Đêm nạp thiếp đó, Tạ Cận không hề bước vào nơi ở của La Cẩm Tú, mà cho người canh giữ bên ngoài viện, còn mình thì trở về phòng của Vân thị.
Vân thị ngồi ở trước bàn trang điểm khóc đỏ mắt, y phục trên người vẫn chưa thay, thấy Tạ Cận đi đến, Vân thị xoay người sang chỗ khác không nhìn ông.
Tạ Cận đi đến phía sau bà, tinh tế chải tóc cho bà. Lúc đầu Vân thị vẫn ngồi yên, sau khi Tạ Cận chải một nửa cho bà xong thì Vân thị quay lại, đánh hai cái lên ngực ông. Tạ Cận không tránh không né, Vân thị cũng không nhịn được nữa khóc lớn lên, Tạ Cận ôm bà vào lòng, nói:
"Chúng ta không thể cứ tiếp tục nhẫn nhịn. Ta sẽ không cho người bên ngoài khi dễ mẹ con nàng. Nếu chuyện của Tân Nương ta còn nhịn nữa, kế tiếp sẽ đến phiên A Thiều, tiếp theo là A Đồng. Người lương thiện bị người khác khinh khi, quá hiền lành bị người ta chèn ép. Nhiều năm nay chúng ta đã ẩn nhẫn suốt, tất cả đã quá đủ rồi. Kế mẫu lạnh nhạt, phụ thân không quan tâm, ngay cả phí ăn mặc ngày thường mà bọn tiểu nhân cũng dám cắt xén. Thấy nàng phải lo lắng của hồi môn mà ta không yên lòng. Ta muốn sống yên bình, muốn làm quan liêm khiết, nhưng bọn họ không cho ta cơ hội, một khi đã như vậy, ta cũng không cần làm người nhân từ nữa. Lúc trước ta cứ nghĩ rằng, vừa muốn làm quan, vừa muốn người bên ngoài ca ngợi ta thanh liêm, muốn mĩ danh truyền ra, khi đó ta không thấy rõ ràng tình cảnh của mình. Giờ ta nhận ra ta vẫn luôn ở trong phủ, sao phải sợ sẽ có người nói thanh danh của ta.”
Vân thị được ông ôm vào trong ngực, mới thấy an tâm đôi chút, vẫn không ngừng rơi nước mắt. Tạ Cận ngồi xổm người xuống, quỳ xuống trước mặt Vân thị, hai người ngang mày nhau, Tạ Cận nâng mặt của Vân thị lên, hôn lên khuôn mặt đang khóc lấm lem, nghiêm túc nói:
"Cho ta thời gian một năm, ta sẽ đưa nàng từ bên ngoài trở về, được không?"
Vân thị nhìn Tạ Cận, thấy vẻ mặt ông thận trọng, không hề có vẻ gạt người. Vân thị nhớ đến 17 18 năm làm phu thê với ông, ông đối xử với bà thế nào, không lẽ bà khôngrõ. Mặc cho ông nâng cằm mình, Vân thị cắn môi dưới, nhịn khóc, nói:
"Dù sao, dù sao cũng không cho chàng vào phòng nàng ta!"
Tạ Cận thấy bộ dáng của Vân thị mà bật cười, liên tục gật đầu hai cái, nói: " Được, ta hứa với nàng. Đừng tức giận. Nàng xem đã lớn như vậy sao lại khóc nức nở lấm lem hết mặt mũi như một đứa con nít."
Vân thị nghe ông nói như vậy, cũng nín khóc mỉm cười, lại còn giả bộ tức giận, nói: "Đừng nói này nọ với thiếp! Thiếp chưa hết giận đâu. Thiếp nói cho chàng biết, thường ngày thiếp đều nghe theo chàng nhưng chuyện này dù thế nào thiếp cũng không thể chịu đựng nổi. Chàng là trượng phu của ta, vì chàng cái gì ta cũng không cần, cơm rau dưa, vải thô ma y ta đều không ngại, trong lòng chàng không thể có những nữ nhân khác. Nếu trong lòng chàng có nữ nhân khác, mặc dù ta rời đi chàng sẽ thương tâm đến chết, nhưng mà ta sẽ không ở lại."
Tạ Cận vội vã ôm Vân thị vào lòng, an ủi bà: "Yên tâm đi. Trong lòng ta chỉ có mình nàng. Mấy năm nay nàng vì ta như thế nào, ta đều ghi tạc trong lòng. Nếu ta phụ lòng nàng, vậy ta chính là tên khốn kiếp, đi ra đường sẽ bị sét đánh chết."
Vân thị nóng nảy, che miệng Tạ Cận, trừng mắt nói: "Lại nói bậy!"
Tạ Cận thấy thê tử còn quan tâm ông, mỉm cười, nắm lấy tay của thê tử không buông, Vân thị cũng dần dần bình tĩnh trở lại, thở dài, nói:
"Đừng tưởng rằng chàng nói vậy ta sẽ tha thứ cho chàng, chàng muốn ta chứng kiến chàng ở trong phủ với nữ nhân khác, ta làm không được. Chàng nói một năm, ta sẽcho chàng một năm, ngày mai ta đến xin lão phu nhân trở về Giang Nam. Trước đó vài ngày di nương của ta phái người mang thư đến, nói gần đây không khỏe, vừa lúc ta trở về chăm sóc cho bà. một năm sau, nếu chàng không đón ta trở về, còn dây dưa cùng nữ nhân này trong phủ, ta sẽ đến am xuống tóc làm ni cô, cả đời không gặp lại chàng."