Nhưng rồi theo thời gian, những người bạn kia lần lượt rụng rơi mất hết, nhưng chị em mình vẫn gắn bó cho đến hôm nay. Em vẫn thường than mình thiệt thòi nhiều thứ, nhưng nghĩ kỹ lại em thấy em cũng có nhiều diễm phúc lắm chị ạ! Hơn 20 năm, vậy mà em với chị, em với Huy Anh, Thu Nhi, Thu Nhung, anh Sáu... những người bạn "4 phương" vẫn khắn khít với nhau, vẫn có thể chia sẻ cho nhau những vui buồn. Đó là một hạnh phúc không dễ gì có được, đúng không chị?
Với chị, lại càng đặc biệt! Chị là bạn, là người chị lớn của em. Chị luôn yêu thương em, nơi nào em ở chị cũng là người đến thăm em sớm nhất. Em không quên những lần chị vất vả lặn lội đi vào nông trường Tân Lập rồi Chợ Bưng - Long Định để thăm em; những lần chị vượt qua đoạn đường gần 40km sau ca trực để về Gò Công với em, dù chỉ nói chuyện vài câu là chị lăn đùng ra ngủ...
Chị thương và chìu em đến mức, biết em thích đi chơi, thích biết Hà Nội mà bị say xe nên không dám đi xe khách, chị nói chị sẽ chở em đi bằng xe gắn máy, hai chị em sẽ rong ruổi đường trường... Em là đứa nhát gan nên không dám, chứ nếu không chắc bây giờ chị em mình đã có thêm một kỷ niệm khó quên của chuyến đi xuyên Việt ấy rồi!
Có những lần nửa đêm, em gọi điện cho chị rồi khóc òa vì những khổ đau em đang gánh chịu; rồi có những lần chị nhắn tin cho em cũng vào nửa đêm nói rằng: nếu chị không kể với em chắc là chị chết mất! Chị nhớ không, lần hai chị em mình ngồi sau công ty chị, bên bờ sông Tiền lộng gió, chị kể em nghe về mối tình đầu của chị. Hôm đó trời chuyển mưa, thật buồn, buồn như cuộc đời của chị em mình vậy!
Chị đã từng chứng kiến những va vấp của em, những vật vã khổ đau khi em bị người ta phản bội. Có lẽ chị nóng ruột vì thương em nên chị không khuyên em nhẹ nhàng, chị cũng không biết nói gì để an ủi vỗ về em, có khi chị còn mắng em ngu dại nữa! Nhưng em biết, chị thương em lắm, vì mắt chị cũng đầy nước khi em khóc...
Em biết, chị luôn mong em hạnh phúc. Chị thường nói đùa, chờ chị làm kiếm tiền qua Thái Lan chuyển đổi giới tính, rồi về hỏi cưới em, chị sẽ yêu thương em hết lòng, chăm sóc em hết mình để bù đắp cho em... Vì quá yêu thương em, nên chị sợ em lại một lần nữa đau khổ trong đời...
Chị luôn nhắc em mỗi lần chị em gặp nhau trên YH hoặc điện thoại, rằng: "Em ơi, trong thế giới của họ không có chỗ cho những người như chị em mình, em có thể vui, nhưng em đừng đặt niềm tin nhiều quá!..."
Em hiểu những gì chị muốn nói với em, em hiểu những thắc thỏm lo âu của chị vì chị biết em là đứa ngu ngơ, cả tin và nhẹ dạ, khi đã yêu ai thì đắm đuối hết mình, sống thì thật với mọi người đến ngây thơ, dại dột... Em cũng không đặt niềm tin vào một tương lai rạng rỡ nào nữa cả, nhưng... em có thể không làm chủ được trái tim nông nỗi của mình...
Nhưng chị ơi, nếu có một ngày em không làm được những gì chị dặn, thì xin chị cũng đừng giận em nhe! Nếu có một ngày em lại khóc vì người khác, thì chị cũng đừng trách em không nghe lời chị đã khuyên can. Vì chị ơi... em là vậy mà, em không thể đùa giỡn với tình cảm, em không thể coi đó là trò chơi...
Chị đừng la mắng em, chị hãy cho em được có những giây phút, những ngày tháng hạnh phúc, dù là thật dài hay ngắn ngủi, chị nhe? Niềm vui của em có thể em không chia sớt gì cho chị được, nhưng chắc chị cũng sẽ vui vì thơ em không buồn não ruột, vì em đã rộn rã tiếng cười, phải không chị?
Thì ngày mai, nếu như phải khóc, có thể em lại sẽ sà vào lòng chị để cho chị vừa rơi nước mắt vừa mắng em: "Chị đã cảnh báo rồi, sao em lại không nghe?"
Chị ơi, nếu phải khóc, thì bây giờ chị hãy để cho em được cười, chị nhé?
Em biết, chị sẽ chìu em mà, nhưng sao chị lại ngoảnh nhìn nơi khác vậy? Nữa rồi, chị lại khóc, đúng không?