Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 107: Bằng hữu tụ hội

Edited by Bà Còm

Hai người cưỡi chung một con ngựa trở lại Định Quốc Công phủ, nhưng vừa xuống ngựa thì trời liền đổ mưa tầm tã. Triệu Tam Bảo lập tức lấy dù tới, Thẩm Hấp thấy trên mặt đất bắt đầu lầy lội, ôm Tạ Hộ xuống ngựa rồi ngồi xổm trước mặt nàng, kéo hai cánh tay nàng vòng qua cổ mình rồi để nàng nằm lên lưng, sau đó liền đứng dậy cõng Tạ Hộ bước đi.

Tạ Hộ kinh ngạc hô: “Phu quân, để thiếp tự mình đi được rồi.” Từ cửa lớn của Công phủ đến Thương Lan Uyển cũng phải mất một đoạn đường khá xa.

Thẩm Hấp quay đầu lại phân phó Triệu Tam Bảo: “Ngươi đưa dù để phu nhân che, chúng ta tự về viện là được.”

“Vâng.”

Triệu Tam Bảo nghe xong liền đưa cán ô giao vào tay Tạ Hộ. Thẩm Hấp cõng nàng đi vào cửa lớn, bước lên đường mòn trải đá cuội bên trái đi về hướng Thương Lan Uyển.

Tạ Hộ sợ Thẩm Hấp dầm mưa cho nên ép sát thân mình vào người của chàng để che dù, gần như dán mặt vào nhau. Thẩm Hấp cảm giác được nàng gần sát, trên mặt lộ ra một nụ cười. Bởi vì trời mưa cho nên trong vườn Công phủ thập phần an tĩnh, giữa trời đất tựa hồ chỉ có tiếng của những giọt mưa đập vào ô che.

Tạ Hộ không tự chủ được chuyển ánh mắt ngắm nhìn sườn mặt của phu quân gần trong gang tấc, nhịn không nổi vội vàng "chụt" một cái trên mặt của chàng, sau đó liền quẫn bách quay đầu đi. Nụ cười trên mặt Thẩm Hấp sâu hơn, quay đầu lại liền thấy vành tai phiếm hồng của người nào đó, bèn chơi xấu thổi thổi. Tạ Hộ mẫn cảm nghiêng đầu tránh, che lại vành tai thẹn thùng không thôi.

Vừa lúc đụng phải ánh mắt thâm thúy của Thẩm Hấp, tim Tạ Hộ dường như đập lỡ đi mấy nhịp, tâm thần đều bị hút vào đôi mắt mê người kia, khó có thể tự kềm chế, ma xui quỷ khiến đã bị ánh mắt của chàng câu dẫn chậm rãi ghé sát đầu vào, đôi môi tương tiếp.

Trời vẫn đổ mưa tầm tã, chàng cõng nàng đứng yên trong mưa, hai người che chung một chiếc dù, nước mưa theo khung dù chảy xuống thành dòng tạo thành một tấm mành mưa. Phía sau tấm mành mưa trong suốt đó có hai người thân mật dán vào bên nhau hôn nhau say đắm. Thẩm Hấp thoáng nghiêng đầu qua bên cạnh một chút, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy thì thầm: “Đưa miệng lại gần một chút.”

“...”

Tạ Hộ đại quẫn, cẩn thận nhìn nhìn tứ phía, sợ hành động lớn mật của bọn họ bị người bắt gặp. Bất quá hiện tại bọn họ đang đứng trên đường mòn đá cuội chạy thẳng đến Thương Lan Uyển, xung quanh chính là hoa viên, tuy không che đậy nhưng khi trời mưa vẫn rất thanh tịnh.

Tạ Hộ tim cũng ngứa ngáy, xác định không ai nhìn thấy mới chuyển ánh mắt trở lại trên mặt Thẩm Hấp. Thấy vẻ mặt chờ mong của chàng, Tạ Hộ bèn đánh bạo chủ động hôn môi, lần này ghé sát gần mặt chàng hơn, hơi hơi hé miệng mời mọc, môi lưỡi quấn quít tình ý miên man nói không nên lời. Bởi vì ở trong tư thế này cho nên Thẩm Hấp nhấm nháp thập phần mềm nhẹ, so với tư thái cuống cuồng đoạt lấy thường ngày rất là bất đồng, có một cảm giác dịu dàng ôn nhu câu dẫn lòng người. Tạ Hộ dần dần trầm mê vào màn "môi trao môi" xảy ra bất thình lình này.

