Lúc Đường Miểu đang tắm được một nửa, chợt nghe thấy cửa phòng tắm truyền đến tiếng động như có như không, lúc này mới nhớ mình đã quên khóa cửa, cùng lúc quay đầu, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào. Trong lúc nhất thời, ánh mắt cậu xuyên thấu qua lớp hơi nóng hầm hập, vô tình chạm phải một đôi mắt lãnh đạm lại thâm thúy.
Đường Tư Hoàng không nói gì đứngở cửa phòng tắm, cà-vạt trên cổ đã được nới lỏng, ba cúc áo trên cùng của chiếc sơmi trắng cũng bị cởi ra, lăng mà bất loạn, để lộ ra một mảng da, nhìn dưới tầng hơi nước mờ mịt, toát ra vài phần gợi cảm mơ hồ, tay trái vẫn bảo trì tư thế nắm nấm đấm cửa phòng tắm.
Không ngờ Đường Tư Hoàng sẽ trở về sớm như thế, Đường Miểu chỉ cho là gió thổi khiến cửa mở nên không quay cả người lại, mà chỉ tùy ý quay đầu. Thời điểm này, phản ứng đầu tiên của cậu vốn nên dùng khăn tắm che nửa thân dưới, nhưng vì giao phải ánh mắt của Đường Tư Hoàng, hơn nữa ánh mắt của y vẫn trong suốt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu như thế, đến nháy cũng không nháy một cái. Đường Miểu theo thói quen cảm thấy sợ hãi. Cậu tự tiện sử dụng phòng tắm của Đường Tư Hoàng, sợ y mở miệng trách cứ nên nhất thời cả người cứng đờ như bị đông cứng.
Muốn mở miệng nói xin lỗi, cũng muốn cầm lấy khăn tắm gần đó, nhưng ngay lúc đó, khí tức cả người Đường Tư Hoàng đột nhiên chấn động kịch liệt trong thoáng chốc, hai đồng tử vì không nhìn rõ mà nhíu lại, mâu sắc cũng càng lúc càng thâm sâu. Đường Miểu trong lòng càng sợ hãi, sửng sốt nhìn Đường Tư Hoàng, không dám nhúc nhích nữa, ngay cả ánh mắt cũng quên dời đi.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng nước chảy xuống từ vòi sen, róc rách róc rách, cũng nhờ thế mà giấu được tiếng tim đập của Đường Miểu.
Không biết qua bao lâu, khí tức sắc bén mãnh liệt trên người Đường Tư Hoàng đột nhiên thu lại, thản nhiên buông mắt, nhìn cậu chừng một giây, bình thản nói một cậu "Lần sau nhớ khóa cửa" rồitự nhiên đóng cửa lại, nhẹ nhàng không tiếng động rời đi.
Giờ nhớ lại, Đường Miểu đột nhiên thấy chuyện lúc đó hình như có chỗ nào không đúng, cha nói "Lần sau nhớ khóa cửa" nghĩ là không trách cậu tự tiện dùng phòng tắm của y, mà nếu vậy thì tại sao ánh mắt cha lại đột nhiên sắc bén trong nháy mắt như thế?
Hiện tại đang trong tình huống khẩn trương nên cậu cũng không nghĩ nhiều, lực chú ý lại dời ra ngoài xe. Đứng ngồi không yên chờ đợi khoảng chừng 1 tiếng, cuối cùng cũng thấy Đường Hâm chậm rãi đi tới, mở cửa xe.
Đường Miểu dường như sợ hắn hối hận mà nhanh chóng nhảy xuống xe, liếc một cái liền thấy Đường Tư Hoàng đang đứng đưa lưng về phía cậu nói chuyện với Đường Võ cách đó không xa, mau chóng quét Đường Tư Hoàng trên dưới một lần, không phát hiện có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng oán khí trong lòng cậu trong chốc lát chỉ sợ không thể tiêu tán được.
Đường Hâm khó hiểu nhìn cậu mộtcái, trở về xe mình uống nước.
"Đi xem xem chiếc xe vận tải trong thông đạo vận chuyển hàng kia có bị gạch đá đổ xuống đè mất không, nếu không thì mang mấy hộp đồ hộp lên toa chở hàng đi." Đường Tư Hoàng phân phó chothuộc hạ. Vấn đề chìa khóa kia rất dễ giải quyết, trực tiếp dùng súng mở là được.
Đường Văn đứng cạnh ống dẫn dầu chờ can dầu đầy.
Đoàn xe lửa này không phải đi thẳng từ G thị tới B thị, nhưng cũng không sao, chỉ cần dựa theo lộ tuyến đã định trước thì không còn vấn đề. Xe lửa này có tổng cộng 6 toa, 2 toa đầu là toa khách, hai toa kế là toa chở hàng, hai toa cuối là toa bồn. Mấy người Trương Vọng đang đưa những vật tư cần dùng trên xe lửa và balô tùy thân của mỗi người trên mấy chiếc việt dã lên toa khách, Xuân thẩm ở bên đó giám sát. Xuân thẩm tuy là phụ nữ nhưng cũng biết nổ súng, thời điểm mấu chốt vẫn sẽ khống chế được tình hình. Đường Xuân thuần thục điều khiển cần cẩu chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa trong nhà ga, đem 6 chiếc Land Rover cùng ba chiếc khác của mấy người sống sót từng cái câu lên, để ở toa thứ tư.
