Tạ Hộ đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua một mảnh vườn xinh đẹp, đến nơi Tạ Cận ở - Bình Dương cư.
đi đến cạnh cửa thì Tạ Hộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái tấm biển chỗ kia, không nói gì, đi vào sân, trong viện bọn hạ nhân hành lễ với nàng, chờ nàng vào chủ viện, mới đứng dậy làm việc tiếp. Những quy củ cơ bản này ở trong Bình Dương cư không có, sau này Vân thị theo đại phu nhân đến phủ Vương gia vài lần, mới học những quy củ này trở về.
Tạ Hộ đi vào thư phòng, nhìn thấy phụ thân Tạ Cận đang ngồi ở phía sau chồng sách, nghiêm túc tra hỏi việc học của Tạ Tân và Tạ Thiều.
Tạ Cận cũng được xem như khôi ngô tuấn tú, có tướng mạo, tính tình điềm tĩnh, trênmôi hai đường râu cá trê, mũi cao thẳng, chỉ có điều luôn mím môi, khiến cho người ta cảm giác hắn rất nghiêm túc.
Tạ Tân đang đọc thuộc lòng sách vở mấy ngày nay học cho Tạ Cận, Tạ Hộ đi vào cũng không dám tiến lên, đứng ở phía sau hành lễ với Tạ Cận, sau đó lui đến phía sau ca ca Tạ Thiều, Tạ Thiều quay đầu nhìn nhìn nàng, một đôi mắt to đen bóng đầy giảo hoạt, Tạ Hộ ngẩng đầu liếc mắt nhìn người ca ca này, Tạ Thiều quả thật không tệ, so với Tạ Cận càng thêm xuất sắc, mặt trắng như ngọc, mày kiếm mắt sáng, một đôi mắt có thể nói là linh động sâu sắc, hơi hơi nhướn lên đôi mắt đào hoa nhìn vào liền biết là một vị công tử đa tình, hắn năm nay 14 tuổi, vóc người dĩ nhiên khá cao, cao lớn vững chãi như cây Tùng, hiện nay chưa thú thê tử.
Theo lý thuyết mà nói ngay cả muội muội của mình cũng không nên đánh giá như vậy, nhưng từ lúc Tạ Hộ tiến vào sau hắn, một đôi mắt nhìn Tạ Hộ đánh giá không ngừng, Tạ Hộ cũng có chút ngượng ngùng, đành phải giương mắt trừng hắn, bị trừng mắt, Tạ Thiều có chút ngoài ý muốn, sau đó liền nở một nụ cười láu cá với Tạ Hộ, nụ cười Tạ Thiều vừa ngây thơ vừa mang vẻ láu cá, đúng là một chiêu thần kỳ của hắn khiến nữ tử lưu luyến, lúc hắn không cười, nhìn hắn có vẻ đa tình, nhưng khi hắn cười, có thể chắn chắn là một vị công tử đa tình, bởi vì không ai nhìn ra hắn cười châm biếm hay thật sự cười, tiếp theo bị hắn mê hoặc.
Mặc dù kiếp trước Tạ Thiều không có gì đặc biệt, nhưng hắn đối đãi với Tạ Hộ rất tốt, hắn văn không hay, võ không tốt, suốt ngày ở bên ngoài bôn ba, khi Tạ Hộ nhập cung năm ấy, hắn còn chưa thú thê, tuy nhiên, lúc Tạ Hộ nhập cung, hắn ngược lại cho nàng một lễ vật rất lớn, ước chừng ba mươi hai vạn ngân phiếu, hắn cho nàng như vậy, những ngân phiếu này giúp cho nàng đỡ những phiền phức trong cung rất nhiều. Bởi vậy, mặc kệ người ca ca này, người bên ngoài nhìn thấy thế nào, Tạ Hộ đối với hắn cũng có hảo cảm.
Mà Tạ Thiều chỉ cảm thấy muội muội này có chút khác biệt, mặc dù từ trước đến nay hắn nhìn nàng, nhưng nha đầu kia tự phụ cao ngạo, luôn luôn không để ý đến hắn, khiến hắn muốn người bổ đầu nàng ra xem bên trong có cái gì, nhưng hôm nay lại rất khác, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, hơn nữa còn mơ hồ nhìn hắn cong khóe môi lên, lần này ngược lại khiến Tạ Thiều không được tự nhiên.