Mưa đổ xuống càng lúc càng lớn, hai người đứng ở trong màn mưa đã lâu, thẳng đến khi Tạ Hộ hắt xì một cái hai người mới giật mình nhận ra bọn họ vẫn còn ở trong mưa...

Phu thê liếc nhau, đều cảm thấy hành vi như vậy quá sức điên cuồng, không khỏi cười to thành tiếng. Thẩm Hấp vội vàng sải bước, hai người xuyên qua màn mưa nhanh chóng chạy vào Thương Lan Uyển.

Hoa Ý và Trúc Tình đi xe ngựa đã sớm về tới phủ. Bởi vì Thẩm Hấp mang theo Tạ Hộ cưỡi ngựa đi dạo chợ đêm cho nên trở về tương đối trễ, bất quá Triệu Tam Bảo và Nhiếp Nhung cũng đã sớm trở lại mà Đại công tử và phu nhân cho đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Trúc Tình đứng ở cạnh cửa ngóng một hồi lâu, vừa thấy Thẩm Hấp cõng Tạ Hộ từ trong mưa tiến tới vội vàng vọt lại, cầm dù bọn nha hoàn đưa tới ra đón tiếp. Đoàn người luống cuống tay chân một hồi mới đem người đón vào viện.

Thẩm Hấp trực tiếp cõng Tạ Hộ vào phòng ngủ, trong phòng có đốt than nên vừa vén rèm lên đã thấy như đi vào một thế giới ấm áp. Lúc này Tạ Hộ mới thu dù lại đưa cho Hoa Ý rồi tuột xuống từ trên lưng Thẩm Hấp. Hai người trên mặt đều đỏ ửng, xiêm y sau lưng Tạ Hộ đã ướt đẫm, Thẩm Hấp sai nha hoàn đi chuẩn bị nước ấm, sau đó mới kéo tay Tạ Hộ vào tịnh phòng tắm nước nóng.

Sợ Tạ Hộ mắc mưa bị phong hàn, Thẩm Hấp thật ra không dám làm bậy trong tịnh phòng, vội vàng tắm rửa sạch sẽ cho hai người, thay đổi y phục, rồi mới ôm Tạ Hộ trở về phòng đặt lên đệm giường, buông màn che đắp chăn cho nàng. Sau đó hai người chui vào trong chăn thân thân mật mật tiếp tục câu chuyện còn bỏ dở trong mưa, một đêm phong tình.

*Đăng tại Wattpad*

Ngày hôm sau, Tạ Hộ lại ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, Hoa Ý và Trúc Tình tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, trên mặt đều nở nụ cười ái mộ khiến người e lệ.

Tạ Hộ muốn giáo huấn bọn họ một hồi, chỉ là sợ bọn họ nhắc tới những chuyện khiến nàng lúng túng, cho nên dứt khoát coi như không phát hiện, để mặc kệ bọn họ.

Trường Thọ lại đây thỉnh an, cả ngày hôm qua Tạ Hộ không ở trong Thương Lan Uyển, chỗ của tiên sinh lại chồng chất một đống lớn oán giận. Trường Thọ có thiên phú học hành, chỉ là tính tình xác thật quá sức nghịch ngợm, hơn nữa trong toàn bộ Thương Lan Uyển, hắn cũng chỉ sợ Đại công tử Thẩm Hấp, kế tiếp chính là Tạ Hộ.

“Tẩu ngủ dậy quá muộn, ta đã đi học đường học xong hai khóa, trở về tìm tẩu ba lần cũng chưa tỉnh. Ban đêm tẩu làm gì thế? Làm tặc à?”

Tạ Hộ đang ở trước bàn trang điểm để Trúc Tình chải tóc cho nàng, trong tay ấp chén trà bằng sứ Thanh Hoa, nghe Trường Thọ hỏi vậy thiếu chút nữa phun trà từ trong miệng ra, vội vàng nuốt xuống giao chén trà cho Hoa Ý, bực mình lườm hắn một cái mắng: “Ngươi quản ta làm cái gì? Ngày hôm qua ta không ở nhà ngươi lại náo loạn với tiên sinh phải không?”

