Bố tôi cưỡng chế tôi truyền một chai dịch. Tôi không thể kháng cự, đành ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Hơn một tiếng sau Kha Vĩnh Trạch quay lại nói rằng Cảnh Dã đã tỉnh, Phàn Vĩ vẫn đang được phẫu thuật. Vì bàn chân tôi băng bó không thể đi được nên đành phải ngồi xe lăn. Bố tôi đẩy tôi ra ngoài sang thăm Cảnh Dã, Kha Vĩnh Trạch đi một bên.
Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, đập vào mắt tôi là một người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu đỏ vô cùng thời thượng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người phụ đó có lẽ chưa đầy 40 tuổi, diện mạo xinh đẹp, cô ta nở một nụ cười, nói: "Ninh Phồn Di, đã lâu không gặp."
"Ninh Phồn Di, đã lâu không gặp..."
Câu nói này dù người phụ nữ trước mặt chỉ nói duy nhất một lần, nhưng trong đầu tôi không ngừng liên tục lặp lại. Giọng nói này có chút quen thuộc, tựa như đã nghe ở đâu đó rồi.
"Cô bé này chỉ có một nửa linh hồn..."
Là bà ta! Không sai, chính là bà ta.
Nhìn vào dáng vẻ thời thượng kia, tôi dò hỏi: "Bà đồng?"
"Ninh Phồn Di, người đời đều nói ngươi ngu ngốc. Nhưng thật ra, ngươi rất thông minh. Hơn hai mươi năm rồi, không ngờ ngươi vẫn nhớ ta."
Người phụ nữ trước mặt tôi lúc này chính là bà đồng đã nói với tôi một câu năm đó. Một câu nói đã bám theo tôi và ám ảnh suốt hơn hai mươi năm trời, để rồi hiện tại nó đang dần trở thành hiện thực. Bà đồng cười rất tươi, tán thưởng tôi một câu khi tôi vẫn còn nhận ra bà.
Bố tôi, ông thật sự đã tìm được bà ấy rồi. Lúc này tôi cảm thấy giống như đã tìm được một sợi rơm cứu hộ vậy. Cả người không thấy đau nhức nữa, tôi cũng cất lời khen: "Đúng vậy, đã hơn hai mươi năm rồi. Tôi đã lớn lên chừng này, nhưng bà vẫn không già đi một chút nào cả, còn ngày càng thời thượng."
"Đương nhiên rồi, ta không phải bà đồng bình thường. Sống lâu rồi, nếu như không hoà nhập với xã hội, nhất định sẽ bị người ta kì thị."
Bà đồng ngoài miệng vui vẻ nói, nhưng đôi mắt sắt lạnh lại nhìn về phía bên cạnh tôi, là nhìn Kha Vĩnh Trạch. Tôi vì vậy cũng nhìn anh ta, sắc mặt anh ta không được tốt, vô cùng tránh né ánh mắt của bà đồng. Tôi hiếu kì: "Hai người quen nhau sao?"
"Không quen!"
Cả hai người cùng lên tiếng, Kha Vĩnh Trạch mặt mày nặng nề nói: "Ninh tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt. Tôi vẫn còn việc phải xử lí, xin phép đi trước."
Tôi gật đầu, lúc Kha Vĩnh Trạch ngang qua bà đồng, tôi nhìn thấy rất rõ ràng bà đồng khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý và khó hiểu. Đợi cho Kha Vĩnh Trạch đi xa rồi, tôi mới tự lăn xe hướng về phòng bệnh của Cảnh Dã. Bà đồng đi bên cạnh tôi, tôi nói: "Không ngờ sau ngần ấy năm, cuối cùng bà cũng xuất hiện rồi, rất đúng lúc."
Tiếng cười của bà đồng rất giòn, không u ám như các bà đồng khác. Sau đó bà ta vươn tay đẩy xe lăn cho tôi, vừa nói: "Ông ấy không ngại lật tung nước Pháp lên, nếu ta còn không xuất hiện, vậy là không biết điều rồi."