Bên kia Tạ Tân đã thuộc lòng xong sách, Tạ Cận lại khảo mấy chỗ quan trọng, Tạ Tân cũng đều trả lời lại, Tạ Cận lúc này mới gật đầu, nhìn Tạ Thiều, Tạ Thiều vội vàng thu hồi vẻ tươi cười, lo lắng đi qua.
Tạ Hộ cũng nhân cơ hội này tiến lên hành lễ với Tạ Cận, ánh mắt Tạ Cận nghiêm túc dừng ở trên người Tạ Hộ, nói:
‘Đứng lên đi. đã đỡ bệnh chút nào chưa?’
Tạ Hộ nhổm dậy, kính cẩn đứng ở một bên đáp lời: ‘Thân thể đã tốt hơn nhiều, trước đó vài ngày nữ nhi không hiểu chuyện, sau khi bệnh nặng, nữ nhi đã nghĩ thông suốt.’
Tạ Hộ nhớ lại, đó là trong lúc nàng bắt đầu tuyệt thực, Tạ Cận đến thăm nàng, nhưng lại bị tính tình cáu kỉnh của nàng chọc giận, thật ra không thể trách Tạ Cận, do Tạ Hộ nói rất khó nghe, nàng nói Tạ Cận không có bản lĩnh, không có tiền đồ, không dám vì nàng cùng đại phòng đối nghịch, không thể vì nàng mà đem bài thơ Tạ Hành cướp đem trở về, nói những lời này xong Vân thị sợ hãi quỳ xuống, Tạ Cận không đánh nàng đã coi như nhân từ lắm rồi.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Hộ, Tạ Cận buông sách trong tay, chăm chú nhìn nàng thật lâu xong mới nói:
‘Ta đã xem qua bài thơ kia của con, tuy nói ở tuổi này con có thể viết ra được những dòng thơ hiếm như vậy, chỉ là ý thơ không đủ, con có cố gắng trau chuốt từ ngữ, quả thực con có tài văn chương, nhưng lại rỗng tuếch, lại là Hoa Gian phái, nữ tử cho rằng làm thơ phải sâu xa mới có thể vinh hiển, sau này nên bớt làm loại thơ kia đi, bị người khác lấy đi, đối với con không phải là chuyện không tốt.’
Tạ Cận nói chuyện, mỗi câu đều xâm nhập vào trong lòng Tạ Hộ, nếu nàng thật sự là tiểu nữ hài 11 tuổi, chắc chắn là không hiểu được lời nói của Tạ Cận, nhưng nàng đãsống lại một lần nữa thì sao có thể không hiểu.
Bài thơ bị Tạ Hành đánh cắp kia, là viết về cảnh tượng yến hội ngày xuân hoa lệ, chính xác là dùng thơ Hoa Gian phái, có những thiếu niên cố chấp nói rằng thơ Hoa Gian đều lấy chủ đề tình cảm nam nữ, ca yến tiệc rượu là chính, đối với nữ tử mà nói như vậy không có trang nghiêm, ý của nó là phải rèn luyện ngôn ngữ, tư tưởng của lão Trang chú trọng ý nghĩa triết lý, đây mới thích hợp với tiểu thư khuê các.
‘Dạ. Nữ nhi nhớ kỹ.’ Tạ Hộ nghe theo lời chỉ dạy khiến Tạ Cận giãn lông mày ra, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tạ Thiều.
Tạ Thiều bị nhìn đến vô cùng căng thẳng, vội vàng nghiêm trang đứng thẳng, thái độ chỉnh tề, Tạ Cận ngược lại không phải gọi hắn học thuộc lòng, mà hỏi: ‘Hôm qua ta gặp Tô sư phụ, ông ấy nói con hai ngày này vẫn chưa đến tập võ.’
Giọng Tạ Cận nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm khắc, khiến Tạ Thiều láu cá cũng khôngkhỏi sinh ra sợ hãi trong lòng, cúi đầu không nói.
Tạ Cận cũng không nổi giận, cứ chờ như vậy, vẫn tiếp tục uống trà, hắn càng như vậy, Tạ Thiều càng hoảng hốt, cuối cùng đợi Tạ Cận buông ly trà, Tạ Thiều cũng quỳ xuống, cúi đầu nói: