Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 26: Khinh người quá đáng

Vân thị cảm thấy A Đồng bất bình thường liền hỏi:

"A Đồng, con làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"

Tạ Hộ im lặng buông đũa xuống, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng, nhìn Tạ Tân nói một câu khó hiểu: "Tỷ, tỷ thật hồ đồ. Tam phu nhân vì cái gì muốn dẫn tỷ đikinh triệu phủ? Bà làm sao có thể trùng hợp xuất hiện ở Ngự sử phủ? Tỷ đi chuyến này…phải làm sao bây giờ?"

Tạ Tân không hiểu nhìn Tạ Hộ, lại nhìn nhìn Vân thị, không đợi nàng nói chuyện, Vân thị liền lên tiếng:

"A Đồng, con làm sao vậy? Rốt cuộc con muốn nói gì?"

Tạ Hộ tâm tư rối bời, thở dài, nói: "Chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi."

nói xong câu đó, Tạ Hộ liền vội vàng xoay người, rời khỏi phòng ăn, đến thư phòng gặpTạ Cận.

Lúc Tạ Hộ đến, Tạ Cận đang dùng cơm, vừa ăn vừa xem sách, thấy Tạ Hộ đột nhiên đi vào, không hiểu buông đũa, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Tạ Hộ trực tiếp đi đến trước án thư của Tạ Cận nghiêm mặt nói: "Phụ thân, nữ nhi muốn hỏi người một chuyện. Kinh triệu phủ doãn La đại nhân đối với người có ảnh hưởng không?

Tạ Cận nhíu mày nhìn nữ nhi trước mặt mới cao đến bụng ông, không hề hứng thú với chuyện nàng nói, mặt lạnh nói: "Đây không phải chuyện con nên lo lắng, trở về đi.”

Tạ Hộ lại quật cường không đi, dùng hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tạ Cận, nóitừng câu từng chữ:

"Cha, hôm nay tỷ tỷ bị tam phu nhân mang đi kinh triệu phủ, Hòa phủ doãn La đại nhân còn có di nương hắn đánh mạt chược một buổi chiều, ngày ấy con ở Định quốc công phủ ngẫu nhiên nghe người nói , kinh triệu phủ Doãn muốn tái giá mà tam phu nhân đem tỷ tỷ qua... Con sợ..."

Tạ Cận nghe xong Tạ Hộ nói, cũng nhíu mày: "Con nói cái gì? Tam phu nhân mang tỷ tỷ con đi đi kinh triệu phủ?"

Tạ Hộ liên tục gật đầu: "Dạ. Vừa rồi tỷ tỷ mới trở về, con nghĩ đến ngày ấy nghe được, trong lòng sợ hãi, liền đến tìm phụ thân. Chuyện kia con không dám nói cho mẫu thân và tỷ tỷ nghe, chuyện này nên làm sao bây giờ?"

Tạ Hộ miệng nói như vậy, trong lòng âm thầm khẩn cầu Tạ Cận ngàn vạn không cần là loại người bán nữ cầu vinh, nàng biết, kinh triệu phủ doãn La đại nhân là thân huynh đệ với Lại Bộ Thị Lang La Ngọc Lương, kiếp trước tuy nói bị bức bách, nhưng khẳng định là Tạ Cận muốn dùng chuyện này cầu xin chức vị, nghĩ tốt xấu cũng là chính thê của quan to tam phẩm, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt, không đấu tranh liền đem Tạ Tân gả đi, nhưng bây giờ, Tạ Cận đã nhập Lại bộ, chỉ hi vọng ông không cần giẫm lên vết xe đổ, vì chức quan mà tổn hại hạnh phúc cả đời của nữ nhi.

Tạ Cận im lặng rất lâu, nhìn Tạ Hộ một hồi lâu mới thở dài, nói:

"Chuyện này cũng không nhất định giống con nghĩ, con không nói cho mẫu thân và Tạ Tân là đúng, nhưng chuyện này do con ngẫu nhiên nghe được, cũng chưa chắc sẽthành sự thật." Tạ Cận nói tới đây dừng một lát, sau đó lại an ủi Tạ Hộ đang sầu não, thêm vào một câu: "Cho dù là sự thật, phụ thân cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, con đi về trước, đừng lo lắng quá nhiều, mọi chuyện đã có ta lo.”

Tạ Cận một câu ‘Mọi chuyện có cha lo’ quả thật làm cho Tạ Hộ bình tâm một chút, nghĩ chính mình hiện tại cấp bách, cũng không thể làm gì, vẫn là nhờ Tạ Cận tranh thủ, nàng chán nản gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, hành lễ lui về sau đi ra ngoài.

***

Suốt mùa hè, Tạ Hộ đều vì chuyện Tạ Tân mà lo lắng, nhưng từ lúc tam phu nhân đem Tạ Tân đi kinh triệu phủ, suốt cả hai tháng đều không có bất cứ động tĩnh gì, mắt thấy mùa hè nóng bức cứ trôi qua như vậy, ngay cả Tạ Hộ không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mình nhớ nhầm?

Cuối tháng chín, nắng gắt cuối thu còn sót lại, buổi trưa mặt trời nóng như lửa.

Hôm nay Hầu phủ nhị phòng nghênh đón một vị khách, Lại Bộ Thị Lang chi thê Vương thị, tam phẩm cáo mệnh phu nhân, Vân thị tuy gả vào Hầu phủ, nhưng tướng công quan cấp không cao, tự nhiên không sánh được với cáo mệnh phu nhân, ở phòng bên tự mình dâng trà tiếp đãi bà, hai người nói chuyện rất lâu, đến trưa, Vương thị mới từ phòng bên ra, Vân thị hồn thất lạc phách đưa bà đến cửa, Vương thị dắt tay Vân thị, vỗ nhẹ hai lần, cười nói:

"Đây là chuyện tốt đó. Đừng có ủ rũ như vậy, người nhìn chằm chằm vị trí kia rất nhiều, ta cũng cảm thấy vị trí này không nên để cho Nhị cô nương, nhưng đại bá nhà ta lại động chân tình với Nhị cô nương, khuyên như thế nào đều không nghe."

Vân thị bị Vương thị túm lấy tay, vội vàng rút ra, hai tay đong đưa, nói: "không, khôngkhông không. Chuyện này cũng không phải trò đùa, ta chờ Nhị lão gia trở về hỏi kỹ, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, không thể trò đùa, không thể."

Vương thị nhìn Vân thị rút tay về, khóe miệng nhếch nhếch cười, nói:

"Hai người cứ tự nhiên thảo luận chuyện này, hôm nay ta đến truyền lời thôi, nếu quý phủ đồng ý, trước đồng ý chuyện này, sính lễ tuyệt đối sẽ không bạc đãi nhị cônương, dù sao cũng là cô nương Hầu phủ, gả qua làm đích thê, tam phẩm cáo mệnh có sẵn."

Vân thị vẫn lắc đầu, hoàn toàn bị lời nói của Vương thị dọa sợ, Vương thị hôm nay tuy nói ngoài miệng, cho nên cũng không mang tín vật gì, xem ra, mối hôn sự này đại bá vẫn thiệt thòi, một tiểu cô nương 15 tuổi, dựa vào cái gì mà gả cho một quan to tam phẩm, tuy làm chính thê, nếu có bản lĩnh cũng chẳng hề gì, mặc dù xuất thân Hầu phủ, thân cha lại là tiểu phẩm quan, nàng gả chỗ tốt, đại bá kia còn phải kêu tiểu phẩm quan một tiếng nhạc phụ, quả thực quá sức thuyết phục.