Ông ấy ở đây là bố tôi, bà đồng cũng rất biết nói chuyện, tôi vì vậy mà nhìn bố tôi một cái nhưng cũng không nói gì. Nhưng tôi biết rằng, bà đồng đã biết chuyện gì rồi. Có lẽ, bà ấy là tự mình xuất hiện trước mặt bố tôi. Không khí yên lặng trên đường đi, lúc sắp đến phòng Cảnh Dã, bà đồng chợt dừng lại.
"Bà nhìn thấy gì sao?" Tôi nghiêm túc hỏi, bà đồng nheo mắt hai cái rồi nói: "Rất mờ nhạt, có lẽ là ban ngày nên mắt ta kém."
Ồ, lão hoá ngược ư? Tôi hơi không vui nói: "Tốt nhất bà nhìn kỹ cho tôi. Chỉ bởi vì câu nói của bà năm xưa đã khiến tôi sống trong lo sợ hơn hai mươi năm nay rồi."
"Cô còn trách ta à? Rõ ràng ta cảnh báo cho cô rồi. Nhưng cô nhìn xem đi, bản thân sắp bị ứng với câu đó rồi. Hừ, nếu ta mà là cô thì ngày đầu tiên gặp cậu ta, ta đã cưỡng chế kết hôn rồi."
Bà đồng cũng phải dạng đấu võ mồm vừa đâu. Tôi nghĩ nếu đấu khẩu tiếp với bà ta cũng không phải quyết định khôn ngoan gì. Tôi giả bộ đáng thương nói: "Bà sẽ giúp tôi chứ?"
Bà đồng làm ngơ.
Cảnh Dã nằm trên giường, vết thương không sao nhưng trạng thái lại không được tốt cho lắm.
"A Dã, anh ổn chứ?"
Tôi lăn xe đến bên cạnh giường hỏi anh, Cảnh Dã chăm chú nhìn ống truyền dịch, sau đó có chút ngơ ngác nhìn tôi hỏi: "Di Di, em làm sao thế?"
Tôi cau mày, bác sĩ bên cạnh vội hỏi anh này nọ, giống như sợ rằng anh bị va chạm gây tổn thương não vậy. Bà đồng lại gần bảo bác sĩ cho xin một chút riêng tư. Sau khi bác sĩ vừa đi khỏi, bà đồng đưa tay ra sau gáy Cảnh Dã lần mò. Cảnh Dã theo bản năng gạt tay bà ta ra, anh ấy cho dù không biết xảy đi chuyện gì nhưng mà khả năng tiếp thu tuyệt đối không tệ.
"Chúng ta quen nhau sao?"
Đó là câu nói tiếp sau khi gạt tay bà đồng, giọng điệu không hề khó chịu nhưng cũng không hoà nhã. Bà đồng lắc đầu nói: "Không quen, ta chỉ muốn giúp cậu kiểm tra một chút thôi. Không ngờ kiếp này diện mạo vẫn không thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy."
Bà đồng dứt khoác rút tay, sau đó đi ra ngoài cửa đứng. Tôi hơi chấn động vì câu nói đó, anh ấy thật sự là kiếp sau của pháp sư Thanh Phù đó ư? Cảnh Dã không quan tâm nữa, anh tháo dây truyền dịch, ôm cái tay bị thương xuống giường đến cạnh tôi: "Em làm sao thành nông nổi này? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Cảnh Dã quả thật không nhớ gì cả sao, hay người chiến đấu với cô ta vốn không phải là anh? Tôi không biết phải giải thích thế nào, đành nói: "Cô ta hành Phàn Vĩ, em vì cứu Phàn Vĩ mà ném một cái bình hoa thủy tinh. Kết quả lại ném trúng tay anh, anh nhớ mà đúng không?"
Cảnh Dã thoáng cau mày rồi gật đầu: "Có lẽ vậy! Cậu ấy hiện tại ở đâu rồi?"
"Cậu ta đang phẫu thuật, yên tâm đi. Tôi đã cho bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho cậu ấy."
Bố tôi ở bên cạnh bất thình lình lên tiếng, Cảnh Dã lúc này mới nhận ra sự hiện diện của ông ấy, lập tức cúi đầu chào hỏi. Tôi dùng cánh tay bó bột dày cộp mà nắm tay Cảnh Dã bằng niềm tin, sau đó nhìn bố tôi nói: "Bố ơi, bố về khách sạn trước đi, con có chuyện muốn nói riêng với anh ấy."
"Được, bố để lại vệ sĩ cho con. Giữ gìn sức khoẻ!" Bố tôi mang theo một ít vệ sĩ rời đi. Bố tôi vừa khuất, bác sĩ lại vào nói ca phẫu thuật của Phàn Vĩ kết thúc rồi. Cảnh Dã đẩy tôi đi, bà đồng yên lặng đi phía sau.
Ca phẫu thuật của Phàn Vĩ kết thúc tốt đẹp, cậu ấy cũng đã qua cơn nguy kịch. Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Pháp, là của cô em gái khác mẹ Ninh Vị Ương. Giọng điệu của cô ta rất lo lắng, còn nhắn nhủ rằng mẹ kế rất lo cho tôi. Tuy vậy tôi đều bỏ ngoài tai, hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là cô ta.
Sau hai tuần, cô ta không xuất hiện, có lẽ bà đồng luôn túc trực bên cạnh. Hoặc là cô ta vẫn còn bị thương từ trận chiến đó. Thương tích của tôi lành lặn khá tốt, cánh tay Cảnh Dã đã bình phục một cách nhanh chóng đến kì lạ. Bác sĩ nói là do cơ thể anh ấy lành tính, nhưng tôi lại không cho rằng như thế.
Về phần Phàn Vĩ, vì được chữa trị với điều kiện tốt nhất nên không còn vấn đề lớn nữa, có thể xuất hiện. Bố tôi bận rộn công việc, chỉ hai ngày sau đó đã quay trở lại Pháp. Sau đó bà đồng cũng rời đi, bà nói rằng cần quay về đóng cửa tu luyện gì đó. Chỉ có trời mới biết bà ta luyện thứ gì.
Ba người chúng tôi quay lại Trùng Khánh, sau khi xuống máy bay đã lập tức lái xe đến nhà cổ. Phàn Vĩ hiện tại sức khoẻ không thành vấn đề, nhưng tinh thần lại suy nhược kinh khủng.
"Phàn Vĩ, cậu phấn chấn lên cho tôi, có đáng mặt đàn ông không hả?"
Tôi tung một cú đá vào Phàn Vĩ khi khoảnh khắc vừa đặt chân vào cổng nhà, cậu ta đã ngồi thụp xuống với vẻ mặt đau đớn. Cảnh Dã đi tới đỡ cậu ta, nhưng sắc mặt cậu ta không có vẻ gì là đang giả bộ đau thương cả.
"Sao thế?"
Cảnh Dã rất cảm thông hỏi, Phàn Vĩ ôm ngực thều thào: "Không rõ ràng nữa, nhưng mà cảm giác tim rất đau. Giống như xé nát tâm can, một nỗi đau xưa cũ, một vết thương xưa cũ..."
"Ai đó?" Trong lúc Phàn Vĩ đang nói dở, tôi nhìn thấy một bóng người chạy ngang qua sân viện. Đáng ra tôi là người chạy theo, nhưng lạ thay, Phàn Vĩ lúc này đột nhiên giống như đau đớn kia đều không còn nữa. Cậu ta đứng dậy đuổi theo bóng người đó, còn ngang qua lấn tôi té sấp dưới đất.
Não tôi lúc này hoạt động cực nhanh, ban đầu vốn cho rằng có trộm. Nhưng giờ phút này tôi đã biết đó là ai, vì vậy tôi mặc kệ đau chân mà đứng dậy. Cảnh Dã đã đuổi tới muốn đỡ tôi, và tôi hét lên: "Đuổi theo Phàn Vĩ, là cô ta, cô ta dụ Phàn Vĩ đi rồi."
Cảnh Dã vận dụng tốc độ đuổi theo, tôi chạy phía sau. Bọn họ chạy xuyên qua một viện, dẫn đến viện của tôi. Không đúng, là dẫn đến mộ phần của cô ta.