Đường Tư Hoàng lưu lại một phần túi máu trên xe, những thứ khác đều giao cho Đường Văn, phân cho những người khác trong đội. Mấy người sống sót kia thấy thế cũng mau chóng dùng vật tư đổi lấy một ít túi máu. Trong đội bọn họ thiếu đi ba người, chắc đã hi sinh.
Lý Túc và Hồng Thiên cũng đổi một vài túi máu, bọn hắn lúc này mới quyết định vứt bỏ xe của mình. Bởi kế tiếp bọn hắn phải
nhất cổ tác khí
xông vào nhà ga, không có thời gian nửa đường đổi xe. Hồng Thiên mượn bọn Đường Văn một cái bình không, dùng một cái ống nhựa lấy chút xăng cuối cùng trong xe mình.
(này là anh Thiên vớt vát chút xăng cuối cùng từ cái xe ảnh vứt đi ấy)
Đường Miểu từ xa thấy một màn này, quay đầu nói với Đường Tư Hoàng: "Hồng Thiên người này rất cẩn thận."
Đường Tư Hoàng gật đầu đồng ý. Hai người Hồng Thiên và Lý Túc có thể sống đến bây giờ mà còn ít bị thương, cùng sự cẩn thận của Hồng Thiên có lẽ không thoát được quan hệ.
Lý Túc cùng Hồng Thiên đi chung xe với Đường Văn và Đường Võ. Đường Miểu lấy ra mấy cái bộ đàm phân cho ba chiếc xe của mấy người sống sót để thuận tiện liên lạc, đoàn xe lập tức thẳng hướng nhà ga.
Không như mọi người sở liệu, còn chưa tới quảng trường trước nhà ga, tang thi đã đông nghịt di động rì rì trước quảng trường. Tiếng xe đến lập tức phá vỡ sự tĩnh lặng trên quảng trường. Đám tang thi như bị bỏ đói ba bốn ngày, vừa ngửi được mùi thịt sống, liền nhanh chóng bạo động, bắt đầu tụ lại về phía đoàn xe.
Theo như kế hoạch, tất cả mọi người tổng cộng chín chiếc xe, di chuyển theo hình tam giác cân, làm đám tang thi tách ra hai bên. Sáu chiếc xe của Đường gia đều bật cưa điện, cưa bất cứ tang thi nào tới gần. Máu tươi ồ ạt chảy ra, tang thi giật giật vài cái, té trên mặt đất không còn có thể nhúc nhích.
Tất cả các xe đều mở cửa sổ, người nép vào trong, ném mấy túi máu ra xa. Không ít túi máu bị vỡ ra, máu chảy đầm đìa một mảnh, tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm. Phương pháp này vô cùng hữu hiệu, tức khắc có không ít tang thi nghe mùi mà chạy ra xa. Có túi máu ném xuống đất nhưng không bị vỡ, sau đó bị đám tang thi trong lúc vô tình giẫm trúng, lập tức rách bung ra, máu rơi vãi trên đất, mùi tanh tỏa ra bốn phía, càng nhiều tang thi nữa vây tới. Trong không khí, mùi hôi thối càng ngày càng sặc mũi.
"Biến trận!" Đường Tư Hoàng nhắm đúng thời cơ hạ lệnh.
Một đống túi máu bay ra, tiếng xe ma sát "K–Í–T–T—" bén nhọn với mặt đất vang lên, đoàn xe nhanh chóng thay đổi trận hình, từ hình tam giác biến một hàng thẳng, do Tần Cường lái chiếc đầu dẫn đường, nhanh như chớp phóng tới cạnh chiếc cửa thủy tinh của nhà ga. Theo lời chỉ dẫn của Tần Cường, đó là đường dành riêng cho hàng hóa, chuyên để vận chuyển hàng hóa vào trong.
Sau khi chiếc xe cuối cùng đi vào, cũng không quên đẩy một chiếc xe kéo cỡ nhỏ ra chặn cửa.
Con đường tối đen, tất cả đèn xe đều được bật lên. Thông đạo không phải là một đường thẳng mà khá uốn lượn, lúc này kỹ thuật lái xe của mọi người chính là một thách thức lớn.
Bỗng nhiên, đằng sau truyền đến một tiếng "Phanh—!" thật lớn.
Đường Miểu vội vàng dùng bộ đàm hỏi: "Xe số 6, đằng sau xảy ra chuyện gì?"
"Chiếc cuối cùng gặp phải trở ngại."
Đường Tư Hoàng nói: "Đi xem xem còn người sống hay không. Cẩn thận."
"Vâng."
Đường Thất và Đường Cửu nhanh chóng chạy xuống xe. Chiếc xe kia đã bốc khói, nam nhân lái xe và hai nam nhân ở băng ghế sau đều chết hết, chỉ còn một người bên ghế phó lái là còn chút hơi thở, đang suy yếu từ từ nhắm mắt lại, trên ót ướt đẫm máu.
*******************************************