Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 13: Quỳ xuống

"Mẫu thân, người thật sự muốn phụ thân đánh con chết mà! Người không biết cha nhẫn tâm thế nào đâu, xuống tay rất nặng, lưng con chắc chắn là bị phế đi rồi, tương lai có sẹo, lấy thê tử chắc chắn người ta sẽ ghét bỏ con, nếu người nhẫn tâm như vậy, con sẽ đến chỗ phụ thân bây giờ, dù sao cũng không ai đau lòng thì đánh chết con đi, còn sống làm gì nữa."

"Con!"

Đối mặt với nhi tử không biết xấu hổ không phải là lần đầu tiên, bị hắn làm tức nghẹn, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, lại nhớ tới lúc bị đánh, cuối cùng không đành lòng, đưa tay nhéo lỗ tai Tạ Thiều một cái, Tạ Thiều cũng biết ra vẻ, phối hợp với động tác của Vân thị, bị bà kéo lỗ tai lên, hắn chịu không được cầu xin tha thứ:

"Ái da, ái da, mẫu thân nhẹ tay, nhẹ tay thôi mà, lỗ tai con muốn rớt ra!"

Vân thị buông ra, tức giận nói: "Hừ, ta ước gì ta nhéo rớt lỗ tai con, dù sao để lại cũng chỉ để trang trí."

Tạ Thiều một tay che mông, một tay che lỗ tai, nhìn Vân thị, hắn biết mình không thoát được, ôm cánh tay Vân thị, làm nũng muốn bà bôi thuốc cho mình, lại quấn lấy bà, Vân thị thở dài cam chịu.

Sau khi bọn họ đi rồi, Tạ Hộ mới đi khỏi núi giá, trong lòng nói không nên lời, vị ca ca của nàng đúng là nhân tài. không nói tiếng nào rời phủ nửa tháng mà đi Dương Châu một chuyến? đi chơi hay là đi..

Mang theo băn khoăn trong lòng, Tạ Hộ trở về Tốn Phương cư, quả nhiên, sau nửa canh giờ, Tạ Thiều đi vào, gọi Tạ Hộ vào khuê phòng.

Trong lương đình, Tạ Hộ ngồi, Tạ Thiều đứng, Tạ Hộ không khỏi trêu ghẹo nói:

"Sao không ngồi?"

nói chuyện, ánh mắt hướng Tạ Thiều hạ thân nhìn lại, bị Tạ Thiều tạc một chút trán, nói:

"Muội nhìn thấy đã biết còn cố tình hỏi làm gì. Ta biết muội là nha đầu không có lương tâm. Nhìn thấy ta bị đánh, không cầu xin cho ta còn trốn ở bên ngoài nghe lén, nhìn lén."

Tạ Thiều ngoài miệng thầm oán, trong mắt lại nhìn chằm chằm muội muội, trong lòng ngạc nhiên, đã lâu không gặp, muội muội lại càng xinh đẹp, khí chất đoan trang, da dẻ trắng nõn nà, có cảm giác như vịt hóa thành thiên nga, nếu tiếp tục như thế trong tương lai muội ấy sẽ như thế nào nhỉ, lúc trước cứng đầu thứ gì cũng không ăn, đến chỗ nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn biểu tình chán ghét của nàng, đi chỗ nào đều là một bộ lỗ mũi chỉ thiên cao ngạo bộ dáng, đối mặt như vậy một bộ chán ghét biểu tình, ai cũng cho rằng nàng khó coi, nhưng bây giờ không giống như trước, không còn kiêu căng, khóe miệng kia cười ngọt ngào, nhìn rất muốn thân cận, rất muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó khi dễ nàng mới được.

Tạ Hộ không để bụng, nói:

"Muội như thế nào không lương tâm? Huynh không ở trong phủ, muội còn nói tốt về huynh cho nương nghe." Hoa Ý đem trà đến, Tạ Hộ tự mình châm trà cho Tạ Thiều, đưa tới tay hắn, nói:

"Ngược lại lá gan huynh lớn lắm, phụ thân cho huynh xoay mặt vào tường sám hối, vậy mà huynh lại đến đây, nếu như phụ thân biết, chắc sẽ không gọi cả muội lên giáo huấn đâu. Rốt cuộc là ai mới không có lương tâm?"