Lại bận rộn thêm 1 tiếng, cuối cùng đã đổ đầy dầu cho xe lửa, còn lấp đầy hai toa bồn. Dầu trong kho dầu cònrất nhiều, nhưng Đường Tư Hoàng cũng không tham.
Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng,thì đã hơn 6 giờ. Đường Miểu tuy không có việc gì làm nhưng cũng thấy có hơinôn nóng. Thẳng đến khi Đường Tư Hoàng ra hiệu với Đường Xuân, Đường Xuân tập hợp tất cả mọi người lại.
"Toàn bộ những người sống sót đềulên toa khách thứ hai, 5 phút sau xuất phát." Đường Tư Hoàng nói.
Nhóm người sống sót sắc mặt giãn ra, tinh thần chấn động, biểu tình căng chặt đã lâu lúc này mới lộ ra vài phần nhẹ nhõm, không cách nào che giấu được kích động, cầm lấy hành lý của mình, chen lấn đi lên xe.
"Nhanh, nhanh, lão tử phải rời khỏi G thị!"
Đường Tư Hoàng ngoắc gọi Đường Cửu tới, nói nhỏ một câu. Đường Miểu nghe thấy rất rõ ràng, y nói "Không mang Đinh tiểu thư theo".
Đường Cửu gật nhẹ đầu, biết rõ tiên sinh cũng có ý muốn cho hắn cơ hội báo thù, giương mắt nhìn lại Đinh tiểu thư. Đinh tiểu thư không phát giác ra điều gì, tuy tóc tai rối bù nhưng vẫn không ảnh hưởng tới nụ cười ngọt ngào của cô ta, lúc này đã không còn liếc nhìn Đường Tư Hoàng nữa mà ôm chặt lấy túi của mình, cùng những người sống sót khác lách người lên xe, cứ như chậm một bước thì sẽ không lên kịp.
Đúng lúc này, lầu hai nhà ga truyền tới một giọng cười: "Haha, xem ra chúng tôi đã tới đúng lúc."
Đường Miểu cả kinh, dưới chân tự động di chuyển, đi tới bên người Đường Tư Hoàng, cảnh giác nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ trên lầu hai không biết từ lúc nào đã đứng một đám người, quần áo vô cùng bẩn như bôi cái gì lên. Mỗi người đều mang vẻ mặt cười như không cười, lưng vác một cái bao cũng rất bẩn, trong tay cầm đủ loại vũ khí lạnh. Đám người kia trực tiếp từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, sải bước đi đến trước mặt Đường Tư Hoàng.
Sau khi bọn chúng tới gần, Đường Miểu mới phát hiện thứ gì đó ướt ướt trên người họ không phải vết bẩn bình thường mà là máu tang thi, xem ra là cố ý trét lên. Những người đó vừa tới gần, mùi hôi thối lập tức bay vào mũi, xông lên mặt làm cậu thật muốn nôn một trận.
Đường Miểu rủa thầm một tiếng: Đáng chết! Vì lực chú ý của cậu luôn đặt trên người cha nên không phát hiện ở đây ngoại trừ mấy người bọn họ còn có những người khác!
"Vị đại ca đây, may mà đuổi kịp, cho chúng tôi xin chút tiện nghi nhé."
Người nói là một người đàn ông tóc húi cua, tuổi tác chừng 37, 38, thân cao ít nhất 1m8, dáng người thập phần cường tráng, mặt mang nét cười nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có, ánh mắt như có như không đảo qua mấy người Đường Tư Hoàng một lần, đại đao bên tay trái vẫn còn dính máu, sống đao thỉnh thoảng đập vào lòng bàn tay phải, một bộ khí thái khí định thần nhàn.
Đường Miểu không biết bộ dáng híp mắt nhìn của mình rất giống Đường Tư Hoàng. Nhìn biểu lộ mấy người này không hề giống như chỉ đơn thuần muốn đi nhờ xe, ánh mắt dò xét đối phương của cậu cũng bắt đầu trở nên bất thiện, tựa như một con mèo nhỏ từ từ lộ ra móng vuốt.
Ánh mắt Đường Tư Hoàng lướt qua mặt cậu, khóe môi khẽ cong lên.
"Lý tiên sinh?" Trương Vọng kinh ngạc gọi một tiếng, sắc mặt lập tức trầm xuống. Những người này chính là nhóm người sống sót hắn đã gặp được khi đi dò đường lúc trước. Người vừa nói tên là Lý Long, là đầu lĩnh của đám người sống sót này.