Hiện giờ Trường Thọ ở trước mặt nàng ngay cả một chút xa lạ cũng tìm không thấy, quen thuộc cứ như đang ở trong phòng hắn, thấy gì ăn đó, có trà liền uống, tự do tự tại, thậm chí có đôi khi còn đưa ra một vài nhận xét nghe muốn đánh đòn.

“Đậu phộng vàng ở chỗ tẩu quá ngọt, không thể ăn, lần tới kêu bọn họ cho ít đường đi một chút.”

“...”

Đối với cái đồ tiểu bạch nhãn lang này, Tạ Hộ ngay cả phản ứng cũng không thèm, chỉ lườm hắn một cái. Trường Thọ làm như không thấy vẫn tiếp tục nhận xét: “Ta cảm thấy điểm tâm tẩu làm vẫn ngon hơn, những người trong phòng bếp này tay nghề không được.”

“Ngươi làm được trò trống gì mà dám chê bai người khác. Có bản lĩnh thì ngươi cũng đi làm chút gì xem sao, có ăn lại còn kén chọn.”

Tạ Hộ vừa soi gương để gắn hoa điền vừa bảo Trường Thọ. Từ trước đến nay nàng nói chuyện với Trường Thọ đều rất trực tiếp, Trường Thọ tựa hồ cũng thật quen thuộc với kiểu nói chuyện như vậy của nàng. Nếu người ngoài nghe được sẽ nghĩ nói như vậy quá nặng, nhưng chỉ cần là Tạ Hộ nói ra thì Trường Thọ chưa từng bao giờ phát hỏa khi nghe những lời này.

Trường Thọ bĩu môi với Tạ Hộ, sau đó vẫn kiên trì ăn đậu phộng vàng vừa nãy bị hắn chê bai quá ngọt, còn không khách khí tự rót cho hắn một chén trà.

Tạ Hộ trang điểm xong thì có một nha hoàn đưa tới thiệp mời, Hoa Ý tiếp nhận giao cho Tạ Hộ.

Tạ Hộ mở ra đọc, đúng ra thiệp này là mời Thẩm Hấp, người mời là Vinh An Quận vương phủ Thế tử Phó Thanh Lưu. Hắn chuẩn bị vào ngày hai tháng ba tổ chức lễ nạp thiếp ở Phù Dung Viên, chỉ mời gia đình các bằng hữu.

Thẩm Hấp là hảo bằng hữu của Phó Thanh Lưu, trên thiếp mời để là mời phu thê Thẩm Hấp, cho nên Tạ Hộ cũng coi như được ở trong danh sách mời.

Hồi tưởng đời trước, Phó Thanh Lưu cưới chính thê là đích thứ nữ của Hộ Bộ Thượng Thư Trần Các lão; sau khi Phó Thanh Lưu kế tục tước vị Quận Vương, Trần cô nương cũng liền biến thành Quận Vương phi. Đời trước Tạ Hộ ở trong cung đã từng gặp qua Trần Quận Vương phi một hai lần, người rất xinh đẹp, chỉ là dường như không bao giờ mở miệng, đến chỗ nào cũng chỉ cúi đầu im lặng. Một đời này Phó Thanh Lưu có cưới Trần cô nương hay không thì Tạ Hộ thật đúng là không biết, bất quá nàng có thể xác định, lúc này muốn nạp thiếp thị thì tuyệt đối không phải là Trần cô nương.

Buổi chiều Thẩm Hấp trở về Tạ Hộ liền đem chuyện này nói cho phu quân, Thẩm Hấp cầm thiệp mời nhìn nhìn rồi giao cho Tạ Hộ đi chuẩn bị.

*Đăng tại Wattpad*

Ngày hai tháng ba đảo mắt đã đến.

Tạ Hộ theo Thẩm Hấp ra cửa cùng đi tới Phù Dung Viên. Phó Thanh Lưu ra tay thật rộng rãi, bao hết cả một tầng lầu của Phù Dung Viên, mở tiệc chiêu đãi khách nhân đều là những người trẻ tuổi. Hôm nay Phó Thanh Lưu mặc một thân huyền sắc, mặt mày vui vẻ tiếp đón khách nhân đến dự tiệc.

