chính là chuyện tiếp theo, đao sau đều ngoan hơn đao trước. Dưới ánh trăng, Đường Miểu thậm chí còn thấy được những đường máu không ngừng bắn ra tung tóe từ người đám tang thi. Đường Miểu vội vàng giơ đao gia nhập cuộc chiến, bởi vì không kịp đổi, nên trên người vẫn còn mặc đồ ngủ. Buổi tối giữa tháng 9, trời đã dần chuyển lạnh, cậu hắt hơi một cái, sau khi giết vài tang thi mới thấy ấm lên chút.
Đường Tư Hoàng đứng phía xa liếc cậu một cái, không nói gì. Tang thi rất nhiều, không dư thời gian để nói chuyện.
Mãi cho đến khi Trịnh Khả Vi kêu lên: "Được rồi!"
Mọi người như được ban đại xá, cấp tốc phóng lên xe, mau chóng đóng cửa lại.
Đường Miểu cầm vũ khí, nhìn đống "tang vật" trên áo ngủ, bản thân nhìn mà vô cùng chán ghét, liền nhanh chóng vào toilet tắm rửa thay đồ.
Trở lại ghế lô, vừa vào cửa, đã thấy Đường Tư Hoàng ngồi trên giường, sắc mặt không hề tốt nhìn cậu, trầm giọng nói: "Về sau không có mệnh lệnh của ta, không được phép tự tiện hành động."
"Con có thể hỗ trợ." Đường Miểu đang tính lên giường, nghe vậy liền xoay người, nghiêm mặt cường điệu.
Thanh âm Đường Tư Hoàng lạnh lùng: "Đây là một đoàn đội, điều quan trọng nhất là phải chấp hành mệnh lệnh!"
"Đã biết." Lãnh khốc như vậy làm gì chứ? Đường Miểu thầm oán, trong lòng thấy có chút không thoải mái, đáp lại một câu, bò lên giường đối mặt với vách tường, nằm xuống bất động, trong tay ôm gối đầu.
Cậu nghe thấy Đường Tư Hoàng đứng tại chỗ một lát mới đi ra ngoài, không khỏi hừ một tiếng.
Thình lình sau lưng truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Hừ cái gì?"
Đường Miểu kinh hãi quay lại, Đường Tư Hoàng vẫn còn đó, đang ý vị thâm trường nhìn cậu, khóe miệng co rút, mặt nặn ra một nụ cười: "Không có gì. Cha, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon, good night, ha ha..."
Đường Tư Hoàng nhìn cậu một hồi, thẳng đến khi cậu muốn dựng tóc gáy mới bắt đầu thay quần áo bẩn trên người.
Đường Miểu thầm thở phào một hơi.
"Lời vừa rồi ta nói con có nghe vào tai không?"
Đường Tư Hoàng bỗng nhiên lại mở miệng, Đường Miểu có chút ngoài ý muốn. Không phải đã nói "ngủ ngon" sao, chuyện kia hẳn nên kết thúc rồi chứ? Cậu buồn bực quay đầu, lại thấy Đường Tư Hoàng vậy mà vẫn còn cởi quần áo, lòng thầm oán, chẳng phải chỉ là một cái áo da thôi sao, tốc độ có cần chậm vậy không? Khoảng cách giữa hai chiếc giường rất gần, tầm mắt Đường Miểu trong lúc vô tình rơi lên một lồng ngực màu lúa mì, cổ họng bỗng nhiên như bị thắt lại, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới chuyện mượn dùng phòng tắm của Đường Tư Hoàng lúc trước. Nhưng lần đó người lộ là cậu, còn lần này là Đường Tư Hoàng, hai chuyện rõ ràng chẳng có chỗ nào giống nhau nha. Đường Miểu thầm đổ mồ hôi trong thoáng chốc, nghe thấy Đường Tư Hoàng hỏi lại lần nữa, mới ý thức được chính mình vẫn còn nhìn chằm chằm vào ngực y, trên mặt hơi nóng, vội vàng dời tầm mắt đi.
"Có mà." Đường Miểu phi thường phiền muộn, nhưng không muốn tranh luận với Đường Tư Hoàng. Cậu không cho rằng tình hình ở B thị lúc này giống với hồi trước tận thế, đến lúc đó khẳng định không thiếu việc giết tang thi, cậu sẽ có cơ hội chứng minh thực lực của mình.
"Thế nào? Không phục?" Đường Tư Hoàng lại nói.
Đường Miểu có chút kỳ quái. Sao hôm nay cha nói nhiều thế? Cũng không phải nói Đường Tư Hoàng trầm mặc ít nói, mà là y rất ít khi có lúc "dong dài" như vầy. Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, tâm tình vốn đã bình ổn không hiểu sao đột nhiên lại xao động. Thân trên Đường Tư Hoàng chỉ mặc một cái áo ba lỗ, lúc này đang khom người cởi cái quần dính máu, cơ bắp nơi bụng vô cùng rắn chắc, dù có khom người cũng nhìn không ra cái ngấn nào, ngoài ra, cái qυầи ɭót màu đen này có phải hơi ôm quá không...
Đường Miểu trong lòng hoảng hốt, vội vàng nằm thẳng lại, trừng mắt nhìn ván giường phía trên.
"Nghĩ cái gì? Lời ta nói con có nghe không? Ân?" Đường Tư Hoàng dựa sát vào, nhìn xuống cậu, mắt híp lại, cực kỳ không vừa lòng, rồi vô cùng tự nhiên nhấc chân vứt cái quần ra khỏi mắt cá chân.
Đường Miểu lập tức cảm thấy một khí thế bức nhân đập vào mặt, ngay cả hô hấp cũng không tự giác mà áp chế xuống vài phần, giọng cuống quít: "Nghe rồi. Cha, không còn sớm, ngày mai nhất định sẽ lại là một ngày không thoải mái, mau ngủ sớm một chút."
***********************************************