Vân thị đem đồ nữ trang của Hàm Hương cùng tất cả hạ nhân rời khỏi Tốn Phương cư, những hạ nhân ở lại Tốn Phương cư không khỏi kinh ngạc nhìn Tạ Hộ.
Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ, vị ngũ tiểu thư này trước giờ rất kiêu căng, cho dù là việc ăn uống cũng không để ý, tính tình này tuy rằng không tốt, nhưng đối với người hầu bên cạnh lại cảm thấy thoải mái, dù làm sai chuyện gì chủ tử cao ngạo cũng chẳng quan tâm mà trách phạt ngươi, sau đó cứ như vậy dễ dàng bỏ qua, đây là hy vọng lớn nhất của bọn hạ nhân khi hầu hạ chủ tử, chỉ cần không gây ra chuyện gì to tát, không cần làm ầm ĩ đến trước mặt lão gia và phu nhân thì bọn họ dễ dàng làm chủ ở Tốn Phương cư này.
Nhưng ngũ tiểu thư sau khi bệnh nặng xong, tính tình đã thay đổi rất nhiều, tuy tiểu thư vẫn là tiểu thư nhưng cả người toát ra một vẻ điềm tĩnh, chín chắn, giống như tiểu thư đã nói với phu nhân, qua một đêm ngũ tiểu thư dường như đã trưởng thành.
Hôm nay, ở Tốn Phương mọi người chứng kiến chuyện Hàm Hương bị trách phạt mà khiếp sợ trong lòng. Hàm Hương ở Tốn Phương cư cũng được mọi người xem là chủ tử thứ hai, bởi vì nàng ta hầu hạ thân cận bên tiểu thư từ nhỏ nên chuyện gì cũng do nàng ta xử lý, không ai nghĩ tới nha hoàn thân cận cũng có ngày bị tiểu thư đuổi đi, quả nhiên là khiến người ta không ngờ, không nghĩ tới.
Tạ Hộ nhìn hết mọi người trong Tốn Phương cư, trong lòng đều có tính toán, gọi Hoa Ý, bảo nàng gọi tất cả mọi người trong Tốn Phương cư tập trung ra ngoài sân, Tạ Hộ sống 2 kiếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy rõ rốt cuộc ở Tốn Phương cư có bao nhiêu hạ nhân.
Dựa theo luật lệ Hầu phủ, nàng là tiểu thư nhị phòng nên có sổ sách và các hạ nhân: nhất đẳng thị tỳ hai người, nhị đẳng thị tỳ bốn người, còn có bốn bà mụ, nhưng do Tạ Hộ còn nhỏ, lại là tiểu thư nhị phòng, cho nên, tính trong Tốn Phương cư này trừ Hàm Hương vừa bị đuổi đi cũng chỉ có 5 người.
Hoa Ý và Trúc Tình chứng kiến Tạ Hộ lợi hại như thế nào sợ hãi cúi đầu không dám nói lời nào, còn có hai nha hoàn lớn tuổi kia cũng hơi khẩn trương, bà mụ kia cũng càng e dè.
‘Từng người tiến lên nói tên cho ta hết đi.’
Hoa Ý và Trúc Tình từng được Hàm Hương dẫn vào ra mắt Tạ Hộ, hai người này đitrước, sau đó liền đến hai nha hoàn khác, tên Hỉ Nhi và Như Ý, đến mama kia Tạ Hộ không nghĩ là bà ấy bị dọa sợ cà lăm nửa ngày mới nói được tên mình, Tam Phúc.
Tạ Hộ trầm ngâm chốc lát, nhìn Hoa Ý, Trúc Tình và ba người còn lại nói: ‘Hai người này gọi là Ngọc Tiêu và Ngọc cẩn, Phúc thẩm không cần đổi tên, nhớ rõ chưa?’ Kiếp trước, Tạ Hộ sẽ không để ý đến tên của nha hoàn, bởi vì nàng kiêu ngạo chỉ để tâm chuyện khác, đối với người bên cạnh lạnh nhạt, nhưng một khi quan tâm thì bản thân cũng không cho phép tên gọi của nha hoàn tầm thường như Hỉ Nhi, Như Ý.
‘Dạ, nô tỳ đã nhớ rõ.’
Tạ Hộ gật gật đầu, bắt đầu thong thả đi trước mặt mọi người, tuy rằng điệu bộ như người lớn, lại có chút trẻ con giả vờ mạnh mẽ, sắc mặt Tạ Hộ nay đã khá hơn rất nhiều tuy thân thể vẫn còn gầy yếu, nhưng mọi người đều đã chứng kiến vị tiểu đại nhân này không để ý mà đá văng Hàm Hương đi, khế bán thân của bọn họ từ lúc vào Tốn Phương cư đã nằm trong tay vị tiểu thư này, cho nên, đừng nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, nhưng trong tay nàng có quyền quyết định số phận của bọn họ, sự cố xảy ra hôm nay khiến ai cũng ghi nhớ, ngay cả một chút bất cung kính trước đây cũng không dám biểu lộ ra ngoài.