Thẩm Hấp nắm tay đưa Tạ Hộ đầu đội mũ rèm đi tới, dọc theo đường đi không ít người chào hỏi Thẩm Hấp, sau đó đều dừng ánh mắt trên người của nữ tử trước sau được hắn nắm tay không buông. Có vài người biết nội tình đều nhận ra đây là Thẩm Hấp mang theo thê tử nhà mình tới dự tiệc, còn có vài người không hiểu rõ thì đang bận suy đoán xem Thẩm Đại công tử mang đến thiếp thị nào.

Trong sảnh tương đối náo loạn, Phó Thanh Lưu đưa bọn họ đi nhã gian ở lầu ba. Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Tam Lang đều đã ở bên trong chờ. Thường Lâm và Ngô Tuấn đều mang theo chính thê, Tô Tam Lang chỉ lẻ loi một mình. Ngồi chung với đám người họ là một nam tử không cao với làn da ngăm đen đang ngồi ở cửa sổ nói chuyện phiếm. Nam tử thấp lùn ngăm đen kia thấy Thẩm Hấp đi vào vội vàng đứng lên, chạy ra đón chào muốn ôm choàng lấy Thẩm Hấp lại bị Thẩm Hấp bước qua một bên tránh né.

Vẻ mặt Triệu Miểu bi thương nhìn Thẩm Hấp, ỏn ẻn: “Thẩm lang, chàng có người mới quên người cũ. Ta là Miểu Miểu của chàng nè. Thẩm lang...”

Một đại nam nhân dùng giọng điệu nũng nịu nói những lời này, làm tất cả mọi người ở đây cảm thấy một trận ác hàn, Tạ Hộ cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà. Triệu Miểu là đích tôn tử của Phiêu Kị Tướng quân, đi theo Tướng quân đánh giặc vừa mới khải hoàn hồi triều, trở về liền nghe nói Thẩm Đại đã thành hôn, hơn nữa lại cưới một nữ nhân đẹp như tiên trên trời, xem như bảo bối "ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở trong tay sợ rớt". Mới đầu Triệu Miểu còn chưa tin, thẳng đến lúc nãy thấy Thẩm Hấp, bất luận nói chuyện hay hành tẩu thì vẫn nắm chặt tay thê tử không hề buông ra.

Triệu Miểu không khỏi cảm thấy thập phần tò mò với nữ tử đội mũ rèm này. Thẩm Hấp dường như cũng cảm giác được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đáng khinh của hắn, chuyển thân che ở trước mặt Triệu Miểu, lạnh lùng nói một câu: “Cút!”

Triệu Miểu là tên lưu manh nghịch ngợm, từ nhỏ chính là da mặt dày như vậy mà lớn lên, đi theo sau lưng Thẩm Hấp trước nay chưa từng sợ qua, nghiêm mặt hất đầu tiến đến vái chào Tạ Hộ: “Tẩu phu nhân mạnh khỏe, tại hạ Triệu Miểu, xin thỉnh an Tẩu phu nhân.”

Tạ Hộ vội vàng cúi người đáp lễ, mành sa mỏng của mũ rèm cũng thoáng phất lên, khiến Triệu Miểu có thể nhìn thoáng được một cái, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tạ Hộ. Thẩm Hấp cũng không khách khí, dứt khoát giơ tay vỗ vào mặt Triệu Miểu một cái.

Chính thê của Thường Lâm và Ngô Tuấn, Lâm thị và Diêm thị từ nội các đi ra, biết vị này là chính thê của Thẩm Đại công tử, cả hai mới vội ra đón chào.

Tạ Hộ và các nàng chào hỏi, lúc này mới tháo xuống mũ rèm lộ ra dung mạo. Ba nữ nhân ở gian bên trong giới thiệu nhận thức lẫn nhau.

Lâm thị là người tính tình đanh đá, là người yêu "thanh mai trúc mã" của Thường Lâm, hai người sau khi thành hôn cảm tình vẫn luôn rất tốt, cũng thường xuyên đi theo Thường Lâm tham gia tụ hội như vậy nên không chút nào có cảm giác e thẹn rụt rè. Diêm thị là một người dịu dàng, cả người ngồi ở một chỗ có cảm giác như không tồn tại, bất quá, thân phận của nàng ta cũng không phải để người khác có thể coi thường, là đích trưởng nữ của Binh Bộ Thượng Thư, với thân phận này đủ để nàng ta hoành hành ở phủ Thái úy, Ngô Tuấn đối với nàng ta cũng vô cùng kính yêu.