Tạ Thiều uống trà, đột nhiên nhớ tới chính sự, phía sau lưng cùng mông bị đánh đau rát, Tạ Thiều cũng không ngồi xuống ghế, dứt khoát đi tới trước mặt muội muội ngồi xuống, nói:

"Muội muội tốt, lần này muội nhất định phải giúp ta! sự việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của hai chúng ta về sau, muội nhất định phải giúp ca ca nha."

"..."

Mặt Tạ Hộ đầy hắc tuyến, lạnh lùng nhìn ca ca ngồi xổm trước mặt, hắn thật đúng là không chú trọng, cái gì mà nói chuyện hạnh phúc cả đời ở đây? Chuyện gì nữa đây?

không chờ Tạ Hộ đặt câu hỏi, Tạ Thiều liền nói tiếp: "Muội biết cha để ta úp mặt vào tường sám hối, ta để Lục Xuyên mặc quần áo của ta ở trong phòng thay ta, ta hiện tại cần ra ngoài cửa, chậm chân không tốt, nhưng cha không cho, người canh cửa, ngoài cửa đều là người của cha, ta đi không được."

Tạ Hộ nheo mắt nhìn Tạ Thiều, dường như hiểu được ý của Tạ Thiều, thử dò xét hỏi: "Cho nên, huynh muốn..."

Tạ Thiều liên tục gật đầu, Tạ Hộ đứng lên, trực tiếp cự tuyệt: "Đừng nói nữa, khôngđược."

nói xong, Tạ Hộ phải trở về phòng, lại bị Tạ Thiều giữ chặt, vẻ mặt thảm thiết, nhìn Tạ Hộ rất lâu, Tạ Thiều mới chán nản cúi đầu đứng lên, sau khi nói bên tai Tạ Hộ mộtcâu, ánh mắt Tạ Hộ mới sáng lên, trên mặt có chút biến sắc, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng lại trừng mắt đến mức muốn rơi ra, tuy rằng ánh mắt thật sắc bén, nhưng nhìn thư thái rất nhiều, tinh thần có chút hỗn loạn.

"Huynh nói thật?" Tạ Hộ trong lòng vui vẻ, không yên lòng xác nhận với Tạ Thiều.

Tạ Thiều gật gật đầu, nói: 'không lừa muội, thật sự, không thể trì hoãn nữa, con buôn đã muốn chia lợi, nếu ta không có mặt nhất định phần ta sẽ ít đi, đã vất vả lâu như vậy, ta cũng không muốn bọn họ được lợi.'

Tạ Hộ thu lại ánh mắt nghĩ nghĩ, vừa rồi Tạ Thiều nói bên tai nàng 3 chữ: mười hai vạn. Nếu hắn nói chuyện khác, Tạ Hộ có lẽ không động tâm, nhưng hắn nói thẳng con số, hơn nữa nàng cũng không ngờ lại là một con số khổng lồ.

Suy nghĩ thay đổi rất nhanh, trước khi Tạ Thiều định mở miệng nói câu tiếp theo, nàng liền quyết định, nhìn hắn một cái, nói:

'Cùng muội vào đây.'

Tạ Hộ mang theo Tạ Thiều vào phòng, vẫy tay gọi Hoa Ý tới, nói:

'Ngươi đi nói với phu nhân, ta muốn đi mua giấy vẽ tranh, nói phu nhân phái người thông báo với gác cổng chuẩn bị xe ngựa.'

Hoa Ý lĩnh mệnh đi, lại nhìn Trúc Tình nói: 'đi tìm Phúc Thẩm tìm một y phục thật lớn mang đến đây.'

Hoa Ý và Trúc Tình cho tới giờ là hai nha hoàn luôn nghe lời, nghe Tạ Hộ phân phó liền phụng mệnh đi ngay, Tạ Thiều vừa nghe nàng phái người đi báo chuẩn bị xe ngựa, tâm tình cũng bình tĩnh.

Sau nửa canh giờ, Tạ Hộ mang theo một bà mụ, từ cửa hông Tạ Phủ đi ra ngoài, leo lên xe, xe hướng trong thành mà đi.

Ở trong xe, Tạ Hộ mới biết được huynh trưởng tốt chuồn êm ra khỏi kinh thành điDương Châu để làm một giao dịch mua bán lớn.