Mấy người Đường Văn không nói gì mà đứng bên người Đường Tư Hoàng, bình thản nhìn người đi tới.
Đường Tư Hoàng cũng không lập tức phản ứng lại Lý Long mà nói với Đường Miểu: "Lên trước?"
Trong nội tâm Lý Long có chút không vui, nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng mà không hề ý thức được, hào khí lúc này đã hoàn toàn bị Đường Tư Hoàng khống chế.
Đường Miểu lắc đầu, mắt nháy cũng không nháy mà nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, kiên định biểu thị quyết tâm của mình.
Đường Tư Hoàng thấy cậu khôngmuốn lên trước cũng không kiên trì bắt ép, lúc này mới nhìn qua Lý Long: "Các vị đây chiếm tiện nghi có hơi lớn rồi. Từ đầu tới giờ đứng trên lầu hai nhìn chúng tôi giết tang thi có lẽ thấy rất vui nhỉ?" Từ sau khi uống linh thủy, ngũ giác của y đã mạnh lên rất nhiều lần, tuy kém hơn Đường Miểu, nhưng tinh thần lực cũng có thể cảm ứng được động tĩnh trong vòng trăm mét, vừa tiến vào sân ga, y đã cảm nhận được sự tồn tại của mấy người này. Sở dĩ không vạch trần cũng là vì muốn xem xem mấy người này đến tột cùng là đánh chủ ý gì.
Lý Long biến sắc, không ngờ tới người này vậy mà đã sớm biết rõ bọn hắn ở trên lầu. Gã đột nhiên có cảm giác không ổn.
Đám người đứng sau gã khí thế vốn rất tự tin cũng tức khắc bị lấn át, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Nếu các vị đây đã nhìn ngay từ đầu, vậy cũng hiểu rõ, vì có được đoàn tàu này, chúng tôi đã phải bỏ ra một cái giá lớn thế nào.." Đường Tư Hoàng dường như không thấy sắc mặt Lý Long, hai tay đút trong túi, làm ra tư thế đứng bình thường tùy ý, thản nhiên y như bộ dáng đàm phán chuyện làm ăn cùng người khác hồi trước tận thế, "Muốn lên xe, có thể, mỗi người nộp lên một nửa vật tư xem như phí đi xe."
Đường Miểu lướt qua một vòng bọn Lý Long. Vật tư của mấy người này cũng không thể gọi là nhiều, chỉ một cái balô có thể chứa được bao nhiêu chứ? Kỳ thật có hay không cũng không sao cả. Nhưng nếu để mấy người này lên xe thì bọn chúng nhất định sẽ uy hϊế͙p͙ và phân chia ranh giới giữa hai bên. Nói cách khác, cho bọn chúng lên thì chúng sẽ tưởng mang chúng theo là điều đương nhiên, chung quy đều sẽ có phiền toái.
Lý Long ha ha cười, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đường Tư Hoàng: "Nếu bọn tao không đồng ý?"
Thần sắc Đường Tư Hoàng vẫn khôngđổi: "Vậy các người phải hỏi xem những người sống sót khác có đồng ý hay không? Hỏi "chúng" có đồng ý hay không?"
Đường Tư Hoàng không thèm để ý nháy mắt với bên cạnh. Mấy người Đường Xuân lạnh lùng đứng đó, làm như vô tình vỗ vỗ túi. Túi của mỗi người đều để lộ ra hình dạng khẩu súng, trên mặt hữu ý vô ý lộ ra biểu tình cười như không cười y như của bọn Lý Long vừa rồi.
Lý Long thế mới biết mình đã đá phải tấm sắt, thầm nghĩ nam nhân này quả nhiên không dễ chọc. Từ chỗ Trương Vọng biết được lão đại của hắn vậy mà muốn rời đi bằng xe lửa, gã cũng dự liệu được lão đại Trương Vọng nhất định không phải nhân vật bình thường, bằng không sẽ tuyệt đối không dám xông vào nhà ga. Lúc đó, gã liền nhanh trí nghĩ đến chiêu "Ngồi mát ăn bát vàng".
Gã tự tin như vậy là vì, trong lúc vô tình gã phát hiện, con người sau khi bôi máu tang thi lên người thì trong vòng 20 phút, tang thi sẽ không thể phát hiện được khí tức của bọn họ.
Sau khi cùng Trương Vọng tách ra, gã lập tức trở lại chỗ đang trú tạm, mang theo toàn bộ người sống sót chạy đến nhà ga trốn trước, chờ đoàn người Trương Vọng giải quyết xong tang thi mới xuất hiện, ngồi không hưởng lộc. Thật không ngờ, nam nhân này vậy mà đã sớm biết được sự hiện hữu của gã, còn cố ý không vạch trần. Vốn gã còn định thừa cơ cướp đoạt dầu ma-dút, giờ xem ra là lấy giỏ trúc múc nước mà thành công dã tràng rồi.
******************************************